Khi Vĩnh Hưng Hầu và Dụ Quân Hoằng bước vào, trong chính phòng đang náo nhiệt vô cùng.
Một thiếu niên quần áo xộc xệch, mắt bịt khăn, đang quỳ dưới chân một nữ tử, ôm lấy bàn chân nàng ta trong lòng. Vài nữ tử khác, người cầm bình rượu, kẻ lại tinh nghịch đưa điểm tâm đến bên miệng thiếu niên.
Thiếu niên ngậm lấy ngón tay đối phương, khiến nàng ta bật lên tiếng trách yêu đầy nũng nịu.
"Nghịch tử!" Vĩnh Hưng Hầu thấy cảnh tượng này, máu nóng xông thẳng lên đầu, lập tức xông tới, tung một cước đá thiếu niên lăn xuống đất.
Dụ Quân Tề nghe thấy giọng phụ thân, sợ đến hồn bay phách lạc, vội xé khăn bịt mắt, quỳ xuống đất dập đầu liên tục.
"Sao lại là ngươi?" Vĩnh Hưng Hầu vốn tưởng người trong phòng là Dụ Quân Chước, nhưng khi nhìn rõ mặt nhi tử, ông ta sững sờ. Đây chính là đứa con mà ông ta yêu thương nhất, vậy mà lại lén lút đưa nữ tử thanh lâu về tận nhà cũ!
"Phụ thân, con sai rồi! Phụ thân, con biết sai rồi!" Dụ Quân Tề không ngừng dập đầu.
"Đừng gọi ta! Nếu để người ngoài biết ta có một đứa con như ngươi, chi bằng ta đập đầu chết quách cho xong!"
Lời vừa dứt, Vĩnh Hưng Hầu lại tung thêm một cước, đá thiếu niên lăn ra, đau đến mức không dám bò dậy.
Những nữ tử bên cạnh nhìn nhau hoang mang, không biết nên làm gì cho phải.
Dụ Quân Hoằng đứng một bên, mặt lạnh như băng, không hề lên tiếng can ngăn. Đệ đệ của hắn ta ra vào thanh lâu, nếu chuyện này truyền ra ngoài, hắn ta cũng mất mặt theo.
"Ôi chao, ở đây náo nhiệt quá nhỉ."
"Xem ra chúng ta đến đúng lúc rồi..."
"Quân Tề huynh, bọn ta đến chúc mừng sinh thần huynh đây!"
Đột nhiên, trong sân vang lên giọng nói huyên náo của một nhóm thiếu niên. Mọi người trong phòng còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Thành Quận Vương dìu Lư phu tử của Quốc Tử Giám bước vào, phía sau là hơn chục đồng môn vây quanh, ùn ùn tiến vào cửa.
"Ô? Dụ Hầu gia cũng có mặt à, thật là náo nhiệt—" Thành Quận Vương còn chưa nói hết câu, khi nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, cả người bỗng đờ ra, "Các người... đang làm cái gì vậy?"
"Phu tử? Sao... sao ngài lại đến đây?" Dụ Quân Tề mặt mày tái nhợt, đến áo còn chưa kịp chỉnh tề, vạt áo vẫn mở toang.
"Đồi phong bại tục, đồi phong bại tục!" Lư phu tử giận đến đỏ bừng mặt, lập tức quay người bỏ đi.
Dụ Quân Tề bủn rủn ngã ngồi xuống đất, vội vã biện bạch, "Không phải như lão sư nghĩ đâu, lão sư, ngài nghe ta giải thích..."
"Dụ Quân Tề! Ngươi là người đọc sách, sao có thể làm ra chuyện bại hoại thế này?"
"Uổng công phu tử bao năm nay đặt kỳ vọng lớn vào ngươi, không ngờ ngươi lại sa đoạ đến mức này!"
Có học sinh hận không thể rèn sắt thành thép, lườm Dụ Quân Tề một cái rồi vội vã đuổi theo để an ủi Lư phu tử. Những người còn lại, kẻ thì tò mò nhìn quanh, kẻ thì đỏ mặt khi thấy các nữ tử áo quần xộc xệch, lại có mấy người chần chừ, như thể muốn ở lại xem trò vui.
"Chậc, có vẻ như chúng ta đến không đúng lúc rồi..." Thành Quận Vương cười gượng, nhanh chân chuồn mất.
Đám học sinh thấy vậy cũng chẳng dám nán lại, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn, lục tục rời khỏi phòng.
"Phụ thân! Đại ca! Hai người cứu con với!" Dụ Quân Tề quỳ rạp bò đến bên chân Vĩnh Hưng Hầu, khóc lóc thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem, "Nếu chuyện này truyền ra ngoài, con sẽ hoàn toàn xong đời! Phụ thân, xin hãy cứu con!"
Vĩnh Hưng Hầu mặt mày tái mét, nhìn chằm chằm đứa nhi tử mà mình từng sủng ái nhất, rồi đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Danh tiếng mà Vĩnh Hưng Hầu phủ gây dựng bao năm nay... đến đêm nay là hoàn toàn hủy hoại!
Cùng lúc đó.
Tại một toà nhà khác.
Lưu Tứ cùng hai người còn lại đã uống đến mức không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa.
Công tử nhà Văn Xương Bá bất ngờ xé toạc áo ngoài, nhảy phắt lên đài, miệng tuôn ra những lời d.âm đ.ãng, loạng choạng lao về phía tấm rèm mỏng. Hai kẻ còn lại thấy vậy cũng không chịu kém, lập tức quăng ly rượu, ùa lên sân khấu, lao thẳng vào những bóng dáng sau lớp sa mỏng.
Những gã sai vặt mà Dụ Quân Chước sắp xếp, tuy dáng người không quá vạm vỡ, nhưng ai nấy đều là kẻ có võ nghệ, dĩ nhiên không dễ bị tóm. Chỉ thấy họ linh hoạt tránh né trong màn sa mỏng, ba thiếu niên thì vừa cười đùa vừa đuổi theo bắt người. Giằng co một lúc lâu, người chưa bắt được, mà ngược lại, chính bọn họ đã bị l.ột s.ạch quần áo.
Ngay lúc đó, nến trong phòng đột ngột vụt tắt.
Có kẻ không kịp đề phòng vấp ngã xuống đất, đưa tay quờ quạng, lại chạm trúng một cơ thể ấm nóng. Trong bóng tối, ngọn lửa d.ục v.ọng không còn bị kìm hãm, thiếu niên kia lập tức túm lấy đối phương, bàn tay không chút do dự xé toạc y phục.
"Đừng trốn, để ca ca thương nàng nào."
"Ngoan nào, người nàng sao mà nóng quá vậy..."
Gã ta vừa ôm người vừa hôn cắn loạn xạ, nhưng rất nhanh đã nhận ra có điều không ổn.
Người trong lòng gã... sao lại cứng đờ thế này? Hoàn toàn không mềm mại như nữ tử!
Điều kỳ lạ hơn nữa là..... dưới cằm đối phương lại lởm chởm râu!
Đúng lúc ấy, trong sân chợt bừng sáng bởi ánh lửa.
Một đội binh lính cầm đuốc hùng hổ xông vào.
Dưới ánh sáng rực rỡ, thiếu niên cuối cùng cũng nhìn rõ người mà mình vừa ôm hôn lung tung. Đây nào phải vũ cơ yểu điệu hay nhạc sư gầy gò ban nãy? Mà là một hán tử to lớn, rắn chắc, mặt đầy râu ria!
Điều khiến gã ta tê dại cả da đầu chính là, hán tử kia không ai khác, mà là Giáo úy Võ Huấn Doanh – trưởng quan của ba người bọn họ.
Vị giáo úy bị trói chặt tay chân kia trợn mắt giận dữ, trông chẳng khác nào một con chó điên bị chọc giận. Đường đường là một võ quan, hắn lại vô duyên vô cớ bị trói đến nơi này, còn bị người ta giày vò đủ kiểu, để rồi bây giờ lại bị cả một đội binh lính đánh cho tơi bời ngay trước mắt bao người.
Nếu không bị dây thừng trói chặt, hắn nhất định sẽ vùng lên giết người!
Bên ngoài, trên con phố.
Xe ngựa của Hoài Vương phủ dừng lại trong một góc tối.
Dụ Quân Chước ngồi bên trong xe, trên người vẫn còn khoác bộ váy lụa màu vàng nhạt. Y xuyên qua màn xe nhìn ra ngoài, mơ hồ thấy ánh đuốc le lói hắt ra từ toà nhà kia. Dù không có mặt tại hiện trường, y vẫn có thể hình dung ra tình cảnh lúc này.
Lưu Tứ và đồng bọn đã bị l.ột s.ạch quần áo. Đến khi người của Tuần Phòng Doanh xông vào, chắc chắn bọn chúng sẽ hoảng loạn cuống cuồng tìm thứ để che thân, nhưng quần áo của bọn chúng đã bị người của Hoài Vương phủ thu hết rồi ném đi từ lâu.
"Ta nghe nói khi còn ở Võ Huấn Doanh, Lưu Tứ và đồng bọn rất thích nhân lúc người khác tắm rửa mà lẻn vào trộm quần áo. Những kẻ bị trộm không dám bước ra ngoài, chỉ có thể trốn trong phòng tắm, chờ đến khi đêm khuya doanh trại tĩnh lặng mới dám lén trở về."
Đời trước, Dụ Quân Chước vừa mới vào Võ Huấn Doanh không bao lâu đã bị bọn Lưu Tứ trộm mất quần áo. Khi đó, mùa xuân còn chưa qua, phòng tắm thì lạnh thấu xương. Y chỉ có thể co ro trốn vào góc phòng, chờ đến tận nửa đêm mới dám quay về, suýt nữa thì bị rét cóng.
"Ngươi nghe chuyện này từ đâu?" Chu Viễn Hồi hỏi.
Dụ Quân Chước khẽ cười, chậm rãi đáp: "Ta còn nghe được nhiều chuyện khác nữa, ngươi có muốn nghe không?"
Chu Viễn Hồi không trả lời, chỉ lặng lẽ quan sát y.
"Vị giáo úy họ Vệ đang bị trói kia rất thích những thiếu niên có dung mạo xinh đẹp. Nếu ai không thuận theo, hắn sẽ đánh đập, trừng phạt. Còn một kẻ khác, dù biết rõ trong doanh có tên bại hoại như Lưu Tứ, biết rõ có đồng liêu ức hiếp tân binh, vậy mà hắn ta vẫn làm ngơ, giả câm vờ điếc." Dụ Quân Chước nhếch môi cười lạnh, giọng điệu tràn đầy châm chọc, "Hôm nay bọn chúng cũng nếm trải cảm giác ấy, chắc hẳn sẽ thấu hiểu hơn chăng?"
Nghe vậy, Chu Viễn Hồi cuối cùng cũng hiểu vì sao Dụ Quân Chước lại cho người trói hai kẻ kia đến đây. Chỉ là hắn vẫn cảm thấy khó hiểu—Dụ Quân Chước từ nhỏ lớn lên ở một thôn trang hẻo lánh, vì sao lại biết rõ chuyện trong Võ Huấn Doanh đến vậy?
"Hồi phủ." Dụ Quân Chước thản nhiên nói.
Chuyện đã náo loạn đến mức này, bất kể là ai cũng không thể dễ dàng dàn xếp ổn thỏa.
Bên phía Dụ Quân Tề, gã dám ngang nhiên mua vui với gái lầu xanh, lại bị phu tử Quốc Tử Giám cùng các đồng môn bắt gặp tại chỗ, hơn nữa còn có cả Thành Quận Vương chứng kiến. Chuyện này không cần đến một ngày cũng đủ để lan truyền khắp triều đình.
