Giang Ly là muốn cười thật, mình tu luyện Ma đạo khi nào?
Ma đạo thuộc đối tượng tấn công trọng điểm của Nhân Hoàng điện, ai dám tu luyện Ma đạo thì người đó phải có giác ngộ đối địch với cả giới tu tiên.
Con đường thành tiên rất nhiều, chừng mấy chục đường, có Luyện Thể đạo rèn luyện nhục thân, Cổ đạo lấy thân dưỡng cổ, Luyện Khí đạo luyện khí hóa tinh, Phù Văn đạo của Thiên Địa phù trận vân vân… nhưng chỉ có một loại mà tu tiên giới cấm.
Đó chính là Ma đạo nhất nhân phi thăng.
Ma đạo coi trọng không kiêng kỵ, không từ thủ đoạn gì, lấy chúng sinh dưỡng một người, chết bao nhiêu người không sao, bản thân mình có thể sống trở nên mạnh hơn là được.
Chứ lúc con đường phi thăng vẫn còn, đại lục Cửu Châu vẫn không bài xích Ma đạo gì cho lắm. Dù sao có là Ma đạo thì tu luyện đến cuối cũng cũng là phi thăng, vẫn còn trong giới hạn thừa nhận của đại lục Cửu Châu. Nhưng sau này con đường phi thăng bị chặt đứt, người Ma đạo liền muốn huyết tế Cửu Châu, lấy chúng sinh Cửu Châu dưỡng ra một vị tiên nhân, không chừng có thể phi thăng, thậm chí còn gây ra thảm án làm Hoàng triều nào đó không một ai sống sót.
Từ đó, tu hành đại lục Cửu Châu liền có quy định ngầm, kẻ tu luyện Ma đạo, người người phải diệt trừ.
“Tiền bối không sợ sao?”
“Không có bằng chứng, đương nhiên không sợ.”
“Đương nhiên là có chứng cứ, chẳng lẽ tiền bối chưa từng nghe truyền thuyết không biết là thật hay giả à? Trước khi Giang Nhân Hoàng trở thành Nhân Hoàng, không quan tâm ảnh hưởng, giao thủ với Vực Ngoại Thiên Ma làm người cả thành chết hết, không một ai sống sót. Hơn nữa Giang gia bắt cóc trẻ con số lượng đã hơn một trăm từ lâu, Giang gia bắt nhiều trẻ con vậy có thể làm gì, tất nhiên là huyết tế hài nhi, lấy hình bổ hình, trợ người phá đan thành anh. Đây hoàn toàn là cách làm của Ma đạo, Giang Nhân Hoàng không biết chuyện này thật sao?”
“Lấy bản lĩnh của Giang Nhân Hoàng, giúp người đạt thành Nguyên Anh là chuyện rất đơn giản. Nhưng hắn lại không ngăn cản Giang gia dùng cách của Ma đạo, chứng tỏ hắn không chỉ buông thả Giang gia, chỉ sợ chính hắn cũng là người trong Ma đạo. Chỉ có người trong Ma đạo mới không thèm quan tâm, giở mọi thủ đoạn để đạt thành Nguyên Anh, mặc kệ gia tộc mình sử dụng cách Ma đạo cực đoan!”
“Trương tiền bối, nếu ta suy đoán là thật, Đương đại Nhân Hoàng là người trong Ma đạo, vậy đại lục Cửu Châu gặp phải họa lớn rồi! Mong Trương tiền bối báo việc này cho Tông chủ quý tông biết!”
Viên Ngũ Hành dứt lời định quỳ xuống khẩn cầu Giang Ly thì phát hiện mình như bị hai bàn tay lớn kéo lại, làm thế nào cũng không quỳ xuống được.
“Trương tiền bối...”
Viên Ngũ Hành còn muốn nói gì đó thì thấy mặt Giang Ly âm trầm, đứng dậy đi ra phòng.
Khí thế Giang Ly vô cùng đáng sợ, cứ như đang đứng ở ranh giới phẫn nộ, Viên Ngũ Hành nuốt nước bọt, không nói gì nữa.
Viên Ngũ Hành có nói bậy Nhân Hoàng thế nào, như Giang Nhân Hoàng âm thầm giúp đỡ Giang gia, Giang Nhân Hoàng lén tu luyện Ma đạo, Giang Ly đều sẽ cười nhạt, không để ý, cứ coi như nghe nhạc, hắn biết mình chưa từng làm những chuyện đó.
Nhưng Viên Ngũ Hành suy đoán Giang gia huyết tế hài nhi thì khác. Bởi vì Giang Ly biết đó vô cùng có thể là thật!
Không thì khó mà giải thích tại sao Giang gia bắt nhiều trẻ con như vậy!
Nhân Hoàng điện là thế lực cuối cùng của đại lục Cửu Châu phản đối tu hành Ma đạo, mà Giang gia lại rất có thể dùng danh nghĩa của hắn tu hành Ma đạo!
Giang Ly phẫn nộ không nhịn được, lấy mình làm trung tâm, thần thức khuếch tán mấy trăm dặm, kể cả tình hình mấy thành thị trong Thanh Thành hắn cũng rõ ràng trong lòng, nhưng lại không phát hiện bất cứ điều gì.
Không phát hiện được gì chính là vấn đề.
Hắn không phát hiện dấu vết huyết tế hài nhi, cũng không phát hiện ra trẻ con mất tích.
Giang Ly còn dùng thần thức quét mạnh đại trạch Giang gia, Giang gia vẫn như đã thấy đang tế tổ, không có gì thay đổi, cũng không có tầng hầm ngầm, mật đạo gì...
Tình huống này, một là Viên Ngũ Hành nói tất cả là sai, hai chính là có người giấu bọn trẻ ở không gian khác.
Đại lục Cửu Châu có hai cách sử dụng không gian, một là lấy nhẫn trữ vật làm vật dẫn, có thể thông qua nhẫn trữ vật đi vào không gian bất cứ lúc nào, nhưng loại không gian này không thể chứa vật sống. Cách còn lại là tìm mắt không gian, mắt không gian này không thể di chuyển, nhưng có thể chứa vật sống, bí cảnh chính là loại này.
Vị trí mắt không gian cực kỳ khó tìm, nếu không phải ra vào không gian thì ở bên ngoài hoàn toàn không phát hiện được.
“Những chuyện ngươi nói có chứng cứ xác thật không? Ví dụ như dùng Lưu Ảnh cầu lưu lại cuộc nói chuyện của gia chủ Giang gia và Thành chủ?”
Viên Ngũ Hành thấy Giang Ly lại đi vào phòng, thần sắc biến lại bình thường, hoàn toàn không tối tăm như lúc mới rời khỏi phòng.
“Không, lúc đó dùng Lưu Ảnh cầu sẽ có sóng pháp lực, không thể giấu được Thành chủ Nguyên Anh kỳ, còn chứng cứ khác... không có.”
Viên Ngũ Hành nói tới đây thì hơi thất vọng, nhưng hắn lập tức nói thêm: “Số lần Giang gia tế tổ và trẻ con mất tích khá khớp nhau, ta đoán Giang gia chỉ tế tổ ở ngoài, thật ra là đang huyết tế hài nhi. Nhưng lúc Giang gia tế tổ phòng bị rất mức nghiêm ngặt, ta thử mấy năm cũng không thể vào được.”
“Lúc này Giang gia đang tế tổ, tiền bối có thể thử...”
Giang Ly lắc đầu: “Ta đã tới Giang gia rồi, không có gì khác thường... Hửm?”
Môi Giang Ly hơi cong lên, dường như vui vì phát hiện manh mối, lại như là cười lạnh.
“Đang nói chuyện thì phát hiện ra rồi.”
Thần thức Giang Ly vẫn chưa thu hồi, còn bao phủ phạm vi trăm dặm.
......
Dưới cây đại thụ ngoại ô Thanh Thành, không gian biến dạng, một ông lão áo bào gai đi ra.
Ông lão quan sát cẩn thận bốn phía, sau khi xác định không có ai thì đứng dậy bay về phía từ đường Giang gia.
......
Giang Ly không theo lão tới Giang gia, mà kéo Viên Ngũ Hành đến mắt không gian ở ngoại ô Thanh Thành.
Chạm nhẹ một cái, không gian lan ra từng lớp sóng gợn, cuối cùng hình thành cửa không gian ổn định.
Không gian này rất nhỏ, chỉ cỡ sơn động. Vừa vào không gian, mùi máu tanh gay mũi liền xộc vào mặt làm Viên Ngũ Hành ho sặc.
Sau khi Viên Ngũ Hành quen với mùi máu tươi thì bị cảnh tượng trước mặt làm sững sờ.
Mấy trăm bộ hài cốt thiếu tay chất đống hai bên động, giống như bị người vứt đại một bên, đầu rời cột sống, xương tay xương đùi và xương thân lìa nhau, vô cùng lộn xộn.
Phía cuối đường là tế đàn bị máu tươi nhuộm đỏ, trên tế đàn đặt hơn mười bộ thi thể hài nhi hoàn chỉnh, từng sợi huyết khí từ hài cốt khuếch tán vào không khí, máu thịt tan biến bằng tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy, làm mùi máu tươi buồn nôn càng nồng hơn, chẳng mấy chốc đã thấy được ngón tay xương trắng.
Viên Ngũ Hành không nhịn được, lảo đảo tới vách tường, chống tường nôn một trận, nhưng hắn chống không vững, tay trượt một cái ngã nhào vào đống hài cốt.
Hắn không còn sức đứng dậy, cứ nằm ở trong đống xương, vừa nôn vừa khóc nói:“Súc sinh, lũ Giang gia súc sinh, sao bọn chúng nhẫn tâm như vậy, chúng nó không có con à!”
Giang Ly không nói gì, mặt lại lạnh đến đáng sợ.
Giang Ly không đi theo ông lão áo bào gai, biết lão chạy không thoát, hắn tới đây là muốn xem thử còn có thể cứu vài người không.
Giờ xem ra, một người cũng không cứu được.
Vãng Sinh chú công chính ôn hòa vang vọng trong không gian nho nhỏ, lúc đầu chỉ là lầm rầm nghe không rõ nội dung chú ngữ, dần dần thì to và rõ ràng hơn.
Mấy âm tiết cuối cùng lại chấn đến mức không gian bắt đầu run rẩy, đá rơi ào ào, cứ như sẽ sụp xuống bất cứ khi nào.
“Trương... Trương tiền bối.”
Viên Ngũ Hành nhìn Giang Ly đang nổi giận, trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ bằng âm thanh đã làm không gian chấn động đến muốn sụp đổ, đây hiển nhiên không phải chuyện Nguyên Anh kỳ có thể làm được.
Giang Ly quay đầu nhìn hán tử trung niên hốc mắt đỏ hồng, lộ ra hàm răng trắng, cười nói:“Chúng ta tới Giang gia chơi.”