• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến hoàng hôn, mọi người đặt chân đến dịch quán.

Kỳ Phong tỏ ra vô cùng tích cực. Dọc đường đi, cậu ta luôn tự mình chăm sóc Chu Dung, không để tiểu tư xen vào.

Dụ Quân Chước lo Kỳ Phong không quen chăm trẻ nhỏ, cũng sợ cậu ta vất vả, nên mấy lần đề nghị để Chu Dung ở cùng mình.

Nhưng Kỳ Phong lại vô cùng nhiệt tình, không chỉ khăng khăng nói rằng mình thích chăm sóc hài tử, mà còn cam đoan sẽ tự mình lo liệu cho Chu Dung suốt cả hành trình.

Chu Dung cũng rất hợp tác, bộ dạng nhỏ bé trông có vẻ được vị cữu cữu này chăm sóc không tệ.

"Kỳ Phong từ bao giờ lại thích trẻ con thế?" Dụ Quân Chước khó hiểu hỏi.

Chu Viễn Hồi nhướng mày, trong ánh mắt mang theo vẻ thấu suốt mọi chuyện, nhưng lại không vạch trần.

Chỉ là, trong bữa cơm tối hôm đó, hắn tỏ ra vô cùng kiên nhẫn, cứ lặng lẽ quan sát Kỳ Phong và Chu Dung. Mãi đến khi mọi người dùng xong bữa, người hầu của dịch quán dọn bàn đi, ánh mắt hắn mới chịu rời khỏi hai người kia.

Kỳ Phong bị nhìn đến chột dạ, không dám tùy tiện làm bậy, sợ bị phát hiện điều gì.

Đáng thương thay cho Thành Quận Vương, tối nay không được ăn bữa cơm nóng sốt, chỉ có thể trốn trong phòng gặm lương khô.

"Nước ấm cũng không cho uống sao?" Thành Quận Vương đáng thương hỏi.

"Ngài chịu khó một chút, uống nước lạnh đi." Kỳ Phong đưa chén trà lạnh ngắt cho hắn ta,

"Nhị ca ngài cứ nhìn chằm chằm ta, ta không dám xuống bếp lấy cho ngài, cũng không dám gọi người mang tới, sợ bị ngài ấy phát hiện. Ngài nghĩ xem, nếu Vương gia mà biết ngài đi theo, chắc chắn sẽ lập tức sai người đưa ngài về."

Nơi này chỉ cách Kinh thành một ngày đường, quá gần, không thể mạo hiểm.

Thành Quận Vương không dám lên tiếng, đành rưng rưng tiếp tục uống nước lạnh, gặm lương khô.

Mấy ngày liên tiếp, hai người đều cẩn thận từng chút một. Thành Quận Cương mỗi sáng sớm tinh mơ đã chui vào xe ngựa, trốn dưới tấm thảm lông. Đến tối, khi đoàn người dừng chân, hắn  ta lại nhờ Kỳ Phong đánh lạc hướng, lén lút chuồn vào phòng.

Mọi chuyện vẫn suôn sẻ... cho đến hôm nay.

Dụ Quân Chước đến phòng Kỳ Phong tìm Chu Dung, nhưng vừa đẩy cửa vào, liền thấy Thành Quận Vương đang đường hoàng ngồi ăn mì sợi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều sững sờ tại chỗ.

May mà Thành Quận Vương phản ứng nhanh, vội chạy đến đóng sập cửa, sau đó quay lại, làm ra vẻ muốn quỳ xuống trước mặt Dụ Quân Chước.

"Ngươi làm gì vậy?" Dụ Quân Chước bị hắn ta dọa đến giật mình, vội vàng đỡ người dậy.

"Tẩu tẩu, ngươi giúp ta với! Ta khổ quá rồi!" Thành Quận Vương suýt nữa ôm lấy y khóc lóc, "Vì muốn đi Nam Cảnh cùng mọi người, ta đã phải ăn lương khô, uống nước lạnh suốt mấy ngày. Hôm nay mới lần đầu tiên được ăn bát mì nóng hổi!"

Hắn ta vừa nói vừa tỏ vẻ đáng thương, suýt thì nước mắt nước mũi tèm lem, "Tẩu tẩu, ngươi giúp ta nói đỡ vài câu với nhị ca, đừng để mhuynh ấy đuổi ta đi! Ta bảo đảm sẽ không gây thêm phiền phức!"

Dụ Quân Chước: ......

Bảo sao mỗi ngày Kỳ Phong đều lén lút, hóa ra trong phòng cậu ta còn giấu một người sống sờ sờ thế này.

Nhưng điều khiến Dụ Quân Chước kinh ngạc nhất là dọc đường đi, Chu Dung vậy mà cũng giúp bọn họ giấu giếm, không hé răng nửa lời. Đứa nhỏ này còn bé thế mà miệng thật kín kẽ!

"Ngươi muốn đi theo, vậy sao không tự mình nói với nhị ca?"

"Hoàng huynh không cho ta đi, nhị ca ta chắc chắn cũng sẽ không đồng ý."

"Nếu ngay cả Bệ hạ cũng không chấp nhận, ta nói gì cũng vô dụng."

"Không không không, tẩu tẩu, nhị ca chưa chắc đã nghe hoàng huynh, nhưng nhất định sẽ nghe lời ngươi!"

Dụ Quân Chước: ......

Thành Quận Vương ngày thường trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng thực ra rất biết phải xuống tay từ đâu. Hắn ta ý thức rõ ràng rằng, nếu bây giờ đi tìm Chu Viễn Hồi để thú nhận, chắc chắn sẽ bị ăn đòn một trận. Vì vậy, hắn ta dốc toàn bộ hy vọng vào tẩu tẩu của mình.

Dụ Quân Chước vốn mềm lòng, thấy hắn ta gầy đi vì mấy ngày chỉ ăn lương khô, đành phải đồng ý.

Chu Viễn Hồi vừa dặn dò xong chuyện với Đàm Nghiên Bang, bước ra khỏi trà đình trong dịch quán, liền thấy Dụ Quân Chước đứng chờ ngay cửa.

"Sao vậy?" Chu Viễn Hồi lập tức nhận ra sắc mặt Vương phi có gì đó không đúng.

"Vương gia, ta phát hiện một chuyện, nhưng trước khi nói, ngài đừng nổi giận."

Chu Viễn Hồi hơi suy nghĩ một chút, nhưng không trả lời ngay, mà kéo người trở về phòng trước.

"Được rồi, nói đi."

"Ta vừa đi tìm Dung nhi, ở trong phòng Kỳ Phong phát hiện... Tam điện hạ."

Chu Viễn Hồi không tỏ ra bất ngờ, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: "Ồ?"

"Vương gia, ngài định đuổi hắn về sao?" Dụ Quân Chước hỏi.

"Bổn vương còn tưởng em tới đây là để cầu xin cho nó."

"Ta đúng là muốn cầu tình cho hắn. Dù gì cũng đã đi xa như vậy, bây giờ bắt hắn quay về thì có hơi tàn nhẫn."

"Muốn cầu tình cho nó cũng được, nhưng chẳng lẽ chuyện này lại để nó được lợi trắng mà không mất gì sao?"

Dụ Quân Chước sững người: "Vương gia, ý ngài là gì?"

Chu Viễn Hồi nhìn chằm chằm y hồi lâu, ánh mắt sâu thẳm khiến Dụ Quân Chước bất giác căng thẳng.

"Ta có thể đồng ý không đuổi nó đi, nhưng em cũng phải đáp ứng ta một chuyện."

"Chuyện gì?" Dụ Quân Chước lập tức cảnh giác, gần như ngay lập tức nghĩ đến "chuyện đó".

Y đoán, Hoài Vương điện hạ vẫn là muốn ép y xem quyển sách kia.

"Đừng suy nghĩ lung tung. Chuyện ta nói lần này đảm bảo không làm em đau, cũng sẽ không khiến em bị thương."

"Ồ."

Nếu vậy thì chắc không phải "chuyện đó", Dụ Quân Chước nghe vậy lập tức gật đầu: "Được thôi."

Chỉ cần không phải chuyện kia, cái gì cũng dễ nói.

Nhờ vậy, Thành Quận Vương cuối cùng cũng không cần phải trốn chui trốn lủi nữa.

Càng đi về phía trước, đường càng khó đi.

Xe ngựa của bọn họ hầu như ngày nào cũng phải băng qua những đoạn đường núi dài đằng đẵng.

Khi họ ngày càng tiến gần đến Nam Cảnh, thời tiết cũng dần trở nên ấm áp hơn. Đặc biệt là khi gần đến biên giới, không khí mang theo hơi thở của mùa xuân,vừa ẩm ướt vừa ấm áp. Phóng tầm mắt ra xa, dãy núi trải dài được bao phủ bởi một màu xanh thẳm xen lẫn những mảng xanh nhạt, trông như một bức tranh thiên nhiên sinh động.

"Nơi này đẹp thật." Dụ Quân Chước vén rèm xe, hướng ánh mắt ra ngoài ngắm nhìn phong cảnh.

"Thấy lớp sương mù đằng kia không?" Chu Viễn Hồi đưa tay chỉ về phía xa.

"Bên trong đó chính là rừng chướng khí. Nếu người bình thường vô tình xâm nhập, chẳng mấy chốc sẽ bị trúng độc, dần mất đi ý thức. Nếu chướng khí không tan, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, người đó sẽ hoàn toàn bất tỉnh, mãi mãi không thể tỉnh lại."

Nghe vậy, Dụ Quân Chước nhìn về phía khu rừng xa xăm, nơi sương mù dày đặc bao phủ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác huyền bí khó tả. Nó giống như một cây nấm độc tuyệt đẹp, vừa cuốn hút vừa nguy hiểm chết người.

Càng đi sâu vào Nam Cảnh, họ càng thường xuyên phải băng qua những ngôi làng nhỏ ẩn mình trong núi. Đôi khi, cả đoàn sẽ dừng chân để uống chén trà hoặc dùng bữa cơm đơn giản. Người dân nơi đây phần lớn đều rất hiếu khách, nhưng ánh mắt lại tràn đầy tò mò, không hề che giấu sự quan sát của họ đối với những vị khách phương xa.

Đặc biệt là Dụ Quân Chước, bởi vì diện mạo và khí chất quá mức xuất chúng, lại có vẻ dễ gần, mỗi lần đặt chân đến đâu cũng thu hút không ít cô nương trẻ tuổi hoặc mấy tiểu tử tới bắt chuyện.

"Quân Chước, đệ có biết vì sao bọn họ cứ luôn tìm đệ để bắt chuyện không?" Kỳ Phong cười hỏi.

"Đệ trông có vẻ dễ nói chuyện?" Dụ Quân Chước đáp.

"Không, là vì đệ đẹp." Kỳ Phong thẳng thừng nói.

"Lần trước không phải ta đã đến đây một lần rồi sao? Ta nghe Hầu tiên sinh nói, người dân trong các trại ở Nam Cảnh có lối sống rất khác với chúng ta. Ở nhiều trại, việc thành thân không cần đến tam môi lục sính, cũng chẳng cần kiệu hoa tám người khiêng, mà chỉ cần đôi bên tình nguyện là có thể trực tiếp viên phòng."

Dụ Quân Chước đang uống trà, suýt chút nữa bị sặc.

"Bọn họ nhìn chằm chằm đệ như vậy, rất có thể là thích đệ. Cho nên, nếu họ có hỏi gì, đệ nhất định đừng tùy tiện gật đầu." Kỳ Phong nhắc nhở.

Nghe vậy, Dụ Quân Chước theo bản năng liếc nhìn Chu Viễn Hồi, chỉ thấy ánh mắt đối phương mang theo vài phần lạnh lẽo, đối với bất cứ ai có ý định tiếp cận y đều vô cùng đề phòng.

Sau ngày hôm đó, cả đoàn lại tiếp tục lên đường hai ngày nữa, cuối cùng cũng đến được đại doanh Nam Cảnh.

Huynh đệ trong doanh trại từ sớm đã nghe tin Chu Viễn Hồi đưa cả thê nhi đến Nam Cảnh, nên đã chuẩn bị chu đáo.

Ngày hôm nay, khi xe ngựa tiến vào đại doanh, các tướng sĩ xếp thành hàng dài chờ đón, đồng loạt hô vang. Tiếng hô của mấy vạn người hợp lại tạo nên thanh thế vô cùng chấn động, Dụ Quân Chước cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ng.ực.

Trong doanh trại bày tiệc phong yến, vừa để chúc mừng chủ soái trở về, vừa để hoan nghênh Vương phi và Thế tử.

Dụ Quân Chước cùng Chu Dung ngồi bên cạnh Chu Viễn Hồi, suốt cả tối đều trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Khung cảnh này chẳng khác gì lần trước ở đại doanh thủy sư, khi không ngừng có các tướng sĩ lấy danh nghĩa kính rượu để đến gần, muốn nhìn rõ Vương phi cùng Thế tử. Nhưng Chu Viễn Hồi không hề dung túng, ra lệnh không ai được phép rời khỏi chỗ ngồi nữa. Mọi người lúc này mới ngoan ngoãn làm theo.

Yến hội diễn ra được một nửa, bỗng có binh sĩ bước vào bẩm báo, thì thầm vài câu bên tai Đàm Nghiên Bang. Nghe xong, sắc mặt Đàm Nghiên Bang lập tức thay đổi, tiến lên ghé sát tai nói nhỏ với Chu Viễn Hồi.

"Tới nhanh thật." Chu Viễn Hồi khẽ ấn nhẹ lên tay Dụ Quân Chước, ra hiệu y cứ ăn no rồi về nghỉ trước, còn mình thì đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Chu Viễn Hồi sải bước nhanh về phía doanh trại, từ xa đã trông thấy ba người đang đứng yên dưới ánh trăng, lặng lẽ chờ đợi. Khi đến gần, hắn nhận ra kẻ cầm đầu là một nam nhân khoảng ba mươi tuổi, phía sau có hai hộ vệ đi theo.

"Hoài Vương điện hạ, lâu rồi không gặp. Ngài vẫn khỏe chứ?" Nam nhân kia hành lễ, giọng điệu ôn hòa.

"Tả tướng quân, ngươi đến nhanh quá nhỉ. Chẳng lẽ vẫn luôn âm thầm theo dõi đại doanh Nam Cảnh của ta?"

Giọng Chu Viễn Hồi lạnh băng, hoàn toàn không có ý định đáp lễ.

"Không dám giấu điện hạ, ở trại cuối cùng trên đường đi của các ngài có thuộc hạ của ta túc trực. Nhưng bọn họ chỉ để báo tin, hoàn toàn không có bất kỳ hành động mờ ám nào, cũng không dám gây rối." Thanh niên kia điềm đạm trả lời.

"Đêm hôm khuya khoắt đã vội tìm đến tận cửa, người Nam Thiệu các ngươi sốt ruột đến mức không thể chờ thêm một đêm nữa sao?"

"Điện hạ bớt giận. Chẳng qua là... Thái phi nương nương bệnh tình nguy kịch, không thể trì hoãn thêm được nữa." Thanh niên cúi đầu, giọng điệu vô cùng thành khẩn, "Xin Vương gia thương tình, liệu có thể tối nay để mạt tướng đưa Thế tử đi không?"

Chu Viễn Hồi khẽ thở dài, nhưng vẫn chưa lên tiếng đáp lại.

"Điện hạ!" Thanh niên trước mặt bỗng quỳ một gối xuống đất, thái độ vô cùng kiên quyết.

"Chậc." Chu Viễn Hồi lại thở dài lần nữa, "Bổn vương vẫn chưa nói cho Thế tử biết chân tướng."

Người thanh niên sững lại, nhưng dường như cũng không quá bất ngờ trước điều này.

"Thế tử tuổi còn quá nhỏ, nếu đột ngột biết được sự thật, chỉ e khó mà chịu nổi. Hoài Vương điện hạ suy nghĩ chu toàn." Hắn ta chậm rãi nói, rồi dè dặt đề nghị, "Hay là điện hạ cử một người theo cùng? Lần này... chỉ cần để Thái phi trước lúc nhắm mắt có thể gặp Thế tử một lần, chuyện thân thế có thể bàn bạc sau."

Chu Viễn Hồi liếc nhìn hắn ta một cái, rồi lạnh nhạt đáp: "Ngươi ở lại. Bổn vương sẽ tự mình đưa Dung nhi đến Nam Thiệu."

"Chuyện này..." Thanh niên có phần khó xử, nhưng cũng không dám phản đối.

Hoài Vương điện hạ và Bệ hạ của bọn họ quả thực có giao tình thâm sâu, nếu không,  hắn ta cũng chẳng dám chỉ mang theo hai hộ vệ mà trực tiếp đến đại doanh Nam Cảnh.

Nhưng dù hai bên có quan hệ tốt đến đâu, cũng không thể nói là hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau. Hắn ta thầm đoán, có lẽ Hoài Vương lo rằng bọn họ sẽ giữ Thế tử lại, không chịu trả về.

Lúc này, Dụ Quân Chước đang dùng bữa thì thấy Chu Viễn Hồi vội vàng trở về, bế thẳng Chu Dung lên.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Dụ Quân Chước lập tức hỏi.

"Bổn vương sẽ đưa Dung nhi ra ngoài một chuyến. Tối nay, để Đàm Nghiên Bang canh giữ bên ngoài trướng của em. Nếu có chuyện gì, cứ gọi hắn là được." Chu Viễn Hồi nhìn y thật sâu, rồi dặn dò tiếp, "Nếu ngày mai ta về muộn, cũng đừng hoảng loạn. Hãy đi cùng Đàm Nghiên Bang."

"Ừm." Dụ Quân Chước gật đầu, lúc này mới hiểu được, Chu Viễn Hồi định đưa Chu Dung đi gặp ngoại tổ mẫu.

Có điều, y hơi khó hiểu, tại sao lại phải đi vào lúc nửa đêm?

Hơn nữa, nghe khẩu khí của hắn, dường như tối nay cũng không có ý định quay về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK