• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm qua không gặp được Dụ Quân Chước, Chu Dung có vẻ hơi bất an.

Hôm nay sau khi thấy người, nhóc con lại đặc biệt thân thiết, thậm chí còn chủ động đọc thơ mới học cho Dụ Quân Chước nghe.

"Ca ca, Dung nhi đã học hành chăm chỉ, cũng rất ngoan ngoãn nghe lời. Ca ca đừng bỏ rơi Dung nhi, được không?" Chu Dung ấm ức nói.

"Ca ca đâu có không cần đệ, làm sao có thể bỏ rơi đệ chứ?" Dụ Quân Chước ôm nhóc con vào lòng.

Từ nhỏ, Chu Dung đã rất ít khi ở bên Chu Viễn Hồi, ngược lại, từ khi Dụ Quân Chước gả vào Hoài Vương phủ, y vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc đứa nhỏ này. Theo thời gian, Chu Dung đã sớm xem Dụ Quân Chước là người thân của mình, trong lòng vẫn sợ có một ngày ca ca cũng sẽ giống như Chu Viễn Hồi trước đây, đột nhiên rời bỏ mình.

"Hôm qua bọn họ nói tìm không thấy huynh, Dung nhi lo lắm. Sau đó, phụ Vương bảo huynh không về nhà, phụ vương cũng rất buồn."

Chu Dung ôm chặt cổ Dụ Quân Chước, ngập ngừng hỏi: "Ca ca, huynh với phụ vương cãi nhau đúng không? Huynh không chịu nói chuyện với người."

"Không có." Dụ Quân Chước nhẹ nhàng trấn an cậu bé, "Ca ca chỉ là không muốn nói chuyện với ngài ấy thôi."

"Vậy nếu ca ca về Hoài Quận, có dẫn Dung nhi theo không?"

Dụ Quân Chước không ngờ Chu Dung lại để tâm đến lời đó. Khi ấy, y chỉ thuận miệng nói ra mà thôi...

"Ca ca sẽ không bỏ rơi Dung nhi, đúng không?" Chu Dung lại xác nhận lần nữa.

"Ừ, dù có không cần phụ vương đệ, ta cũng sẽ không bỏ rơi đệ." Dụ Quân Chước nói.

Ngoài cửa, Chu Viễn Hồi đang lặng lẽ nghe lén: ......

Tâm trạng Dụ Quân Chước không tốt, suốt cả ngày cũng chẳng buồn ra ngoài.

Mãi đến bữa tối, khi đến nhà ăn, y mới nhận ra hôm nay bàn ăn có thêm mấy người.

Chu Viễn Hồi ngồi bên cạnh Kỳ chưởng quầy, vẻ mặt bình thản ung dung, trông chẳng khác gì đã coi nơi này như nhà mình.

Dụ Quân Chước liếc hắn một cái, trong lòng tuy bực bội nhưng lại chợt nhớ ra, tòa nhà này vốn dĩ đúng là của Chu Viễn Hồi.

"Cữu cữu bảo ta ở lại vài ngày, nên ta dọn qua đây luôn." Chu Viễn Hồi chủ động giải thích.

"Ai hỏi ngài?" Dụ Quân Chước tức giận nói.

Nhưng vừa dứt lời, y chợt nhận ra một điều......

Khi nãy, Chu Viễn Hồi gọi Kỳ chưởng quầy là "Cữu cữu".

Từ sau khi hai bọn họ nhận nhau, Chu Viễn Hồi vẫn luôn gọi Kỳ chưởng quầy bằng tên, chưa bao giờ gọi theo Dụ Quân Chước như vậy.

Vậy mà hôm nay lại.....

"Vương gia không yên tâm vêg cháu, nên đã điều hơn nửa số hộ vệ trong Vương phủ đến đây. Ta nghĩ nhà đông người cũng vui vẻ hơn." Kỳ chưởng quầy vì một tiếng "Cữu cữu" của Chu Viễn Hồi, mà không thể không lên tiếng hòa giải.

Dụ Quân Chước không nói thêm gì, chỉ cúi đầu gắp thức ăn cho mình và Chu Dung.

Chu Dung vừa ăn cơm, vừa liên tục liếc mắt ra hiệu cho phụ vương, dường như không hài lòng với biểu hiện của Chu Viễn Hồi lắm.

