“Hóa ra ngài chính là Giang Ly tổ tông, hậu nhân bất hiếu bái kiến Giang Ly Lão tổ.” Giang Tộc trưởng bị Giang Ly hiện thân khiếp sợ, nhớ lại lần trước tới nhà Viên Ngũ Hành một phen lời bàn cao kiến “Sức mạnh tín ngưỡng”, càng mặt đỏ bừng lên, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, bỏ sự xấu hổ trong lòng, cúi đầu bái.
Giang Ly cười không nói.
“Lão tổ tông thường xuyên nhớ lại thời thơ ấu sống cùng ngài, nói đó giây phút vui vẻ nhất trong cuộc đời mình, còn nói ngài thiện tâm, nhìn thấy người nghèo khổ còn bỏ tiền cứu tế.”
“Lão tổ tông nói mình niên thiếu khinh cuồng, không phân biệt thị phi, tìm ngài gây chuyện. Giờ mỗi lần nhớ lại sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ, lão tổ tông muốn nói tiếng xin lỗi với ngài lắm, nhưng lão tổ tông thiên tư hữu hạn, sợ sống không đến lúc gặp được ngài, ngài lại lấy thiên hạ là công, qua cửa mà không vào, gặp được ngài thật sự là quá khó khăn!”
“Tâm ma quấy nhiễu, lão tổ tông không cẩn thận rơi vào Ma đạo, dùng cách đầu cơ trục lợi kéo dài thọ mệnh!”
Giang Tộc trưởng nước mắt nước mũi giàn giụa, nói chân tình thắm thiết, xem tư thế như hận không thể móc hết tim phổi ra cho Giang Ly nhìn, người vây xem cũng bị Giang Tộc trưởng nói cảm động, cảm giác Giang Nhất Tinh tu luyện Ma đạo có thể thông cảm được, hiểu và tha thứ được. Xưa nay công tư khó vẹn toàn, Giang Nhân Hoàng lấy thương sinh làm nhiệm vụ của mình, thiếu quan tâm gia tộc nên khó mà tránh khỏi xảy chuyện như vậy.
Đáng tiếc Giang Nhất Tinh cả một câu “Xin lỗi” cũng không có cơ hội.
Viên Ngũ Hành sắc mặt cổ quái, cảm giác tràng cảnh hình như hơi quen.
“Giang gia vừa là hậu nhân của lão tổ tông Giang Nhất Tinh, cũng là hậu nhân của ngài, có trưởng bối làm Nhân Hoàng, các vãn bối không dám phá hư danh hào của ngài. Trừ lão tổ tông rơi vào Ma đạo, chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, Giang gia còn cố gắng quảng kết hảo hữu, quảng giao tài nguyên, dùng nhân duyên và tài nguyên trải đường tu thành, xây Thanh Thành thành đại thành, đây là chuyện người Thanh Thành ai cũng thấy!”
Người Thanh Thành âm thầm gật đầu, bọn họ có nghe người thế hệ trước nói, Thanh Thành có thể được như thế này là cũng nhờ vào Giang gia.
Trước kia Thanh Thành tuy gọi là thành, nhưng chỉ tạm giống thành, phần lớn không ai biết, dù sao nào có thành cả một vị tu sĩ Kim Đan cũng không có?
Hồi đó người nơi khác cãi nhau với người Thanh Thành, thường sẽ gọi người Thanh Thành dân quê, thiếu giáo hóa.
Còn bây giờ Thanh Thành là đại thành được xếp đứng đầu cả Thiên Khánh phủ, người Thanh Thành đi ra ngoài ngẩng đầu ưỡn ngực, ai thấy đều sẽ nói một câu “Người Thanh Thành, giỏi thật.”
“Bọn ta coi mình coi là một thành phần của Nhân Hoàng điện, luôn lấy Nhân Hoàng điện làm tiêu chuẩn bản thân, chỉ mong được Nhân Hoàng điện, được ngài thừa nhận, Giang gia không hề làm Nhân Hoàng điện mất mặt!”
“Giang Ly tổ tông, hậu nhân bất hiếu thay Giang gia hỏi một câu, bọn ta có thể gia nhập Nhân Hoàng điện không?”
Giang Tộc trưởng ngẩng đầu nhìn Giang Ly, ánh mắt đầy tràn khát vọng, người xung quanh đều lòng thầm dùng sức, hận không thể thay Giang Ly nói “Được”.
Giang Ly nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Nằm mơ.”
“Nhân Hoàng điện cùng trưng bày bảy mươi hai vị Nhân Hoàng tiên hiền, không ai đưa thế lực gia tộc vào Nhân Hoàng điện, đừng nói là cả gia tộc gia nhập Nhân Hoàng điện, Giang Ly ta có tài cán gì cho Giang gia đi vào Nhân Hoàng điện?”
“Ngài chính là Nhân Hoàng mạnh nhất, ngài tạo tiền lệ sẽ không ai nói gì.” Giang Tộc trưởng vội vàng nói.
Người xung quanh âm thầm gật đầu, quả thật, Giang Nhân Hoàng thân là người mạnh nhất Cửu Châu không ngông cuồng làm xằng làm bậy, hay phải nói là hơi an phận.
Đừng nói Độ Kiếp kỳ, dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ khối người còn kiêu ngạo hơn Giang Nhân Hoàng, luật pháp tập tục vv… thích là vi phạm, ví dụ như lúc tân hôn thì cướp tân nương, hội đấu giá kết thúc điên cuồng cướp đoạt, còn nói đây là đặc quyền của cường giả.
Nếu Giang Nhân Hoàng muốn đưa Giang gia vào Nhân Hoàng điện, có lẽ mọi người cũng chỉ cười trừ không phản đối.
Không biết ai trong đám người hô to: “Giang Nhân Hoàng, ngài cho Giang gia gia nhập Nhân Hoàng điện đi!”
Lời vừa nói ra liền tạo nên ngàn con sóng, mọi người nhao nhao la hét “Giang gia gia nhập Nhân Hoàng điện”, nhất là người Thanh Thành, la to nhất.
Những phụ mẫu mất con thì lại phản đối, nhưng tiếng của bọn họ vào lúc này có vẻ quá nhỏ và yếu ớt.
Có cha mẹ phẫn nộ chất vấn người xung quanh: “Giang gia nuốt hài đồng tu luyện Ma đạo, loại gia tộc như thế mà có tư cách đi vào Nhân Hoàng điện?”
Người bị chất vấn khinh thường đáp: “Chưa nói lão tổ tông Giang gia Giang Nhất Tinh trọng tình trọng nghĩa, chỉ là nhất thời bị mờ mắt, chỉ nói những gì Giang gia đã làm ba trăm năm nay, Thanh Thành mở rộng, dân chúng an cư, nhân văn khí tức nồng hậu, linh cơ còn hơn một chút so với những nơi khác, tạo phúc cho không biết bao nhiêu tu sĩ. Công đức như vậy chẳng lẽ không đủ để bù đắp lại lỗi lầm tu luyện Ma đạo? Các ngươi không tư tưởng tập thể à!”
Phụ mẫu nọ nghẹn lời, không biết nên đáp trả thế nào.
Cuộc đối thoại như vậy còn xảy ra ở rất nhiều nơi, những lời này không ngoại lệ bị Giang Ly nghe được.
Giang Ly bay lên cách mặt đất mười trượng, vận khí hô, làm người ở đây đều có thể nghe được hắn nói chuyện.
Chỉ thấy Giang Ly cười nói: “Các ngươi nói ta nghe được hết. Hay, nói hay lắm, nhất là câu ‘Công đức như vậy chẳng lẽ không đủ để bù lại lỗi lầm tu luyện Ma đạo’, không nói nội dung, nghe có đạo lý lắm.”
Người vừa nói cong môi, ưỡn ngực, được Nhân Hoàng khen ngợi, là vinh quang cả đời, cũng chính gã là người đầu tiên la to bảo Giang gia nhập Nhân Hoàng điện. Nhưng câu nói kế tiếp của Giang Ly rất nhanh làm gã cười không nổi.
“Không ngờ được đời ta có thể nghe được lời như vậy. Cơ huynh, nghe ta đề nghị Đại Chu có thể gia thêm thuế chỉ số thông minh, bổ sung quốc khố.”
Chu Hoàng Cơ Chỉ gật đầu đáp lời: “Giang huynh nói có lý, chuyện này cần đề lên nghị trình, cho Tam Công (1) thảo luận.”
*(1) Thái sư, thái phó, thái bảo.*
Người kia mặt đỏ bừng biện giải: “Thưởng phạt phân minh, công tội bù trừ, có gì mà không đúng?”
Rốt cuộc là công tội có bù trừ không, là đề tài luôn được tranh cãi, người này không tin Giang Ly có thể đáp được.
Nhưng chuyện này người khác có lẽ khó thể giải đáp, nhưng với Giang Ly thì lại là chuyện dễ dàng.
Khí túc sát như gió lớn mưa rào bao phủ toàn trường, đâm vào mọi người cốt lãnh nhục hàn, Giang Ly hơi động ý niệm liền có sức mạnh vô hình kéo vạt áo người đó, kéo gã tới trước mặt Giang Ly.
Giang Ly bóp cổ gã, lạnh lùng cười nói: “Ta ngăn chặn Vực Ngoại Thiên Ma xâm nhập ba lần, cứu vớt Cửu Châu ba lần, nói cách khác, các ngươi có thể sống đến bây giờ, ta không thể không kể công, nếu vậy thì ta giết các ngươi cũng là điều bình thường! Không ai có một câu oán hận!”
“Th... thả ta ra...” Gã giãy ra không được, giãy dụa lung tung.
“Sao? Ta đã cứu ngươi ba lần, tại sao ngươi không yên tâm để ta giết ngươi! Sao ngươi không có ý thức tập thể vậy? Giết ngươi sẽ làm ta vui, sao ngươi không có chút tinh thần hi sinh nào vậy?” Giang Ly không chút xúc động, trong ánh mắt không có một tia nhân từ, có thì chỉ là tùy ý và tàn nhẫn vô tận!
“Th... thả ta ra...” Trong lòng gã hối hận vô cùng.
Gã cảm thấy truyền thuyết là thật, Giang Nhân Hoàng có lẽ trước khi kế vị, đánh nhau với Vực Ngoại Thiên Ma thật, làm người cả thành chết thảm hài cốt không còn!