“Nghe gì chưa, lần này dự thi có mỹ nữ!”
“Mỹ nữ? Đẹp cỡ nào, đẹp hơn viện hoa của chúng ta à?”
Hai học trưởng to nhỏ tám chuyện, người sau nghe không để ý lắm.
Học viện Hoàng thất Đại Chu của bọn họ là trái tim học thuật của cả Đại Chu, những tu sĩ tu hành có thành tựu, hay quan chức, thương gia có sự nghiệp thành công đều sẽ nghĩ mọi cách móc nối với học viện, lấy giá trị bản thân, những quan to quý nhân dù có phải khiêm nhường cúi đầu cũng muốn nhét con mình vào học viện, có thể nói tất cả những đứa trẻ ở tầng lớp thượng lưu đều học ở đây.
Những tu sĩ, quan chức, thương gia này bản thân thì trông không được ưa nhìn lắm, nhưng lợi dụng sức ảnh hưởng của mình tìm được một lão bà xinh đẹp là không khó, nên con cái bọn họ thường cũng rất dễ nhìn.
Ví dụ như con gái của Uy Vũ Đại tướng quân Lý Trường Nguyệt, Quận chức Hoài Lăng của Cung Thân vương, cháu gái Nam Cẩn của Đại học sĩ Nội Các vv… dung mạo đều là nhất đẳng, khó phân cao thấp, người theo đuổi rất nhiều.
“Không bì được!” Đồng bạn hơi kích động, hắn chỉ hận mình vốn từ ít ỏi, không thể miêu tả được sức hấp dẫn của nữ tử đó. “Ngươi chưa gặp học muội đó đâu, đó nhất định là là mỹ nhân thế gian hiếm có, gặp một lần có thể khiến ngươi cả đời khó quên!”
“Này, này này, người ta còn chưa thi đậu đâu sao đã thành học muội của ngươi rồi?”
“Nhất định nàng sẽ đậu, n- n- nếu nàng không đậu, thì ta gian lận giúp nàng!”
Người còn lại liếc hắn một cái: “Học viện chúng ta thi nghiêm cỡ nào ngươi không biết à? Còn gian lận, muốn chết thì cứ nói. Đích thân Phó Viện trưởng giám thị, Viện trưởng tự phán quyển, ngươi lấy gì mà gian lận? Dựa vào Luyện Khí tầng tám của ngươi à?”
Luyện Khí tầng tám là có thể học được viện giáo tốt nhất Hoàng triều, ở Hoàng triều khác thì khỏi nói, theo như bọn họ nói, Luyện Khí kỳ cũng xứng đến trường bọn này học?
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Học viện Hoàng thất Đại Chu và học viện Hoàng triều khác là ở đó. Đại Chu coi trọng luật pháp, không tranh cường đấu ngoan, tu sĩ ở Đại Chu cũng không yêu cầu biết đánh nhau, điều này làm không khí học thuật Đại Chu nồng hậu, tiêu chuẩn nhập học Học viện Hoàng thất Đại Chu không xem tu vi cao thấp, mà xem khả năng ghi nhớ và hiểu biết sách vở.
Khả năng ghi nhớ quyết định bởi thần thức, thần thức càng mạnh thì trí nhớ càng mạnh.
Nguyên Anh kỳ mới tiếp xúc thần thức, mãi đến Nguyên Anh Trung Hậu kỳ mới có thể rèn luyện thần thức, mà Học viện Hoàng thất Đại Chu yêu cầu học sinh nhập học phải dưới 25 tuổi.
Nếu ai có thể có thể tu luyện đến Nguyên Anh Trung Hậu kỳ trước 25 tuổi, Học viện Hoàng thất Đại Chu không đề nghị ngươi nhập học, mà đề nghị ngươi tới Đạo tông làm Đạo Tông Hành Tẩu.
Nhưng người này bị thái độ của bạn làm hứng thú: “Tên mỹ nữ đó là gì?”
“Giang Tịnh Tâm.”
Đi ngang qua trùng hợp nghe được cuộc trò chuyện hai người, Giang Ly dừng chân lại, cảm giác tên này có mùi sai sai.
“Ngươi nói nữ tử đó có phải tóc dài mềm mại nhè nhẹ bay, mày mảnh như lá liễu, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, da bóng mịn như ngọc, đẹp như ảo ảnh trong mơ, gặp rồi trằn trọc khó ngủ?”
Người này như là được mở mang trí óc, hiểu mỹ nữ học muội mà người bạn nói.
“Đúng, đúng, đúng. Rốt cuộc có người hiểu ý ta rồi.” Người bạn vui mừng quá đỗi, lập tức lòng cảnh giác, đừng nói có thêm đối thủ chứ?
“Ngươi nhìn người đó có phải học muội mỹ nữ ngươi nói không?”
Người bạn nhìn theo hướng người này chỉ, thấy một nam tử mặt mũi bình thường và học muội mỹ nữ cả đời mình khó quên đứng chung, hình như quan hệ rất thân!
Giang Ly nhìn Tịnh Tâm Thánh Nữ cả diện mạo cũng không thay đổi trước mặt, hơi bất ngờ.
“Giang Nhân Hoàng, không ngờ lại gặp nhau ở đây, đúng là có duyên mà.” Tịnh Tâm Thánh Nữ vui sướng.
Biến cố môn phái lần trước làm tâm trạng nàng không tốt lắm nên nghĩ đến nơi Giang Ly từng học thử, thay đổi tâm trạng, không ngờ lại gặp Giang Ly ở đây.
Đúng là niềm vui bất ngờ!
Giang Ly vì sợ người khác nhận ra, mỗi lần đều biến đổi khuôn mặt một chút, độ nổi tiếng của hắn rất cao, Cửu Châu ở đâu cũng là tượng hắn.
Mà Tịnh Tâm Thánh Nữ thì chỉ xuống núi rèn luyện mấy năm vào mấy trăm năm trước, sau đó cũng ít khi ra Hồng Trần Tịnh Thổ, người biết nàng rất ít, nàng có thể dùng hình dạng thật ra ngoài, không sợ bị người phát hiện.
“Cho nên ngươi chính là Giang Tịnh Tâm?” Giang Ly cảm thấy tên này là lạ.
“Ừ.” Tịnh Tâm Thánh Nữ nhỏ giọng ừ một tiếng, hai má hơi đỏ lên, cái tên này đương nhiên là có tư tâm, nhưng ai ngờ lại gặp được Giang Ly ở đây chứ, xấu hổ quá đi!
“Còn ngươi gọi là gì?” Tịnh Tâm Thánh Nữ không nghĩ Giang Ly sẽ dùng tên thật.
“Khổng Ly. Khổng Ly trong Khổng Dung nhường lê.”
Tịnh Tâm Thánh Nữ nghe không hiểu câu cuối, nhưng hiểu giờ tên Giang Ly là Khổng Ly.
Nàng nghĩ mình phải làm một nữ hài tử trí tuệ, như vậy mới làm nam nhân mình ngưỡng mộ thích được nên không hỏi câu cuối Khổng Dung khiến lê nghĩa là gì.
“Ngươi tới tham gia thi?” Giang Ly không hiểu được tại sao lại gặp Tịnh Tâm Thánh Nữ ở đây.
Học viện Hoàng thất Đại Chu có gì đáng giá cho Thánh Nữ Hồng Trần Tịnh Thổ đến học?
Dù có cũng không cần giả làm học sinh.
Tịnh Tâm Thánh Nữ nhìn bạn học Khổng Ly cũng tới tham gia thi, cười mà không nói.
Giang Ly vội ho một tiếng: “Hồi ức tuổi thơ, hồi ức tuổi thơ thôi.”
“Ta nhớ ngươi hai mươi tuổi thì vào học viện, tuổi thơ bạn Khổng Ly dài ghê ha.”
Dù không biết tại sao đối phương lại biết mình mấy tuổi nhập học nhưng bị chọc như vậy, Giang Ly cũng hơi ngượng ngùng.
Tịnh Tâm Thánh Nữ cười một tiếng, không khó xử Giang Ly nữa: “Nếu chúng ta đều tới tham gia thi, không bằng so thử, xem ai mới là người đứng nhất?”
Giang Ly có hứng thú, đáp: “Được thôi. Chúng ta thêm phần thưởng, người thua phải đồng ý người thắng một điều kiện!”
Hai người đập tay giao ước, làm hai người học trưởng nhìn Giang Ly hâm mộ không thôi.
“Đúng rồi, Hồng Trần Tiên tử đã tỉnh lại chưa?”
Đã hơn hai tháng trôi qua, Hồng Trần Tiên tử chắc đã tỉnh lại.
“Tỉnh vài lần, lâu hơn lúc đầu nhưng vẫn ngủ nhiều hơn tỉnh. Sau khi Tổ sư tỉnh lại cũng không gì, chỉ lòng vòng dạo dạo quanh Tịnh Thổ, ở cây Tiên đào lâu nhất.”
“Xem ra trạng thái Hồng Trần Tiên tử vẫn là chưa ổn định lắm.” Giang Ly nói tiếp. “Ta đã nói cho Mộng Giang Hoàng và Ngụy Hoàng rồi, bảo bọn họ kín miệng, các ngươi nhất định phải giữ bí mật chuyện Hồng Trần Tiên tử, nếu để lộ tin tức gì, không chừng lão gia hỏa nào năm đó từng gặp Hồng Trần Tiên tử lại muốn xông vào Hồng Trần Tịnh Thổ.”
“Ta hiểu rồi. Nhưng nếu tổ sư muốn chạy ra ngoài, bọn ta cũng không ngăn được.”
Hai người trò chuyện với nhau, dần mất hút trong ánh mắt hâm mộ của bọn học trưởng, vì thế lòng nảy sinh ý định giết người.
“Giết tên đó?”
“Ta đi nhờ sát thủ Thiên Sát các!”
“Ta không có tiền.”
“Ta cũng không có tiền.”
“Vậy thôi.”
“Ờ.”
Tai họa sắp ập xuống đầu Thiên Sát các bỗng tiêu tan trong cuộc nói chuyện bâng quơ của hai vị học trưởng.