• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Thanh Ngưu hóa thành tro bụi, Minh Chung không để ý hình tượng, khóc to.

Ban đầu y tìm Giang Ly và Âm Dương Thiên Ấn chỉ là muốn nói chuyện với cả hai, nể tình đều là sinh mệnh có trí tuệ, xin bọn họ cung cấp một ít kỹ thuật để chống đỡ.

Ai ngờ, một người nhất ấn này lại mạnh đến khó tin, buổi sáng quen bọn họ, chạng vạng đã giải quyết mấy con yêu thú Hợp Thể kỳ và tiên thú nghi là nguồn gốc của yêu thú.

Mọi thứ đến quá nhanh, quá ảo, Minh Chung có cảm giác không thật lắm.

Y tát mình hai cái, đau đớn nói cho y tất cả không phải mơ.

Là thật!

Vì chống lại yêu thú, bọn họ từ bỏ tình cảm, tập trung phát triển khoa học kỹ thuật nhưng mấy ngàn năm qua, lãnh địa bọn họ lại ngày càng thu hẹp.

Con người sắp hết hi vọng, nhưng mọi người chỉ hiểu trong lòng mà không nói ra.

Bây giờ, rốt cuộc con người đã nhìn thấy ánh bình minh của chiến thắng!

“A Thanh không còn, sư phụ ở đâu chứ?” Minh Chung vui vẻ, nhưng Đạo Tổ vẫn không có tung tích, Âm Dương Thiên Ấn rầu rĩ buồn thiu.

Giang Ly đưa nhẫn trữ vật của Đạo Tổ cho Âm Dương Thiên Ấn, Âm Dương Thiên Ấn không có tay nên không cầm được, để nhẫn trữ vật lên đầu, tiếp tục đi tới.

Chỗ A Thanh đã ở rìa đại lục, hai người một ấn đi tới chưa đến một ngàn km đã đứng trên vách núi cheo leo, phía trước không còn đường để đi tiếp.

Nơi này là cuối đại lục, đi tiếp nữa là sẽ rời khỏi đại lục, đột phá lực hấp dẫn, đi về phía vũ trụ mênh mông.

Âm Dương Thiên Ấn vẫn không bỏ cuộc, cúi đầu nhảy xuống vách núi sâu không thấy đáy, Giang Ly cũng kéo Minh Chung cùng nhảy xuống.

Minh Chung chỉ cảm thấy đầu hơi choáng, cảm giác cả người như là lặn vào biển sâu, áp lực ép tới không thở nổi, không biết qua bao lâu, đột nhiên thân thể nhẹ bẫng như nổi lên mặt nước.

Minh Chung đứng ở phía khác đại lục, đây là nơi con người chưa từng đặt chân đến, nơi này có áp lực rất mạnh, đủ để ép mấy trăm tấn thép thành mấy tờ giấy dày mm, lấy trình độ khoa học kỹ thuật của bọn họ, còn chưa làm ra vật liệu chịu đựng được sức ép này.

Nếu không có Giang Ly bảo vệ, khi y nhảy xuống vách núi thì đã bị ép thành bánh người rồi.

“Tối quá!”

Minh Chung bước vào phía khác đại lục, phát hiện nơi này tối đen, giơ tay không thấy năm ngón.

May còn có Giang Ly ở bên cạnh, nói câu làm y an tâm vô cùng: “Đừng lo, ngươi chỉ là bị mù thôi.”

“A, tốt quá, ta còn tưởng bên này đại lục không có mặt trời.” Minh Chung thở phào nhẹ nhõm.

“Nói vậy mà ngươi cũng tin à?” Dù Âm Dương Thiên Ấn tâm tình không tốt, cũng nhịn không được nói.

Giang Ly ném một cọng lông đỏ, tỏa ra ánh sáng dìu dịu, chiếu sáng mấy chục dặm.

Âm Dương Thiên Ấn và Giang Ly đều có thể dùng thần thức để nhìn, không cần ánh sáng, hắn làm vậy là vì quan tâm Minh Chung.

Đồ bay có chức năng phát sáng, Minh Chung mở ra thì toàn thân phát ra ánh sáng xanh yếu ớt, hơn nữa đi đường còn gập ghềnh, nhìn như là thân hình lơ lửng bay bay.

Giống y như ma.

Giang Ly nhìn không được nên mới lấy lông Kim Ô ra, để Minh Chung mau tắt đèn lại.

Lúc này Minh Chung mới thấy rõ ở đây trông thế nào, cằn cỗi trơ trụi, những hòn đá lớn gắn liền nhau, đến một cọng cỏ cũng không có.

Giang Ly và Âm Dương Thiên Ấn đều mở thần thức, quét qua lại, tìm kiếm dấu vết Đạo Tổ, nhưng ở y trừ đá, không có gì cả.

Hai người một ấn từ bên kia đại lục trở lại phía con người, chỉ là bọn họ không ai định vào thành phố.

Âm Dương Thiên Ấn lại từ lĩnh vực con người đi tới lĩnh vực yêu thú, vẫn không tìm được gì.

Âm Dương Thiên Ấn ngồi trên một núi cao, nhìn sao trời, ngẩn người xuất thần, Giang Ly và Minh Chung cùng ở bên nó.

Trên núi cao âm mấy mấy chục mươi độ, quanh năm gió lớn bão tuyết, rét lạnh thấu xương, Âm Dương Thiên Ấn cứ ở đó, mặc cho tuyết rơi chôn vùi mình.

