• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lưu quản gia." Dụ Quân Chước nhìn về phía Lưu quản gia, hỏi, "Ngoài thân phận là ám vệ của vương phủ, Viễn Châu còn có thân phận nào khác không?"

"Chuyện này... Ha hả." Lưu quản gia ho nhẹ một tiếng, cười gượng, "Vương phi sao lại hỏi như vậy?"

"Ám vệ của Vương phủ có thể tùy ý tiến cung yết kiến Thánh thượng sao?"

"Cái này thì..."

Vừa nghe câu này, Lưu quản gia lập tức hiểu ra, Dụ Quân Chước hẳn đã đoán được ai là người đề nghị chuyện này trước mặt Hoàng đế. Ban đầu, ông có thể qua loa cho qua, nhưng nghĩ lại, Vương gia nhà mình đã vì Vương phi mà dụng tâm sắp đặt như vậy, chẳng phải nên để Vương phi hiểu được tấm lòng của Vương gia hay sao?

Nghĩ đến đây, ông xoay chuyển ý niệm, rồi vỗ trán một cái: "Ôi chao, trí nhớ lão nô kém quá, suýt nữa thì quên mất! Hôm đó, Bệ hạ vì chuyện nghênh đón Vương gia mà đã triệu kiến Viễn Châu. Khi ấy, Bệ hạ hỏi Viễn Châu muốn ban thưởng gì cho chuyến đi này, hắn liền cầu xin Bệ hạ ban cho đặc ân này."

"Bệ hạ từng triệu kiến hắn?"

"Đúng vậy! Việc nghênh đón Vương gia là chuyện trọng đại, Bệ hạ và Vương gia huynh đệ tình thâm, tất nhiên không thể không căn dặn đôi lời."

Dụ Quân Chước nửa tin nửa ngờ, nhưng y biết lời Lưu quản gia có thể nói, e rằng chỉ đến mức này, nên cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.

Màn đêm buông xuống.

Dụ Quân Chước dỗ Chu Dung ngủ.

Nhóc con rất ngoan, dù đã mệt cũng không làm nũng, chỉ cần được vỗ về vài cái liền không nhịn được mà ngáp dài.

"Dung nhi, trước đây Viễn Châu có dỗ đệ ngủ không?" Dụ Quân Chước khẽ hỏi.

"Ưm... Có ạ, trước khi ca ca tới, huynh ấy hay dỗ Dung nhi ngủ."

"Ồ, vậy Viễn Châu vẫn luôn ở Vương phủ bầu bạn với đệ sao?"

"Không phải, có lúc huynh ấy không ở đây, rất lâu mới trở về một lần."

"Vậy lúc hắn không có ở đây, hắn đi đâu?"

"Huynh ấy..." Chu Dung ngẫm nghĩ một lát rồi nói, "Đệ không biết."

Dụ Quân Chước ôm Chu Dung vào lòng, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng nhóc con, vừa khẽ hỏi tiếp: "Vậy trước đây, khi phụ vương của đệ ở Vương phủ, có từng cùng Viễn Châu ăn cơm không?"

Nếu hai người từng ngồi chung bàn dùng bữa, vậy chứng tỏ thân phận của Viễn Châu tuyệt đối không đơn giản chỉ là một ám vệ.

"Sẽ không." Chu Dung kiên định trả lời.

Phụ vương của nhóc chỉ có một người, sao có thể biến thành hai người cùng ngồi ăn với nhau được?

"Vậy hắn..."

"Ca ca, có phải huynh nhớ huynh ấy không?"

Dụ Quân Chước sững người. "Không có."

"Huynh nhất định là nhớ huynh ấy, Dung nhi cũng nhớ huynh ấy."

Thấy Chu Dung lại sắp khóc, Dụ Quân Chước đành ôm nhóc con vỗ về một lúc, thành công dỗ cho ngủ trước khi nước mắt kịp rơi xuống.

Trưa hôm sau, Dụ Quân Chước đang ngồi dạy Chu Dung nhận mặt chữ.

Lúc này, người gác cổng đến báo: "Thành Quận Vương tới, còn mang theo một người."

Dụ Quân Chước ra tiền sảnh, vừa nhìn, liền thấy đối phương đã tóm được tên kể chuyện hôm qua áp giải đến đây.

"Tẩu tẩu, hôm nay ta dẫn hắn đi Hối Tiên Lâu ăn cơm, tiện thể mang người đến cho ngươi." Thành Quận Vương nói.

"Tiểu nhân... tiểu nhân bái kiến Hoài Vương phi!" Tiên sinh kể chuyện kia run lẩy bẩy, vội vàng cúi đầu hành lễ.

Rõ ràng, Thành Quận Vương không hề "Đối xử tử tế" với hắn như lời Dụ Quân Chước dặn. Không biết có đánh hay không, nhưng chắc chắn là đã mắng không ít.

"Ngươi có biết vì sao hôm nay ta mời ngươi đến Hoài Vương phủ không?" Dụ Quân Chước hỏi.

"Tiểu nhân... tiểu nhân không biết." Người nọ lắp bắp đáp.

"Hả? Không biết?" Thành Quận Vương nhấc chân định đá một cái.

Dụ Quân Chước giơ tay ra hiệu cho hắn ta bình tĩnh lại.

"Ngươi không biết? Vậy để ta nói cho ngươi. Hôm nay mời ngươi đến đây... là để giết người diệt khẩu."

"Ngươi... ngươi là Vương phi, sao có thể tùy ý giết người?"

"Phu quân ta là một con quái vật ăn tim gan người, ta lại thích tùy tiện giết người, có gì kỳ quái đâu?"

Dụ Quân Chước nói với giọng điệu ôn hòa, không có chút tức giận nào, thậm chí trên mặt còn mang theo ý cười. Nhưng lời này lọt vào tai tiên sinh kể chuyện kia lại khiến sắc mặt hắn lập tức tái nhợt.

"Triều đình có luật pháp, văn võ bá quan cùng bách tính đều không thể chỉ vì lời nói mà bị kết tội. Vương phi sao có thể vì vài câu chuyện tầm phào của tiểu nhân mà khởi sát tâm? Chuyện này... chuyện này dù có kinh động đến Bệ hạ cũng—"

"Nhìn cho rõ, đây là cái gì."

Dụ Quân Chước lấy ra một tấm Kim Lệnh, đưa đến trước mặt hắn.

"Đây là... Tiểu nhân không biết."

"Ngươi chưa từng thấy qua, nhưng chắc chắn đã nghe qua, đây là Kim Lệnh. Có lệnh bài này, ta có thể tự do ra vào bất cứ nơi nào trong Kinh thành, thậm chí còn có quyền đặc xá tử tù. Hoàng tộc phạm pháp, tội như thứ dân—giả sử ta giết ngươi, Kinh Triệu Doãn có phán ta tội chết, thì chỉ cần một Kim Lệnh này, ta liền có thể bình yên vô sự."

Vị tiên sinh kể chuyện vốn đã bị Thành Quận Vương dọa cho mất vía, vừa rồi chỉ là cố gắng chống đỡ. Giờ nghe được những lời này, hắn lập tức cảm thấy như rơi xuống hầm băng, toàn thân run lẩy bẩy.

"Vương phi! Tiểu nhân biết sai rồi! Cầu xin Vương phi tha mạng! Cầu xin Vương phi tha mạng!"

"Ta không phải người lương thiện gì, vì sao phải tha mạng cho ngươi?"

"Tiểu nhân... tiểu nhân..."

Tên này quả không hổ là kẻ kiếm sống bằng mồm mép, vừa đảo mắt đã nghĩ ra cách, vừa dập đầu liên tục, hắn vừa vội vã nói: "Tiểu nhân không nên bịa đặt về Vương phi! Cầu xin Vương phi cho tiểu nhân một cơ hội chuộc lỗi! Từ hôm nay trở đi, tiểu nhân sẽ ngày ngày đến những nơi đông người nhất trong Kinh thành kể chuyện! Không quá một tháng, đảm bảo làm cho cả Kinh thành đều biết Vương phi tài đức sáng suốt!"

Dụ Quân Chước cười khẽ, thu Kim Lệnh lại.

"Không cần, ta không quan tâm ánh mắt người khác."

"Chuyện này..."

Tiên sinh kể chuyện vừa mới nhen nhóm một tia hy vọng, chớp mắt đã bị dập tắt hoàn toàn.

Lại nghe Dụ Quân Chước lần nữa mở miệng: "Nhưng ta có thể cho ngươi một cơ hội."

"Vương phi, xin cứ nói!"

"Phu quân ta chết vì bách tính Đại Du, ta không muốn nghe bất cứ ai phỉ báng hắn."

"Tiểu nhân hiểu rồi!"

"Một tháng là quá lâu. Ta trả ngươi năm ngàn lượng bạc, tự ngươi đi tìm người. Bắt đầu từ hôm nay, bất kể là đầu đường cuối ngõ hay trong quán trà, quán rượu, bất kể ai nhắc đến Hoài Vương, cũng chỉ được gọi hắn là anh hùng của Đại Du."

Tiên sinh kể chuyện nghe vậy liền sững sờ, đáy mắt thậm chí thấp thoáng nét hổ thẹn.

Người dân thường có thể không hiểu chuyện trong đó, nhưng bọn họ—những kẻ kiếm cơm bằng lời nói—lại biết rất rõ.

Mấy năm nay, hung danh của Hoài Vương lan truyền bên ngoài, ít nhất một nửa "Công lao" là do bọn họ tạo nên.

Hắn vốn tưởng Hoài Vương phi làm vậy chỉ để trả thù chuyện ngày hôm qua, không ngờ đối phương lại chỉ muốn bảo vệ danh tiếng cho Hoài Vương sau khi chết.

Quả nhiên, thê tử của tướng môn, không phải người tầm thường.

Nếu hắn viết một thoại bản về chuyện tình âm dương cách biệt giữa Hoài Vương phi và Hoài Vương, chắc chắn sẽ làm chấn động cả Kinh thành.

Mà lời này, bổn tiên sinh là kẻ dám nghĩ dám làm.

Vì giữ mạng, hắn suốt đêm viết mấy vở thoại bản ca tụng anh linh Hoài Vương.

Nhưng chính hắn lại không tự mình diễn những vở đó, mà ở bên ngoài Hối Tiên Lâu dựng một sạp nhỏ, kể một câu chuyện hoàn toàn khác.

Hắn tuyệt đối không ngờ rằng, không bao lâu sau, nội dung của thoại bản này, cùng với những tin tức khác về Vương phủ, lại nhanh chóng truyền đến tận Hoài Quận, đưa thẳng đến trước mặt Chu Viễn Hồi.

"Giữ người truyền tin trong Vương phủ là để phòng ngừa có chuyện phát sinh. Lưu quản gia không biết từ Kinh thành đến Hoài Quận xa bao nhiêu sao?" Chu Viễn Hồi lạnh lùng nói.

"Ha ha, Lưu quản gia chẳng qua cũng chỉ sợ Vương gia ngài buồn chán thôi." Đàm Nghiên Bang vội vàng đáp.

"Rốt cuộc là truyền tin gì vậy?" Chương Hiến đứng bên cạnh tò mò hỏi.

"Lần đầu tiên truyền thư, Vương phi nói không cần ám vệ nào khác, chỉ cần Vương gia.

Lần thứ hai, Vương phi khóc một hồi khi đi dâng hương cho Vương gia.

Hôm nay, lá thư này chính là về thoại bản hot nhất Kinh thành hai ngày qua, tên là【Dụ Thiếu Sư vì yêu mà gả vào Vương phủ, tiếc thay ông trời trêu ngươi, có tình nhân âm dương cách biệt】

Chương Hiến: ...

Thực ra, Đàm Nghiên Bang đã đọc thiếu một câu. Trong thư, Lưu quản gia còn viết rằng, Vương phi không tiếc bỏ ra số tiền lớn để mua chuộc tiên sinh kể chuyện, chỉ để rửa sạch ác danh cho Vương gia.

"Xác thực không có câu nào hữu dụng." Chương Hiến nói, "Vương gia, nếu không thì bảo Vương phủ hồi thư, nói không có chuyện gì thì đừng truyền tin nữa."

"Hả?" Đàm Nghiên Bang kinh ngạc nhìn cậu ta, cả người sững sờ.

Người khác có thể không biết, nhưng hắn ta thì sao có thể không rõ?

Vương gia ngoài miệng nói phiền, nhưng sau lưng lại giữ những bức thư đó kỹ càng như báu vật.

"Này, nên truyền thì vẫn phải truyền chứ?" Đàm Nghiên Bang vội nói.

"Ngươi không nghe Vương gia nói sao? Kinh thành cách Hoài Quận xa như vậy!" Chương Hiến nhắc nhở hắn.

Chu Viễn Hồi liếc mắt nhìn Chương Hiến một cái: "Về đi. Tờ giấy này, ngươi mang về Vương phủ."

"Ta mang? Thuộc hạ... thuộc hạ..."

Chương Hiến còn định nói gì đó, nhưng đã bị Đàm Nghiên Bang kéo áo, đẩy ra khỏi doanh trướng.

Chu Viễn Hồi lại cúi đầu nhìn nét chữ của Lưu quản gia trên tờ giấy, không nhịn được khẽ thở dài.

Bao nhiêu năm qua, thiên hạ chửi bới hắn thế nào, hắn chưa bao giờ để tâm. Không ngờ, lại thật sự có người để ý đến danh tiếng của hắn sau khi mất.

Không bao lâu sau, Đàm Nghiên Bang quay lại: "Vương gia, tiểu tử Chương Hiến kia, thuộc hạ đã giáo huấn rồi."

Chu Viễn Hồi mặt không cảm xúc: "Giáo huấn hắn làm gì? Bổn vương có bảo ngươi làm vậy sao?"

"Hắc hắc." Đàm Nghiên Bang cười gượng, vội vàng đổi đề tài, "Quân sư quan sát thiên văn, nói rằng ba ngày sau sẽ có một trận sương mù, khoảng giờ Tý bắt đầu, đến trưa hôm sau mới tan."

"Truyền lệnh xuống, ba ngày sau giờ Tý, tập kích bất ngờ Đông Châu." Chu Viễn Hồi nói.

"Rõ!" Đàm Nghiên Bang nhận lệnh rồi rời đi.

Chu Viễn Hồi mở ngăn kéo, kẹp tờ giấy trong tay vào giữa một trang sách.

Không lâu sau, Công bộ bắt đầu đẩy nhanh tiến độ chuẩn bị cho việc di dời lăng mộ.

Hôm nay, Đinh Thị lang—người phụ trách xây dựng lăng—cố ý đến Vương phủ. Vị trí lăng đã được xác định, nhưng hình thức cụ thể vẫn cần Dụ Quân Chước tự mình lựa chọn.

"Vương phi, nếu không hiểu bản vẽ, có thể trực tiếp xem cái này."

Đinh Thị lang không chỉ mang theo nhiều bản thiết kế khác nhau, mà còn có cả sơ đồ mô phỏng hình ảnh hoàn chỉnh, để Dụ Quân Chước có cái nhìn trực quan hơn về các phương án.

Vị Đinh Thị lang này mới nhậm chức không lâu, kế nhiệm vị trí của cha Lưu Tứ. Tuy nhiên, hắn ta làm việc vô cùng nghiêm túc, suy nghĩ chu đáo. Dụ Quân Chước nghe hắn ta giải thích một lượt, rất nhanh đã hiểu được đặc điểm của từng loại hình thức.

"Bệ hạ đặc biệt ban ân cho phép ta dời mộ mẫu thân, đây đã là ân sủng lớn lao. Hình thức lăng mộ này cũng không cần quá xa hoa, làm phiền Đinh Thị lang thay ta chọn một kiểu giản dị hơn."

Dụ Quân Chước đã từng bước qua cái ch·ết, đối với những chuyện sau này cũng không còn quá chấp niệm.

Lăng mộ của mẫu thân, chỉ cần tươm tất và sạch sẽ là đủ. Tương lai y sẽ thường xuyên đến thăm, nghĩ đến điều đó còn quan trọng hơn vẻ ngoài xa hoa.

"Được, Dụ Thiếu sư còn có điều gì muốn căn dặn không?" Đinh Thị lang hỏi.

"Lúc lập bia, chỉ cần khắc mỗi tên của mẫu thân ta là được."

Đinh Thị lang hơi sững người, nhưng chỉ gật đầu đồng ý, không hỏi thêm gì.

Ý của Dụ Quân Chước rất rõ ràng—y không muốn trên bia mộ của mẫu thân nhắc đến Vĩnh Hưng Hầu phủ.

Y không biết lúc sinh thời mẫu thân có tình cảm thế nào với phụ thân, nhưng việc đối phương qua đời vì khó sinh, rồi bị Vĩnh Hưng Hầu nhẫn tâm chôn nơi bãi tha ma, đã đủ chứng minh người kia không hề muốn nhận lại vị chính thê này.

Y tin rằng, nếu mẫu thân còn linh thiêng nơi chín suối, bà cũng không muốn dính dáng đến Vĩnh Hưng Hầu phủ dù chỉ một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK