"Mau kể cho ca ca nghe, mấy ngày qua ở Nam Thiệu, đệ đã làm những gì nào?"
"Có một bà bà bị bệnh, bà ấy rất thích Dung nhi, nên ngày nào Dung nhi cũng bồi bà ấy nói chuyện."
"Vậy đệ có thích bà bà kia không?" Dụ Quân Chước nhẹ giọng hỏi.
"Thích! Bà bà rất tốt với Dung nhi, còn kể chuyện xưa cho Dung nhi nghe nữa."
Nhóc con ríu rít kể lại những câu chuyện mình đã nghe, còn hào hứng liệt kê từng món ăn vặt chưa từng thử qua ở Nam Thiệu, từng chút từng chút đều kể cho Dụ Quân Chước nghe.
"Đáng tiếc, bà bà bệnh quá nặng, cuối cùng cũng đi rồi." Chu Dung thở dài, giọng nói non nớt mà tràn đầy tiếc nuối.
Dụ Quân Chước nhẹ nhàng vỗ về lưng nhóc con, dịu dàng an ủi: "Bà bà tuy đã rời đi, nhưng trước lúc đó có Dung nhi ở bên bầu bạn, chắc hẳn bà ấy rất vui vẻ."
Chu Dung ngoan ngoãn gật đầu: "Dung nhi đã thắp hương cho bà bà. Hoàng đế bá bá nói, bà bà sẽ phù hộ Dung nhi sống lâu trăm tuổi."
"Ừm, bà ấy nhất định sẽ phù hộ đệ." Dụ Quân Chước ôm Chu Dung vào lòng, giọng nói ôn nhu, "Dung nhi có còn nhớ rõ dáng vẻ của bà bà không?"
"Nhớ chứ! Bà bà rất đẹp."
"Vậy Dung nhi phải nhớ kỹ dung mạo của bà bà. Sau này khi học được cách vẽ tranh, có thể vẽ lại hình dáng của bà bà. Về sau nhớ đến bà ấy, liền có thể lấy ra xem."
Tuy Chu Dung không hiểu hoàn toàn, nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu, như thể ghi nhớ thật kỹ lời dạy của ca ca.
Bỗng nhiên, cậu bé sực nhớ ra gì đó, liền tháo từ cổ xuống một chiếc dây buộc trụy sức, cẩn thận đưa cho Dụ Quân Chước xem.
"Ca ca, hoàng đế bá bá tặng đệ cái này."
Dụ Quân Chước cúi mắt nhìn, thấy trên sợi dây thừng là một miếng ngọc được chạm khắc thành hình đầu sói, tinh xảo vô cùng.
Y chưa từng thấy qua vật này, liền nghi hoặc quay sang Chu Viễn Hồi.
"Đây là tín vật của hoàng tộc Nam Thiệu." Chu Viễn Hồi nhàn nhạt lên tiếng, "Cũng giống như Kim Lệnh mà Bệ hạ ban cho em."
Dụ Quân Chước thoáng giật mình, không ngờ hoàng đế Nam Thiệu lại hào phóng đến thế. Cầm tín vật này trong tay, e rằng tương lai Chu Dung có thể tùy ý xuất nhập hoàng cung Nam Thiệu mà không gặp trở ngại gì.
Hôm sau, chờ Chu Dung nghỉ ngơi đầy đủ, một nhà ba người lại cùng nhau đến thăm nơi tiểu Thế tử chào đời.
Chu Dung từ khi sinh ra chưa từng quay lại nơi này, vậy mà vẫn cảm thấy thân thiết lạ thường. Đặc biệt là đối với gốc cây đa lớn kia, nhóc con tràn đầy tò mò, vòng quanh thân cây chạy mấy lượt.
"Phụ vương nói, Dung nhi chính là cây đa đa." Nhóc con chạy tới trước mặt Dụ Quân Chước, mắt tròn xoe, nghiêm túc nói, "Chính là giống như cây này, thật lớn."
Dụ Quân Chước phì cười, nhẹ nhàng xoa đầu nhíc con: "Phụ thân và mẫu thân đặt tên cho đệ là 'Dung nhi', hẳn là hy vọng đệ có thể giống như cây đa này, sống động, mạnh mẽ, kiên cường vững chãi."
Y đưa tay chạm vào thân cây, ánh mắt ôn nhu, "Tương lai còn dài, ta và phụ vương đệ nhất định sẽ lại dẫn đệ đến nơi này."
Chu Dung cũng học theo động tác của Dụ Quân Chước, bàn tay nhỏ nhắn sờ lên lớp vỏ sần sùi của cây đa cổ thụ.
Hiện giờ, cậu nhóc vẫn còn là một hài tử vô tư.
Nhưng sẽ có một ngày, cậu nhóc hiểu ra rằng, bản thân cũng từng được phụ thân và mẫu thân yêu thương hết mực, dốc lòng che chở mà sinh ra trên cõi đời này.
—
Bên kia, phủ Cùng Châu bị Chu Viễn Hồi "đe dọa" mấy ngày trước, cho nên rất nhanh đã đưa ra bản kế hoạch cải cách mới, trình lên đại doanh.
Chu Viễn Hồi vốn không thích can thiệp vào chuyện của Cùng Châu, liền thẳng tay ném kế hoạch kia cho Thành Quận Vương, để hắn ta đến thỉnh giáo quân sư trong doanh trại, xem thử kế hoạch này có khả thi hay không, cũng như phủ Cùng Châu về sau có thể nghiêm khắc chấp hành được không.
Thành Quận Vương lần này lại tự rước lấy việc, kéo cả Kỳ Phong vào bận rộn suốt mấy ngày. Khi thì thỉnh giáo, lúc lại đi thăm viếng, vô cùng nghiêm túc.
"Nhóm người trong phủ Cùng Châu lần này cũng xem như thức thời. Ta đã tra hỏi qua, những kẻ lúc trước đứng sau việc thu thuế của cửa hàng triều đình đều đã bị bắt giữ. Kỳ Phong đã cài người vào cửa hàng, nếu bọn chúng dám ngóc đầu trở lại, tất nhiên sẽ khiến chúng phải chịu khổ không ngóc lên nổi."
Hôm nay, trong lúc mọi người cùng nhau dùng bữa, Thành Quận Vương không nhịn được mà kể với Dụ Quân Chước về những thu hoạch của mình sau nhiều ngày: "Những kẻ bị giam cùng ta trong đại lao lần trước, phủ Cùng Châu cũng đã quyết định tái thẩm. Theo ta thấy, cách họ phá án trước đây thực sự quá mức hồ đồ."
Dụ Quân Chước hiếm khi thấy hắn ta tích cực như vậy, liền phối hợp hỏi: "Sao vậy, có án oan à?"
"Ta không hiểu xử án, nhưng cảm thấy có không ít vụ án rất không hợp lý." Thành Quận Vương nói.
"Ví dụ như có một vụ án, một tên trộm nửa đêm đột nhập, trong lúc tẩu thoát lại bị rơi từ trên tường xuống, gãy chân. Thế nhưng nha môn lại phán chủ nhà phải bồi thường bạc cho hắn. Sau đó, tên trộm kia lại giở trò muốn đòi thêm tiền, chủ nhà không kham nổi, liền bị phán ngồi tù ba tháng."
"Thật là vô lý! Tên trộm đó đáng lẽ phải bị tống giam mới đúng!" Kỳ Phong tức giận nói.
"Ta cũng thấy vậy." Dụ Quân Chước đồng tình.
"Còn có một vụ án nữa, các ngươi cứ bình tĩnh nghe xem." Thành Quận Vương chậm rãi kể, "Có một hộ gia đình, thê tử bị tên vô lại hàng xóm khi dễ. Chủ hộ kia đánh không lại tên vô lại, cả ngày chỉ biết trút giận lên thê tử, mắng nhiếc đủ điều. Sau cùng, thê tử uất ức mà treo cổ tự vẫn. Các ngươi nói xem, vụ án này nên phán thế nào?"
"Vô lại khi dễ nữ tử, phán thiến hình. Chủ hộ là kẻ vô dụng, không thể bảo vệ thê tử, lại còn nhục mạ nàng, khiến nàng phải tìm đến cái chết, trảm hình." Chu Viễn Hồi thản nhiên phán quyết.
"Trảm hình?" Thành Quận Vương thoáng ngạc nhiên, "Đệ đã tra luật, trường hợp này không thể phán trảm."
"Không thể sao?" Chu Viễn Hồi nhướng mày, giọng lạnh lùng, "Một nam tử hèn nhát đến mức ấy, còn có mặt mũi sống trên đời này hay sao?"
Kỳ Phong nghe vậy, không nhịn được mà tò mò hỏi: "Vương gia, nếu có kẻ dám bắt nạt Dụ Quân Chước, ngài sẽ xử lý thế nào?"
Chu Viễn Hồi vừa nghe xong, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, lạnh thấu xương: "Nếu có kẻ dám chạm vào Vương phi dù chỉ một ngón tay, bổn vương nhất định khiến hắn đầu lìa khỏi cổ."
Dụ Quân Chước: "......"
Không biết vì sao, câu nói này của Chu Viễn Hồi lại khiến Dụ Quân Chước bất giác nhớ đến chuyện xảy ra lúc ở cùng Viễn Châu.
Mấy ngày trước, khi Chu Viễn Hồi nhắc đến chuyện bố trí ám vệ trong phủ, Dụ Quân Chước đã có chút chột dạ, lo lắng không chừng hắn đã sớm biết mọi chuyện lúc trước. Hôm nay lại nghe lời này, trong lòng y bỗng lóe lên một ý niệm đáng sợ...
Lâu như vậy vẫn không có chút tin tức nào của Viễn Châu, chẳng lẽ hắn đã bị Chu Viễn Hồi giết rồi sao?
Nếu trong phủ thật sự có ám vệ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều phải báo lại, thì chuyện giữa y và Viễn Châu tất nhiên không thể giấu nổi Chu Viễn Hồi. Dù không nhắc đến chuyện xảy ra đêm đó, thì suốt khoảng thời gian ấy, y gần như đêm nào cũng ở cùng một phòng với Viễn Châu.
Nếu Chu Viễn Hồi biết được việc này, liệu có thể nhẫn nhịn mà không ra tay sao?
Viễn Châu... chẳng lẽ thật sự đã... đã chết rồi?
Ý niệm này vừa nảy lên, liền khiến lòng Dụ Quân Chước lạnh đi một nửa.
Y càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này là thật. Nếu không, làm sao có chuyện suốt một năm qua, ngay cả một chút tin tức về Viễn Châu cũng không có?
Dụ Quân Chước lòng như lửa đốt, nhưng lại không dám trực tiếp hỏi Chu Viễn Hồi.
Hôm nay, rốt cuộc y không nhịn được nữa, quyết định tìm Đàm Nghiên Bang để dò hỏi một chút. Dù sao thì việc Đàm tướng quân từng "bán đứng" y, y cũng chưa từng hay biết. Trong lòng Dụ Quân Chước, Đàm Nghiên Bang vẫn là một người trung thực, đáng tin.
"Đàm tướng quân, ta có chuyện muốn hỏi ngươi. Ngươi có thể giữ bí mật giúp ta được không?"
Dụ Quân Chước lén tìm đến Đàm Nghiên Bang, giọng điệu mang theo vài phần cẩn trọng.
