Thế giới này có hai loại vũ khí tiên tiến nhất: một là đạn phỏng dương, hai pháo diệt.
Đạn phỏng dương sau khi nổ có thể tỏa độ nóng hơn trăm triệu độ, bằng nhiệt độ ở ngay giữa vũ khí hạt nhân khi nó nổ, ưu điểm là phạm vi nổ nhiệt độ cao trên triệu độ.
Con người phát hiện, so với bức xạ hạt nhân, nhiệt độ có thể tạo thành uy hiếp cho Hung thú hơn.
Pháo diệt sẽ phóng công kích không thể nhìn thấy, vật thể chạm vào sẽ phân giải thành nguyên tử, khuyết điểm là khó sản xuất, năng lượng tiêu hao lớn.
Nếu tấn công ở xa, Hung thú sẽ tự tránh, cho nên chỉ có thể sử dụng hai loại vũ khí ở khoảng cách gần.
Rô bốt sẽ cầm một hai vũ khí trên, dùng sóng âm cộng hưởng đánh nhau với Hung thú, gặp con mạnh thì sẽ tự nổ đạn phỏng dương hoặc pháo diệt.
Giang Ly nhìn thấy có rô bốt nổ đạn phỏng dương, sáng như mặt trời, chiếu khắp đất, Hung thú và rô bốt gần đó đều tan chảy biến mất, đến hài cốt cũng không còn.
Dựa vào chiến thuật này, loài người mới tạm ngăn được Hung thú tiến công.
Nhưng không thể cứ đánh vậy, vì số lượng Hung thú nhiều hơn rô bốt, hơn nữa dù đánh vậy, vẫn có Hung thú sống sót.
“Yêu thú Hợp Thể kỳ và Hóa Thần kỳ.” Giang Ly nhìn, thấy có một con yêu thú khổng lồ ăn đạn phỏng dương xong còn chạy nhảy được, có mấy con yêu thú sống dai, tuy hấp hối nhưng vẫn còn sống, tạm thời không có uy hiếp.
Yêu thú Hợp Thể kỳ tàn sát trên chiến trường, rô bốt nào cũng không ngăn nổi một cái móng của nó, có rô bốt cầm pháo diệt nhắm ngay yêu thú Hợp Thể kỳ nổ tung.
Công kích không thể nhìn thấy, oxi, carbon dioxide trong không khí thành nguyên tử, chạm vào đất đá, biến mất thành vật chất nguyên tử mắt thường không thể thấy.
Rô bốt cũng hết năng lượng, không thể hoạt động nữa.
Nhưng đánh vậy gặp yêu thú Hợp Thể kỳ thì nó chẳng hề hấn gì.
“Không thể nào!” Minh Chung không thể tin nhìn cảnh này, sao có Hung thú chống lại hai đợt tấn công của đạn phỏng dương và pháo diệt mà không bị gì được?! Chuyện này chưa từng xảy ra!
Rất nhanh, quang não đưa ra đáp án, sắc mặt Minh Chung rất khó coi.
“Hung thú lại tiến hóa!”
“Rõ ràng, trước kia các ngươi gặp là yêu thú Hóa Thần kỳ, còn con đó là Hợp Thể kỳ.” Thấy được nguyên lý tấn công của hai loại vũ khí, Giang Ly không khó hiểu tại sao con yêu thú đó không bị sao.
“Thế nào là Hợp Thể kỳ? Là tâm và ý, nhân và đạo, thân và hình, ba cái này hợp lại, gắn kết chặt chẽ, đó là Hợp Thể kỳ.”
“Pháo diệt có thể làm mọi thứ thành nguyên tử, nhưng Hợp Thể kỳ thân và hình hợp lại nhau, nếu không phải bản thân mình muốn thì không thể chia lìa nên ngăn lại được pháo diệt.”
“Tu sĩ Hợp Thể kỳ thân thể mạnh mẽ, có thể dạo chơi vũ trụ, lên mặt trăng nghỉ ngơi, tắm rửa trong ánh nắng chói chang, sẽ không bị đạn phỏng dương gây thương tích.”
“Cái này...”
Minh Chung ngẩn người, lúc nãy Giang Ly chỉ giới thiệu sơ các cảnh giới, không nói đến sự huyền diệu của các cảnh giới, y tưởng Hợp Thể kỳ là rất khỏe, chạy rất nhanh, ai ngờ Hợp Thể kỳ thật ra lại đáng sợ đến mức đó!
Mà trên Hợp Thể kỳ còn có Độ Kiếp kỳ và Đại Thừa kỳ.
Rốt cuộc Giang Ly mạnh thế nào, Minh Chung không có khái niệm.
Mỗi khi y nghĩ mình biết được độ đáng sợ của Giang Ly thì sẽ phát hiện mình biết chỉ một phần nhỏ.
Hợp Thể kỳ quả thật rất mạnh, cũng rất khó tu thành, không thì Hồng Trần Tịnh Thổ, Bồng Lai Tiên đảo, Nho giáo đến Độ Kiếp kỳ cũng không có, vẫn là Lục đại tông môn không ai dám khiêu chiến địa vị của bọn họ.
Vì số lượng Hợp Thể kỳ của những tông môn khác quá ít!
“Có hiểu ta nói gì không?”
Giang Ly nói với con yêu thú Hợp Thể kỳ, theo lý thuyết yêu thú Kim Đan kỳ là có chỉ số thông minh tương đương với người trưởng thành, nhưng hắn lại nghe Minh Chung nói Hung thú không có trí tuệ, không thể nói chuyện.
Chẳng lẽ Hung thú không phải yêu thú?
Con Hung thú không hiểu Giang Ly đang nói gì, nhưng nó thấy Giang Ly và Minh Chung đang bay trên trời, vì thế nó làm vẻ muốn nhào lên.
“Ta đánh không lại Giang Ly chẳng lẽ không đánh lại ngươi!” m Dương Thiên Ấn bị nó hành động của nó chọc giận, dù gì mình cũng là lão đại Tiên khí Cửu Châu, lại dám bơ mình, lập tức đập đầu Hung thú, con Hung thú xây xẩm mặt mày ngã xuống đất.
Những con Hung thú khác thấy m Dương Thiên Ấn tấn công, không quan tâm chênh lệch hai bên muốn nhào lên, Giang Ly vung tay áo, bọn Hung thú hóa thành tro tàn hết.
Giữ lại con Hợp Thể kỳ là được, những con Hung thú khác không có giá trị gì.
Minh Chung không nghĩ gì nữa, dù sao y không hiểu được thủ đoạn của Giang Ly, cần gì tự tìm phiền não.
Người ấy, quan trọng nhất là đối xử tốt với mình một chút.
Y là Tổng thống thật, nhưng Tổng thống vào thời đại ‘tích lũy’ như y chỉ có một nhiệm vụ, đó chính là quyết định khi nào mở thời đại ‘bùng phát’.
Mọi người cho rằng từ ‘tích lũy’ chuyển sang ‘bùng phát’ không phải do tính toán ra, mà do một người có tình cảm, có cái nhìn đại cục quyết định, cho nên vào thời đại ‘tích lũy’ phải chọn một Tổng thống có tình cảm.
Mà từ ‘bùng phát’ chuyển đến ‘tích lũy’ thì có thể tính toán được, người xem từ tình cảm, có thể không chấp nhận được kết quả tính toán này cho nên phải chọn một Tổng thống không có tình cảm ở thời đại ‘bùng phát’.
Trong bộ Chỉ huy phía sau tường thành, quan Chỉ huy không biết phải làm sao, không chỉ là sĩ quan Chỉ huy, tất cả mọi người trong đội không biết tiếp theo phải làm gì.
Nhiệm vụ của bọn họ là chỉ huy tác chiến và chiến đấu.
Giờ trên bầu trời chiến trường quang đãng, một con yêu thú cũng không có, bọn họ phải chỉ huy cái gì, chiến đấu với cái gì? Chẳng lẽ chiến đấu với Tổng thống?
Bọn họ cảm thấy mình thất nghiệp rồi.
Giang Ly đánh tỉnh con yêu thú, yêu thú tỉnh lại gừ Giang Ly, Giang Ly thô bạo thu hẹp không gian xung quanh yêu thú, làm nó chỉ gầm gừ chứ không động đậy được.
“Yêu thú kỳ lạ, đã đến Hợp Thể kỳ nhưng lại không có linh hồn.” Giang Ly dùng thần thức quét cẩn thận cấu tạo thân thể yêu thú, phát hiện nó quả thật là yêu thú, chỉ khác một số chỗ.
Sức mạnh nhân quả của Âm Dương Thiên Ấn chỉ có thể ảnh hưởng Cửu Châu, nhưng khả năng điểm hóa vạn vật vẫn còn, nó định điểm hóa yêu thú nhưng con yêu thú không có thay đổi gì.
“Hử? Năng lực của ta mất hiệu lực rồi?” Âm Dương Thiên Ấn đầu đầy chấm hỏi, vừa rồi đạn phỏng dương nổ tung nên còn không gì cả, nó đành điểm hóa đồ bay trắng của Minh Chung.
“Sao ta lại trần truồng thế này?! Còn có biến thái dính vào ta?!”
Đồ bay trắng hét ầm lên, cảm giác Minh Chung không mặc quần áo tiếp xúc với nó là biến thái, vội vàng thoát khỏi Minh Chung.
“Năng lực có mất hiệu lực đâu?” Âm Dương Thiên Ấn vẫn đầu chấm hỏi.
Minh Chung không còn quần áo, ở trong gió lạnh run, y im lặng nhìn Âm Dương Thiên Ấn.
Âm Dương Thiên Ấn vội cười làm lành, làm đồ bay trở lại bình thường.
Minh Chung mặc quần áo xong, vừa nghĩ quần áo phát ra tiếng hét nữ sinh chói tai, liền cảm thấy cả người không thoải mái.
Giang Ly nhìn yêu thú thật lâu, mày càng nhíu chặt lẩm bẩm nói: “Không thể nào?”
Hắn hiếm thấy không chắc chắn lắm, dùng Dao Dao Thông Tấn phù gọi Bạch Hoành Đồ.