Chu Viễn Hồi cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lấy khăn lau tay, rồi tỉ mỉ bóc nửa bát tôm, đặt trước mặt Dụ Quân Chước.

Dụ Quân Chước không muốn phát cáu trước mặt cữu cữu, cữu mẫu và Chu Dung, nên chỉ im lặng chia một nửa chỗ tôm cho Chu Dung, còn lại mới tự mình ăn. Chu Viễn Hồi nhìn y ăn xong mới thu ánh mắt lại.

Đêm nay, Chu Viễn Hồi nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh Dụ Quân Chước.

Dụ Quân Chước thì ôm Chu Dung ngủ trong phòng cũ.

Nửa đêm, Chu Viễn Hồi đợi đến khi người bên kia ngủ say, mới lặng lẽ trèo cửa sổ vào phòng.

Dụ Quân Chước vốn đã ngủ không yên, mơ màng cảm giác có người ôm lấy mình từ phía sau. Vì nhiệt độ cơ thể và động tác này quá quen thuộc, y chẳng những không phản kháng, mà còn vô thức rúc vào lồng ng.ực đối phương.

... Không đúng.

Dụ Quân Chước cuộn tròn trong lòng Chu Viễn Hồi, đột nhiên bừng tỉnh.

Chẳng trách tối qua y lại mơ thấy mình ôm Chu Viễn Hồi ngủ, hóa ra không phải là mơ, mà do tên này lén chui vào chăn y.

Nghĩ đến việc tối qua mình còn chủ động rúc vào người ta, Dụ Quân Chước thấy bực bội vô cùng. Y giả vờ chưa tỉnh, xoay người sang hướng khác. Nhưng mấy ngày nay Kinh thành trời lạnh thấu xương, vừa trở mình liền cảm thấy rét run, đành phải "đại trượng phu co được dãn được" mà lặng lẽ dịch trở về.

Từ sớm, Chu Viễn Hồi đã nhận ra người kia đã tỉnh, là qua nhịp thở liền nghe ra. Nhưng hắn không vạch trần, cũng không lên tiếng, chỉ giả vờ như không biết gì, tiện thể ôm chặt người vừa lén quay lại vào lòng.

Sáng sớm hôm sau.

Dụ Quân Chước làm bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Chu Viễn Hồi cũng không nói gì, chỉ nhân lúc y rửa mặt mà lặng lẽ chu đáo hơn hẳn, chốc đưa khăn, lát bưng nước, thoạt nhìn rất mực ân cần.

Hai người vẫn không trò chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng chạm nhau rồi vội vàng né tránh.

Chu Dung đảo tròn đôi mắt, rồi kéo tay Dụ Quân Chước, nũng nịu bảo y đưa mình đi học.

Dụ Quân Chước tất nhiên không từ chối, chỉ có thể cùng Chu Viễn Hồi đưa Chu Dung đến học đường.

"Qua năm em định khi nào về Hoài Quận?" Chu Viễn Hồi tìm cách bắt chuyện.

"Chưa nghĩ ra." Dụ Quân Chước lạnh nhạt đáp.

"Vừa qua năm, đường sá không dễ đi. Có thể chờ tuyết tan rồi hãy xuất phát."

"Đến lúc đó rồi tính."

Chu Viễn Hồi hít sâu một hơi, như đang cân nhắc từ ngữ.

Một lúc lâu sau, hắn cuối cùng cũng mở miệng lại.

"Chuyện đôi mắt hồi phục, ta không cố ý giấu em."

"Thật sao? Vậy là ngài quên nói?"

"Đương nhiên không phải. Chuyện quan trọng như thế, mà em lại là người quan trọng như vậy, sao ta có thể quên được?" Chu Viễn Hồi nghiêm túc nói.

Dụ Quân Chước không trả lời, nhưng sắc mặt cũng không còn lạnh lùng như lúc nãy.

"Nếu ta nói, em đừng giận."

"Ngài nói rồi ta mới biết có giận hay không."

"Ta không định lừa em. Hôm đó, vốn dĩ ta muốn nói, nhưng sau đó..." Chu Viễn Hồi né tránh ánh mắt Dụ Quân Chước, giọng điệu cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng lại lộ rõ chột dạ, "Sau đó ta chỉ muốn lén nhìn em tắm, nên... quên mất."

Dụ Quân Chước: ......

Câu nói này của Chu Viễn Hồi chân thành đến mức, Dụ Quân Chước không biết nên tức giận hay bật cười.

Đường đường là Hoài Vương điện hạ, thế mà chỉ vì muốn nhìn lén y tắm, lại vờ như không thấy gì sao?

Dụ Quân Chước: "......"

Truyền ra ngoài không sợ bị người ta cười rụng răng sao?

Khi trở lại chỗ ở của Kỳ chưởng quầy, trên mặt Dụ Quân Chước vẫn mang theo biểu cảm phức tạp. Chu Viễn Hồi lặng lẽ đi theo phía sau y, mấy lần định mở miệng nhưng lại nhịn xuống, sợ nói thêm câu nào lại càng chọc người tức giận.

Hai người một trước một sau bước vào tòa nhà, lúc này mới nghe người hầu nói Kỳ Phong đã tới.

Nghe vậy, Dụ Quân Chước lập tức bước nhanh về phía phòng khách, còn chưa tới cửa đã thấy Kỳ Phong từ trong nhà lao ra.

"Quân Chước! Ai u, biểu ca nhớ đệ muốn chết rồi!" Kỳ Phong vừa thấy y liền dang tay ôm lấy, thậm chí còn bế cả người lên mà xoay một vòng.

Chu Viễn Hồi đứng một bên nhìn thấy cảnh này liền nhíu mày, nhưng lại không tiện nói gì, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng.

Đáng tiếc, Kỳ Phong hoàn toàn không để hắn vào mắt, cứ thế ôm chặt Dụ Quân Chước không buông, thái độ còn thân mật hơn trước kia.

"Khi còn ở Hoài Quận, ta đã muốn nhận thân với đệ rồi! Nhưng phụ thân cứ nhất quyết ngăn cản, khiến ta nghẹn muốn chết." Kỳ Phong cười nói, rồi đánh giá Dụ Quân Chước một lượt, nhíu mày, "Lâu như vậy không gặp, sao đệ không thấy lớn hơn chút nào? Ngược lại còn gầy đi thì phải?"

Dụ Quân Chước: "......"

Cậu ta lại muốn ôm lấy Dụ Quân Chước, cứ như kẻ điên không biết nặng nhẹ.

Dụ Quân Chước không quen với sự nhiệt tình này, chỉ cười rồi đẩy cậu ta ra.

"Bên ngoài lạnh lắm, Vương phi sợ lạnh đấy." Chu Viễn Hồi nhắc nhở.

"Nhìn tay đệ lạnh cóng rồi kìa." Kỳ Phong nói, định giúp Dụ Quân Chước làm ấm tay.

Chu Viễn Hồi lập tức chen vào giữa hai người, vừa kéo Kỳ Phong vào trong phòng vừa nói: "Đường xa như vậy, ngươi đi đường vất vả lắm phải không? Có muốn tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút không?"

"Ta làm gì có tâm trạng nghỉ ngơi chứ!" Kỳ Phong bật cười.

Cuối cùng, mọi người cũng vào phòng, Chu Viễn Hồi cố tình chờ Dụ Quân Chước ngồi xuống trước, sau đó chọn một chỗ gần bên y để ngồi xuống.

"Sao lần này đi lâu vậy mới trở về?" Dụ Quân Chước hỏi Kỳ Phong.

"Ban đầu ta định về sớm một chút, nhưng sau đó phụ thân ta gửi tin nói đã tìm được phương thuốc giải độc, nên ta không vội nữa. Đệ không biết đâu, ta tốn không ít công sức mới tìm được Hầu tiên sinh, đoán xem ông ấy đã chạy đi đâu?"

"Ông ấy đi đâu vậy?" Dụ Quân Chước tò mò hỏi.

"Nam Cảnh!" Kỳ Phong đáp.

"Huynh đến tận Nam Cảnh để tìm ông ấy sao?" Dụ Quân Chước kinh ngạc.

"Đúng vậy, ta nghĩ dù sao cũng đã đến rồi, không vội quay về, nên ở lại Nam Cảnh một thời gian." Kỳ Phong cười hì hì, nói tiếp, "Vừa rồi ta đã nói chuyện với phụ thân ta, Hầu tiên sinh bên đó tìm được không ít dược thảo, nói là Đại Du chúng ta không có. Sau này ta định tìm cách mang về nhiều một chút."

Kỳ Phong kiên nhẫn kể lại chuyến đi của mình một cách sinh động, còn nói rằng, đang cân nhắc có nên đi đường thủy để vận chuyển dược liệu về Hoài Quận, rồi từ đó đưa về Kinh thành.

"Như vậy chẳng phải là đi đường vòng sao?" Dụ Quân Chước thắc mắc.

"Đệ không biết đấy thôi, đường đến Nam Cảnh cực kỳ khó đi, toàn là núi non hiểm trở. Hơn nữa, trong núi còn có chướng khí, nếu không cẩn thận rất dễ mất mạng. Nhưng đường thủy thì khác, trong lãnh thổ Nam Thiệu có một con sông thông thẳng ra biển. Nếu vận chuyển dọc theo sông này ra cửa biển, rồi dùng thương thuyền chở đến Hoài Quận, sẽ thuận tiện hơn rất nhiều." Kỳ Phong giải thích.

Còn về đoạn đường từ Hoài Quận đến Kinh thành, tuy không gần, nhưng lộ trình cũng không quá khó khăn.

Kỳ Phong trò chuyện một hồi, mãi đến gần trưa mới đi tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.

Buổi trưa, cả nhà quây quần bên nhau dùng bữa.

Kỳ Phong lấy ra một đống đồ mang về. Cậu ta vốn là người cởi mở, lại rất chu đáo, không chỉ chuẩn bị lễ vật cho phụ mẫu mà còn mang quà cho Dụ Quân Chước và Chu Dung, thậm chí còn tặng cả Thành Quận Vương.

"Sao lại cho đệ nhiều quà thế này?" Dụ Quân Chước ôm một đống đồ, có chút kinh ngạc.

"Chẳng phải sắp đến sinh thần của đệ sao? Đây đều là quà của đệ đấy." Kỳ Phong cười nói.

"Trước đây ta ở Hoài Quận, còn không biết mình có một người đệ đệ, chưa từng cùng đệ đón sinh thần. Năm nay đệ đã 17 rồi, biểu ca phải bù đắp cho đệ."

Nghe những lời này, sống mũi Dụ Quân Chước cay cay, suýt chút nữa đã rơi nước mắt ngay tại chỗ.

"Sinh thần năm nay của cháu, chúng ta sẽ ở bên cháu." Kỳ phu nhân dịu dàng nói.

"Vâng." Dụ Quân Chước gật đầu, cố gắng nuốt nước mắt vào trong, không dám khóc trước mặt mọi người.

Buổi chiều, Kỳ chưởng quầy nhắc đi nhắc lại rằng, đến ngày mùng 6 tháng Chạp, cả nhà sẽ cùng nhau tổ chức một bữa tiệc lớn, nhất định phải làm cho Dụ Quân Chước có một sinh thần thật náo nhiệt

Lúc ông nói những lời này, Chu Viễn Hồi đang đi học đường đón Chu Dung, không có mặt ở đó.

Dụ Quân Chước bất giác nhớ đến những gì Chu Viễn Hồi từng nói trước đây...

Hôm sinh nhật Hoài Vương, Dụ Quân Chước đã mua quà sinh nhật cho hắn, rồi tiện miệng nhắc rằng sinh nhật của mình là vào mùng 6 tháng Chạp.

Khi ấy, Chu Viễn Hồi đã trầm mặc rất lâu, sau cùng mới nói: "Năm nay, ngươi hãy đón sinh nhật cùng cữu cữu và mọi người đi."

Không ngờ lời nói ấy lại trở thành sự thật.

"Đúng rồi, Vương gia đã hoàn toàn giải độc chưa?" Kỳ Phong chợt hỏi.

"Ừ." Dụ Quân Chước gật đầu, không nhắc gì đến chuyện "điên khùng" nữa.

"Hầu tiên sinh nói sẽ ở lại Nam Cảnh đến mùa thu năm sau, nếu có chuyện gì, vẫn có thể tìm ông ấy."

"Nếu đầu xuân huynh định đi vận chuyển dược liệu, ta có thể đi cùng huynh."

Vọng Hoài Thương Hội vốn được ghi danh dưới tên cả y và Kỳ Phong, nếu Kỳ Phong muốn đi đường thủy, Dụ Quân Chước cũng rất muốn theo cùng để xem thử.

Có Kỳ Phong trong phủ, không khí quả nhiên náo nhiệt hơn hẳn.

Cậu ta là người không thể ngồi yên, làm cho cả nhà lúc nào cũng ríu rít tiếng cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK