• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe ngựa của Dụ Quân Chước vừa rời đi, cả phủ Cùng Châu liền như chảo dầu sôi.

Bọn họ sống nơi vùng châu quận xa xôi, núi cao đường hiểm, hoàng đế khó lòng quản thúc. Tuy rằng đại doanh Nam Cảnh cách đây không xa, nhưng mấy năm nay, Hoài Vương điện hạ chưa từng nhúng tay vào quân vụ hay việc bên ngoài, cũng chẳng hề dính líu gì đến phủ Cùng Châu này.

Chính bởi lẽ đó, bọn họ mới dám làm càn, chẳng kiêng dè điều gì.

Ai mà ngờ chỉ trong chốc lát, lại vô tình đắc tội Hoài Vương phi!

"May mà người bị bắt không phải Vương phi." Có kẻ thấp giọng than thở.

"Không phải Vương phi thì cũng chẳng phải hạng dễ chọc đâu! Nếu chỉ là kẻ tầm thường, Vương phi có tự mình đến tận nơi chuộc người không?" Tri Châu đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, giọng khô khốc, "Mau chuẩn bị lễ vật, bổn quan đích thân đến đại doanh Nam Cảnh một chuyến."

Lỡ đắc tội Hoài Vương phi, lúc này ông ta chỉ có thể tìm cách giảm nhẹ hậu quả. Chủ động đến tận cửa nhận lỗi, chẳng phải vẫn hơn để Hoài Vương tự mình tìm đến sao?

Trên xe ngựa.

Thành Quận Vương lải nhải không ngừng, kể lại tường tận những gì mình chứng kiến trong đại lao.

"Phủ Cùng Châu này thật đúng là ức hiếp dân lành! Trong nhà lao giam giữ chẳng được bao nhiêu kẻ thực sự phạm vào vương pháp, phần lớn đều là những người đắc tội quan lại hoặc bị cường hào ác bá hãm hại, oan khuất không nơi kêu oan mới bị bắt giam."

Thành Quận Vương từ nhỏ lớn lên nơi Kinh thành phồn hoa, chưa từng nếm trải gian khó của dân sinh. Chuyến này vô duyên vô cớ bị giam vào ngục, mới chân chính thấy rõ nỗi bất đắc dĩ của bách tính.

"Hoàng huynh ta ở Kinh thành ngày đêm lao lực chốn triều đình, nhị ca ta nơi tiền tuyến thân vùi giữa giáo gươm, lấy máu xương gìn giữ giang sơn. Ấy vậy mà phủ Cùng Châu này, đám sâu mọt nhận lộc triều đình, chẳng làm gì ngoài việc lừa trên gạt dưới, chỉ lo vơ vét của cải, mặc kệ dân tình sống chết!" Thành Quận Vương phẫn uất vô cùng.

"Cái này gọi là núi cao hoàng đế xa." Kỳ Phong hờ hững đáp.

"Hôm nay tận mắt chứng kiến, ta nhất định phải viết một cuốn sổ con, sai người dâng lên trước mặt hoàng huynh."

Dụ Quân Chước nhìn thiếu niên trước mắt, thầm nghĩ lần này dẫn hắn ta ra ngoài cũng không uổng công. Chỉ mong sau khi Thành Quận Vương hồi Kinh, thật sự có thể gánh vác trách nhiệm của mình, đừng tiếp tục ngày ngày chơi bời lêu lổng nữa.

Dù sao, nếu hắn ta có thể chia sẻ bớt một phần trách nhiệm với Hoàng đế, thì Chu Viễn Hồi cũng có thể nhẹ gánh hơn đôi chút.

Khi xe ngựa trở về đại doanh, Chu Viễn Hồi toàn thân tỏa ra sát khí lạnh lẽo. Nếu bọn họ còn chậm trễ thêm nửa khắc, chắc Hoài Vương điện hạ đã đích thân xuất quân đi tìm người rồi!

"Sáng sớm đã mang người ra ngoài chạy loạn?" Chu Viễn Hồi trừng mắt lườm Đàm Nghiên Bang.

"Vương gia bớt giận, xin để thuộc hạ bẩm báo tường tận."

Không đợi Đàm Nghiên Bang mở miệng, Thành Quận Vương cùng Kỳ Phong đã từ trên xe ngựa nhảy xuống.

Dụ Quân Chước theo sau cùng, động tác xuống xe không được linh hoạt lắm. Chu Viễn Hồi thấy vậy liền chủ động bước tới, nhẹ nhàng ôm người xuống.

"Đi đâu vậy?" Chu Viễn Hồi hỏi.

"Vào thành dạo một vòng." Dụ Quân Chước đáp.

"Vương gia..." Đàm Nghiên Bang vừa định mở miệng, đã bị Chu Viễn Hồi giơ tay ngăn lại.

"Chốc lát rồi nói."

Hắn không để ý đến những người xung quanh mà nửa bế nửa dìu Dụ Quân Chước vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Thành Quận Vương cùng Kỳ Phong muốn theo vào xem nhưng lại không dám, vừa hiếu kỳ vừa thấp thỏm.

"Thôi đi ăn trước đã, đói chết ta rồi." Thành Quận Vương nhìn sang Đàm Nghiên Bang, dặn dò, "Chút nữa ngươi đừng có chạy đi mách nhị ca ta."

"Ha hả." Đàm Nghiên Bang cười gượng, vẻ mặt đầy ý vị thâm sâu.

Trong phòng.

Dụ Quân Chước bị ấn xuống giường, toàn thân không thể nhúc nhích.

Chu Viễn Hồi thoạt nhìn như một con dã thú hung hãn, trong mắt còn vương sát khí, nhưng động tác lại cực kì ôn nhu.

"Thương thế đã tốt chưa? Lại dám đi vào thành." Giọng hắn trầm thấp, mang theo áp lực vô hình.

"Tốt rồi." Dụ Quân Chước đáp, giọng nói mang theo chút hờn dỗi.

"Tốt rồi? Vậy để bổn vương kiểm tra xem sao."

Chu Viễn Hồi vừa nói vừa ấn chặt người vào lòng, đưa tay định cởi đai lưng Dụ Quân Chước.

"Ngài làm gì?" Dụ Quân Chước bực bội giãy giụa, nhưng không thoát ra được, liền dứt khoát cắn mạnh lên vai Chu Viễn Hồi.

Chu Viễn Hồi nhíu mày vì đau nhưng không hề buông tay.

"Uỷ khuất?" Hắn hỏi.

"Buông ta ra."

Dụ Quân Chước vùng vẫy ngồi dậy, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.

"Em uống rượu thanh lâu, không phải vì muốn cùng ta viên phòng, mà là cảm thấy như vậy có thể trị được chứng điên khùng của ta?"

"Ngài... Ai nói?" Dụ Quân Chước sững người, nhìn hắn chằm chằm.

Không cần hỏi, lời này chắc chắn là do Hầu tiên sinh nói ra.

Sáng sớm hôm nay, khi trời còn chưa sáng rõ, Chu Viễn Hồi đã xuất phát đến trại, tìm Hầu tiên sinh để hỏi cho ra nhẽ.

"Đêm trước, bổn vương thực sự rất tức giận, em có biết không?"

"Giận cái gì?"

Dụ Quân Chước nhíu mày khó hiểu. Chu Viễn Hồi có gì mà tức giận? Người đáng giận chẳng phải là chính y sao?

"Em nói xem, bổn vương vì sao giận?" Chu Viễn Hồi giữ chặt cằm y, buộc y phải đối diện với mình, trầm giọng nói, "Em nghĩ, có ai làm phu quân mà lại vui vẻ vì chuyện như vậy? Thê tử của mình không muốn cùng mình viên phòng, thế nhưng lại muốn mượn rượu thanh trợ hứng mới chịu được."

"Ta không phải..."

"Em không phải? Em làm vậy chẳng qua là để chữa bệnh cho bổn vương." Chu Viễn Hồi nói, "Vậy thì khác gì nhau?"

Dụ Quân Chước nhìn hắn, nhất thời lại không biết phải phản bác thế nào.

"Bổn vương thật sự rất muốn được cùng em gần gũi. Từ rất lâu trước kia đã như vậy, thậm chí khi còn ở Hoài Quận, chưa hồi Kinh, ta đã nghĩ đến rồi. Nhưng khi ấy, thân thể em không tốt, tuổi tác lại còn nhỏ, ta liền nghĩ chờ thêm một chút..." Chu Viễn Hồi nghiêm túc, vẻ mặt đầy chân thành, "Thế nhưng, bất luận bổn vương nghĩ thế nào, cũng chưa từng có ý bức bách em, lại càng không muốn thấy em ủy khuất mà miễn cưỡng bản thân."

Dụ Quân Chước khẽ nhíu mày. Y không cho rằng việc viên phòng cùng Chu Viễn Hồi có gì là ủy khuất, chỉ là y sợ đau, sợ bản thân sẽ không nhịn được mà phản kháng.

"Điều bổn vương muốn trước nay chưa từng là những thứ này, vì sao em cứ mãi không hiểu?"

"Ta không có..." Dụ Quân Chước khẽ đáp.

"Không có gì?" Chu Viễn Hồi nhìn y chằm chằm, ánh mắt thâm sâu, "Không có uống rượu đến mức mê loạn thần trí sao?"

"Chuyện đó không giống."

"Nơi nào không giống?"

"Chính là không giống."

Dụ Quân Chước bị áp bách bởi hơi thở cường thế của nam nhân trước mặt, cảm giác không được tự nhiên. Y muốn đứng dậy lảng tránh, nhưng vừa mới động thân, liền bị Chu Viễn Hồi giam chặt trong vòng tay, không để y có cơ hội thoát đi.

"Hôm nay nếu không nói rõ ràng, em cũng đừng mong rời khỏi đây."

"Ngài..." Dụ Quân Chước tránh không thoát, trong lòng càng thêm bực bội.

"Ta lo lắng cho bệnh tình của ngài, tâm thần bất an cũng vì chuyện đó. Nếu theo như lời ngài nói, vậy giả như người sinh bệnh là Kỳ Phong, là Tam điện hạ, hay bất kỳ ai bên cạnh ta, chẳng lẽ ta cũng sẽ uống rượu thanh lâu rồi cùng bọn họ viên phòng hay sao?"

Chu Viễn Hồi nghẹn lời, nhất thời á khẩu, bị câu hỏi này chặn đứng không đáp lại được.

"Rõ ràng không phải như lời ngài nói, ngài cố tình xuyên tạc ta!"

Dụ Quân Chước mím môi, né tránh ánh mắt hắn, không muốn đối diện.

Từ lời nói của thiếu niên, Chu Viễn Hồi chợt nghe ra một tầng ý vị khác. Trước nay, điều hắn bận lòng chẳng qua là việc Dụ Quân Chước luôn né tránh, không chịu thân cận với hắn. Nhưng lúc này nghĩ lại, đối phương nguyện ý vì hắn bước đến bước này, chẳng phải đã nói rõ trong lòng cũng có để ý đến hắn sao?

Thông suốt điều ấy, tâm tình Chu Viễn Hồi phút chốc rộng mở.

"Dụ Quân Chước..." Hắn đưa tay đỡ lấy sau cổ thiếu niên, hơi thở hai người quấn quýt, chóp mũi chạm nhau, ngay cả nhịp hô hấp cũng có thể nghe rõ, "Chuyện này tạm gác lại, nhưng vẫn còn một chuyện khác, bổn vương nhất định phải cùng em tính sổ."

"Tính... tính sổ chuyện gì?" Tim Dụ Quân Chước đập loạn, gần như không thể suy nghĩ.

"Em tự tiện quyết định, không hề thương lượng với bổn vương, lại một mình uống cả vò rượu." Giọng Chu Viễn Hồi trầm xuống, "Em có biết loại rượu này bị bỏ thêm dược vật, vốn dĩ chính là độc sao? Nếu lúc đó bổn vương về trễ hơn một chút, hoặc em uống nhiều thêm một ngụm, em có biết hậu quả sẽ ra sao không?"

Dụ Quân Chước vừa rồi còn mạnh miệng, giờ phút này lại thật sự chột dạ.

"Cho nên, chuyện này tất phải cho em một bài học, để lần sau không dám làm bậy nữa."

"Có ý gì?" Dụ Quân Chước nhíu mày, y lớn đến chừng này, bị giáo huấn còn chưa đủ hay sao?

Đã hai ngày trôi qua, đến giờ mông vẫn còn đau đây!

"Ý chính là, muốn hung hăng trừng phạt em, để em nhớ kỹ mà chừa."

"Phạt như thế nào?" Dụ Quân Chước khó hiểu, "Chẳng lẽ lại muốn đánh ta?"

Chu Viễn Hồi không đáp, chỉ cúi xuống ngậm lấy môi y, ở cánh môi mềm mại no đủ kia khẽ cắn một chút, không nặng không nhẹ. Dụ Quân Chước lập tức cứng đờ, khẩn trương đến mức nắm chặt vạt áo của hắn, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ đối phương thực sự cắn rách môi mình.

"Em không phải thích chữa bệnh cho bổn vương sao?" Giọng Chu Viễn Hồi trầm thấp, ý cười không rõ, "Vậy chờ em khỏe lại, mỗi đêm đều để em trị, trị suốt một tháng, một ngày cũng không được thiếu."

Dụ Quân Chước: ......

Một tháng, một ngày cũng không thiếu?

Chu Viễn Hồi đây là muốn giết y hay sao?!

Người này rõ ràng có thể một đêm không ngừng nghỉ, nếu thật sự kéo dài suốt một tháng, vậy y chẳng phải ngay cả ngủ cũng không ngủ nổi?

Hôm nay, Dụ Quân Chước dậy quá sớm, dùng bữa xong liền lại ngủ bù một giấc.

Chu Viễn Hồi nửa lừa gạt, nửa cưỡng ép, lại bắt y thoa thuốc một lần nữa mới chịu buông tha.

Nhân lúc Dụ Quân Chước còn đang say ngủ, Chu Viễn Hồi triệu Đàm Nghiên Bang đến, hỏi rõ mọi chuyện xảy ra trong hôm nay.

Đàm Nghiên Bang hiếm khi có cơ hội phát huy, liền thêm mắm thêm muối, đem chuyện đám người phủ Cùng Châu lạnh nhạt với Vương phi thế nào, bắt Vương phi chờ đợi ra sao, lại còn kiêu ngạo vô lễ, hoàn toàn không để ai vào mắt, nhất nhất tố cáo trước mặt Chu Viễn Hồi.

Hai ngày nay Chu Viễn Hồi vốn đã đau lòng không thôi, lúc này nghe nói đám người kia dám để Dụ Quân Chước chờ lâu như vậy, cơn giận lập tức bốc lên tận đỉnh đầu.

Hắn chọn lấy một thanh trường thương, gọi người dắt ngựa tới, định thân chinh đến phủ Cùng Châu giáo huấn một phen.

Nhưng còn chưa kịp rời khỏi đại doanh, đám người phủ Cùng Châu đã vội vã đến chịu tội.

Những kẻ này cũng xem như biết thời thế, thậm chí chẳng ngại mất mặt, thật sự cúi đầu nhận sai.

Người dẫn đầu chính là Tri châu của phủ Cùng Châu, phía sau còn có bốn, năm kẻ theo cùng. Đàm Nghiên Bang vừa nhìn, liền nhận ra trong số đó có một người là nha sai canh cửa, mấy kẻ còn lại trông cũng có chút quen mắt.

Giờ đang chính giữa tháng 3, Nam Cảnh tuy không quá lạnh, nhưng trong không khí vẫn vương chút hàn ý.

Mấy người kia cứ thế tr.ần tr.ụi quỳ dưới trời lạnh, trên lưng vác cành mận gai, toàn thân run lẩy bẩy, chẳng rõ là vì sợ hãi hay vì rét buốt.

"Vương gia, ngài muốn tự mình động thủ, hay để thuộc hạ ra tay?" Đàm Nghiên Bang thấp giọng hỏi.

Ánh mắt Chu Viễn Hồi sắc bén, trầm ngâm một lúc, rồi cất giọng lạnh nhạt: "Bắt bọn chúng chờ bên ngoài đại doanh."

Nếu bọn họ dám để Dụ Quân Chước chờ lâu như vậy, hôm nay liền bắt bọn họ cũng phải nếm thử tư vị ấy.

"Rõ." Đàm Nghiên Bang tiếp chỉ, sau khi truyền lệnh xong liền quay về, dâng lên một phong công văn, bẩm báo, "Vương gia, vị Tri châu này quả thực biết cách làm việc. Toàn bộ những kẻ liên quan đến chuyện của Tam điện hạ,
ông ta đều đã xử trí sạch sẽ. Hơn nữa, còn trình lên một phương án cải cách của phủ Cùng Châu, nói rằng về sau sẽ không tái diễn cảnh du côn ác bá ngang nhiên đến các cửa hàng thu tiền bảo kê nữa."

Không thể không nói, người này đích thực lanh lợi.

Dù không rõ thân phận thực sự của Thành Quận vương, ông ta vẫn biết dọn sạch mọi rắc rối, lại còn bày ra thái độ cải cách để lấy lòng.

Cứ như vậy, ít nhất bề ngoài có thể xem như đã xử lý từ phần ngọn lẫn phần gốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK