"Đinh Thị lang, còn một chuyện ta muốn hỏi ngươi."
"Dụ Thiếu sư cứ nói."
"Triều ta, ngoài Hoàng tộc ra, Công bộ từng có tiền lệ xây lăng cho huân quý nào khác chưa?"
"Theo hạ quan được biết, chỉ có Tiên đế từng xây một tòa Tướng Quân lăng, ngoài ra thì không có."
"Ít như vậy sao?"
"Thứ nhất, gần đây lăng mộ của huân quý thế gia không nằm trong phạm vi quản lý của Công bộ. Thứ hai, việc xây lăng phần lớn là do con cháu trong nhà tự lo liệu, Bệ hạ cũng không tiện tùy ý can thiệp."
Cũng đúng.
Hoàng đế đâu thể dễ dàng ban lăng mộ cho bất kỳ ai.
"Ta đã rõ, đa tạ Đinh Thị lang."
"Dụ Thiếu sư không cần khách sáo. Lần này, Bệ hạ chủ yếu vì tình nghĩa với Hoài Vương điện hạ, cũng là vì Dụ Thiếu sư lần đó đã hành đại nghĩa, nên mới có phần ban thưởng này. Nghĩ đến lão phu nhân trên trời có linh, chắc chắn sẽ phù hộ Dụ Thiếu sư bình an thuận lợi."
Dụ Quân Chước nghe vậy chỉ cười, chắp tay hành lễ với đối phương.
Đinh Thị lang cũng đáp lễ, sau đó mới rời khỏi Vương phủ.
Công bộ chuẩn bị dời mộ cho mẫu thân Dụ Quân Chước, chuyện này nhanh chóng truyền đến Vĩnh Hưng Hầu phủ. Dù Dụ Quân Chước không để tên hầu phủ lên văn bia, nhưng Công bộ cũng không dám tùy tiện bỏ qua, vẫn phải thông báo một tiếng.
Đương nhiên, cũng chỉ là thông báo.
Việc này, ngoài Hoàng đế ra, không ai có quyền can thiệp.
"Dụ Quân Chước cái tên nghịch tử này! Nó lần này rầm rộ như vậy, thể diện của ta, thể diện của Vĩnh Hưng Hầu phủ còn để đâu? Trong mắt nó còn có người phụ thân này không?" Vĩnh Hưng Hầu tức giận đến mức ho sù sụ, suýt nữa thì ngất đi.
"Lão gia, ông tức giận cái gì chứ? Năm đó sau khi Kỳ tỷ tỷ mất, lúc lập bia ông cũng chỉ cho khắc mỗi tên nàng thôi mà." Dụ phu nhân lạnh nhạt nói.
"Bà? Bà cũng muốn làm ta tức chết đúng không?" Vĩnh Hưng Hầu giận dữ.
"Thiếp thân chỉ nói sự thật thôi. Nếu lúc trước lão gia không có ý định nhận nàng, thì bây giờ hà tất phải tức giận vì chuyện này?"
Vĩnh Hưng Hầu bị câu nói đó chặn họng, nhất thời không đáp lại được, chỉ có thể nhắm mắt, cố gắng kiềm chế cơn giận.
Điều ông ta bận tâm đương nhiên không phải là chuyện đã cắt đứt quan hệ với vợ cả hay chưa. Điều ông ta thực sự để ý chính là việc này đã ầm ĩ đến mức nào. Nếu chuyện lan truyền ra ngoài, cả Kinh thành đều sẽ biết Dụ Quân Chước đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với ông ta.
Đến lúc đó, ông ta thật sự sẽ trở thành trò cười.
Mà thực ra, ngay lúc này ông ta cũng chẳng khá hơn là bao.
"Quân Hoằng, con đến phủ Hoài Vương hỏi xem tên nghịch tử đó rốt cuộc còn định nhận ta làm phụ thân hay không." Vĩnh Hưng Hầu trầm giọng nói.
"Nếu nó thật sự không muốn nhận, thì bảo nó viết một bức đoạn thân thư. Từ nay về sau, Dụ gia và nó, cũng như Hoài Vương phi, sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa."
"Phụ thân, sao có thể như vậy được?" Dụ Quân Hoằng lên tiếng.
"Con quên nó đã bày mưu hại lão Nhị thế nào rồi sao?"
Dụ Quân Hoằng im lặng, không nói thêm gì nữa, chỉ có thể nhận lệnh mà đi.
Ngoài cửa, Dụ Quân Tề chặn hắn ta lại.
"Đại ca."
"Phụ thân vừa mới có chút khởi sắc, đệ đừng chọc giận người nữa."
"Đệ biết."
Ánh mắt Dụ Quân Tề hơi ảm đạm, người cũng gầy đi trông thấy. Hiển nhiên chuyến đi này đã giáng cho gã một đòn rất lớn.
"Đệ sẽ cùng huynh đến phủ Hoài Vương. Đệ phải hỏi rõ Dụ Quân Chước, rốt cuộc vì sao y lại hại đệ?"
"Đệ cứ ở lại trong phủ đi."
"Đệ muốn đi! Tại sao lại không cho đệ đi?"
Dụ Quân Hoằng thở dài, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ: "Đệ nghĩ rằng đến phủ Hoài Vương rồi, y sẽ để mặc cho đệ đánh chửi sao?"
Dụ Quân Hoằng biết rất rõ Tam đệ nhà mình không phải kẻ dễ bị bắt nạt. Còn lão Nhị, đầu óc đơn giản thế này mà tìm đến cửa, kết quả lớn nhất có khi bị người phủ Hoài Vương ném ra ngoài.
Dụ Quân Tề cứng họng, không thể đáp lại, trong lòng chỉ tràn đầy oán hận.
Từ sau chuyện lần trước, Dụ Quân Hoằng chưa từng gặp lại Dụ Quân Chước.
Đêm hôm đó sau khi mọi chuyện xảy ra, hắn ta đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đoán được khả năng cao là do Dụ Quân Chước làm. Nhưng dù vậy, hắn ta vẫn không muốn tin.
Có lẽ là không tin Dụ Quân Chước có thể thuyết phục Thành Quận Vương và Lư phu tử, cũng có lẽ là không muốn tin rằng đệ đệ của mình lại tuyệt tình đến vậy, quên mất tình nghĩa huynh đệ. Nhưng hôm nay, khi bước vào phủ Hoài Vương, hắn ta chợt nhận ra—giữa bọn họ, khoảng cách ngày càng xa.
"Đại ca hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?" Dụ Quân Chước cất giọng thản nhiên.
"Quân Chước, ta muốn chính miệng hỏi đệ—chuyện đêm đó..."
"Đêm đó?" Dụ Quân Chước nhướn mày, "Chuyện gì?"
"Đêm đó là đệ cố ý dẫn ta và phụ thân đến nhà cũ, đệ biết Quân Tề đưa nữ nhân đến đó không?"
Dụ Quân Chước nhẹ nhàng gõ ngón tay lên bàn trà, giọng điệu tùy ý: "Hóa ra là chuyện này à? Ta biết."
"Vậy tại sao đệ lại làm vậy? Đệ có biết không, đệ đã hủy hoại cả đời Quân Tề rồi!"
"Hắn chỉ là không thể vào Quốc Tử Giám học, vậy mà cũng gọi là hủy hoại cả đời sao?" Dụ Quân Chước nhìn thẳng vào đối phương, giọng điệu bình thản.
"Đại ca, từ nhỏ ta thậm chí còn không có lấy một vị tiên sinh. Học chữ, đọc sách, tất cả đều phải theo quản sự trong thôn trang mà học lỏm. Vậy suốt mười sáu năm qua, đại ca đã từng nghĩ xem ta phải sống thế nào chưa?"
Dụ Quân Hoằng sững sờ.
Hắn ta chợt nhận ra—đúng là mình chưa từng nghĩ đến điều đó.
Suốt 16 năm qua, hắn ta chưa bao giờ một lần tự hỏi, Dụ Quân Chước sẽ có cuộc đời thế nào.
"Cả Đại Du triều này, có bao nhiêu người được vào Quốc Tử Giám? Chẳng lẽ những người khác đều xem như bị hủy hoại cả đời?"
Dụ Quân Chước khẽ cười, vẻ mặt tinh xảo mang theo vài phần lãnh đạm, xa cách.
"Nếu nhị ca chỉ vì chuyện này mà đã không thể gượng dậy nổi, thì phụ thân nên tự hỏi lại mình—tại sao đứa con do chính tay ông ấy dạy dỗ lại vô dụng đến thế."
"Đệ thật sự... oán hận phụ thân đến vậy sao?" Dụ Quân Hoằng hỏi.
"Oán hận thì chưa nói tới, chỉ là thuận miệng châm chọc một câu mà thôi."
Lưu quản gia đứng bên cạnh suýt nữa bật cười thành tiếng.
Ông nghe nói người Dụ gia đến, sợ Vương phi nhà mình bị thiệt nên mới đi theo, không ngờ Vương phi ngày thường nhìn ôn hòa là thế, mà khi châm chọc người lại sắc bén như vậy.
Đáng tiếc, Vương gia nhà ông không tận mắt chứng kiến cảnh này.
Không được, tối nay nhất định phải viết thư báo cho Vương gia một tiếng mới được!
"Phụ thân bảo ta tới hỏi đệ, có phải đệ thực sự muốn đơn độc hành động, cắt đứt quan hệ với Hầu phủ hay không?"
Dụ Quân Chước không vội trả lời mà chỉ nhàn nhạt cười: "Không bằng huynh hỏi ông ta trước giúp ta một câu—tại sao mộ của mẫu thân ta lại nằm ở bãi tha ma?"
"Việc này rất phức tạp... Khi đó đệ còn nhỏ..."
"Vậy thì để hôm khác ta tìm người tra xét luật lệ Đại Du triều xem thử. Mệnh quan triều đình đem chính thất táng ở bãi tha ma, không biết có vi phạm luật pháp hay không? Nếu đây là việc do chính Vĩnh Hưng Hầu làm, đến lúc đó đừng trách ta là kẻ phá hủy thanh danh hiền đức của Hầu gia."
"Quân Chước, ông ấy dù sao cũng là phụ thân đệ!"
"Thật sao?" Dụ Quân Chước nhìn thẳng vào Dụ Quân Hoằng, ánh mắt lạnh nhạt, "Đại ca, nếu sau này huynh thành thân, có hài nhi, nhưng chỉ vì một ngày nào đó nó khiến huynh không vừa ý, huynh cũng sẽ không màng trời đông giá rét mà đuổi nó ra khỏi Kinh thành sao?"
Dụ Quân Hoằng biết hôm nay có nói gì cũng không thể thuyết phục được đối phương, cuối cùng chỉ đành im lặng, đứng dậy cáo từ.
Ngày hôm đó, Dụ Quân Chước ở lại linh đường thật lâu.
Lưu quản gia đứng chờ bên ngoài, muốn vào nhưng lại sợ quấy rầy, lòng nóng như lửa đốt.
Ông thầm nghĩ: Nếu Vương gia còn ở Kinh thành thì tốt rồi.
Vương phi hôm nay khiến Đại công tử Dụ gia nghẹn họng không đáp lại được, nhưng bản thân người chắc chắn cũng chịu nhiều tủi thân lắm.
Nếu Vương gia biết chuyện này, nhất định sẽ đau lòng không thôi.
Lúc viết thư, phải nhớ thêm chuyện này vào, sau này còn có lý do tìm Dụ gia tính sổ.
Dụ Quân Chước lần này không khóc, chỉ lặng lẽ ở bên linh vị của mẫu thân rất lâu.
Mãi sau, Chu Dung mới tìm đến.
Nhóc con chưa hỏi gì cả, chỉ ôm chặt lấy y, như thể biết y đang khổ sở, cố dùng cách này để an ủi.
Không thể không thừa nhận, có Chu Dung ở bên, tâm trạng của Dụ Quân Chước đúng là nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
—
Ngày tháng thoáng qua.
Chẳng mấy chốc đã đến tháng 6.
Dụ Quân Chước đã hỏi Lưu quản gia mấy lần, vì sao đi Nam Cảnh đón Vương gia lâu như vậy mà vẫn chưa có tin tức. Lưu quản gia không dám nói nhiều, chỉ có thể trấn an: "Đường xá xa xôi, có lẽ chỉ cần chờ thêm chút nữa là người sẽ trở về."
Thế nhưng, y còn chưa đợi được tin từ Nam Cảnh, lại trước tiên nhận được tin chiến thắng từ Hoài Quận.
Truyền lệnh binh phi ngựa vào Kinh, dọc đường lớn tiếng hô vang: "Hoài Quận đại thắng!"
Một đường chạy thẳng vào hoàng cung.
Vì thế, ngay cả Hoàng đế còn chưa kịp nhận tin, nhưng nửa bá tánh Kinh thành đã biết trước rồi.
"Hoài Quận khai chiến khi nào?" Dụ Quân Chước ngạc nhiên hỏi.
"Không biết ạ, nhưng mà đánh thắng, tóm lại vẫn là chuyện tốt!" Lưu quản gia cười đến mức không giấu nổi niềm vui trong mắt.
"Hoài Quận và Đông Châu chỉ cách nhau một vùng biển, chẳng lẽ lần này giao chiến là với Đông Châu?"
"Hẳn là vậy. Dù sao Hoài Quận cũng chính là đất phong của Vương gia."
Lúc này, Dụ Quân Chước mới sực nhớ—Hoài Vương chính là được phong đất ở Hoài Quận.
"Tẩu tẩu! Tẩu tẩu!"
Thành Quận Vương vội vã chạy đến, vẻ mặt cực kỳ phấn khởi.
"Hoài Quận đại thắng! Ngươi nghe tin chưa?"
"Nghe rồi. Lính truyền lệnh vừa phi ngang qua cổng phủ Hoài Vương, giọng hô lớn lắm." Dụ Quân Chước đáp.
"Thật tốt quá! Ta thật sự rất vui!"
Thành Quận Vương vành mắt đỏ hoe, trông như sắp khóc đến nơi.
Dụ Quân Chước khẽ nhíu mày: "Trước nay chưa từng nghe nói Hoài Quận có chiến sự, cũng không biết ai là người lãnh binh lần này."
Đại Du triều không thiếu người giỏi chinh chiến, nhưng ai nấy đều có chức phận riêng. Trước đây, khi Hoài Vương hy sinh vì đất nước, y đã từng lo rằng Nam Cảnh không có người lãnh binh, e sẽ gặp phiền toái. Không ngờ, đúng vào thời khắc then chốt, Nam Thiệu lại thay đổi Hoàng đế, mà tân hoàng thì một lòng muốn nghị hòa với Đại Du.
Nhưng Nam Cảnh còn chưa giải vây, vậy tại sao Hoài Quận lại đột nhiên khai chiến?
"Mặc kệ là ai lãnh binh, tóm lại cũng là một nhân vật lợi hại." Thành Quận Vương nói.
"Điện hạ có biết trong triều có vị tướng quân nào am hiểu thủy chiến không?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Thật ra là có một người. Trước kia, người trấn giữ Hoài Quận chính là Tần tướng quân. Hắn từ nhỏ lớn lên trên thuyền, sau này luôn chuyên tâm nghiên cứu thủy chiến, rất có tài năng."
Thành Quận Vương ngừng một chút, rồi thở dài, "Đáng tiếc, sau này hắn không may trúng mai phục, hy sinh vì đất nước."
"Nhị ca trước đây từng có thời gian theo Tần tướng quân học tập, cũng coi như là đệ tử của hắn."
"Ngươi nói... Vương gia từng học qua binh pháp từ Tần tướng quân?"
"Đúng vậy! Nhị ca ta trời sinh đã có tài cầm binh đánh trận, lần này Hoài Quận đại thắng..."
Thành Quận Vương nói đến đây bỗng dưng ngậm miệng, như thể chợt nhận ra điều gì.
Tuy trong lòng hắn ta có một dự cảm rất mạnh, thậm chí gần như chắc chắn người lãnh binh ở Hoài Quận chính là Nhị ca, nhưng hắn ta không dám nói bừa.
Nếu Nhị ca đã cố ý che giấu, chắc chắn là có lý do.
Hắn ta ở xa tận Kinh thành, chẳng giúp được gì, tốt nhất là không nên gây thêm phiền phức.
Mặc dù Thành Quận Vương không nói hết câu, nhưng Dụ Quân Chước thông minh như vậy, sao có thể không hiểu?
Đêm ấy, trước khi đi ngủ, một suy đoán táo bạo bất giác hiện lên trong đầu y—có khi nào Hoài Vương vẫn chưa chết?
Nhưng ngay sau đó, lý trí lập tức bác bỏ khả năng này.
Bởi vì đời trước, y sống đến tận cuối năm, cũng chưa từng nghe bất cứ tin tức nào về việc Hoài Vương còn sống.
Có lẽ vì ban ngày nghĩ nhiều quá, đêm nay Dụ Quân Chước đã có một giấc mộng.
Y mơ thấy Viễn Châu mang thi thể Hoài Vương trở về...
Chiếc quan tài sơn đen đặt giữa sân viện trong Vương phủ.
Dụ Quân Chước khoác trên mình bộ áo tang trắng thuần, chậm rãi tiến lại gần.
Y lấy hết can đảm, cúi người nhìn vào bên trong—nhưng bên trong lại trống không.
Người đâu?
Dụ Quân Chước không khỏi khó hiểu.
Đúng lúc này, một giọng nam trầm thấp vang lên ngay sau lưng y: "Thế nào? Vương phi thấy Bổn vương chưa chết, không vui sao?"
Dụ Quân Chước chậm rãi quay đầu, liền trông thấy một nam nhân cao lớn đứng trước mặt.
Người nọ khoác hỉ phục đỏ thẫm, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ, che khuất dung mạo.
"Ngươi là..."
"Phu quân của em."
Nam nhân tiến lên một bước.
Dụ Quân Chước sợ đến mức muốn lùi lại, nhưng sống lưng đã chạm vào quan tài, không còn đường rút lui.
Cả người y như bị bao vây trong một luồng áp lực mạnh mẽ, tim đập thình thịch, hơi thở rối loạn.
"Ngươi... muốn làm gì?" Dụ Quân Chước khẽ giọng hỏi.
"Bổn vương muốn cùng em viên phòng."
Dụ Quân Chước: !!