"Đương nhiên, Vương phi muốn hỏi gì, thuộc hạ tuyệt đối không để người thứ ba biết." Đàm Nghiên Bang vẻ mặt nghiêm nghị, trịnh trọng đáp.
"Cũng không phải chuyện gì quan trọng," Dụ Quân Chước giả vờ như thuận miệng nói, "Chỉ là khi còn ở Vương phủ, ta từng quen biết một ám vệ. Sau đó nghe nói hắn đến Nam Cảnh, nhưng ta vẫn chưa từng gặp lại hắn."
"Hắn tên là Viễn Châu, ngươi có biết không?"
"Viễn Châu à..." Đàm Nghiên Bang nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng phức tạp.
Hắn ta biết mà, chuyện này sớm muộn gì cũng không giấu được.
Vương gia nhà hắn ta trước đây dùng thân phận giả là Viễn Châu, ngày ngày đi theo Vương phi. Một người sống sờ sờ cứ thế "biến mất", Vương phi làm sao có thể không nghi ngờ?
"Ngươi quen biết hắn?" Dụ Quân Chước dò hỏi.
"Xem như là có quen biết." Đàm Nghiên Bang đáp qua loa.
"Vậy ngươi có biết hắn đang ở đâu không?"
"Cái này..." Đàm Nghiên Bang lảng tránh, "Thuộc hạ cũng không rõ lắm. Hay là... ngài hỏi thẳng Vương gia xem sao?"
Chuyện này nếu Chu Viễn Hồi không nói, có đánh chết hắn ta cũng không dám tiết lộ nửa câu.
"Thôi, ngươi coi như ta chưa từng hỏi." Dụ Quân Chước nói, "Ngàn vạn lần đừng nói với Vương gia."
Vạn nhất Viễn Châu còn sống, y chạy đến trước mặt Chu Viễn Hồi hỏi han, chẳng phải sẽ hại người ta mất mạng thật sao?
Đàm Nghiên Bang trước mặt thề thốt bảo mật, sau lưng lại không chút do dự đem chuyện này báo lại cho Chu Viễn Hồi, từng câu từng chữ đều không sót một chữ.
"Vương gia, vậy phải làm sao bây giờ?" Đàm Nghiên Bang dè dặt hỏi.
"Cái gì mà làm sao bây giờ?" Chu Viễn Hồi biết rõ còn cố tình hỏi lại.
"Vương phi chỉ sợ sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu. Y đã không phải lần đầu tiên bóng gió dò hỏi về chuyện của Viễn Châu. Chúng ta cũng không thể cứ giấu y mãi được, đúng không?"
"Chẳng lẽ ngươi muốn ta nói thẳng với em ấy rằng, bổn vương đã lén lút làm hộ vệ bảo vệ em ấy suốt bao lâu nay?" Chu Viễn Hồi lạnh lùng liếc hắn ta một cái.
Đàm Nghiên Bang thầm than trong lòng. Hắn ta biết rõ Vương gia nhà mình nhìn có vẻ tùy ý, nhưng trước mặt Vương phi lại cực kỳ sĩ diện. Việc ngầm đóng vai ám vệ bảo vệ Vương phi, đúng là không thể thẳng thắn nói ra, bằng không, chẳng khác nào tự bóc trần chính mình.
"Nếu không..." Đàm Nghiên Bang nảy ra một ý, tự cho là thông minh mà đề nghị, "Chúng ta cứ nói thẳng với Vương phi rằng Viễn Châu đã chết. Chỉ cần người không còn, y sẽ không tìm nữa."
"Đã chết?" Chu Viễn Hồi hơi nhíu mày, thoáng lộ ra vẻ do dự.
Hắn không muốn nói thật thân phận của Viễn Châu với Dụ Quân Chước, phần lớn là vì cảm thấy chuyện này khó có thể nói ra, làm tổn hại đến hình tượng của mình trong lòng Vương phi. Nhưng nếu cứ thế phủ nhận toàn bộ ký ức ấy, hắn lại có chút không nỡ.
Dù thế nào đi nữa, hắn vẫn cảm thấy trong lòng Dụ Quân Chước, Viễn Châu ít nhiều gì cũng có một vị trí nhất định.
Hắn thường xuyên vì vị trí nhỏ bé này trong lòng Dụ Quân Chước mà tự ghen tuông với bản thân, nhưng lại vô cùng trân trọng nó.
Nếu Viễn Châu "chết", thì tất cả sẽ hoàn toàn tan biến.
Chu Viễn Hồi là kẻ tham lam.
Hắn không nỡ.
—
Trước đó, Dụ Quân Chước chỉ mơ hồ suy đoán rằng Viễn Châu có thể đã gặp bất trắc.
Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy dáng vẻ ấp a ấp úng của Đàm Nghiên Bang, dự cảm xấu trong lòng y bỗng chốc như được chứng thực.
Y nghĩ, có lẽ Viễn Châu thực sự lành ít dữ nhiều.
Nếu không, tại sao Đàm Nghiên Bang lại có biểu tình như vậy?
Chẳng lẽ, Chu Viễn Hồi thật sự đã giết Viễn Châu?
Dụ Quân Chước rất muốn bác bỏ suy đoán đáng sợ này, nhưng vô luận thế nào cũng không tìm được chứng cứ nào khác.
Mất tích không lý do, không có tin tức, không ai biết tung tích, mọi dấu hiệu đều chỉ về khả năng lớn nhất.
Viễn Châu... có lẽ đã thật sự chết rồi.
Có lẽ là vì trong lòng canh cánh chuyện này.
Tối hôm nay, trong giấc ngủ, Dụ Quân Chước mơ thấy Viễn Châu.
Ngày ấy, Viễn Châu đứng trong Vương phủ, cùng y cáo biệt, nói rằng muốn đến Nam Cảnh.
Nhưng chẳng ngờ, ngay khi vừa khuất khỏi tầm mắt y, Viễn Châu đã bị người ta dùng bao tải trùm lên, trói chặt như bánh chưng rồi áp giải thẳng đến Hoài Quận.
Viễn Châu bị trói chặt, không thể động đậy, còn Chu Viễn Hồi thì đứng trên cao, lạnh lùng nhìn xuống.
"Nghe nói, ngươi cùng Vương phi của bổn vương đã viên phòng?" Giọng nói của hắn trầm thấp, lạnh lẽo như băng.
"Đúng vậy." Viễn Châu mở miệng, giọng điềm nhiên như không.
"Lá gan cũng không nhỏ nhỉ." Chu Viễn Hồi cười lạnh, bàn tay siết chặt chuôi đao, "Người của bổn vương, ngươi cũng dám chạm vào?"
Lời vừa dứt, hắn liền rút trường đao, không chút do dự vung xuống.
Soạt!
Lưỡi đao vung lên, máu tươi bắn tung.
"Viễn Châu!"
Dụ Quân Chước hô lên thất thanh, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Y ngồi bật dậy, thở d.ốc từng hơi nặng nề. Trong đầu vẫn còn hiện lên hình ảnh Chu Viễn Hồi một đao chém xuống, đầu Viễn Châu rơi lăn trên mặt đất.
Mồ hôi lạnh chảy dọc xuống thái dương.
Y không có tình ý với Viễn Châu, nhưng dù sao đó cũng là bằng hữu của y. Làm sao y có thể nhẫn tâm nhìn người vì mình mà bỏ mạng?
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.
"Em vừa rồi... gọi tên ai?"
Dụ Quân Chước giật mình quay đầu.
Chỉ thấy Chu Viễn Hồi đang nằm bên cạnh, hàng mày nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn y chằm chằm.
Dụ Quân Chước: ...
Xong rồi.
Vừa rồi y lại ngay trước mặt Chu Viễn Hồi mà gọi tên Viễn Châu.