• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chưởng giáo cứu đệ tử với!”

Phía sau Huyền Ai đạo cô mấy ngàn đệ tử cùng kêu khóc, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào cào gan xé ruột, làm người xúc động.

Thanh Dục đạo cô không biết là Huyền Ai đạo cô nháy mắt mất quyền khống chế, hay nàng ta khống chế đệ tử kêu gọi như vậy.

“Rốt cuộc ngươi muốn gì, vị trí Chưởng giáo à, cho ngươi, cái gì cũng có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi tha cho những đệ tử này!” Thanh Dục đạo cô nghiến răng nghiến lợi nói, tình thế cấp bách, đành phải cúi đầu với Huyền Ai đạo cô.

Khóe môi nàng có máu tươi chảy xuống, là bị tức.

Huyền Ai đạo cô tung một chưởng đánh bay Thanh Dục đạo cô, khinh thường nói: “Chưởng giáo? Ta từng rất muốn có nó, nhưng bây giờ ta chỉ muốn ở bên cạnh Hồng Trần Sư tổ.”

“Giang Nhân Hoàng chắc đã nhận ra dị thường, ta muốn khống chế Hộ Tông đại trận, ngăn Giang Nhân Hoàng và Tịnh Tâm sư điệt, cho nên ngoan ngoãn giao trung tâm đại trận ra đây đi.”

...

“Giang Nhân Hoàng, Tịnh Tâm sư điệt, các ngươi đã tới chậm.” Huyền Ai đạo cô đạp Thanh Dục đạo cô dưới chân, mặt đầy trào phúng.

Đại trận Hộ Tông mở ra, như là bong bóng bao lại cả Hồng Trần Tịnh Thổ, nhìn như vô cùng mong manh dễ vỡ, thật ra cứng rắn vô cùng. Hồng Trần Tịnh Thổ thành lập vạn năm, nổi danh là thần bí và tuyệt sắc, kẻ muốn nhìn trộm mĩ sắc nhiều vô số kể, cũng gặp được mấy lần nguy cơ, nhưng đều dừng bước trước Hộ Tông đại trận, chưa một ai có thể công phá.

Huyền Ai đạo cô không hề lo lắng Giang Ly có thể đánh vỡ Hộ Tông đại trận, đây chính là trận pháp Hồng Trần Sư tổ mang từ Tiên giới đến, tiên nhân bình thường toàn lực công kích, đại trận cũng không chấn động chút nào.

Nàng không tin Giang Ly có thể phá nó được! Giang Ly chỉ là một Đại Thừa kỳ nhục thể phàm thai,không phải Tiên giới chí tôn gì, sao có thể mạnh hơn đại trận Tiên giới!

Dù Tịnh Tâm Thánh Nữ thường ra quyết định vượt quyền, nhưng nhìn thấy sư tôn bị người làm nhục như thế, cũng hai mắt đỏ lên, đánh phá Hộ Tông đại trận.

Tuyệt Thế Thanh Liên xoay tròn nở rộ từ hư không, không gian gợn sóng, dường như không chịu nổi sức nặng của Thanh Liên, Tịnh Tâm Thánh Nữ chỉ về phía trước, Tuyệt Thế Thanh Liên liền đâm mạnh vào đại trận làm không gian vỡ tan.

Thấy đại trận Hộ Tông không sứt mẻ gì, lại có mấy chục đóa Thanh Liên nở rộ trên hư không, cùng đâm vào đại trận.

Sóng nhiệt nổ mạnh san đất đai quanh đó thành bình địa, nhưng Hộ Tông đại trận vẫn không bị ảnh hưởng.

Giang Ly tiến lên một bước, vỗ vỗ Tịnh Tâm Thánh Nữ đang thở hổn hển.

“Đến lượt ta.”

Ba từ vô cùng đơn giản lộ ra tự tin của Giang Ly.

Huyền Ai đạo cô như nghe được điều gì buồn cười, ngửa đầu cười to: “Giang Nhân Hoàng, ta kính ngươi cống hiến cho Cửu Châu nên không muốn nhục ngươi, lùi lại đi, không thì thần thoại vô địch của ngươi chấm dứt ngay hôm nay!”

Giang Ly không phản ứng nàng, mà gọi Thanh Dục đạo cô bị đạp tại dưới chân: “Thanh Dục Chưởng giáo, hôm nay ta cứu Chưởng giáo một mạng, Chưởng giáo cũng đừng ghi hận ta nữa, chúng ta xí xóa được chứ?”

Còn chưa đợi Thanh Dục đạo cô đáp câu “Được”, Giang Ly đã vung quyền mạnh xuống, Hộ Tông đại trận vạn năm không bị gì giống như gương vỡ ra, nát tan.

Huyền Ai đạo cô trợn mắt há hốc mồm, trong lòng dâng lên ngập tràn sợ hãi, thấy Giang Ly nắm tay Tịnh Tâm Thánh Nữ từng bước đi tới phía mình, nàng vội vàng chỉ vào hơn ngàn đệ tử, thất thố la lớn: “Không được cử động, mấy đệ tử này đều bị ta hạ Khống Tâm cổ, chỉ cần ta nghĩ, bọn chúng sẽ lập tức tự sát, ngươi có nhanh mấy cũng nhanh bằng suy nghĩ của ta sao!”

Quả thật Giang Ly không đi tới nữa, lẳng lặng nhìn nàng, chầm chậm nói: “Ta không chắc chắn nhanh hơn ý nghĩ được thật.”

Huyền Ai đạo cô nhẹ nhàng thở ra, xem ra mạng mình tạm thời giữ được, lập tức nàng lại không khỏi mỉa mai nghĩ.

Bất kể là Thanh Dục đạo cô vênh váo đắc ý hay Giang Nhân Hoàng ngông cuồng tự đại, không phải vì cố kỵ tính mạng đệ tử một đám Kim Đan Nguyên Anh Hóa Thần mà ngoan ngoãn nghe lời nàng à.

Huyền Ai đạo cô thấy điều này thật buồn cười.

Thanh Dục đạo cô và Giang Nhân Hoàng chỉ là tu vi mạnh mà thôi, không thể vứt bỏ những người khác, tâm lý không đủ cường đại, không phải là cường giả thật sự, chỉ có người tàn nhẫn như mình, lấy bản thân vi trung tâm, tu vi lại cao mới là cường giả!

Nàng tin mình rồi sẽ có một ngày sẽ hơn cả Giang Ly, quân lâm thiên hạ!

“Ta yêu cầu không có gì nhiều, để ta đưa Hồng Trần Sư tổ đi theo, các ngươi đều phải thề với trời...”

“... Nhưng ta cần gì phải nhanh hơn ý nghĩ?”

Giang Ly lấy một thanh kiếm từ nhẫn trữ vật ra, Huyền Ai đạo cô thấy thế không ổn, vội vàng lệnh vài đệ tử tự sát kinh sợ Giang Ly.

Giang Ly vung một kiếm, kiếm khí còn chưa chém ra nhưng cổ trùng trong cơ thể hơn một ngàn đệ tử lại bị chém đứt làm hai, lần lượt chết đi!

Người đệ tử vừa định tự sát nháy mắt thoát khỏi khống chế, không tự sát nữa!

“Ta kiếm pháp ngu dốt, chỉ biết một chiêu này.” Giang Ly tiếp tục đi tới phía Huyền Ai đạo cô, sợ tới mức đối phương ngã ngồi dưới đất không có sức đứng dậy, hai chân liều mạng đạp, làm mình lùi về phía sau.

“Chiêu này tên là Tâm Kiếm, kiếm vung trong ý nghĩ, kiếm hạ trong Thức Hải, lúc vung kiếm, hạ kiếm thì kiếm khí hình thành trong cơ thể.”

“Chiêu này vốn là dùng để cắt gân mạch, lóc xương người khác, giờ xem ra chém cổ cứu người cũng cực kỳ thích hợp.”

“K- khoan đã… ta còn có...” Huyền Ai đạo cô thấy Giang Ly giơ lên trường kiếm, dưới ánh trăng lấp lòe sắc lạnh, sợ tới mức mất mật, hồn vía lên mây, vội vàng muốn nói giá trị của mình với Giang Ly.

Nhưng Giang Ly đến nghe cũng không nghe, một kiếm chém qua, đầu bay lên cao, Huyền Ai chết không nhắm mắt.

“Giết ngươi, thì không cần dùng kiếm pháp gì.”

Theo một kiếm bình thường, không có gì đặc biệt vung xuống, tất cả trần ai lạc định.

Lúc đầu Giang Ly định để Tịnh Tâm Thánh Nữ tự giải quyết chuyện này, nhưng nề hà chuyện này vượt quá Tịnh Tâm Thánh Nữ một mình xử lý, liền chỉ có thể chính mình làm giúp.

“Đa tạ Giang Nhân Hoàng giúp Hồng Trần Tịnh Thổ vượt qua kiếp nạn này, tiểu nữ tử Tịnh Tâm không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp.”

“...”

Giang Ly thấy Tịnh Tâm Thánh Nữ còn nói giỡn được, nghĩ chắc Đạo Tâm không đáng ngại, không tiếp lời nàng mà đi đến trước mặt Thanh Dục đạo cô.

“Bị người tính kế đến thiếu chút nữa cả tông môn thành Hợp Hoan tông, Hồng Trần Tịnh Thổ các người biết đề phòng một chút đi, chuyện này ta sẽ giữ bí mật giúp các người, không nói ra ngoài.”

Thanh Dục đạo cô thật lòng thật dạ quỳ dưới đất, hành đại lễ với Giang Ly, như Giang Ly nói trước khi cứu nàng, ân oán trước đây xóa bỏ, nàng không còn coi Giang Nhân Hoàng là kẻ thù giết tình nhân trước nữa, mà là ân nhân cứu vớt Hồng Trần Tịnh Thổ.

Nếu không có Giang Ly, Hồng Trần Tịnh Thổ các nàng sẽ trở thành trò cười, Thanh Dục nàng sẽ bị đóng trên cây cột sỉ nhục của Hồng Trần Tịnh Thổ.

“Việc Giang Nhân Hoàng đã làm hôm nay, Hồng Trần Tịnh Thổ chắc chắn khắc trong tâm khảm.”

...

“... Giang đại ca, muội sắp chết rồi à?” Hạ Hà trấn, Đỗ Hinh Nhi ánh mắt tan rã, không còn rõ người tới nữa, chỉ là dựa vào cảm giác là Giang Ly đến đây.

Thật ra không chỉ Giang Ly, còn có Tịnh Tâm Thánh Nữ đến, nhưng nàng cố ý giấu khí tức, nàng không dám đối mặt sư muội tâm tư đơn thuần này.

Chủ nhân cổ trùng là Huyền Ai đạo cô vừa chết, cổ trùng cũng lần lượt ra đi, lúc này cả Thượng Hà trấn cùng Hạ Hà trấn tử thi nằm dưới đất, tử khí nồng nặc, Đỗ Hinh Nhi khi còn sống là tu sĩ Kim Đan nên vẫn có thể cầm cự một lúc, nhưng mà không được bao lâu.

Giang Ly dùng giọng nói trầm thấp tự thuật lại hết tất cả cho Đỗ Hinh Nhi, Tịnh Tâm Thánh Nữ trốn ở bên cạnh yên lặng lau nước mắt.

“Là thế sao, hóa ra muội đã chết từ lâu rồi, thảo nào cứ không tu luyện được...”

Đỗ Hinh Nhi nở nụ cười, nhưng chính nàng cũng không rõ vì sao mình lại cười.

“Tịnh Tâm sư tỷ không tới sao, muội muốn gặp sư tỷ lần cuối quá...”

Tịnh Tâm Thánh Nữ nghe vậy không giấu khí tức nữa, lập tức tiến tới, nắm bàn tay nhỏ lạnh lẽo của Đỗ Hinh Nhi: “Hinh nhi sư muội, sư tỷ ở đây, sư tỷ ở đây!”

Nhưng Đỗ Hinh Nhi lặng thinh, đầu mềm oặt gục xuống.

Nàng chết rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK