Đến Viên Linh cũng không biết mình đã chết, thì càng không hi vọng nàng ta có thể nói là ai đã giết mình.
Giang Ly sắp xếp lại cho rõ ràng.
Đầu tiên là Viên Linh giết hết người dân hai tiểu trấn, dùng Thi cổ khống chế tất cả mọi người, làm bọn họ sinh hoạt như bình thường, nhưng lấy trình độ nàng ta chỉ dùng được Thi cổ ở đan điền, khống chế hành động của thi thể, nhưng không khống chế được tư duy.
Sau đó có người giết Viên Linh, dùng Thi cổ khống chế nàng ta, rồi gieo cổ trùng Thức Hải vào tất cả mọi người, cứ như vậy, người hai tiểu trấn không khác gì người sống, Nguyên Anh kỳ đến đây cũng không nhìn ra vấn đề gì.
Nhưng làm Giang Ly không rõ chính là mục đích.
Mục đích của kẻ chủ mưu là gì?
Tịnh Tâm Thánh Nữ mỉm cười bảo Giang Ly rời khỏi phòng, mình ở riêng với Viên Linh, Giang Ly bị Tịnh Tâm Thánh Nữ cười đến dựng tóc gáy, đi xa thật xa.
Nhưng linh cảm Giang Ly hơn hẳn bình thường, vẫn loáng thoáng nghe được tiếng la hét từ trong phòng.
Tiếng la ngày càng yếu đi, cuối cùng biến mất, Tịnh Tâm Thánh Nữ dùng pháp thuật tẩy sạch sẽ máu trên người, mỉm cười bước ra khỏi phòng thì nghe Giang Ly nhắn lại.
“Bên Đỗ Hinh Nhi hình như có vấn đề, ta đi xem thử.”
Tịnh Tâm Thánh Nữ lập tức đến Hạ Hà trấn tìm Giang Ly cùng Đỗ Hinh Nhi, hai người đang ở trong phòng bếp, bếp lò đang chưng món gì đó.
“Chuyện gì vậy?”
Giang Ly vốc một nắm, không biết suy nghĩ gì, Đỗ Hinh Nhi đứng đờ ra, hai mắt vô thần.
“Ta vẫn dùng thần thức vẫn chú ý bên này thì phát hiện Đỗ Hinh Nhi đang đổ mấy thứ này vào linh mễ đã tách vỏ.”
Đây là chuyện trái với bình thường, tám tiểu trấn sẽ không đưa thẳng linh cốc cho Hồng Trần Tịnh Thổ, mà là tách vỏ linh cốc thành linh mễ, đưa linh mễ cho Hồng Trần Tịnh Thổ, cám giữ lại, chôn dưới đất để bổ sung linh khí cho đất.
Quá trình này không cần Đỗ Hinh Nhi phải làm, nàng chỉ cần giám sát là được, nhưng Đỗ Hinh Nhi không chỉ không giám sát, còn lấy một lu gạo từ trong hầm ra, định đổ gạo vào trong linh mễ đã tách vỏ.
Giang Ly chỉ một bên, Tịnh Tâm Thánh Nữ nhìn theo, phát hiện đó chỉ là một lu linh mễ, không có gì khác thường.
“Ta khuyên ngươi đừng dùng thần thức xem lu linh mễ này, sẽ không chịu được đâu.”
Nếu Giang Ly không nói, Tịnh Tâm Thánh Nữ sẽ không làm vậy, nhưng Giang Ly khuyên vậy nàng lại muốn dùng thần thức xem thử.
Hửm, còn chống lại được thần thức?
Tịnh Tâm Thánh Nữ tăng mạnh thần thức, xuyên qua lớp ngoài linh mễ nhìn thấy thứ ở bên trong.
“Ụa…”
Sắc mặt Tịnh Tâm Thánh Nữ tái nhợt, nôn khan một trận.
Nàng đã tích cốc từ lâu, thân không tạp chất nên không phun ra được cái gì.
Linh mễ ở đâu ra, đó là một lu cổ trùng ngụy trang thành linh mễ!
“Hinh nhi sư muội, muội đang làm gì!”
Đỗ Hinh Nhi phục hồi tinh thần, nghi hoặc nói: “Không phải môn phái có quy định phải đổ lu linh mễ này vào đống linh mễ này à?”
“Là ai nói, Hồng Trần Tịnh Thổ khi nào có quy định này?”
Đỗ Hinh Nhi cố gắng nhớ lại, phát hiện chỉ là nhớ có quy định, lại không nhớ được là ai nói cho mình.
Giang Ly dùng móng tay làm vỡ một hạt linh mễ, lộ ra cổ trùng màu trắng cực kỳ nhỏ ở bên trong, đưa tới trước mặt Đỗ Hinh Nhi .
“Biết đây là cái gì không?”
Hành động của Giang Ly cũng làm Đỗ Hinh Nhi nghi hoặc: “Không phải là linh mễ sao, còn có cái gì à?”
Giang Ly không nói gì nữa, bảo Đỗ Hinh Nhi đi đi.
“Có người bóp méo nhận thức của nàng, làm nàng cho rằng đây chỉ là một lu linh mễ bình thường, là Thi cổ làm.”
Giang Ly mở nồi hấp trên bếp lò, lộ ra một chén cơm linh mễ thơm phức.
Hắn cầm một hạt cơm lên, tách ra cũng có một con cổ trùng màu trắng, nhưng còn sống, hình như còn sức sống hơn vừa rồi!
“Có người bỏ cổ trùng vào linh mễ cho người Hồng Trần Tịnh Thổ các ngươi ăn, không biết tác dụng của cổ trùng là gì.”
Tịnh Tâm Thánh Nữ mặt như giấy vàng.
Dao Dao Thông Tấn phù nhấp nháy, Giang Ly kết nối.
“Giang ca, ta tìm được người Cổ tộc rồi!” Trương Khổng Hổ giống con gấu đen xuất hiện trước mặt Giang Ly, hắn ồm ồm nói. “Bọn họ nói luyện được Thi cổ làm tử thi hành động như bình thường thì chí ít phải Hợp Thể kỳ.”
“Nhưng bọn họ cũng không chắc lắm, chỉ là suy đoán theo ghi chép, dù sao bây giờ trong cổ tộc không có cao thủ, lợi hại nhất chỉ mới Nguyên Anh kỳ.”
Nói tới đây Trương Khổng Hổ cảm khái không thôi, hắn chỉ biết Cổ tộc lánh đời nhưng không nghĩ lại sa sút đến vậy, nhớ khi xưa Cổ tộc cũng từng có đại nhân vật phi thăng đến Tiên giới mà.
“Ta lại hỏi ai có thể luyện cổ thuật, bọn họ nói phải đọc cổ thư cung phụng tại tổ từ mới được, cổ thư Cổ thuật trông giữ nghiêm ngặt, người ngoài không thể tu luyện được.”
“Nhưng ta thử một chút, có thể thoải mái trộm cổ thư không ai phát hiện, đương nhiên là đã trả lại rồi.”
“À đúng rồi, bọn họ còn nói Khống Tâm cổ bị liệt vào cấm nuôi dưỡng trong tộc bị mất rồi, bọn họ ẩn thế không thể rời núi, hi vọng Nhân Hoàng điện chúng ta báo tin bảo mọi người cẩn thận.”
“Khống Tâm cổ?”
“Đúng vậy. Cổ tộc nói cổ trùng cực kỳ đáng sợ, chỉ cần ai ăn vào, dù sau này trở thành Hợp Thể Hóa Thần, chủ nhân cổ trùng cũng khống chế được tâm thần của người đó mà chính người đó cũng không phát hiện! Nên Cổ tộc có tổ huấn, cấm nuôi dưỡng Khống Tâm cổ!”
“Ngươi nhìn thử đây có phải là Khống Tâm cổ không!” Giang Ly mở tay tay, đưa cổ trùng màu trắng cho hắn xem.
“Đúng đúng đúng, chính là nó, kết kén tựa linh mễ, mảnh nhỏ như tóc, gặp nước thì yên, gặp lửa thì sống, Giang ca tìm được ở đâu vậy?”
Rầm một tiếng, hai chân Tịnh Tâm Thánh Nữ vô lực, đụng rơi nồi bát, ngã quỵ dưới đất.
Cổ trung bỏ vào linh mễ đã bao nhiêu năm? Có bao nhiêu sư muội ăn rồi? Có sư bá đã tích cốc tình cờ ăn không? Hồng Trần Tịnh Thổ có bao nhiêu người có Khống Tâm cổ trong cơ thể?
Tịnh Tâm Thánh Nữ không dám nghĩ mấy vấn đề này nữa!
“Cổ tộc có nói làm sao phá giải Khống Tâm cổ không?”
“Giống những cổ trùng khác. Một là chủ nhân cổ trùng chủ động giải trừ, hai là giết cổ trùng trong cơ thể, nên Khống Tâm cổ vô hiệu với Độ Kiếp kỳ, khi Độ Kiếp lôi kiếp sẽ tiêu diệt cổ trùng.”
“Lát nữa giải thích với ngươi, ngắt đây!”
Giang Ly ngắt Thông Tấn phù, mặt cực kỳ nghiêm túc: “Khống Tâm cổ còn chưa phát động, chuyện còn chưa tới bước cuối cùng! Các sư muội của ngươi vẫn còn chờ ngươi tới cứu bọn họ! Có ta ở đây, chuyện gì cũng có thể cứu vãn được!”
Trong giọng nói trầm thấp và nghiêm túc của Giang Ly mang theo tự tin không thể nghi ngờ làm Tịnh Tâm Thánh Nữ dần khôi phục trạng thái bình thường.
Đúng vậy, mọi chuyện còn chưa tới bước cuối cùng, kẻ đứng sau màn âm thầm khống chế mấy chục năm, đến giờ còn chưa phát động Khống Tâm cổ, chứng tỏ với tên đó, thời cơ còn chưa tới.
Sai lầm có thể bù đắp lại, tất cả vẫn còn cơ hội!
“Giang Ly, cám ơn ngươi!” Tịnh Tâm Thánh Nữ ánh mắt kiên định, từ từ đứng dậy, bay về phía Hồng Trần Tịnh Thổ.
Giang Ly theo sát phía sau.
Khi hai người định vào Hồng Trần Tịnh Thổ thì lại bị màn sáng của đại trận hộ tông chặn ở bên ngoài, phía sau quầng sáng một người đang cười lạnh nhìn hai người đến muộn.
Kẻ đầu sỏ, chính là Trưởng lão bị Hồng Trần Tịnh Thổ trục xuất - Huyền Ai đạo cô!