Một người một ấn đều biết, thú cưỡi Đạo Tổ bị Vực Ngoại Thiên Ma ô nhiễm, nhẫn trữ tiên lực cũng không ở bên người, tình hình Đạo Tổ có lẽ không ổn lắm.

Bọn họ có lòng giúp đỡ, nhưng một cái bóng của Đạo Tổ cũng không tìm được.

Giang Ly như nghĩ tới điều gì, nhảy lên một cái, phá vỡ sức hấp dẫn, bay đến gần tinh cầu, nhìn xuống cả đại lục, trầm mặc.

Hắn gọi Bạch Hoành Đồ, ảnh Bạch Hoành Đồ và Trường Tồn Tiên Ông đứng cạnh nhau, nhìn thấy cả đại lục, lệ rơi đầy mặt.

Ngày hôm sau, Giang Ly đưa Minh Chung về bên con người, rồi tới lĩnh vực yêu thú, giết tất cả yêu thú Hợp Thể kỳ và Hóa Thần kỳ, đào ra m Dương Thiên Ấn bị tuyết chôn ở dưới.

“Về thôi, Đạo Tổ không ở đây.”

“Ngươi nói bậy!”

“Chúng ta đi đâu cũng không tìm được Đạo Tổ, có lẽ Đạo Tổ chỉ là để lại thú cưỡi và nhẫn trữ vật ở đây, mình thì rời nơi này, đánh nhau với Vực Ngoại Thiên Ma ở thế giới khác, không quan tâm được A Thanh.”

“Nhưng ta cảm nhận được nhân quả của sư phụ ở đây! Chỉ có sư phụ ở đây mới có nhân quả được!”

Giang Ly lắc đầu: “Sức mạnh nhân quả của ngươi năm lần bảy lượt xảy ra vấn đề, lần này cũng giống thế, ngươi cảm ứng sai rồi.”

“Ta không tin!” Thân ấn Âm Dương Thiên Ấn đối diện ngay mặt Giang Ly, như đang hung tợn nhìn hắn: "Ta biết rồi, ngươi thấy tìm sư phụ phiền phức nên muốn lừa ta trở về Cửu Châu!”

“Ngươi bình tĩnh một chút, nghĩ lại ta nói có đúng không, không phải không tìm giúp ngươi, mà là Đạo Tổ không ở thế giới này, ở đây chỉ là phí công, ngươi thì không biết Đạo Tổ ở đâu. Nếu Đạo Tổ chiến thắng Vực Ngoại Thiên Ma, sớm muộn gì cũng phải về Cửu Châu xem thử, ngươi không ngại theo ta về Cửu Châu trước đã.”

“Ngươi nói dối! Ngươi chỉ muốn lừa ta về Cửu Châu, để ta làm mắt đại trận gì đó!” Trạng thái Âm Dương Thiên Ấn rõ ràng không ổn định lắm, tâm trí nó chưa thành thục, cảm xúc dao động rất lớn, cũng không thể lý trí tự hỏi.

“Đúng! Ngươi có vấn đề! Ta không nhìn thấy nhân quả A Thanh, bởi vì A Thanh bị Vực Ngoại Thiên Ma cải tạo! Ta cũng không nhìn thấy nhân quả của ngươi, ngươi cũng bị Vực Ngoại Thiên Ma cải tạo! Không chừng ngươi chính là Vực Ngoại Thiên Ma!” Âm Dương Thiên Ấn run run, càng nói càng thấy mình đến gần chân tướng.

“Nói bậy!” Giang Ly tức giận, giơ tay định nắm Âm Dương Thiên Ấn, có là ai thì bị mắng là Vực Ngoại Thiên Ma cũng phải giận, giống như thời đặc biệt kiếp trước bị mắng kẻ phản bội.

“Ở Cửu Châu ta không dám thi triển toàn lực! Ở thế giới này ta không có kiêng kị!”

Âm Dương Thiên Ấn không sợ Giang Ly, thân ấn phát ra ánh sáng trắng rực rỡ, giống như vầng mặt trời thứ hai, mang vô tận sinh cơ.

“Ta muốn cho cả đại lục này sinh ra linh trí!”

Đại lục rộng cỡ nào, lúc mới đến Giang Ly không biết, nhưng mấy ngày nay đi qua đi lại, phát hiện đại lục cỡ hai châu ở thế giới Cửu Châu, nói thẳng ra là bằng cỡ mấy chục hành tinh!

Giờ cả một đại lục thế này sinh ra linh trí, sẽ có động tĩnh kinh thiên động địa cỡ nào!

Đại lục run dữ dội, xảy ra động đất trước nay chưa có, núi cao nghìn mét nháy mắt sụp đổ, đè chết vô số yêu thú, đáy biển rạn nứt, nước biển chảy theo từ vết nứt, phân ra nhiều vô số, hóa biển thành sông, nước lũ dâng cao tàn phá, yêu thú chạy tứ tán.

Đột nhiên bầu trời đen kịt tối đen.

Âm Dương Thiên Ấn ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện đó là cọng lông mi che lấp bầu trời!

Thần thức mở rộng đến tận cùng, nó rốt cuộc thấy rõ thứ đang che trời, không thể ngừng run rẩy.

Khuôn mặt của Đạo Tổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK