Nếu Chu Viễn Hồi hỏi y có đồng ý không, y sẽ có cơ hội cự tuyệt. Nhưng Hoài Vương điện hạ lại nói đến công bằng, khiến y không thể phản bác.
Cái gọi là "Lễ thượng vãng lai", người khác giúp mình, mình đương nhiên phải giúp lại.
Dụ Quân Chước không tìm được kẽ hở nào trong logic này để từ chối.
"Vương phi, có cần bổn vương dạy ngươi phải làm thế nào không?" Chu Viễn Hồi cúi xuống nhìn y.
"Không cần."
Dụ Quân Chước khẩn trương nuốt khan, vươn tay tháo đai lưng của Chu Viễn Hồi.
Nam nhân vừa mới tắm xong, chỉ mặc áo ngủ, không giống võ phục ngày thường rườm rà. Đai lưng vừa kéo ra, bên trong chỉ còn lại một lớp vải mỏng.
Mắt y đã dần quen với bóng tối, tuy không nhìn rõ ràng, nhưng vẫn có thể phán đoán được đại khái hình dáng.
Dụ Quân Chước không khỏi thắc mắc: Tại sao giữa y và Chu Viễn Hồi lại có chênh lệch lớn đến vậy?
Chu Viễn Hồi không hề vội vàng, kiên nhẫn như một thợ săn chờ con mồi tự dâng mình đến miệng. Nhưng khi thiếu niên vừa chạm vào, rồi lập tức muốn rụt tay về, hắn liền nhanh chóng giữ chặt cổ tay mảnh khảnh, không để đối phương có cơ hội đổi ý.
Dụ Quân Chước chỉ biết thầm cảm thấy may mắn vì trong phòng không có ánh nến, nếu không, gương mặt đỏ bừng của y chắc chắn sẽ bị nhìn thấu.
Đêm đó, Dụ Quân Chước lại khóc.
Nhưng lần này không phải vì uất ức hay khổ sở, mà là vì quá mệt.
Chu Viễn Hồi hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của y. Lúc đầu, y còn có thể miễn cưỡng chịu đựng, nhưng về sau ngay cả tay cũng không nhấc lên nổi.
Để y đỡ mệt hơn, Chu Viễn Hồi dứt khoát bế y lên đặt ngồi trên đùi mình, như vậy, y sẽ không cần phải dùng sức nâng tay.
Nhưng... vẫn là không làm nên chuyện gì.
Tay Dụ Quân Chước nhỏ, thể lực lại quá kém.
Về sau, vẫn là nam nhân chủ động phủ lên mu bàn tay thiếu niên để giúp đỡ, mới miễn cưỡng kết thúc.
"Khóc sao?" Hơi thở của Chu Viễn Hồi chưa ổn định, giọng nói khàn khàn.
"Không có." Dụ Quân Chước phủ nhận, nhưng giọng nói lộ rõ vẻ nghèn nghẹn, không giấu được.
Y không muốn thừa nhận, cảm thấy một nam nhân trưởng thành vì chuyện này mà khóc thì thật mất mặt. Nhưng y không thể kiểm soát được bản thân.
Có những lúc, y thực sự không biết phải làm gì, không biết khi nào mới kết thúc, không biết Chu Viễn Hồi còn muốn kéo dài bao lâu. Y cũng không hiểu vì sao tim mình lại đập nhanh đến vậy.
Lúc ấy, bên tai y không ngừng vang lên tiếng thở d.ốc trầm thấp của Chu Viễn Hồi, khiến lòng y cũng nhộn nhạo, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực.
Chính vào khoảnh khắc đó, y bất giác nhớ đến những tin đồn ở Kinh thành từ rất lâu trước đây, Hoài Vương điện hạ là yêu vật, sẽ ăn thịt người.
Dụ Quân Chước không rõ tại sao mình lại nghĩ đến điều đó, nhưng lúc ấy, y thực sự có cảm giác như mình sắp bị Chu Viễn Hồi nuốt chửng.
Rõ ràng đối phương chưa làm gì quá phận, nhưng áp lực từ hắn lại khiến Dụ Quân Chước có cảm giác như một con thỏ bị mãnh thú tóm lấy, không thể trốn thoát, sợ hãi, bất an, lại mơ hồ không rõ.
"Còn nói không khóc?" Nam nhân đưa tay lau đi giọt nước mắt còn vương trên mặt Dụ Quân Chước.
Dụ Quân Chước nghiêng đầu tránh né, cả người lộ rõ vẻ bối rối, không biết nên phản ứng thế nào. Hắn giơ tay lau nhẹ cằm, nơi ấy còn sót lại chút dấu vết vì né tránh không kịp.
Chu Viễn Hồi lấy khăn vải giúp y lau sạch, giọng ôn hòa: "Vì sao khóc? Cảm thấy bổn vương bắt nạt ngươi sao?"
"Ta... tay ta sắp rời ra rồi, ngài còn không cho ta nghỉ." Dụ Quân Chước oán trách.
"Là lỗi của ta." Chu Viễn Hồi nói.
"Ta muốn đi ngủ."
Dụ Quân Chước đi rửa tay, rửa mặt, rồi ấm ức trở về giường.
Chu Viễn Hồi cúi đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay mình, như thể trên đó vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại, lành lạnh từ mu bàn tay thiếu niên.
Hắn thật sự không ngờ, chỉ nhiêu đó thôi mà Dụ Quân Chước cũng khóc.
May mà hắn vẫn còn giữ được lý trí, không làm gì quá đáng. Nếu không, với thể trạng của Vương phi nhà hắn, e rằng thật sự không chịu nổi.
Dụ Quân Chước quả thực đã rất mệt, vừa nằm xuống giường không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ. Hơi thở của y rất nhẹ, giống như con người y vậy, đa phần thời gian đều điềm tĩnh, ít khi biểu lộ cảm xúc mãnh liệt. Chỉ có một số thời điểm đặc biệt, hô hấp mới trở nên dồn dập, mang theo tiếng nức nở tủi thân, nghe vào tai khiến người ta mềm lòng, nhưng đồng thời lại không kiềm chế được ý muốn khiến y khóc nhiều hơn nữa.
Chu Viễn Hồi ngồi một lúc trên trường kỷ ở gian ngoài, vừa chờ hơi nóng trên người hoàn toàn lắng xuống, vừa hồi tưởng lại từng chi tiết vừa rồi. Hắn có chút tiếc nuối vì trong phòng không có thắp đèn, nếu không, hắn đã có thể nhìn thấy rõ khoảnh khắc đồ vật kia bắn lên cằm thiếu niên...
Đến khi trời hửng sáng, Chu Viễn Hồi đã không còn bóng dáng.
Dụ Quân Chước ngái ngủ bò dậy, rửa mặt xong mới phát hiện cổ tay mình bị nắm chặt đến bầm tím.
Y vốn đã quẳng chuyện tối qua ra sau đầu, nhưng vừa nhìn thấy vết hằn trên cổ tay, ký ức lập tức ùa về. Nghĩ đến dáng vẻ của Chu Viễn Hồi tối qua, y không khỏi cảm thấy vừa bực bội vừa khó hiểu.
Tên kia quả thực quá dọa người.
Bất kể là vóc dáng hay sức bền... đều thực sự quá mức xuất chúng.
Dụ Quân Chước vốn nghĩ đây là chuyện công bằng, đối phương giúp y một lần, y trả lại một lần. Nhưng khi nghĩ lại, y cảm thấy bản thân có phần chịu thiệt.
Lần trước, từ y quán đến phủ Tướng quân là kết thúc, còn Chu Viễn Hồi thì dùng cả một canh giờ.
Hơn nữa... còn làm bẩn cả mặt y!
Dụ Quân Chước chà xát mặt mình, đến khi cằm đỏ lên mới chịu dừng tay.
Lúc ăn sáng, Lưu quản gia đặc biệt đến báo tin.
"Vương gia sáng sớm đã rời phủ, nói không thể cùng Vương phi dùng bữa."
"Vậy cũng tốt, có Dung nhi ăn cùng ta là được." Lúc này, Dụ Quân Chước thực sự không muốn gặp Chu Viễn Hồi.
"Vương gia còn nói, nếu Vương phi vẫn muốn xem người khiêu vũ, có thể đến thiên viện."
"Hả?" Dụ Quân Chước ngẩn ra.
Lưu quản gia giải thích: "Đêm qua Đàm tướng quân đã thẩm tra mấy thiếu niên đó một lượt, xác nhận không có vấn đề gì. Vương gia nói, nếu Vương phi thích xem người khiêu vũ, có thể để bọn họ múa cho vương phi xem."
"Thôi bỏ đi, ta không muốn xem." Dụ Quân Chước từ chối.
"Vương phi nếu không muốn qua đó, cũng có thể gọi bọn họ đến đây."
Hôm qua, Dụ Quân Chước cũng chỉ là xem náo nhiệt mà thôi. Sau chuyện xảy ra tối qua, y nào còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác, vì thế liền từ chối: "Không cần."
Hiện tại cổ tay y cầm đũa còn có chút run đây.
"Vương gia còn dặn rằng, sau này những người đó, ngài ấy sẽ không thèm nhìn thêm lần nào nữa. Nếu vương phi muốn giữ lại, thì nuôi ở thiên viện để khiêu vũ cho Vương phi xem, còn không thì tùy Vương phi xử trí." Lưu quản gia lại nói.
"Xử trí?"
"Giữ lại hoặc đưa về đều được."
"Vậy thì cứ đưa về đi." Dụ Quân Chước nói.
Dù gì cũng là những thiếu niên còn trẻ, chẳng lẽ cứ để họ sống cả đời trong phủ sao?
Lưu quản gia nhận lệnh lui xuống, tiện thể sai người đi báo cho Chu Viễn Hồi một tiếng.
"Thật sự tiễn đi rồi?" Chu Viễn Hồi nhìn có vẻ rất hài lòng với kết quả này.
"Vương gia hôm nay khí sắc không tệ, có phải đã giải thích rõ ràng với Vương phi rồi không?" Đàm Nghiên Bang hỏi hắn.
"Bổn vương khi nào thì có khí sắc kém?"
"Ha hả." Đàm Nghiên Bang thầm nghĩ, tối qua là ai nổi điên, suýt nữa đánh hắn ta nhừ tử chứ?
Hai người cùng nhau đến dịch quán, vừa mới bước vào cửa, liền thấy một triều thần của Đông Châu dẫn theo Ngũ hoàng tử đi đến đón.
Ngũ hoàng tử này tên là Thượng Quan Tĩnh, trông chỉ khoảng 12, 13 tuổi, đối với Chu Viễn Hồi lại vô cùng kính cẩn.
"Hoài Vương điện hạ, không biết có thể mời ngài nói chuyện riêng một chút không?" Vị triều thần Đông Châu kia hỏi.
"Muốn nói chuyện gì? Vương gia nhà chúng ta đang rất bận đấy." Đàm Nghiên Bang lên tiếng.
Thượng Quan Tĩnh không nói lời nào, chỉ dùng tiếng Đông Châu để trò chuyện. Dứt lời, vị triều thần kia liền dịch lại cho Chu Viễn Hồi nghe.
Nghe xong, Chu Viễn Hồi khẽ nhướng mày, cuối cùng cũng tìm ra kẻ đầu sỏ gây chuyện tối qua.
"Sáu người đó là do các ngươi đưa tới?" Chu Viễn Hồi lạnh giọng hỏi.
"Phải, nghe nói Hoài Vương điện hạ yêu thích mỹ thiếu niên, nên Ngũ điện hạ của chúng ta đã cố ý chọn ra sáu người để tặng ngài." Vị triều thần kia cười lấy lòng, rồi nói tiếp, "Sau khi hòa đàm kết thúc, Ngũ điện hạ sẽ ở lại Đại Du, đến lúc đó còn phải nhờ điện hạ quan tâm nhiều hơn."
Ngũ hoàng tử này nhìn qua còn nhỏ tuổi, dáng vẻ cũng ngây thơ, đoán chừng từ nhỏ được nuông chiều mà lớn lên, không có tâm tư thâm sâu. Vì vậy, chuyện này e rằng không phải do cậu ta chủ mưu, phần lớn là có người bên cạnh bày mưu tính kế.
Chu Viễn Hồi lạnh lùng liếc nhìn vị triều thần kia, hỏi: "Điện hạ nhà ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hồi Hoài Vương điện hạ, Ngũ điện hạ năm nay 12 tuổi." Đối phương đáp.
"À, 12 tuổi chắc là chưa trải sự đời, khó trách lại làm chuyện hồ đồ như vậy." Chu Viễn Hồi nói xong, liền xoay người rời đi.
"Hoài Vương điện hạ, Hoài Vương điện hạ!" Vị triều thần kia cùng Thượng Quan Tĩnh vội vàng đuổi theo mấy bước, nhưng đã bị Đàm Nghiên Bang chặn lại.
"Ngũ điện hạ nhà các ngươi làm việc quá mức lỗ m.ãng. Cả triều Đại Du ai mà không biết Vương gia nhà chúng ta và Vương phi tình cảm sâu đậm, từ lúc thành thân đến nay luôn gắn bó keo sơn, phu xướng phụ tùy, tâm ý tương thông. Các ngươi lại đột nhiên tặng sáu thiếu niên đến, làm hại Vương phi chúng ta thương tâm không thôi. Vương gia tối qua dỗ dành cả đêm mới khiến người ta nguôi ngoai." Đàm Nghiên Bang lắc đầu.
"Cũng may Ngũ điện hạ tuổi còn nhỏ, nếu không, món nợ này Vương gia chúng ta cũng chẳng dễ dàng bỏ qua đâu."
Nói xong, hắn ta vội vàng đuổi theo Vương gia nhà mình.
"Vương gia, ta nói vậy có được không?" Đàm Nghiên Bang tranh công.
"Hôm qua đánh ai cũng không oan." Nhưng nhìn qua, có vẻ hắn rất hài lòng với lời Đàm Nghiên Bang vừa nói.
Đàm Nghiên Bang sờ sờ vai, thầm nghĩ, Vương gia nhà mình có giận thế nào đi nữa, thì món nợ này cũng đã đổ hết lên đầu tiểu tử Đông Châu kia rồi.
—
"Hoài Vương có ý gì vậy?" Thượng Quan Tĩnh hỏi bằng tiếng Đông Châu.
Vị triều thần bên cạnh đáp: "Điện hạ, lần này chúng ta vỗ mông ngựa lại đạp trúng chân ngựa rồi."
Nghe vậy, Thượng Quan Tĩnh thoáng chốc hoảng hốt. Chuyến đi Đại Du lần này vốn đã khiến cậu ta lo lắng, sợ người Đại Du sẽ làm khó dễ vì những ân oán trong quá khứ. Vậy mà bây giờ, vất vả nghĩ ra một cách lấy lòng Hoài Vương, không ngờ lại thành ra phản tác dụng.
—
Sau khi dùng xong bữa sáng, Dụ Quân Chước dẫn theo Chu Dung ra ngoài.
Chu Dung chẳng mấy chốc sẽ chính thức bắt đầu đi học, vì vậy y tính đưa nhóc con đi dạo cửa hàng trong thành, mua một bộ văn phòng tứ bảo mới.
Hai người vừa ra khỏi phủ, liền gặp Thành Quận Vương. Vốn dĩ hắn ta định đi xưởng đóng thuyền, nhưng vừa thấy Dụ Quân Chước liền lập tức đổi ý, muốn đi cùng bọn họ.
"Tẩu tẩu, ta nghe người trong phủ nói, người Đông Châu tặng quà cho phủ chúng ta?" Thành Quận Vương hỏi.
"Cho nhị ca ngươi sáu thiếu niên, nhưng đã bị Lưu quản gia đuổi đi rồi." Dụ Quân Chước thản nhiên đáp.
Thành Quận Vương gật đầu, thấy tẩu tẩu nhà mình không có vẻ gì là thực sự tức giận, lúc này mới tiếp tục nói: "Ta biết ngay nhị ca chắc chắn sẽ không nhận. Nam nhân nhà chúng ta đều giống phụ hoàng, chung tình trước sau như một, tuyệt đối không trêu hoa ghẹo nguyệt."
Dụ Quân Chước nhớ đến lời Chu Viễn Hồi nói tối qua, cũng không phản bác gì.
Mấy người đi đến tiệm sách, Dụ Quân Chước chọn bộ bút mực tốt nhất, rồi để Chu Dung tự mình chọn nghiên mực.
"Tẩu tẩu, mấy thứ này cứ để người trong phủ mua là được, thật ra không cần ngươi phải đích thân đến tận đây." Thành Quận Vương nói.
"Dung nhi sắp bắt đầu đi học, chuyện này là đại sự, ta muốn để chính nó tự mình đến mua. Tiện thể cũng chọn thêm mấy quyển sách vỡ lòng cho nó."
Dụ Quân Chước khi còn nhỏ không có cơ hội trải qua những điều này. Khi học chữ, y đều phải xin giấy thải từ tiên sinh trong thư viện để luyện viết, còn sách vở thì đọc tạp nham đủ loại.
Y hy vọng những gì mình không có, Chu Dung đều có thể có được.
"Ca ca, đệ thích cái này." Chu Dung chọn một nghiên mực khắc hình cây trúc.
"Được, vậy chúng ta lấy cái này." Dụ Quân Chước dịu dàng nói, giọng điệu đầy cưng chiều.
Trong phủ tuy không thiếu thứ gì, nhưng Chu Dung cũng không có nhiều cơ hội ra ngoài mua đồ. Nhìn bộ dạng tiểu tử kia ôm chặt nghiên mực không buông tay, rõ ràng là vô cùng thỏa mãn.
"Tẩu tẩu đối xử với Dung nhi thật tốt." Thành Quận Vương cảm thán.
"Nếu điện hạ thích, cũng có thể chọn một cái." Dụ Quân Chước nói.
Thành Quận Vương bật cười: "Thôi đi, lần sau nếu tẩu tẩu dạo tiệm ngọc khí hay châu báu, ta sẽ đòi quà." Tuy nói vậy, nhưng hắn ta vẫn chủ động lấy bạc ra thanh toán.
Ra khỏi tiệm sách, Thành Quận Vương hỏi: "Hôm nay nhị ca ta sao không đi cùng?"
"Vương gia có lẽ bận chuyện hòa đàm rồi."
Ánh mắt Thành Quận Vương chợt dừng lại trên cổ tay Dụ Quân Chước, kinh ngạc hỏi: "Tẩu tẩu... bị thương sao?"
"Không có." Dụ Quân Chước nghĩ đến vết bầm kia mà có chút nóng mặt, vội kéo tay áo xuống che đi, "Chỉ là không cẩn thận đụng trúng một chút."
"Hôm nay mới bị thương sao?" Tiểu Chu Dung tò mò hỏi, "Hôm qua trước khi ngủ ca ca đâu có bị gì."
"Ừ, sáng nay lúc rửa mặt không cẩn thận va vào." Dụ Quân Chước đáp.
Thành Quận vương nhíu mày, hắn ta cảm thấy vết thương kia không giống như do va chạm mà có, bởi vì, nếu chỉ đụng phải thì làm sao lại có dấu vết vòng quanh cổ tay như vậy? Nhưng Dụ Quân Chước không muốn nói nhiều, hắn ta cũng không tiện hỏi thêm, đành tạm thời giấu nghi hoặc này trong lòng.
Ba người rời tiệm sách, lại dạo phố thêm một lúc.
Sắp đến trưa, bọn họ đang định tìm một tửu lâu để ăn cơm thì thấy xe ngựa của Hoài Triều Thương Hội đi tới từ phía đối diện.
"Quân Chước, cuối cùng cũng tìm được ngươi." Kỳ Phong nhảy xuống từ xe ngựa, vừa gặp đã nói ngay, "Ta tìm ngươi cả buổi sáng rồi."
"Có chuyện gì sao?" Dụ Quân Chước vội hỏi.
"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là mẫu thân ta đã đặt sẵn một bàn tiệc, muốn mời ngươi đến cùng ăn một bữa. Ngươi đến Hoài Quận lâu như vậy, còn chưa từng ghé qua nhà ta. Mẫu thân ta nói muốn gặp ngươi." Kỳ Phong cười nói.
"Không phải chứ, mẫu thân ngươi muốn gặp tẩu tẩu ta làm gì?" Thành Quận Vương khó hiểu.
"Mẫu thân ta vì sao lại không thể gặp y? Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà." Kỳ Phong liếc hắn ta một cái.
"Tẩu tẩu ta chính là Hoài Vương phi, đâu phải ai muốn gặp là gặp được?"
"Mẫu thân ta là phu nhân hội trưởng của Hoài Triều Thương Hội, cũng là lão bản nương của xưởng đóng thuyền Hoài Quận. Như vậy cũng tính là 'ai' sao?"
Nhìn hai người lại sắp cãi nhau, Dụ Quân Chước vội lên tiếng: "Kỳ phu nhân quá khách khí rồi."
"Không có gì, chủ yếu là đầu bếp nhà ta nấu ăn rất ngon. Lần trước phụ thân ta chẳng phải cũng nói muốn mời ngươi đến nhà ăn cơm sao?" Kỳ Phong nói xong, liền kéo y lên xe ngựa.
Lúc cúi đầu, cậu ta vô tình thấy vết thương trên cổ tay Dụ Quân Chước, lập tức nhíu mày: "Ai làm thế?"
"Bị đụng thôi." Dụ Quân Chước rụt tay lại.
"Không giống bị đụng đâu." Kỳ Phong giơ tay làm động tác mô phỏng, rồi híp mắt, "Rõ ràng là bị nắm chặt."
Dụ Quân Chước vô cùng xấu hổ, không muốn tiếp tục bàn về chuyện này, liền ôm Chu Dung lên xe.
Thành Quận Vương nhìn thấy vậy cũng lập tức leo lên theo. Hắn ta không yên tâm để tẩu tẩu mình dẫn theo Dung nhi một mình đến Kỳ phủ dùng bữa.