Không phải Giang Ly cố ý đi tìm Âm Dương Thiên Ấn, mà do nó bắt mắt quá.
Một con dấu bay trên đại lục, vừa bay vừa khóc sướt mướt, tiếng khóc rất lớn, xa mấy trăm dặm cũng nghe được, còn bay rất chậm như đang tìm cái gì đó.
Vào trong phạm vi thần thức, Giang Ly nghe được Thiên Ấn đang nói “Sư phụ ta rất nhớ ngươi”, “Có người bắt nạt ta”, “Trường Tồn sư đệ chỉ đứng một bên nhìn”, “Ta muốn mách sư phụ”, “Sư phụ ngươi ở đâu” vv....
Xem kiểu này là từ lúc trốn thoát Cửu Châu nó vẫn khóc như vậy.
Hắn tính nếu dòng chảy thời gian thế giới bên này giống Cửu Châu, vậy cái con dấu này chắc đã khóc thế này năm ngày.
Hắn bay đến Âm Dương Thiên Ấn, nghiêm mặt nói: “Đừng khóc nữa!”
Âm Dương Thiên Ấn vừa thấy Giang Ly, linh hồn nhỏ bé không còn, vắt chân bỏ chạy.
Nó không phải Phạm Thiên tháp có thể xuyên qua không gian, Giang Ly nhanh chóng đuổi kịp nó nắm trong tay.
“Ác quỷ! Khốn kiếp! Thả ta ra!”
Âm Dương Thiên Ấn chửi ầm lên, nhưng chửi qua chửi lại chỉ có ba từ đó.
Nếu tìm được Thiên Ấn, Giang Ly định mang nó về Cửu Châu, còn dị giới này, sau này từ từ tìm hiểu, Âm Dương Thiên Ấn chạy được, còn thế giới thì không.
Âm Dương Thiên Ấn thấy mình sắp bị mang về liền đe dọa: “Đợi sư phụ của ta ở đây, nhất định bảo sư phụ xả cơn giận này cho ta!”
Giang Ly nhíu mày, nhận ra vấn đề từ lời Thiên Ấn, hỏi: “Ý ngươi là Đạo Tổ ở thế giới này?”
Âm Dương Thiên Ấn đắc ý nói: “Hê hê, ngươi nghĩ ta bảo Tiểu Tháp tìm đại một thế giới à, ta đã qua sức mạnh nhân quả tìm được tung tích sư phụ, nó ở ngay thế giới này!”
“Sợ rồi à, sợ thì thả ta ra, đợi nhìn thấy sư phụ ta sẽ không nói xấu ngươi!”
“Ngươi không biết sư phụ thương ta cỡ nào, luyện ta thành xong ngày nào cũng ôm trong tay, thích không nỡ rời tay.”
Giang Ly nghĩ giờ ta nắm ngươi trong tay, cũng là thích ngươi không nỡ rời tay.
Hắn vô tình đả kích Thiên Ấn: “Ngươi đã khóc năm ngày, cũng không thấy Đạo Tổ tới tìm ngươi.”
Âm Dương Thiên Ấn như là tên lính bại trận, ủ rũ, nó thấp giọng lẩm bẩm: “Có lẽ, có lẽ sư phụ đang bế quan.”
“Không phải ngươi có thể cảm ứng được nhân quả của Đạo Tổ sao, không định vị chính xác được?”
Âm Dương Thiên Ấn cũng rầu thúi ruột: “Có thể là do rời khỏi Cửu Châu, làm ta không nắm chính xác nhân quả được, giờ ta thấy đâu đâu cũng là nhân quả của sư phụ.”
“Có thể là vật gì đó của Đạo Tổ ở trong đây làm ngươi nghĩ lầm là Đạo Tổ?”
“Không thể nào! Chắc chắn sư phụ ở đây Chỉ chuyện này là ta không cảm nhận sai!” Âm Dương Thiên Ấn nói chắc nịch.
“Ngươi cảm nhận nhân quả Đạo Tổ ở đâu?”
“Cả đại lục.” Âm Dương Thiên Ấn nói tới đây, lại khóc lên: "Lúc đầu ta còn định khóc hết cả đại lục, ai dè mới bay chưa đến nửa đã bị ngươi ngăn lại.”
Giang Ly lắc đầu: “Cách này của ngươi không được, Đạo Tổ tu vi thông thiên muốn gặp ngươi thì đã gặp từ lâu rồi, rõ ràng là không muốn gặp ngươi.”
“Vậy làm thế nào đây?” Âm Dương Thiên Ấn cũng biết Giang Ly nói có lý, chỉ là không muốn thừa nhận.
“May tu vi ta triệt địa, có thể tìm Đạo Tổ giúp ngươi.”
Dù Âm Dương Thiên Ấn không tìm, Giang Ly cũng muốn tìm Đạo Tổ.
Đạo Tổ đáng lẽ phi thăng Tiên giới sao lại ở đây, có định dưỡng lão giống Trường Tồn Tiên Ông thì cũng phải về Cửu Châu chứ, Đạo Tổ là người lớn lên ở Cửu Châu mà.
Không thể nào là nơi này linh khí giống Cửu Châu, Đạo Tổ mắt mờ, coi đây thành Cửu Châu chứ?
Hơn nữa trực giác Giang Ly nói cho hắn, Đạo Tổ nhất định biết Tiên giới ở đâu, Tiên giới xảy ra chuyện gì.
Theo Trường Tồn Tiên Ông nói, Vực Ngoại Thiên Ma vốn là Tiên giới chịu trách nhiệm ngăn cản, giờ Vực Ngoại Thiên Ma hiện thế, nhất định là Tiên giới đã xảy chuyện.
Âm Dương Thiên Ấn biết Giang Ly mạnh, tuy không cho rằng so được với Đạo Tổ nhưng có hắn giúp đỡ còn tốt hơn mình cứ đi tìm lung tung nhiều.
“Nếu tìm được Đạo Tổ ngươi phải theo ta về Cửu Châu.”
Âm Dương Thiên Ấn đồng ý, trong lòng nghĩ mình tìm được sư phụ, hắn dám không nhìn sư phụ mà bắt mình về được à?
...
Giang Ly và Âm Dương Thiên Ấn không che giấu, đáp xuống một đô thị phồn hoa.
Không biết là hành vi Giang Ly và Âm Dương Thiên Ấn quá bình thường hay nguyên nhân gì khác, người và con dấu biết bay không làm bất kỳ kẻ nào xúm lại nhìn.
Khi Giang Ly dùng thần thức xem nơi này thì phát hiện người thế giới này rất kỳ lạ, gần như không có tình cảm, tất cả mọi người đều nghiêm túc thực hiện trách nhiệm của mình, không quan tâm chuyện bên ngoài, mọi người tám chuyện đều là làm thế nào nâng cao năng suất làm việc, không quan tâm tin đây đó, thời sự hay chuyện quốc gia.
Dù là giờ nghỉ cũng đều vì tốt hơn cho công việc, không có suy nghĩ gì, không mê trò chơi, phim ảnh, tiểu thuyết, truyện tranh hay phim truyền hình.
Bác sĩ chuyên tâm phẫu thuật, không nghĩ đến hậu phẫu, bệnh nhân sống hay chết hắn không hề cảm giác, chỉ đơn thuần thực hiện trách nhiệm của một người bác sĩ. Diễn viên lúc diễn thì biểu cảm phong phú, quay xong hắn cũng mặt không hề cảm xúc, cứ như người thần thái phấn chấn trong phim không phải là hắn. Hộ sĩ ôm em bé từ kho dinh dưỡng ra, không vui mừng vì một sinh mệnh mới cũng không chán ghét vì em bé quấy khóc.
Người đi đường trong đầu chỉ nghĩ đi đến chỗ muốn đến, còn trên đường xảy ra chuyện gì, có người biết bay hay có người giết người, bọn họ không quan tâm.
Vì thế, người thế giới này ăn mặc cũng giống nhau, đều là mặc đồ bay màu trắng, Giang Ly dùng thần thức nhìn thấy trong đồ bay có mạch điện phức tạp, giúp nâng được vật nặng, điều chỉnh nhiệt độ, giảm mệt mỏi vv....
Ăn thì là thức ăn dinh dưỡng không có mùi vị, bổ sung năng lượng cần thiết cho một ngày, một người một ngày chỉ cần ăn một lần.
Một thế giới khoa học kỹ thuật lạnh lùng không có tình cảm, đó là ấn tượng đầu tiên của Giang Ly về này thế giới này.
Sinh linh sẽ không có tình cảm? Giang Ly không tin.
Giang Ly dùng thần thức cẩn thận quét vài người, quan sát quá trình trẻ con sinh ra, rốt cuộc tìm được nguyên nhân vô cảm.
Mọi người đưa tế bào sinh dục của mình cho bệnh viện, bệnh viện sẽ thay đổi gen trong tế bào sinh dục, ẩn gen tình cảm rồi chọn ưu tú ghép đôi rồi phát triển phôi thai trong dịch dinh dưỡng, như vậy trẻ con vừa sinh ra sẽ không có tình cảm, biết khóc chỉ vì muốn mở khí quản ra.
Giang Ly không hiểu tại sao người thế giới này lại cố gắng biến bản thân thành vô tình, chuyện này chắc có ẩn tình gì đó.
“Sao sư phụ lại ở trong thế giới thế này?” Âm Dương Thiên Ấn nghĩ mãi không ra, trước khi nó sinh ra linh trí, chỉ có cảm giác mơ hồ về thế giới bên ngoài, không thì sẽ không biết Trường Tồn Tiên Ông.
Trong ấn tượng của nó, sư phụ là người biết trân trọng, vui thì cười, giận thì mắng không che dấu, nhân quả thế giới này quả thật đi ngược lại với lý niệm của sư phụ!
“Tới thư viện.”
Giang Ly biết chỉ cần mình tới thư viện, dùng thần thức xem hết thư là có thể hiểu hoàn toàn thế giới này.
Hắn dùng thần thức bao phủ cả thành phố, không phát hiện chỗ lưu trữ sách nào.