17 Kim ốc tàng kiều
“Lúc đó ta chỉ muốn cướp phi tử đó đi, cơ thể thiếu chút nữa không khống chế được.”
“Dưới tình thế cấp bách ta không có cách nào khác, đành đánh mình nhất trận, nhờ đau đớn mà tỉnh táo lại.”
Giang Ly tươi cười thu liễm, nét mặt dần nghiêm túc hơn.
Lúc nói Ngụy Hoàng và Mộng Giang Hoàng bởi vì phi tử đánh nhau Giang Ly không nghĩ nhiều, trong suy nghĩ của hắn, hai người đó có thể làm hoàng đế là vì xuất sắc hơn những người bình thường, hoàng thất không ai có thể diễn chính, kém xa hoàn toàn so với Chu Hoàng, quân thủ chính dù có coi trọng bọn họ, hai người bởi vì mĩ sắc ngăn lại quốc vận cũng không phải là không thể.
Nhưng Trương Khổng Hổ thì không giống, có thể trở thành Thống lĩnh Nhân Hoàng điện, không nói tu vi, tâm tính nhất định là tốt nhất trong số người được chọn. Một phi tử có thể đẹp đến làm người cục mịch như Trương Khổng Hổ động lòng đến không thể khống chế bản thân thì chuyện này nhất định là có vấn đề.
“Ta biết rồi, còn mấy ngày nữa hai nước khai chiến?”
Trương Khổng Hổ mặt lộ vẻ đau khổ: “Ban đầu bọn họ một tháng sau phân thắng bại bên bờ sông Địa Mẫu, nhưng bọn hắn càng cãi càng hăng, giờ hẹn hai mươi lăm ngày sau khai chiến.”
Dứt lời, Trương Khổng Hổ hơi nghiêng đầu, như nghe được tiếng gì: “Ồ, giờ hai người đổi lại hai tuần sau hẹn sinh tử.”
Giang Ly lòng hô giỏi lắm, rút ngắn thời gian chưa nói, giờ từ phân thắng bại biến thành sinh tử.
Ban đầu hắn định bảo Trương Khổng Hổ liên lạc với người ứng tuyển Nhân Hoàng trước, nói bọn họ tra xét thân thích bằng hữu mình có từng gặp kẻ áo đen không. Giờ xem ra phải giao chuyện kẻ áo đen cho Thống lĩnh khác, mình thì tới Hoàng triều Mộng Giang xem thử tình huống trước.
Còn nhiệm vụ hệ thống, tạm thời để đó.
“Ta tới ngay đây.”
Giang Ly nói xong, lập tức ngắt liên hệ với Trương Khổng Hổ, trên đường chạy tới Hoàng triều Mộng Giang, hắn lại liên lạc một vị Thống lĩnh khác, bảo y đi báo cho người ứng tuyển Nhân Hoàng.
...
Bây giờ hoàng cung Hoàng triều Mộng Giang chỉ còn một đống đổ nát, đó là dấu vết Mộng Giang Hoàng đánh nhau với Ngụy Hoàng, nếu không phải Trương Khổng Hổ ra tay cứu người đúng lúc, không biết sẽ thương vong bao nhiêu.
Trong đống hoang tàn chỉ có một tòa nhà ánh vàng rực rỡ đầy nổi bật, không bị hư hao, hiển nhiên là lúc đôi bên đánh nhau cố gắng tránh kim ốc ra, Trương Khổng Hổ đuổi đội hộ vệ của Mộng Giang Hoàng và Ngụy Hoàng đi, bên kim ốc chỉ còn một mình Trương Khổng Hổ.
Trương Khổng Hổ nghe tiếng cãi nhau ngày càng to trong kim phòng, nghĩ Giang Ly còn chưa kịp đến chắc hai người này lại dời ngày chiến đến còn mười ngày.
Chiến tranh liên quan đến sinh tử trăm triệu người há có thể đùa giỡn như thế!
Hắn cắn răng một cái, quyết tâm phải khuyên hai vị hoàng đế lại, tát mình hai bàn tay trước, nhắm mắt xông vào kim ốc.
“Nghe ta khuyên một câu, các ngươi đừng cãi nhau nữa, hai người đều là vua của một nước, sao có thể vì mĩ sắc mà lỡ quốc vận… Mỹ nữ tốt hơn là giao cho ta đi!”
...
Giang Ly dùng tốc độ nhanh nhất, chỉ nửa ngày đã bay qua hơn nửa Cửu Châu, từ Hoàng triều Đại Chu hơi hướng Đông chạy tới Hoàng triều Mộng Giang hơi về hướng Tây.
Tốc độ này cực kỳ làm người ta kinh hãi!
Giang Ly còn chưa tới thủ đô Hoàng triều Mộng Giang, hắn đã nghe được tiếng ầm ầm đùng đoàng giống như sấm rền, đưa mắt nhìn xa xa, có ba bóng người bay trên quốc đô, đánh nhau dữ dội.
Còn là Trương Khổng Hổ đối chiến Mộng Giang Hoàng và Ngụy Hoàng!
Mộng Giang Hoàng và Ngụy Hoàng đều không phải người có thiên phú trong tu tiên, luận tu vi thật sự có lẽ chỉ là Nguyên Anh kỳ, nhưng có thêm quốc vận, hai người liên thủ đủ để ngang tay với Trương Khổng Hổ, thậm chí nhiều lần có dấu hiệu trên cơ, nếu không phải kinh nghiệm chiến đấu của Trương Khổng Hổ phong phú thì đã bị hạ từ lâu rồi.
Đây là do Ngụy Hoàng ở quá xa Đại Ngụy, hiệu quả gia tăng sức mạnh của quốc vận không đạt đến tốt nhất!
Trương Khổng Hổ đánh hăng say, huyết mạch Vu tộc kích phát đến cao nhất, hình xăm Thập Nhị Tổ Vu sau lưng đều đang hơi sáng lên, khí tức đậm mùi cổ xưa đập vào mặt.
Tinh hà trên trời lấp lánh, vô số ánh sao hắt vào người Mộng Giang Hoàng, làm mỗi quyền của hắn giống như thiên thạch đang rơi, đấm Trương Khổng Hổ đau đớn.
Ngụy Hoàng cầm Ngọc Tỷ Truyền Quốc trong tay, tám chữ triện “Thụ mệnh vu thiên, ký thọ Vĩnh Xương” (1) in trên bầu trời, giống như thiên ý giữa trời, già thiên tế nhật, hô phong hoán vũ.
(1) Nhận mệnh trời ban, tồn tại mãi mãi.
“Mỹ nhân chỉ cường giả mới xứng có!” Trương Khổng Hổ rít gào.
“Tên nhà quê cút đi!” Ngụy Hoàng rống to.
“Đây là Hoàng triều Mộng Giang, các ngươi phải nghe ta!” Mộng Giang Hoàng không chịu yếu thế.
“Bình tĩnh lại hết cho ta.”
Giang Ly nháy mắt tới chỗ ba người, đập ba tên mất trí này xuống đất.
Hình xăm Thập Nhị Tổ Vu mờ dần, Tinh hà ẩn vào Tinh hải, tám chữ “Thụ mệnh vu thiên, ký thọ Vĩnh Xương” biến mất sạch sẽ.
Ba người mất hơn nửa ngày mới bò ra được từ cái hố to hình người.
“Giang ca, ngươi ra tay hơi ác, thiếu chút nữa là gãy xương ta rồi.” Trương Khổng Hổ hề hề cười, Giang Ly đập một cái làm hắn tỉnh lại rồi.
Giang Ly không nể mặt mắng: “May các ngươi vẫn còn thần trí, biết đánh nhau không ảnh hưởng đến người khác nên bay lên không trung giao chiến. Nếu các ngươi dám đánh nhau ở quốc đô, ta đánh ngươi xuống Địa phủ!”
Trương Khổng Hổ không dám nói cái gì, chỉ đành cười hì hì ngây ngô.
Lúc này nói gì cũng sai.
Trương Khổng Hổ hắn tự khen người số một dưới Độ Kiếp, dù là đại năng Độ Kiếp kỳ hắn cũng có gan đánh một trận, nhưng đối mặt Giang Ly, hắn không dám nói gì mà hai ta đọ sức một trận.
Chỉ một bàn tay đã đánh hình xăm Thập Nhị Tổ Vu mà mình tự hào nhất xám xịt ảm đạm, một bàn tay đã có thể đánh mình không biết trời trăng.
“Giang Nhân Hoàng.”
“Giang Nhân Hoàng.”
Mộng Giang Hoàng và Ngụy Hoàng nhìn thấy Giang Ly, như là quên cú đánh vừa rồi, thi nhau hành lễ, Giang Ly cũng khách khí thi lễ lại.
“Có thể cho ta được gặp kì nữ tử đó không?”
“Mời Giang Nhân Hoàng.” Giang Ly đã hỏi, Mộng Giang Hoàng đương nhiên không dám từ chối.
Trong hoàng cung hoang tàn, cả chỗ đặt chân cũng khó tìm chứ đừng nói hành lang nhỏ gấp khúc.
Bốn người cách mặt đất ba trượng bay về phía kim ốc, Mộng Giang Hoàng thấy cảnh thê thảm của hoàng cung mình, còn do mình gây ra, bất chợt cảm khái: “Mĩ sắc hại ta!”
“Có thể được mỹ nhân như thế thì đừng nói hủy một hoàng cung, có xây mười lần rồi hủy mười lần ta cũng chịu.” Ngụy Hoàng lắc lư đầu, không đồng ý.
“Bạo quân!”
“Hôn quân!”
Hai vị quốc quân mắng nhau lại có vẻ muốn đánh một trận, Giang Ly ho nhẹ một tiếng hai người mới yên lại.
Kim ốc xa hoa nhất mà Giang Ly từng thấy, bên ngoài xây gạch vàng công đức, bên trong lát linh thạch cực phẩm, mấy chục linh bảo trang trí vách tường, suối vàng phun trào, sen xanh cắm rễ.
Giang Ly nghi Mộng Giang Hoàng dọn sạch hết quốc khố đổ hết vào trong kim ốc này rồi.
Mĩ sắc làm người ta điên cuồng, cùng lắm chỉ thế này thôi.
Mỹ nhân hồng y im lặng nằm ngủ say trên giường vàng, thân hình nhỏ nhắn hơi nhấp nhô, môi anh đào hé mở rồi khép lại như một chú mèo nhỏ đang say ngủ, cực kỳ dễ thương.
Ngũ quan nàng đẹp đẽ, khuôn mặt tuyệt trần không giống người trần có được, cần cổ tuyết trắng thon dài, đường cong vóc dáng động lòng người, đôi chân ngọc linh lung tinh xảo, làm người muốn cầm nó ngắm trong tay.
Giang Ly vừa thấy người này, tâm cảnh không chút gợn sóng cũng có chút dao động.
Người này hắn từng thấy rồi! Nói chính xác, là thấy trong bức tranh!
Bức tranh đó dùng giấy, mực bình thường vẽ nhưng bị liệt vào hàng cấm, chính là vì vẽ người nữ tử này!
Một nữ tử vốn đã chết rồi!