Còn về Lưu Tứ và hai tên đồng bọn của gã ta, bọn chúng tụ tập làm loạn, lại còn có ý đồ làm nhục hai vị trưởng quan của Võ Huấn Doanh. Việc này đã có người của Tuần Phòng Doanh làm chứng, chắc chắn sẽ gây chấn động lớn, khiến cả doanh trại không thể ngồi yên.
Mà suốt cả quá trình, Dụ Quân Chước chỉ đứng ngoài cuộc, không ai có thể truy ra được bất cứ dấu vết nào liên quan đến y.
Trở về Vương phủ, Chu Viễn Hồi lập tức đi tìm Đàm Nghiên Bang.
"Không ngờ Vương phi lại ra tay cao minh như vậy. Với tình thế này, ngày mai Kinh thành chắc chắn sẽ có trò hay để xem." Đàm Nghiên Bang cười đầy vẻ hả hê.
Nếu là hắn ta, ai dám chọc giận thì cứ đánh một trận là xong. Nhưng Vương phi lại không cần động tay, không cần quát mắng, chỉ trong chớp mắt đã khiến đám người kia mất hết tiền đồ và danh tiếng. Thậm chí, ngay cả gia tộc đứng sau bọn chúng cũng phải mang tiếng xấu, nhục nhã không thôi.
Chu Viễn Hồi trầm giọng nói: "Dụ Quân Chước nói không sai, nuôi mà không dạy là lỗi của người làm phụ thân. Những kẻ này bị gia đình dung túng mà thành ra như vậy, giờ gây họa thì phụ mẫu, huynh đệ của bọn chúng cũng phải cùng nhau gánh hậu quả."
Đàm Nghiên Bang liên tục gật đầu, rồi hỏi: "Vương gia gọi ta tới là có chuyện gì cần ta đi làm sao?"
"Phái người điều tra hai vị trưởng quan của Võ Huấn Doanh vừa bị trói. Nếu bọn họ từng bỏ bê nhiệm vụ trong doanh, cũng không cần nương tay với chúng."
"Rõ!" Đàm Nghiên Bang lập tức nhận lệnh.
Bản thân hắn ta cũng là võ nhân, căm ghét nhất những kẻ đức không xứng vị, nhận chức mà không làm tròn trách nhiệm.
Trong tẩm điện.
Dụ Quân Chước sai người chuẩn bị vài món ăn nhẹ.
Đối với y, tối nay xem như một ngày đáng để ăn mừng, thế nên y không vội ngủ mà định uống một ly tiêu khiển.
Lúc Chu Viễn Hồi bước vào, liền thấy y khoanh chân ngồi bên chiếc bàn nhỏ, một tay cầm chén rượu, chậm rãi thưởng thức.
Thiếu niên vừa mới tắm xong, trên người chỉ khoác một bộ áo ngủ mỏng manh. Đuôi tóc còn chưa khô hẳn, vài lọn tóc ướt đẫm dính lên lớp vải trước ngực, để lộ xương quai xanh thấp thoáng mờ ảo.
"Viễn Châu? Lại đây, uống với ta một chén." Dụ Quân Chước giơ tay chỉ vào vị trí đối diện.
"Thân thể ngươi vốn không tốt, không nên uống rượu vào đêm khuya." Chu Viễn Hồi vừa nói vừa đi tới, ngồi xuống đối diện y.
Dụ Quân Chước cười nhạt, chậm rãi nói: "Nhân sinh đắc ý nên tận hưởng niềm vui, chớ để chén vàng cạn dưới trăng..... Ta hiếm khi cao hứng như vậy, uống một ly rượu thì có sao?"
Y vốn không giỏi uống rượu, lúc này hai gò má đã ửng hồng, ánh mắt cũng dần trở nên mơ màng.
"Uống đi, uống xong rồi để Nhan đại phu kê cho ngươi một thang thuốc giải rượu."
"Ha hả." Dụ Quân Chước cười, đầu ngón tay khẽ chạm vào mu bàn tay Chu Viễn Hồi, giọng nói mang theo chút men say, "Đêm nay ta uống nhiều quá, chắc chắn không nhớ nổi chuyện gì. Ngươi có thể nhân cơ hội này mà đòi tiền thưởng từ ta, ngày mai tỉnh lại ta sẽ quên sạch."
"Biết uống nhiều quá thì mau dừng lại." Chu Viễn Hồi không để ý tới yêu cầu của y.
"Ngươi không uống cùng ta cũng thôi đi, lại còn làm mất hứng của ta."
Dụ Quân Chước bĩu môi, trông có chút ủy khuất.
Thiếu niên có dung mạo tinh xảo, ngày thường ít cười, vẻ ngoài có chút thanh lãnh, tác phong hành sự lại rất dứt khoát, đôi khi còn hơi vụng về. Chu Viễn Hồi đã từng thấy y với đủ loại dáng vẻ, nhưng bộ dạng như làm nũng thế này thì đây là lần đầu tiên.
"Ta không uống rượu." Chu Viễn Hồi nói.
"Không uống thì thôi, ta tự uống." Dụ Quân Chước ôm lấy bầu rượu, "Hai vò Lê Hoa Bạch này, ta sẽ uống hết."
Chu Viễn Hồi cả kimh, lập tức đoạt lấy bầu rượu trong tay y, đưa lên mũi ngửi thử.
"Ngươi nói đây là Lê Hoa Bạch?"
"Đúng vậy, Tơ Liễu bảo Lê Hoa Bạch ngon, ta cố ý giữ lại hai vò để nếm thử."
Chu Viễn Hồi lộ vẻ bất đắc dĩ, thầm nghĩ loại rượu Lê Hoa Bạch này vốn là của Tầm Hoan Lâu, đều được pha thêm dược lực, nếu không thì Tơ Liễu cũng chẳng bảo y mua thứ này. Người này khi tính kế người khác thì đạo lý rõ ràng, nghe cứ như rất am hiểu chuyện nam nữ, ai ngờ thực ra lại dốt đặc cán mai.
"Ngươi uống bao nhiêu rồi?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Nửa vò thôi, rượu này không gắt, còn có chút ngòn ngọt nữa." Thiếu niên ngửa mặt cười với hắn, hai má hồng hồng càng thêm rõ ràng, trong mắt lấp lánh ánh nước.
"Đừng uống nữa." Chu Viễn Hồi lấy bình rượu khỏi tay y.
"Trả cho ta!" Dụ Quân Chước bật dậy định giành lại, nhưng vừa mới đứng lên, dược lực trong rượu lập tức lan ra khắp cơ thể. Cảm giác ấy xa lạ vô cùng, như thể khắp người có gì đó len lỏi vào rồi dần nóng rực, một bên khiến y ngứa ngáy khó chịu, một bên lại làm toàn thân bừng bừng lửa nóng.
"Viễn Châu, ta nóng quá..."
Dụ Quân Chước hai chân mềm nhũn, gần như không đứng vững được.
May mà Chu Viễn Hồi phản ứng kịp, đưa tay đỡ lấy người, kéo vào trong lòng mình. Hai người gần sát nhau đến mức chỉ cách một lớp áo ngủ mỏng manh, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ bất thường trên người thiếu niên, có phần nóng đến dọa người.
Loại rượu này chỉ có tác dụng trợ hứ.ng, chắc không đến mức gây hại, chỉ cần giải trừ là được.
Có điều..... Chu Viễn Hồi nhìn gương mặt đỏ ửng của Dụ Quân Chước, yết hầu khẽ nhúc nhích.
Giải trừ thực ra không khó.
Nhưng hắn nghi ngờ Dụ Quân Chước có khi lại không chịu nổi...