• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tính tình hắn có vài phần giống với Tam điện hạ. Nếu hai người gặp nhau, chắc hẳn có thể trở thành bằng hữu."

Chu Viễn Hồi nghe vậy liền nhướng mày, trong lòng lập tức nảy ra một ý nghĩ.

Dụ Quân Chước không để ý đến biểu cảm của hắn, tiếp tục nói: "Vừa rồi ta nghe Kỳ Phong nói, thì ra gỗ mới chặt không thể dùng ngay để đóng thuyền, mà phải qua xử lý, đợi đến khi gỗ hoàn toàn khô ráo, đạt tiêu chuẩn mới có thể sử dụng. Quá trình này còn khá dài."

"Ừ, đóng thuyền có yêu cầu rất cao đối với vật liệu gỗ." Chu Viễn Hồi gật đầu.

"Hôm đó ở Ngọc Thương, Vương gia từng nói muốn tìm cách kiềm chế Đông Châu, đúng không? Ta chợt nghĩ, nếu muốn khống chế việc họ đóng thuyền, thực ra có thể ra tay từ nguồn cung cấp gỗ. Đường bờ biển của họ, ngoài khu vực giáp Hoài Quận, những nơi khác đều là vách đá dựng đứng, rất khó tiếp cận. Chỉ còn một số đảo nhỏ khác là có thể lợi dụng được."

Dụ Quân Chước vừa nói vừa vẽ một vòng tròn trên tay, tiếp tục phân tích: "Nếu bọn họ muốn đóng thuyền ở khu vực này, thì chắc chắn phải lấy gỗ từ cánh rừng ven biển. Nếu không, họ sẽ phải vận chuyển gỗ từ Ngọc Thương sang. Một khi Ngọc Thương bị khống chế, con đường này cũng xem như bị cắt đứt."

Chu Viễn Hồi không ngắt lời, chỉ im lặng nhìn Dụ Quân Chước, chờ y nói tiếp.

"Ta nhớ trong rừng gần đại doanh có rất nhiều cây sam. Lần trước khi Vương gia chặt cây, ta rảnh rỗi nên đã đếm vòng tuổi gỗ. Khu rừng đó chủ yếu là cây sáu, bảy năm tuổi. Những cây to hơn thì khoảng mười năm tuổi, còn già hơn thì ta cũng không rõ."

Dụ Quân Chước trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: "Nếu chúng ta chặt hết những cây trưởng thành bên ngoài Ngọc Thương, chỉ để lại những cây non chưa đủ tuổi, thì có phải ít nhất trong mười năm tới, bọn họ sẽ không thể ngay tại chỗ thu hoạch gỗ để đóng thuyền?"

Một khi Đông Châu mất đi thuyền chiến ở vùng biển này, nghĩa là tuyến đường ven biển của bọn họ cũng không còn là mối đe dọa lớn nữa.

Chu Viễn Hồi nắm lấy tay Dụ Quân Chước, vẽ một nét ngay tại hình tròn không tồn tại kia, nói: "Nếu thuyền của Đông Châu buộc phải xuất phát từ sườn đảo khác, thì chỉ có thể vòng qua từ phía Nam hoặc phía Bắc. Nhưng vùng biển phía Nam đầy rẫy đá ngầm, không thích hợp cho chiến thuyền qua lại. Còn phía Bắc thì trống trải, eo biển lại xa. Chỉ cần bọn họ vừa ló đầu ra, chúng ta sẽ lập tức phát hiện."

Ánh mắt Dụ Quân Chước sáng lên, hỏi: "Vương gia thấy kế hoạch này khả thi sao?"

Chu Viễn Hồi không đáp mà nheo mắt nhìn y, chậm rãi nói: "Không ngờ Vương phi lại quan tâm chuyện của Đông Châu đến vậy."

"Sau này chúng ta sẽ sống ở Hoài Quận, tất nhiên phải để tâm một chút. Ta không mong tương lai Hoài Quận vẫn phải giao chiến với Đông Châu mãi." Dụ Quân Chước nói.

Chu Viễn Hồi bị hai từ "chúng ta" và "sau này" từ miệng hắn làm cho rung động tận đáy lòng, khóe môi không cách nào kìm nén được ý cười.

Khi trở về Tướng quân phủ, Chu Viễn Hồi lập tức sai người đến đại doanh, triệu Đàm Nghiên Bang cùng Thành Quận Vương và Chu Dung trở về Hoài Quận.

Hắn gọi Đàm Nghiên Bang tới để bàn bạc về kế hoạch chặt cây mà Dụ Quân Chước đề xuất. Còn chuyện gọi hai người kia là để bồi Dụ Quân Chước.

Mà vì sao lại cần có người đi cùng Dụ Quân Chước?

Chuyện này không thể không nhắc đến tiểu tử Kỳ Phong kia.

Từ sau khi biết Dụ Quân Chước là biểu đệ ruột của mình, Kỳ Phong trở nên quá mức nhiệt tình. Chu Viễn Hồi tuy không muốn ngăn cản Dụ Quân Chước qua lại với Kỳ gia, nhưng lại nhịn không được mà muốn phòng bị Kỳ Phong vài phần. Vì vậy, hắn nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường.

Thế là sáng sớm hôm nay, khi Kỳ Phong đến Tướng quân phủ, cậu ta liền nhìn thấy hai người đứng hai bên biểu đệ nhà mình, một bên là thiếu niên, một bên là nhóc con.

Kỳ Phong khó hiểu: "Hai người bọn họ là sao đây?"

"Ngươi không phải muốn dẫn tẩu tẩu của ta đi làng chài sao? Vừa hay bổn vương và Dung nhi cũng chưa từng tới đó, cùng nhau đi xem cho vui."

Kỳ Phong phản ứng lại, hai người này chính là đệ phu tiện nghi và nhi tử tiện nghi của biểu đệ cậu ta.

Thôi thì cũng được.

Ai bảo cậu ta là ca ca chứ? Đã bồi một người thì bồi ba người cũng vậy thôi.

"Ta vốn định dẫn ngươi đi theo thuyền đánh cá xem thu hoạch trân châu, nhưng vì xe ngựa đông người, đi chậm, thuyền đánh cá đã ra khơi rồi." Kỳ Phong nói.

"Vậy sao ngươi không nói sớm? Nhà nhị ca ta đâu phải không có xe ngựa?" Thành Quận Vương bất mãn lên tiếng.

Nhưng thực ra chuyện này cũng không phải vấn đề xe ngựa.

Chủ yếu là Kỳ Phong muốn được ngồi chung xe với biểu đệ, Thành Quận Vương cũng muốn ngồi chung xe với tẩu tẩu, còn Chu Dung thì khỏi cần bàn...

Kết quả cuối cùng là cả bốn người chen chúc trên một chiếc xe.

Cũng may xe ngựa Kỳ gia rộng rãi, nếu không, thật sự không nhét nổi.

Kỳ Phong hỏi: "Quân Chước, ngươi biết bơi không?"

"Không biết." Dụ Quân Chước nói.

"Ta dạy ngươi bơi! Sau này ngươi sống ở Hoài Quận, không biết bơi thì không được đâu."

"Ai ai ai! Bơi lội có thể tùy tiện dạy sao? Nếu tẩu tẩu ta muốn học, đương nhiên phải để nhị ca ta dạy!"

"Vì sao?" Kỳ Phong khó hiểu.

"Nói nhảm, bơi lội chẳng lẽ không cần c.ởi quần áo?"

Kỳ Phong ngớ ra, trong lòng thầm nghĩ: Ta với biểu đệ là huynh đệ, không mặc quần áo thì có gì phải kiêng kỵ chứ?

"Ta hiện tại không muốn học, các ngươi cứ đi đi." Dụ Quân Chước không để ý tới bọn họ, chỉ dắt tay tiểu Chu Dung, nói, "Ta dẫn Dung nhi đi dạo một vòng."

"Vậy ngươi dạy ta đi, ta còn không biết bơi đây." Thành Quận Vương lập tức quay sang Kỳ Phong

"Ngài học không được."

"Vì sao?"

"Ta không muốn dạy ngài."

"Ta cứ muốn học!"

Kỳ Phong vốn còn muốn đi theo Dụ Quân Chước, ai ngờ Thành Quận Vương thoát áo ngoài "soạt" một cái, tư thế lưu loát nhảy thẳng xuống biển.

Kỳ Phong tức đến nghiến răng, nhưng sợ thật sự làm người ta chết đuối, chỉ có thể hùng hổ nhảy xuống theo.

Dù sao bên người có hộ vệ đi theo, Dụ Quân Chước cũng không cần lo lắng về vấn đề an toàn.

Y dắt theo Chu Dung dạo quanh làng chài, sau lại ngửi thấy một mùi hương nồng đậm lan tỏa trong không khí. Theo hương thơm tìm đến, y phát hiện có người bày quầy nướng hải sản ngay trước cửa nhà.

Tuy Dụ Quân Chước đã đến Hoài quận được một thời gian, lúc còn ở đại doanh cũng từng ăn cá nướng, sò nướng, nhưng món ăn mang đậm khẩu vị Hoài Quận thì lại chưa từng thử qua. Chu Viễn Hồi sợ y ăn không quen đồ ăn vùng này, trong phủ đều làm theo khẩu vị Kinh thành.

Y quay đầu hỏi hộ vệ phía sau: "Mang bạc theo không?"

Hộ vệ sửng sốt một chút, vội vàng lục túi, móc ra một khối bạc vụn...

Vương gia chỉ dặn hắn bảo hộ Vương phi an toàn, chứ không nói phải đi theo trả tiền! May mà đồ ăn ở làng chài không đắt, nếu không hôm nay hắn về phủ thật sự không biết báo cáo thế nào.

Phủ Tướng quân.

Chu Viễn Hồi đang cùng Đàm Nghiên Bang bàn bạc về chuyện chặt cây...

"Vương phi không phải người hành quân, nên góc nhìn về sự việc chắc chắn sẽ khác chúng ta." Đàm Nghiên Bang cười nói, "Biện pháp này tuy có phần đơn giản, nhưng lại rất hữu dụng. Không có cây, người Đông Châu dù giỏi đến đâu cũng không thể đóng thuyền được."

"Ngày mai ngươi cùng bổn vương đến Hoài Triều Thương Hội một chuyến. Nếu thực sự muốn chặt cây, vẫn nên nhờ Kỳ chưởng quầy giúp đỡ."

"Vâng." Đàm Nghiên Bang lập tức đáp lời.

Hai người đang nói chuyện thì Thành Quận Vương lảo đảo chạy vào.

"Nhị ca, không hay rồi! Tẩu tẩu gặp chuyện rồi!"

Thành Quận Vương chỉ mặc trung y, người còn dính máu, tóc ướt nhỏ nước, trông vô cùng chật vật.

Chu Viễn Hồi vừa thấy dáng vẻ của Thành Quận vương, lại nghe nói Dụ Quân Chước xảy ra chuyện, trong đầu liền ong lên một tiếng.

"Sao lại thế này?"

"Tẩu tẩu ăn hải sản ở làng chài, bị trúng độc."

Chu Viễn Hồi không có thời gian hỏi kỹ, vừa biết người đang ở y quán, liền lập tức ra roi thúc ngựa chạy đến. Suốt dọc đường, trong đầu hắn hiện lên vô số khả năng, mà bất cứ khả năng nào cũng đủ khiến hắn phát điên.

Đến y quán, vừa thấy hắn, Chu Dung liền nhào tới, miệng mở ra liền khóc.

Mấy hộ vệ đứng bên cạnh, thấy Vương gia nhà mình sắc mặt tái nhợt như tro tàn.

Chu Viễn Hồi giao Chu Dung trong lòng cho Đàm Nghiên Bang phía sau, rồi nhanh chóng bước vào nội thất của y quán.

Vừa vào đến nơi, hắn liền thấy Dụ Quân Chước đang nằm trên sạp, trán đắp một chiếc khăn. Thiếu niên khoác áo ngoài màu nguyệt bạch, nhưng trên vải lại lấm tấm những vết máu, trông vô cùng chói mắt, khiến người ta nhìn mà không khỏi kinh hãi.

"Dụ Quân Chước?" Chu Viễn Hồi nhẹ giọng gọi.

"Ừm?" Dụ Quân Chước lấy khăn trên mặt xuống, kinh ngạc nói, "Vương gia, sao ngài lại đến đây?"

Chu Viễn Hồi như trút được một nửa gánh nặng, đi đến bên giường hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Ai nha!" Đại phu bên cạnh vội vàng nói, "Nhanh đắp khăn lạnh lên, đừng có gỡ xuống!"

"Kia..." Kỳ Phong ghé sát vào Chu Viễn Hồi, nhỏ giọng nói, "Ta cùng đệ đệ ngài đi bơi, còn Quân Chước thì dẫn theo nhóc con đi ăn hải sản. Kết quả, y một mình ăn liền 20 con hàu, chảy máu mũi như suối, suýt nữa làm ta sợ chết khiếp."

Chu Viễn Hồi: .....

"Đại phu nói, thân thể Quân Chước vốn yếu, mà hàu thì tính hỏa quá mạnh, người yếu không chịu nổi bồi bổ quá mức." Kỳ Phong trông vẫn còn sợ hãi, "Nói là cứ từ từ cầm máu, tiết bớt hỏa khí là được, mấy ngày tới nên ăn thanh đạm một chút."

Chu Viễn Hồi hít sâu một hơi, cố nuốt cơn giận xuống.

Lúc Dụ Quân Chước được ôm lên xe ngựa, trên trán vẫn còn đắp khăn lạnh. Giờ y ngay cả cử động cũng không dám, sợ máu mũi lại trào ra.

"Ăn ngon không?" Chu Viễn Hồi hỏi.

"Cũng tạm, chủ yếu là giá rẻ. Dung nhi không ăn, ta liền ăn hết."

Chu Viễn Hồi vừa tức giận lại vừa buồn cười.

Vất vả lắm mới nuôi người ta được một thời gian dài, dưỡng cho có chút sắc khí, thế mà giờ lại thành ra thế này!

"Ngươi có biết ăn nhiều hàu như vậy sẽ có hậu quả gì không?"

"Bây giờ thì biết rồi..." Dụ Quân Chước đỏ mặt, kéo kéo vạt áo, cố gắng che đi bộ phận nào đó đang vô cùng xấu hổ.

Trước khi ăn, chẳng ai nói cho y biết thứ này ăn nhiều lại có phản ứng lớn như vậy!

Chu Viễn Hồi hít sâu một hơi, kéo người vào lòng, một tay khác bắt đầu lần mò trên người thiếu niên.

"Vương gia! Ngài làm gì vậy?" Dụ Quân Chước vừa động, máu mũi lập tức lại chảy ra.

"Đừng nhúc nhích, bổn vương giúp ngươi." Chu Viễn Hồi nói, "Ngươi cứ thế này, e là phải chịu đựng đến nửa đêm."

"Không được! Bên ngoài còn có người..." Dụ Quân Chước thực sự muốn phát điên!

Tuy rằng Chu Viễn Hồi đã không cho người khác đi lên, nhưng dù sao đây vẫn là trong xe ngựa. Màn xe che bên ngoài chính là đường phố náo nhiệt, ngựa xe như nước, thậm chí y còn nghe thấy giọng nói non nớt của Chu Dung đang trò chuyện với Đàm Nghiên Bang.

Thế nhưng, hiển nhiên Chu Viễn Hồi không có ý định thương lượng với y, chỉ trực tiếp mạnh mẽ khống chế.

"Ưm... không..." Dụ Quân Chước cố gắng đẩy tay hắn ra.

"Nói nhỏ thôi, nếu không xa phu sẽ nghe thấy đấy." Chu Viễn Hồi ghé sát tai y, giọng trầm thấp.

Dụ Quân Chước lập tức im bặt, không dám nhúc nhích nữa.

Trên trán vẫn còn đắp khăn lạnh, nhưng cơ thể y lại nóng đến mức như sắp bốc cháy.

Chu Viễn Hồi một tay giữ chặt y, trên mặt không lộ ra chút biểu cảm nào khác thường, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm người trong lòng.

Dụ Quân Chước mím môi, không dám lên tiếng. Đáy mắt y phủ một tầng hơi nước, trông giống như con cá bị vớt khỏi nước, khát đến mức thở cũng không nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK