• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dụ Quân Chước tìm Hầu tiên sinh để giải nghi hoặc xong, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu.

Y vốn nghĩ rằng Hầu tiên sinh sẽ có cách khác để xử lý chuyện này, không ngờ cuối cùng chính bản thân y lại trở thành thuốc dẫn.

Hôm nay, bọn họ không lập tức quay về đại doanh mà ở lại trong trại thêm một thời gian. Hầu tiên sinh nói với họ những gì mình thu thập được trong mấy ngày qua, đồng thời nhắc đến một số dược liệu quý chỉ có ở Nam Cảnh. Nếu có thể mở rộng việc sử dụng những dược liệu này ra toàn bộ Đại Du, chắc chắn sẽ là một công lao to lớn.

Kỳ Phong từ lâu đã có ý định này, và Dụ Quân Chước cũng hoàn toàn ủng hộ.

Chỉ cần giải quyết được vấn đề sản lượng và vận chuyển dược liệu, việc này không phải là chuyện khó thực hiện.

Hôm nay, Kỳ Phong vốn định nghỉ lại trong trại, vì lo lắng Dụ Quân Chước vừa trúng độc, hành động sẽ bất tiện.

Không ngờ y hồi phục khá nhanh, nghỉ ngơi một lát liền lấy lại sức. Hầu tiên sinh còn bắt mạch xác nhận, thấy y đã không còn gì đáng ngại, lúc này mọi người mới yên tâm.

Khi bọn họ quay lại đại doanh, trời đã nhá nhem tối.

Dụ Quân Chước nghĩ Chu Viễn Hồi hẳn là đã đưa Chu Dung trở về, không ngờ sau khi quay lại vẫn chưa thấy bóng dáng hai người.

"Sao lại thế này?" Y cau mày hỏi.

"Vương gia đã phái người đưa tin, nói rằng trong ngày có thể trở về, thỉnh Vương phi không cần lo lắng." Đàm Nghiên Bang đáp.

Dụ Quân Chước vốn không quá lo về sự an nguy của Chu Viễn Hồi. Với hiểu biết của y về Hoài Vương điện hạ, nếu không có mười phần nắm chắc, hắn tuyệt đối sẽ không tự mình mang theo Chu Dung đến Nam Thiệu.

Huống chi trong đại doanh của Nam Thiệu còn có Tả Tướng Quân bị giam giữ, mà hiện tại hai nước đang trong giai đoạn giao hảo, Nam Thiệu chắc chắn không dám gây khó dễ cho hai phụ tử bọn họ.

Nhưng dù lý trí hiểu rõ như vậy, việc không thấy người vẫn khiến lòng y có chút bất an.

Để dời đi sự chú ý, Dụ Quân Chước cố gắng không nghĩ đến chuyện của hai phụ tử nữa, mà bắt đầu cân nhắc lời Hầu tiên sinh nói.

Nếu hai người viên phòng, có thể giúp ổn định cảm xúc của Chu Viễn Hồi, vậy thì y cũng không ngại thử xem.

Dù gì bọn họ cũng là phu thê, chuyện đó vốn dĩ là lẽ thường tình.

Nhưng đồng ý là một chuyện, còn nỗi sợ trong lòng... lại là một chuyện khác.

Cho đến hôm nay, Dụ Quân Chước đã không còn sợ hãi chuyện này như lúc ban đầu nữa.

Từ Kinh thành đến Nam Thiệu, suốt dọc đường đi, Chu Viễn Hồi không ngừng từng bước kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Ban ngày, họ cùng ngồi trên xe ngựa suốt chặng đường dài, cũng chẳng có việc gì khác để làm. Chu Dung lại đi cùng Kỳ Phong và Thành Quận Vương trên một chiếc xe khác, thế nên lúc rảnh rỗi, hai người bọn họ khó tránh khỏi việc thân cận một phen.

Chu Viễn Hồi cố ý "trêu" y, trên xe ngựa thường chọc ghẹo đến mức khiến y khó chịu, nhưng lại không tiến thêm một bước. Cùng lắm chỉ là hôn môi, ôm ấp, rồi dừng lại ngay khi y gần như không chịu nổi. Chính vì thế, mỗi khi đến dịch quán nghỉ ngơi, Dụ Quân Chước lại dần mất cảnh giác, để rồi vô tình trao cho nam nhân kia cơ hội được một tấc lại muốn lấn một thước.

Cứ thế, Chu Viễn Hồi ngày càng táo bạo hơn.

Tỷ như... dùng ngón tay.

Dụ Quân Chước từ kháng cự, đến chậm rãi thỏa hiệp, rồi dần dần, trong sự mơ hồ, y thế nhưng lại tìm được chút kh.oái c.ảm. Nhưng dù vậy, hai người vẫn chưa bao giờ thực sự đi đến bước cuối cùng. Dù sao thì... ngón tay và thứ kia, kích cỡ chênh lệch vẫn là quá lớn.

Nhưng rất nhiều chuyện trên đời chính là như vậy.

Hoài Vương điện hạ hiểu rõ nhất đạo lý "thận trọng từng bước". Tiến một bước, rồi lại lùi một bước, nhưng một khi đã giành được tiên cơ, việc công thành đoạt đất... chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn.

Đêm nay, Dụ Quân Chước liên tục gặp ác mộng.

Lúc thì mơ thấy Chu Viễn Hồi mất kiểm soát, phát điên mà làm chuyện kinh hoàng, lúc lại thấy chính mình máu chảy thành sông. Cả một đêm, y không sao ngủ yên được.

Hôm sau, Kỳ Phong nói muốn vào thành dạo một vòng, xem có thể tìm được thương hội thích hợp hay không, để sau này có thể hợp tác trong việc vận chuyển dược liệu. Dụ Quân Chước không muốn ở mãi trong doanh trại chờ đợi, liền cùng Thành Quận Vương đi theo Kỳ Phong vào thành.

Nơi đại doanh Nam Cảnh đóng quân thuộc địa phận Cùng Châu, nơi này không lớn nhưng lại vô cùng náo nhiệt.

Trong thành, kiến trúc mang đậm phong cách đặc trưng của Nam Cảnh, các cửa hàng ven đường cũng khác hẳn so với Kinh thành và Hoài Quận.

"Người Cùng Châu cũng rất thích uống trà, trong thành có nhiều tiệm điểm tâm và trà lâu. Tuy các cửa hàng có vẻ ngoài khác nhau, nhưng đồ bán bên trong lại tương tự nhau. Ví dụ như ở chúng ta, tiệm trang sức chủ yếu bán kim ngọc, châu báu, còn ở đây thì chuyên về bạc, bởi vì cô nương nơi này thích đeo bạc trang sức."

Đàm Nghiên Bang đã ở Nam Cảnh một thời gian, nên sau khi vào thành liền trở thành người dẫn đường, thi thoảng lại giới thiệu đôi điều với mọi người.

"Tiệm cơm ở đây cũng nhiều, nhưng món ăn hoang dã và nấm rừng được dùng khá phổ biến. Hôm nay chúng ta không ăn mấy thứ đó, cứ chọn món nào đơn giản thôi."

Hôm qua, Dụ Quân Chước vừa ăn nấm mà bị trúng độc, ai nấy vẫn còn sợ hãi. Dù có thế nào, Đàm Nghiên Bang cũng không dám để y ăn thêm lần nữa.

"Đó là gì?" Thành Quận Vương chỉ vào một tòa tiểu lâu ba tầng, tò mò hỏi.

"Đó là thanh lâu, ở Cùng Châu này không có nhiều thanh lâu lắm, chỉ có mỗi chỗ đó." Đàm Nghiên Bang đáp.

Thành Quận Vương và Kỳ Phong đều không có hứng thú với thanh lâu, nên cũng chẳng hỏi thêm, rất nhanh đã dời sự chú ý sang nơi khác. Nhưng Dụ Quân Chước thì lại nhìn chằm chằm thanh lâu đó hồi lâu, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Y không phải muốn đi dạo thanh lâu, mà là bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.

Năm trước, sau khi tổ chức tang lễ giả cho Hoài Vương, y vì muốn trả thù đám Lưu Tứ nên đã sai Lưu quản gia phái người đi thanh lâu mua không ít Lê Hoa Bạch về. Khi đó, y vẫn chưa hiểu trợ hứng nghĩa là gì. Sau khi xử lý xong đám người Lưu Tứ, y đã tự mình ôm lấy bình Lê Hoa Bạch, uống hơn phân nửa đàn.

Bây giờ, y đã hoàn toàn hiểu trợ hứng là gì.

Nếu Lê Hoa Bạch có thể giúp hưng phấn, vậy thì khi chính thức viên phòng cùng Chu Viễn Hồi, y có thể uống một chút. Như thế, y sẽ bớt căng thẳng hơn, thậm chí có khi còn suôn sẻ hơn một chút.

Dụ Quân Chước cảm thấy đây là một ý kiến rất hay.

Thế là, thừa dịp Kỳ Phong bận thương lượng với thương hội, y lặng lẽ tách khỏi Đàm Nghiên Bang, trộm đi một chuyến đến thanh lâu.

Dụ Quân Chước biết chuyện đi mua loại rượu này không dễ nghe, y không muốn để ai biết. Nhưng y lại quên mất rằng, ngoài Đàm Nghiên Bang ra, còn có ám vệ luôn âm thầm theo sát. Vì vậy, chân trước y vừa bước vào thanh lâu, chân sau ám vệ đã nhanh chóng thông báo cho Đàm Nghiên Bang.

Vương phi giữa ban ngày ban mặt lại đi dạo thanh lâu, chuyện này bọn họ gánh không nổi đâu!

"Cái gì?" Đàm Nghiên Bang suýt chút nữa bị dọa đến đứt hơi.

Hôm qua Dụ Quân Chước ăn nấm trúng độc, hôm nay lại chạy đến thanh lâu mua rượu. Chỉ trong vòng hai ngày, đây đã là lần thứ hai hắn ta cảm thấy tính mạng của mình gặp nguy hiểm.

Lấy hiểu biết của hắn ta về Vương gia, nếu chuyện Vương phi đi thanh lâu truyền đến tai ngài ấy, ai cũng không đoán được hậu quả sẽ ra sao!

Đàm Nghiên Bang vội vã chạy tới thanh lâu. Vừa bước vào cửa chính, hắn ta liền chạm mặt với Dụ Quân Chước đang xách theo hai vò rượu đi ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều có chút xấu hổ.

"Vương phi... mua rượu?" Đàm Nghiên Bang hỏi.

"Ừm, mua cho Vương gia uống." Dụ Quân Chước đáp rất tự nhiên.

Đàm Nghiên Bang cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, không dám biểu lộ bất kỳ suy nghĩ gì. Hắn ta chỉ im lặng tiến lên, chủ động xách lấy hai vò rượu từ tay Dụ Quân Chước.

"Đàm tướng quân."

Từ thanh lâu đi ra, Dụ Quân Chước hạ giọng nói với hắn ta: "Ngươi có thể giữ bí mật giúp ta không?"

"Đương nhiên, thuộc hạ sẽ không nói ra. Cứ coi như rượu này mua từ tửu lâu vậy."

Thấy Đàm Nghiên Bang biết ý như thế, Dụ Quân Chước thở phào nhẹ nhõm.

Về sau, Kỳ Phong và Thành Quận vương trông thấy Đàm Nghiên Bang mang theo rượu, liền đòi một vò. Dụ Quân Chước nhất quyết không cho, nhưng cuối cùng không chịu nổi bị chê là keo kiệt, y đành cố ý sai Đàm Nghiên Bang đến tửu lâu lấy về vài vò rượu ngon hơn. Lúc này, hai thiếu niên kia mới chịu thôi.

Khi trở lại đại doanh, trời đã tối.

Chu Viễn Hồi và Chu Dung vẫn chưa về, nhưng Chu Viễn Hồi có truyền tin nói rằng đêm nay nhất định sẽ trở lại.

Dụ Quân Chước lấy một vò rượu mới mua ra cất vào kho, vò còn lại thì đặt lên bàn. Vì không biết Chu Viễn Hồi khi nào về, y không dám uống trước, chỉ có thể hết lần này đến lần khác ngửi mùi rượu, vừa hồi hộp vừa mong chờ.

Nhưng mãi mà Chu Viễn Hồi vẫn chưa về.

Tắm rửa xong, y cảm thấy có chút mệt mỏi rã rời, bèn cất vò rượu đi, nghĩ rằng để hôm khác rồi tính sau.

Ai ngờ y vừa mới nằm xuống không bao lâu, bên ngoài đã vang lên tiếng Đàm Nghiên Bang gọi: "Vương gia."

Dụ Quân Chước lập tức bật dậy khỏi chăn, vừa hay trông thấy nam nhân từ bên ngoài nhanh chóng bước vào, đi thẳng đến bên giường.

"Còn chưa ngủ sao?" Chu Viễn Hồi giơ tay nhéo nhẹ lên tay y

"Vương gia, Dung nhi đâu?" Dụ Quân Chước hỏi.

"Trễ quá rồi, ngày mai ta sẽ kể tường tận cho em." Chu Viễn Hồi cúi xuống, khẽ hôn lên môi y, "Em cứ ngủ trước đi, bổn vương phải đến gặp Tả tướng quân một chuyến, có chuyện cần bàn bạc."

"Được." Dụ Quân Chước cố nén cảm giác bồn chồn, hỏi, "Khi nào ngài về?"

"Rất nhanh thôi." Chu Viễn Hồi chỉ cho rằng y làm nũng vì hai ngày không gặp, liền cúi xuống hôn thêm lần nữa, sau đó mới đứng dậy rời đi.

Tim Dụ Quân Chước đập thình thịch. Đợi đối phương đi rồi, y liền bật dậy, tìm ra vò rượu đã cất kỹ.

Chọn ngày không bằng ngay hôm nay.

Qua đêm nay, y sợ bản thân lại chùn bước.

Vì thế, Dụ Quân Chước mở vò rượu ra, ngay cả chén cũng lười tìm, cứ thế ôm bình rượu mà nốc ừng ực, một hơi uống đầy bụng.

Bên kia.

Chu Viễn Hồi đi đến căn phòng giam giữ Tả tướng quân.

Vị tướng quân Nam Thiệu này được chăm sóc khá tốt trong đại doanh, qua hai ngày mà khí sắc vẫn còn rất ổn. Theo lời Đàm Nghiên Bang, người này thích chơi cờ, thế nên hắn ta còn đặc biệt sai người đến đánh cờ cùng đối phương.

"Vương gia chắc là đã định quay về rồi nhỉ?" Tả tướng quân hỏi.

"Chỉ e còn phải ủy khuất tướng quân ở lại thêm mấy ngày nữa."

Tả tướng quân sững người, có chút bất ngờ.

"Thái phi nương nương vừa trải qua đại nạn, nhưng việc thẩm định vẫn cần một, hai ngày nữa mới có kết quả. Bổn vương thấy Dung nhi và bà ta hợp ý, nên để nó ở lại thêm ít hôm, chờ qua hai ngày rồi sẽ đón về." Chu Viễn Hồi nói.

Tả tướng quân chỉ biết thở dài bất đắc dĩ. Dù ở đây ăn uống không thiếu, nhưng rốt cuộc vẫn không phải đại doanh của mình. Có điều, hành động của Chu Viễn Hồi lần này cũng xem như có tình có nghĩa. Thân là người Nam Thiệu, hắn ta chỉ có thể ghi lòng tạc dạ.

"Vương gia đại nghĩa, mạt tướng khâm phục."

Tả tướng quân hướng Chu Viễn Hồi hành lễ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK