Chu Hoàng Cơ Chỉ thầm thở dài, đương nhiên biết nguyên nhân bị nói là giết người cả thành là do đâu.
Khi đó có Vực Ngoại Thiên Ma bại trận, thi triển đại pháp Thiên Ma Giải Thể hóa thành trăm ngàn phân thân, cả thành trì đều nằm trong phạm vi bao phủ, người bị ô nhiễm bất kể tu vi, đều sẽ rơi vào tâm ma, mất hết lý trí, thấy người là cắn, mà người bị cắn thì thành nguồn ô nhiễm mới, lây lan những người khác, ngay cả tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng thể may mắn thoát khỏi.
Nếu không giết hết những người này ngay lập tức thì cả Cửu Châu sẽ bị ô nhiễm.
Nhưng làm vậy nhân quả liên quan quá lớn, truyền ra ngoài thanh danh cũng không tốt, nên mấy vị ứng tuyển Nhân Hoàng đều không chịu ra tay, chỉ có Giang Ly không chút do dự, thấy người là giết, không chút do dự, cuối cùng giết tới hai tay tê mỏi không nhấc lên nổi nữa mới ngăn chặn ô nhiễm lan rộng.
Khi đó Giang Ly nói còn chưa tìm được cách phá giải, truyền ra cũng là tăng thêm khủng hoảng, cứ nói là ta giao chiến với Thiên Ma làm bị thương người vô tội đi.
Từ đó, không ai dám tự xưng là người ứng tuyển Nhân Hoàng trước mặt Giang Ly.
Giang Ly quăng gã qua một bên, nói với Giang Tộc trưởng đang quỳ rạp dưới đất:
“Giang Tộc trưởng, ta biết ý ngươi kích động quần chúng, đơn giản là cảm giác ta coi trọng nguyện vọng của mọi người, muốn dùng ý nghĩ của mọi người để cuốn ta, ép ta cho Giang gia gia nhập Nhân Hoàng điện.”
“Nhân Hoàng điện địa vị siêu nhiên, đặc quyền rất nhiều, vụ án Giang Nhất Tinh tu luyện Ma đạo đương nhiên sẽ do Nhân Hoàng điện xử lý, ngươi nhiều lần nhấn mạnh Giang Nhất Tinh vô tội và sám hối, hồi ức tuổi thơ ấu, không phải là muốn ta giơ cao đánh khẽ, tha cho Giang gia một con đường.”
“Giang Tộc trưởng, ngươi nghĩ ta sẽ quan tâm suy nghĩ của mọi người à?”
Giang Ly không quan tâm phản ứng của Giang Tộc trưởng và suy nghĩ của mọi người, quay đầu nói với Chu Hoàng Cơ Chỉ: “Cơ huynh, Giang Nhất Tinh tu luyện Ma đạo nên xét thế nào thì cứ thế đó, không cần bận tâm ta.”
“Đáng tiếc, còn nghĩ là ngươi xin ta tha cho Giang gia một con đường sống là ta có thể nhân cơ hội đánh một trận với ngươi!”
Hai người dứt lời nhìn nhau cười ha ha.
Viên Ngũ Hành lòng có sở ngộ, sợ hãi không còn, im hơi lặng tiếng đan vỡ thành anh, Nguyên Anh hiện rõ từng đường nét, là thượng thượng phẩm.
...
Có Chu Hoàng cùng Nhân Hoàng ở đó, vụ án tiến triển nhanh chóng, Chu Hoàng cầm Lưu Ảnh cầu, thêm Hồi Tưởng Thời Gian, truy bắt hết những người có liên quan.
Giang gia trừ những người không biết chuyện ra, đa số đều giải vào đại lao, sau mùa thu vấn trảm.
Những Thành chủ từng làm ở Thanh Thành, chỉ có hai người không biết chuyện Giang gia, những Thành chủ khác cũng giải vào đại lao, sau thu vấn trảm.
Giang Nhất Tinh bị áp giải vào thiên lao, bị xử thần hình câu diệt.
Hai vị hoàng tử có tội bao che, thậm chí vì bản thân thân phận đặc thù, phạm tội còn nặng hơn, bị giải vào đại lao, giam trăm năm, không được giảm phạt và tạm tha. Chu Hoàng nhân cơ hội nghiêm tra tham nhũng bao che, quan trường Đại Chu rung chuyển một trận.
Thiên lao âm u ẩm ướt, có Thập Phương Tuyệt Linh đại trận ngấm vào đá, làm linh khí mỏng manh, linh cơ mù mịt, đề phòng tu sĩ nhốt trong này tu luyện đột phá, nếu sống trong đây cả đời, sợ là đến Dẫn Khí Nhập Thể cũng không làm được chứ đừng nói là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan.
Bị giam trong thiên lao chỉ có hai loại người, một là tu vi cao thâm, người như thế thì sẽ dùng ngân châm chặn kỳ kinh bát mạch, thần hồn thất khiếu làm không thể tu luyện được.
Loại còn lại là kẻ cùng hung cực ác tội ác tày trời, những người như vậy tuy tu vi không cao nhưng lại rất hung hăng ngoan cố, nhốt ở chỗ khác dễ xảy ra chuyện.
Hai loại người này ở trong thiên lao ai cũng không phục ai, người trước thường ngày mắt cao hơn đầu, coi chúng sinh là giun dế, xem thường loại người chỉ dựa vào tính hung dữ độc ác, người sau thì không sợ trời không sợ đất, kệ ngươi trước kia tu vi cao thế nào, vào đây không phải là phàm nhân giống như lão tử sao.
Cho nên tiếng chửi nhau ồn ào chưa bao giờ ngừng trong thiên lao.
Nhưng hôm nay lúc này có hơi khác, hai bên không mắng chửi nhau, mà im lặng ngồi xếp bằng ngay ngắn đàng hoàng, không dám gây chuyện thị phi.
“Giang Nhân Hoàng oai phong thật, ngồi ở đây không nói lời nào cũng trấn trụ được đám tù phạm.” Giang Nhất Tinh cười ha hả nhìn Giang Ly, thân thể già cỗi làm lão cười mấy tiếng là sẽ ho không ngừng.
Nếu người không biết nhìn thấy, sẽ nghĩ hai người là ông và cháu mà không nghĩ là đường huynh đệ chỉ kém nhau một tuổi.
Giang Nhất Tinh giết chết mấy trăm đứa trẻ, tu luyện Ma đạo, hai cái này chỉ một là đã là đủ điều kiện cho vào thiên lao, chứ đừng là cả hai.
“Ngươi nên may mắn nơi này là Đại Chu, nếu ở hoàng triều khác ta đã giết ngươi ở Giang gia rồi, cần gì quan tâm luật pháp quy định thế nào!” Giang Ly mặt có vẻ giận.
Giang Nhất Tinh cười lạnh nói: “Đại Thừa kỳ quả thực không tầm thường, thiên tư bình thường, không có Thiên Linh căn, cũng không có Vô Lượng Đạo thể như ta, không dùng miệng lưỡi thì cả đời chết ở Trúc Cơ kỳ.”
“Đừng giả ngu ở đây, lúc đầu ta tu luyện thì Thiên Linh căn tự ẩn, Vô Lượng Đạo thể bế tắc, ở bên ngoài chỉ là Ngũ Hành phế thể kém nhất. Nếu không đâu bị ngươi khi dễ, tu luyện được đến Đại Thừa kỳ, gặp phải nguy hiểm sống còn nhiều đến chính ta cũng không đếm được.”
“Ta còn không ức hiếp nhỏ yếu, ngươi thì lại trái ngược, giết hại hài nhi, quả thật không có nhân tính!”
Giang Nhất Tinh hừ lạnh một tiếng, không nói gì, vừa rồi lão chỉ nói vậy thôi.
“Ta chỉ có một vấn đề. Năm trăm năm nay ngươi chưa từng về nhà, tại sao mấy ngày trước lại về thăm thử, nếu ngươi không về thì sẽ không ai phát hiện ra ta!”
Giang Nhất Tinh nói tới đây đầy vẻ oán hận, nếp nhăn trên mặt đều đang run run, Giang Ly mà không về là lão có thể âm thầm khống chế toàn bộ Thanh Thành, cáo mượn oai hùm, làm mưa làm gió, đến lúc đó lão tìm cơ hội đột phá Hóa Thần, sống ngàn tuổi cũng đủ rồi.
Ngươi làm Nhân Hoàng của ngươi, ta làm ông vua không ngai của Thanh Thành, mọi người tường an vô sự, chẳng phải hay sao, tại sao lại trở về?
“Lòng có cảm giác nên về thử, nói không rõ, nói không rõ được.” Giang Ly vốn định giải thích với Giang Nhất Tinh cái gì là hệ thống, nhưng hắn phát hiện hình như mình khó giải thích rõ ràng những thứ này, cho nên không nói, quy hết lại cho linh cơ.
“Thiên hành hữu thường (1), có lẽ là lão thiên gia không nhìn những việc ta làm nổi nữa, phái ngươi tới trừng phạt ta.” Giang Nhất Tinh lẩm bẩm lầm bầm, không bất ngờ với đáp án này.
(1) Tự nhiên có quy luật của nó.
Giang Nhất Tinh đã đoán được đáp án này, chỉ là Giang Ly không nói nên lão không thể xác định có phải như mình nghĩ không, luôn có cảm giác như tảng đá đè ngực.
Giờ Giang Ly nói đáp án, tảng đá lớn không còn, cả người từ uể oải trở nên nhẹ nhàng hơn, cứ như đã chuẩn bị tốt để đi chết.
“Những gì ta muốn hỏi đã hỏi xong, tới lượt ngươi.”
“Ngươi biết ta có chuyện muốn hỏi?” Giang Ly hơi bất ngờ.
“Có bỏng mới ngó đến tai, nếu ngươi chỉ đến tiễn ta một đoạn ta sẽ rất vui nói tiếng cám ơn.”
Giang Ly cũng không khách khí, hỏi ngay: “Ngươi biết được cách huyết tế hài tử từ đâu, làm sao biết sức mạnh tín ngưỡng có thể tiêu trừ oán khí hài tử?”
Giang Nhất Tinh ngẩng đầu nhìn trần lao ẩm ướt, trầm mặc, như đang ngẩn người, như đang sắp xếp lời nói.
“Đại khái là 380 năm trước. Một kẻ áo đen đến trước mặt, chỉ một cái liền đưa ta từ Trúc Cơ lên Kim Đan, lúc ấy thiên thọ sắp hết, ta lại khổ sở ở mãi Trúc Cơ trung kỳ, chỉ có thể chờ chết, kẻ áo đen lại có thể cho ta sống lâu trăm năm, đương nhiên là ta vội vàng cảm kích hắn.”
“Rồi hắn nói cho ta biết cách huyết tế hài tử, ta chết mà sống lại, khao khát được sống hơn ai hết, đối huyết tế chi pháp thập phần ý động, nhưng lại lo lắng oán khí hài tử sẽ bại lộ ta tu luyện Ma đạo.”
“Kẻ áo đen nhìn ra ta do dự, liền nói cho ta biết sức mạnh tín ngưỡng có thể tiêu trừ oán khí, rồi biến mất không thấy nữa, sau này ta cũng không gặp lại hắn.”
Giang Ly thầm nghĩ, nếu mình dựa vào sức mạnh tín ngưỡng thì nếu chuyện Giang Nhất Tinh bại lộ, sẽ ảnh hưởng cực kỳ lớn với mình. Đây là một trận âm mưu nhắm vào mình, hay chỉ là đang truyền bá Ma đạo?
Nhưng 380 năm trước mình chỉ là người ứng tuyển của Nhân Hoàng, chẳng lẽ kẻ áo đen ngầm giở trò với tất cả người ứng tuyển Nhân Hoàng sao?
Giang Ly suy tư, thân hình biến mất, không biết bay tới phương nào.
Giang Nhất Tinh nhìn trời xanh và chim nhỏ ngoài song sắt nhỏ, ôm mặt rơi lệ.
Dù đã nghĩ thông, cuối cùng vẫn là sợ chết...