Viên phòng?
Viên phòng gì cơ?
Người và quỷ làm sao có thể viên phòng?
Đầu óc Dụ Quân Chước trống rỗng, gần như quên mất việc suy nghĩ.
Thân thể nam nhân càng lúc càng áp sát hơn. Bộ hỉ phục đỏ thẫm bị kéo xuống, lộ ra cơ thể cường tráng, rắn chắc. Cằm của Dụ Quân Chước bị bàn tay to lớn nắm chặt, cả người như bị cố định, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Ngay sau đó, bóng dáng cao lớn trước mặt bất chợt cúi xuống, phủ lên đôi môi mỏng của thiếu niên xinh đẹp...
"A!" Dụ Quân Chước giật mình tỉnh dậy, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Y đưa tay sờ cằm mình, cảm giác thô bạo và bá đạo trong giấc mơ kia dường như chân thực đến mức khiến người ta ngỡ là thật.
May mắn thay, y biết rất ít về chuyện nam nữ, càng không thể hiểu nổi hai nam nhân có thể viên phòng bằng cách nào. Với sức tưởng tượng hạn hẹp của mình lúc này, y chỉ có thể mường tượng ra cảnh hai người c.ởi quần áo, ôm chặt lấy nhau, rồi hôn môi — đó đã là giới hạn cao nhất y có thể nghĩ đến.
Nhưng y mơ hồ cảm thấy... chuyện này không đơn giản như vậy.
Dụ Quân Chước chợt nhớ tới đêm hôm đó, khi mình uống Lê Hoa Bạch...
Những gì Viễn Châu đã làm với y, rốt cuộc tính là gì đây?
"Ca ca, huynh làm sao vậy?" Chu Dung khẽ giọng hỏi.
"Ta không sao, có làm đệ thức giấc không?" Dụ Quân Chước đưa tay vỗ nhẹ Chu Dung.
"Ca ca, có phải huynh gặp ác mộng không?"
"Ca ca không sao, Dung nhi không cần lo lắng."
Chu Dung thò bàn tay nhỏ từ trong chăn ra, chạm vào vành tai Dụ Quân Chước, vừa nhẹ nhàng xoa nắn vừa thì thầm: "Xoa bóp lỗ tai, ca ca sẽ không sợ nữa."
"Đây là gì vậy?" Dụ Quân Chước tò mò hỏi.
"Dung nhi cũng không biết, nhưng trước đây mỗi khi đệ sợ hãi, phụ vương đều làm vậy cho đệ."
Dụ Quân Chước hơi sững người, khó mà tưởng tượng nổi vị Hoài Vương điện hạ danh chấn bên ngoài kia, lại có một mặt dịu dàng như vậy.
Hoài Vương quanh năm chinh chiến, chiến công hiển hách, trong Đại Du triều được xem như một chiến thần. Trong tưởng tượng của Dụ Quân Chước, hắn hẳn phải là một nam nhân cao lớn, dũng mãnh, có lẽ cũng giống như trong giấc mơ kia...
Cơ bắp rắn chắc, cùng với đôi bàn tay to thô ráp đầy vết chai.
Một người như vậy, nếu xoa lỗ tai Tiểu Chu Dung để dỗ dành... thì cảnh tượng đó...
Chắc hẳn sẽ rất thú vị.
Bị Chu Dung chen ngang như vậy, nửa đêm còn lại Dụ Quân Chước ngủ cũng khá yên ổn.
Ngày hôm sau, Kinh thành vô cùng náo nhiệt.
Hôm qua, Hoài Quận vừa báo tin thắng trận, sau một đêm lan truyền, đủ loại lời đồn râm ran khắp nơi.
"Nghe nói thủy sư Đại Du đã bất ngờ tập kích đại doanh Đông Châu. Bọn họ chọn đúng một ngày sương mù dày đặc, nửa đêm lặng lẽ giương buồm đánh úp vào đại doanh Đông Châu. Lúc đó, người Đông Châu vẫn còn đang say ngủ, rất nhiều kẻ còn chưa kịp tỉnh dậy đã bị chém đầu." Lưu quản gia vừa nói vừa diễn tả sống động, kể lại tin tức mình nghe được cho Dụ Quân Chước và Chu Dung, "Nghe nói máu người Đông Châu chảy thành dòng ra tận Đông Hải, nhuộm đỏ cả nước biển."
"Vậy sau đó thì sao?" Tiểu Chu Dung sốt sắng hỏi.
"Sau đó à, đại quân Đại Du ta một đường đại thắng, trực tiếp đánh thẳng tới trọng trấn Ngọc Thương của Đông Châu."
Dụ Quân Chước không rành địa lý Đông Châu, nên cũng không biết cái gọi là trọng trấn này rốt cuộc có ý nghĩa gì. Nhưng việc đại quân Đại Du có thể một hơi đánh bại đại doanh Đông Châu—nơi vốn giỏi thủy chiến nhất—khiến y nghĩ rằng, trận chiến này hẳn phải vô cùng kịch liệt.
"Triều ta và Nam Thiệu giằng co suốt mấy năm, mãi đến khi Vương gia hy sinh vì nước, Nam Thiệu đổi chủ, chiến sự mới yên ổn. Người Đông Châu tất nhiên nghĩ rằng chúng ta không còn sức tái chiến, vì vậy lúc này chính là thời điểm chúng lơ là nhất. Bệ hạ chọn đúng thời cơ để bất ngờ đánh vào Đông Châu, quả thực sáng suốt." Dụ Quân Chước nói.
"Vương phi nói rất phải!"
"Vậy vị chủ soái cầm quân lần này là ai?"
"Chuyện này thì không rõ. Hôm nay vừa khéo là ngày nghỉ hưu mộc, chỉ sợ ngay cả các triều thần cũng chưa biết gì đâu."
Tin thắng trận hôm qua là thật, nhưng do hôm nay không có buổi chầu sáng, các quan lại cũng không thể cứ thế kéo nhau vào cung hỏi han, nên tin tức truyền ra ngoài vẫn còn rất ít ỏi.
Những lời đồn thổi lan truyền khắp nơi lúc này, suy cho cùng cũng chưa có cách nào kiểm chứng thật giả.
Cứ như vậy, cả Kinh thành thấp thỏm chờ đợi suốt một ngày.
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa sáng rõ, quan lại các nơi đã tề tựu đông đủ bên ngoài đại điện, chờ vào triều.
Hiển nhiên, tất cả mọi người đều vô cùng tò mò về vị chủ soái lãnh binh lần này.
Ngay cả Thành Quận Vương—người trước nay lười biếng, chẳng mấy khi chịu đến thượng triều—hôm nay cũng dậy từ sáng sớm.
"Triều ta không thiếu võ tướng, nhưng người có thể đảm đương vị trí chủ soái và quyết đoán như vậy, ngoài Hoài Vương điện hạ trước nay hiếm khi bại trận, thì chỉ còn Tần tướng quân và Liễu tướng quân. Nhưng Liễu tướng quân quanh năm trấn thủ Bắc Cương, còn Tần tướng quân đã hy sinh vì nước từ mấy năm trước... Vậy chủ soái của trận Hoài Quận lần này, lão phu thực sự không đoán ra được."
"Trong số võ tướng triều ta, người có thể làm soái không nhiều, nhưng nếu nói về đánh trận, cũng không phải không tìm ra người phù hợp. Chỉ có điều, người am hiểu thủy chiến thì thực sự khó kiếm được người thứ ba."
Trước buổi chầu sáng, quan lại khắp nơi tụm lại bàn luận về trận chiến ở Hoài Quận.
"Hai người kia là ai vậy?" Một vị văn thần trẻ tuổi tò mò hỏi.
"Là cố Tần tướng quân và Hoài Vương điện hạ."
Thành Quận Vương đứng bên nghe lén, ánh mắt bỗng sáng lên, cuối cùng cũng yên tâm. Hắn ta biết ngay mà! Chắc chắn suy đoán của hắn ta không sai, chủ soái của trận chiến Hoài Quận lần này, ngoài nhị ca của hắn ta ra thì còn có thể là ai nữa?!
"Hoài Vương không phải đã ở Nam Cảnh nhiều năm rồi sao? Sao lại biết thủy chiến?" Vị văn thần trẻ tuổi kia lại tiếp tục thắc mắc.
"Ngươi còn nhỏ nên không biết. Năm đó, khi Hoài Vương vẫn còn là một thiếu niên, từng là bạn tri kỷ với Tần tướng quân. Phải nói rằng, Hoài Vương điện hạ cũng xem như đệ tử duy nhất của Tần tướng quân."
Vị lão thần nói rồi thở dài: "Đáng tiếc là chỉ mấy năm sau, hai người lần lượt... Ai."
Thành Quận Vương rất muốn nói cho bọn họ biết rằng, nhị ca của hắn ta chưa ch.ế.t.
Nhưng sợ Hoàng đế trách phạt, hắn ta đành nhịn xuống, không lên tiếng.
"Quận Vương điện hạ hôm nay cũng chịu đến lâm triều sao?" Một triều thần thấy Thành Quận Vương bèn chế nhạo nói.
Cả triều văn võ đều biết Tam điện hạ này là kẻ không có chí tiến thủ, một năm có đến ba trăm ngày cáo bệnh không thượng triều, hôm nay lại phá lệ đến đây.
"Bổn vương hôm nay dậy sớm, không được chắc?" Thành Quận Vương trừng mắt liếc gã ta một cái.
Cách đó không xa, Vĩnh Hưng Hầu vừa mới dưỡng thương xong nhìn hắn ta một cái, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư.
Bên này, quần thần đang chờ Hoàng đế thượng triều.
Bên kia, Dụ Quân Chước cũng đã dậy sớm.
Trước đó, y đã dặn người thu sổ sách của mấy cửa hàng do mẫu thân để lại, định dành thời gian xem qua và sắp xếp lại.
Sáng nay, Lưu quản gia đã mang sổ sách đến, vừa trình lên cho y xem vừa báo cáo tình hình kinh doanh của từng cửa hàng.
"Vương phi, thứ lão nô nói thẳng, mấy cửa hàng này doanh thu đều không mấy khả quan. Tổng cộng lại còn không bằng bổng lộc của ngài khi làm Thiếu sư. Vương phi cần gì phải tốn công sức vì chúng?" Lưu quản gia hỏi.
"Những cửa hàng này là do mẫu thân ta để lại, ta không đành lòng để chúng hoang phế."
"Thì ra là vậy." Lưu quản gia gật đầu nói, "Những cửa hàng lâu năm như thế, có thể duy trì đến bây giờ ít nhiều cũng có chút nền tảng, hẳn là vẫn còn cứu được."
Dụ Quân Chước gật đầu, cầm lấy sổ sách lật xem.
Thế nhưng, vừa nhìn đến trang đầu tiên, y đã cảm thấy mí mắt giật liên hồi.
Bình thường y không phải là người mê tín, nhưng hôm nay lại cứ có cảm giác bất an. Đặc biệt là sau khi vừa mới mơ một giấc mộng kỳ quái, khó hiểu kia...
Dụ Quân Chước xoa xoa mắt, nhưng mí mắt vẫn không ngừng giật.
Giống như bị trúng tà vậy, thỉnh thoảng lại co giật một chút.
Cuối cùng, y đơn giản buông sổ sách xuống, định đến Vọng Nguyệt Các dâng nén hương cho Hoài Vương. Để tỏ lòng thành, y còn cố ý sai Lưu quản gia đi mua mứt hoa quả mới, mang đến dâng trước linh vị của Hoài Vương.
"Vương gia, ta đã hỏi Lưu quản gia, ông ấy nói ngài không có món nào đặc biệt thích ăn. Vậy nên ta nghĩ, ta và Dung nhi đều thích ăn mứt hoa quả, chi bằng để ngài thử một chút. Hy vọng ngài ở nơi đó bình an vô sự."
Dụ Quân Chước dâng hương xong, lại cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, bèn mở miệng nói tiếp: "Ngài yên tâm, Dung nhi ta đã chăm sóc rất tốt, trong Vương phủ ta cũng sẽ thay ngài trông coi cẩn thận. Ngài... ngài không cần cố ý trở về xem ta..."
Dụ Quân Chước nói xong, lại cúi lạy một cách thành tâm, sau đó mới rời khỏi Vọng Nguyệt Các.
Ai ngờ vừa mới bước ra từ hậu viện, y đã nhìn thấy có người từ xa chạy đến báo tin, nói rằng có người trong cung đến.
"Sao trong cung lại phái người tới?" Dụ Quân Chước khó hiểu.
"Bệ hạ ban thưởng một số vật phẩm, còn có thánh chỉ, Đồ công công đang chờ Vương phi ra tiếp chỉ."
Nghe vậy, Dụ Quân Chước không dám chậm trễ, vội vã đi đến tiền viện.
Vừa vào đến nơi, y nhìn kỹ rồi không khỏi hít một hơi lạnh. Trong sân bày mấy chiếc rương gỗ, tất cả đều được phủ vải đỏ, trông vô cùng rực rỡ. Từ sau khi Hoài Vương hy sinh vì nước, Hoài Vương phủ đã lâu lắm rồi không còn nhìn thấy sắc đỏ.
"Hoài Vương phi điện hạ, thiếu sư Dụ Quân Chước tiếp chỉ!" Đồ công công cao giọng tuyên.
Dụ Quân Chước nghe vậy liền bước lên, quỳ xuống đất, trong lòng nhất thời không đoán được Hoàng đế có ý gì.
Cho đến khi bên tai vang lên giọng nói lanh lảnh của Đồ công công: "... Dụ Quân Chước vì Hoài Vương xung hỉ, có công với xã tắc Đại Du... Nay Hoài Vương khởi tử hoàn sinh..."
Hoài Vương khởi tử hoàn sinh?
Dụ Quân Chước nhíu mày, y nghi ngờ liệu có phải mình lại đang mơ hay không.
Ý của Hoàng đế là... y xung hỉ cho Hoài Vương......
Thật sự đã kéo người từ quỷ môn quan trở về?