Đại Trận Hộ Giới Cửu Châu là ý tưởng mà Giang Ly và Bạch Hoành Đồ đã từ lâu.
Vực Ngoại Thiên Ma là từ thế giới khác tới đây, có thể xuất hiện bất cứ nơi nào, Giang Ly có thể chiến thắng dễ dàng nhưng quan trọng là hắn phải biết khi nào Vực Ngoại Thiên Ma đến và Thiên Ma đặt chân.
Trong thời gian đó đủ để Thiên Ma tàn sát bừa bãi làm hàng trăm triệu người chết.
Để giảm bớt thương vong, Đại Trận Hộ Giới Cửu Châu được ra đời, theo ý tưởng của hai hai người, trận này bao bọc Cửu Châu, Vực Ngoại Thiên Ma đến nơi này cần một khắc mới phá vỡ đại trận, lúc này Giang Ly đã nhận tin Thiên Ma nhanh chóng chạy tới điểm phá trận kích sát Thiên Ma.
Nhưng trận này có hai chỗ khó.
Một là cần luôn duy trì đại trận này, phải hao phí rất nhiều linh khí, Giang Ly liền triệu tập lục đại tông môn, cửu đại Hoàng triều bảo bọn họ thay phiên cung cấp sáu vị tu sĩ Hợp Thể kỳ, Nhân Hoàng điện cung cấp hai vị tu sĩ Hợp Thể kỳ tổng cộng tám vị, không ngừng vận chuyển linh khí duy trì đại trận.
Đừng xem lục đại tông môn và cửu đại Hoàng triều hùng mạnh, là quái vật khổng lồ Cửu Châu nhưng chỉ có Đại Trận Hộ Tông của Hồng Trần Tịnh Thổ là nắm chắc ngăn cản Vực Ngoại Thiên Ma được. Những thế lực khác đối mặt Thiên Ma đều là bó tay chịu trói, ai cũng không muốn bị Thiên Ma bất thình lình ở đâu ra giết chết nên đồng ý đề nghị của Giang Ly.
Hai là trận pháp này thật sự quá lớn, chưa từng có trận pháp nào có thể bao trùm cả Cửu Châu, đây không phải đơn giản là phóng to trận pháp mà còn phải tính tới địa thế, vận chuyển linh lực, vấn đề trung chuyển, độ khó khi thiết kế rất cao, dù là tu sĩ Hợp Thể kỳ đến thiết kế cũng phí hết tâm huyết.
Chính vì nguyên nhân này, Bạch Hoành Đồ đột phá Độ Kiếp kỳ xong mới bắt tay vào thiết kế.
“Dùng Tiên khí làm mắt trận?” Tuy trước đó không biết, nhưng Giang Ly cũng không bất ngờ.
Trận này tác dụng rất lớn, đương nhiên cần một bảo vật đảm đương nổi nhân quả khổng lồ làm mắt trận.
“Ừm, ta đã hỏi Trường Tồn tổ sư, lão nhân gia nói m Dương Thiên Ấn thông thiên địa, có thể điểm hóa khải linh, là thích hợp mắt trận nhất.”
“Trường Tồn Tiên Ông vẫn còn mạnh khỏe chứ?” Giang Ly hỏi.
“Đương nhiên vẫn khỏe, ta xem Trường Tồn tổ sư tinh thần sáng láng, có lẽ ta chết già ông ấy vẫn còn sống. Ngươi muốn gặp tổ sư?”
“Có vài vấn đề muốn hỏi ông ấy.”
“Ta cũng tới gặp Trường Tồn Tiên Ông được chứ?” Tịnh Tâm Thánh Nữ chỉ mình, nàng chỉ nghe tiếng Trường Tồn Tiên Ông nhưng chưa từng gặp vị lão nhân gia này.
“Được, Trường Tồn sư tổ thích náo nhiệt, tổ sư ước gì đông người một chút.” Bạch Hoành Đồ gật đầu.
“Ta còn phải đi chuẩn bị cho Đại hội Giám thưởng Tiên khí, các ngươi tự đi đi, tổ sư đang ở Phong Kỷ động.” Bạch Hoành Đồ nói xong vội vàng bỏ đi.
Đổng Trung Nhân từ Vương Biến nghe chuyện mình đã bị Giang Ly biết, cũng ngại ngùng đứng ở nơi này, cứ như chạy trốn vội vàng rời đi.
Ngộ Chỉ Phật tử rất hứng thú với Đại hội Giám thưởng Tiên khí, còn chưa tới giờ nhưng đã có không ít tu sĩ đi tới đó biểu diễn vũ khí của mình, hắn cũng tạm biệt Giang Ly và Tịnh Tâm Thánh Nữ, phấn khởi đi dạo loanh quanh.
...
“Trường Tồn Tiên Ông là người lớn tuổi nhất Cửu Châu, là tiên nhân thật sao?”
Tại đi Phong Kỷ động trên đường, Tịnh Tâm Thánh Nữ hỏi.
“Là tiên nhân thật, còn tuổi, cái này phải xem Hồng Trần Sư tổ các ngươi rốt cuộc đã bao nhiêu, trừ Hồng Trần Tiên tử không xác định ra, ông ấy là người già nhất thật.”
“Ta nghi ngờ lão là đồ đệ của Đạo Tổ, nhưng lão không chịu thừa nhận.”
Hồi còn chưa thành Nhân Hoàng, Giang Ly đã nhiều lần thỉnh giáo Trường Tồn Tiên Ông vấn đề, nên rất kính trọng vị lão nhân gia này.
Tịnh Tâm Thánh Nữ hơi kinh ngạc, nếu là đồ đệ Đạo Tổ thật, vậy Trường Tồn Tiên Ông đúng như danh hào của mình: Trường tồn cửu thị, trường sinh bất tử.
Đồ đệ Đạo Tổ, ít nhất là người của 50 nghìn năm trước.
Tu sĩ Hợp Thể kỳ có thể sống hai, ba ngàn tuổi, cả cuộc đời dài đằng đẵng đã chứng kiến không biết bao nhiêu thế lực hưng suy bại vong.
Còn Trường Tồn Tiên Ông thì đã chứng kiến không biết bao nhiêu tu sĩ Hợp Thể kỳ trưởng thành rồi nhắm mắt buông tay.
Khi Cửu Châu và Tiên giới vẫn còn liên hệ, có rất nhiều tiên nhân tới chơi Cửu Châu, nhưng đều ở mấy trăm năm là về lại Tiên giới, chỉ có Trường Tồn Tiên Ông là người bản địa Cửu Châu, phi thăng xong cảm thấy Tiên giới không bằng Cửu Châu bèn trở về Cửu Châu sau đó không đi nữa.
Giang Ly cảm thấy lão đang tính dưỡng lão ở Cửu Châu.
Nhưng cũng may có lão mới giải đáp được rất nhiều nghi hoặc. Ví dụ như Tiên giới có cái gì, làm sao thành tiên, trên Độ Kiếp kỳ hóa ra không chỉ có thành tiên, Hồng Trần Tiên tử là Thiên Đạo “Mĩ” Chi Cụ Hiện vv....
Hơn nữa khi các đời Nhân Hoàng không ngăn được Vực Ngoại Thiên Ma, Trường Tồn Tiên Ông cũng ra tay giúp đỡ đánh chết Thiên Ma.
Nhưng số lần Trường Tồn Tiên Ông ra tay không thể nhiều.
Sau khi trở thành tiên nhân, linh khí toàn thân sẽ chuyển hóa hết thành tiên lực mới có thể chịu được thân thể Tiên Nhân, mà tiên lực chỉ có Tiên giới mới có, tiên nhân hạ phàm thì tiên lực trong người dùng một chút thì hết một chút.
Sau khi Trường Tồn Tiên Ông hạ phàm, khi nào tiên lực gần hết thì tới Tiên giới bổ sung, dù sao lão có thể tự do qua lại Tiên giới, ai ngờ Thang trời thành tiên xảy ra vấn đề, không lên Tiên giới được nữa.
Thế là rắc rối lớn.
Một khi lão dùng hết tiên lực thì thân thể sẽ nứt vỡ, trải qua thiên nhân ngũ suy mà chết!
Nên lão cố gắng hết sức không ra tay.
“Tiên Ông, có đó không, ta lại có vấn đề tới hỏi lão đây.” Giang Ly đứng trước cửa đá Phong Kỷ động gọi, cửa đá tự động mở ra.
Hai người vào trong động, phát hiện thứ nhiều nhất trong động chính là đủ loại sách cổ, có đặt ngay ngắn trên giá sách, có nằm lung tung. Đương nhiên, sách cổ là tương đối, đối với Trường Tồn Tiên Ông mà nói, những sách này đều là mới xuất bản .
“Tiểu tử mỗi khi đến là nhất định có vấn đề, không thể chỉ là tới thăm lão nhân gia ta thôi được sao!” Trường Tồn Tiên Ông làm bộ như tức giận lắm, nhưng Tịnh Tâm Thánh Nữ có thể nhìn ra được lão rất vui khi Giang Ly đến chơi.
“Ồ, còn dẫn người khác tới đây, đúng thật là hiếm thấy.” Trường Tồn Tiên Ông trông giống những cụ già có thể thấy cứ đâu ở nông thôn: Gầy, lưng còng, đốm đồi mồi, trên tay còn có vết chai, mặc đồ vải gai bình thường.
Đây là biểu hiện thu lại khí huyết hết mức có thể.
Trường Tồn Tiên Ông nhìn Giang Ly được tôn là Giang Nhân Hoàng, trong lòng cảm khái, ai mà ngờ nhóc con lúc trước chỉ là Nguyên Anh kỳ nay đã sâu không lường được như vậy.
Thân là tiên nhân, lão không nhìn không được rốt cuộc Giang Ly mạnh cỡ nào.
“Cô gái nhỏ này trông đẹp đấy, là con nhà ai?”
“Thưa Tiên Ông, Tịnh Tâm đến từ Hồng Trần Tịnh Thổ, là hậu nhân của Hồng Trần Tổ sư.”
“Hồng Trần Tiên tử, lâu lắm rồi chưa nghe lại cái tên này.” Trường Tồn Tiên Ông ha ha cười nói, nhiệt tình chiêu đãi hai người, còn lấy linh trà cùng điểm tâm ngon và tốt nhất ra.
Ba người đương nhiên Tích Cốc, nhưng không có nghĩa không hưởng dụng mỹ thực được.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tịnh Tâm Thánh Nữ cảm giác mình vừa nói là hậu nhân Hồng Trần Tổ sư, Trường Tồn Tiên Ông liền nhiệt tình hơn, ánh mắt nhìn mình cũng thay đổi.
Nói thế nào nhỉ, ánh mắt cưng chiều giống như là vãn bối nhà mình vậy.
“Lão là người chính mắt gặp được Hồng Trần Tiên tử.” Giang Ly truyền âm cho Tịnh Tâm Thánh Nữ .
Tịnh Tâm Thánh Nữ sáng tỏ, cái này là còn nhớ thương tổ sư nhà mình đây mà.
_____________
Trường tồn cửu thị: sống lâu mãi mãi.