Dụ Quân Chước thấy Chu Viễn Hồi hồi lâu không nói gì, bèn thu lại ánh mắt.
Y cũng chẳng muốn truy cứu chuyện này đến cùng, càng không trông mong Chu Viễn Hồi thực sự có thể khi chưa gặp mặt, liền hạ quyết tâm nắm tay y cả đời. Cho nên, y chỉ cho rằng lời này chẳng qua là để dỗ y vui vẻ, thuận miệng nói bừa mà thôi.
"Lúc đó, dù bổn vương chưa từng gặp em, nhưng đã nghe qua không ít chuyện về em." Chu Viễn Hồi nói.
"Chuyện trong Kinh thành, sao có thể truyền tới tận Hoài Quận?" Dụ Quân Chước nghi hoặc hỏi.
Chu Viễn Hồi khẽ nhướng mày: "Trong phủ bổn vương có ám vệ, mỗi ngày đều đem động tĩnh trong phủ cùng những chuyện mới mẻ ở Kinh thành viết thành sớ, ngày đêm phi ngựa đưa đến Hoài Quận, ngày nào cũng vậy. Chuyện lớn như Bệ hạ hạ chỉ trong triều, hay nhỏ đến việc người trong Vương phủ nói gì, làm gì, đều nhất nhất trình báo lên trước mặt bổn vương."
Dụ Quân Chước nghe vậy, trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng.
"Em có muốn nghe hay không cũng chẳng quan trọng, bổn vương đều biết cả rồi." Chu Viễn Hồi nói.
"Ta..." Dụ Quân Chước nhất thời có chút hoảng hốt, không biết nên đáp thế nào.
Chu Viễn Hồi lại chẳng để y có cơ hội biện bạch, tiếp tục nói: "Bổn vương nghe nói, trước khi gả vào Vương phủ, em từng lén đến đây, còn nói bổn vương là giấc mộng của em. Việc này không giả chứ?"
"A....." Dụ Quân Chước không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
"Sau đó, em làm thế nào mà ở trước mặt Bệ hạ dõng dạc hùng hồn, lại làm thế nào mà gả vào Vương phủ, bổn vương đều rõ ràng cả." Chu Viễn Hồi nhìn y, ánh mắt sâu thẳm, mang theo ý cười như có như không, "Bao gồm việc em mời tiên sinh thoại bản để giúp ta rửa sạch oan khuất, đến việc em khóc đến ngất đi trong tang lễ của ta, bổn vương cũng biết hết thảy."
Dụ Quân Chước: ......
Những chuyện chi tiết như vậy hắn đều biết, vậy chuyện y cùng Viễn Châu đi thanh lâu, thậm chí...
Chu Viễn Hồi có phải cũng biết cả rồi?
"Vương phi, giờ em tin rồi chứ?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Ta tin." Dụ Quân Chước chột dạ vô cùng.
Y rất muốn hỏi Chu Viễn Hồi rốt cuộc còn biết những gì, nhưng lại không dám mở miệng. Chỉ sợ nói toạc ra, ngược lại chẳng còn đường sống.
"Ôi chao, nơi này có một cây đa thật lớn!"
Dụ Quân Chước vội vàng đổi đề tài, đứng dậy đi đến gốc cây đa cách đó không xa, dang tay đo thử: "Cây này lớn đến nỗi hai chúng ta ôm cũng không xuể."
"Dung nhi chính là được đặt tên từ gốc cây này." Chu Viễn Hồi chậm rãi nói.
"Ngày khác có muốn dẫn nó đến đây ngắm nhìn không?" Dụ Quân Chước hỏi.
Bọn họ ở Nam Cảnh cũng không chắc sẽ ở lại lâu, lần sau quay lại không biết là khi nào. Chu Dung hiện giờ còn nhỏ, những chuyện này chờ nhóc con lớn thêm một chút rồi nói cũng không muộn. Nhưng dẫn nhóc đến đây ngắm nhìn phong cảnh nơi này, hẳn là không vấn đề gì.
Chu Viễn Hồi đối với chuyện này cũng không hề phản đối.
Hai người ở trong trại lưu lại một lát, rồi mới quay về đại doanh.
Vừa trở lại, việc đầu tiên Dụ Quân Chước làm chính là hỏi Chu Dung đã trở về chưa. Nghe nói Chu Dung vẫn chưa được đưa về, trong lòng y không khỏi bất an.
"Chẳng phải nói Thái phi Nam Thiệu đã qua đời rồi sao? Lẽ nào lại bắt Dung nhi tham gia tang lễ xong mới đưa nó trở về?" Dụ Quân Chước nhíu mày, lo lắng nói, "Nó còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu. Nếu ép nó tham gia tang lễ, vậy thì lấy thân phận gì mà xuất hiện?"
Chu Viễn Hồi thấy rõ nỗi lo lắng trong lòng y, bèn nắm lấy tay y, nhẹ nhàng xo.a n.ắn trấn an: "Yên tâm đi."
"Bọn họ sẽ không chiếm lấy Dung nhi, không chịu giao trả cho chúng ta chứ?" Dụ Quân Chước lo lắng hỏi.
"Người Nam Thiệu không có gan lớn như vậy." Chu Viễn Hồi đáp.
"Dung nhi dù sao cũng mang trong mình huyết mạch của quận chúa, ta lo lắng..."
Nếu thân mẫu của Chu Dung còn sống, nhóc con kia quay về bên mẫu thân cũng không có gì để nói. Nhưng hiện giờ, quận chúa và Thái phi đều đã qua đời, Chu Dung lại mang nửa dòng máu của Đại Du, ở trong hoàng thất Nam Thiệu không có ai che chở, e rằng sẽ sống không dễ dàng.
Dụ Quân Chước càng nghĩ càng bất an.
"Tin tưởng bổn vương, Dung nhi sẽ không có chuyện gì." Chu Viễn Hồi trấn an, "Người Nam Thiệu xưa nay vẫn cho rằng Chu Dung là huyết mạch của ta. Trừ phi bọn họ muốn ngay khi tân đế vừa đăng cơ, liền khơi mào chiến tranh với Đại Du, bằng không, tuyệt đối không dám làm gì Dung nhi."
Thân thế thật sự của Chu Dung, người biết được cũng chỉ có vài người mà thôi.
Lúc trước, khi Chu Khánh dưỡng thương ở trại kia, Chu Viễn Hồi cũng từng lưu lại một thời gian. Đừng nói là các huynh đệ trong doanh trại, ngay cả người trong trại cũng chưa chắc phân biệt được rõ ràng. Chỉ biết rằng, người thành thân với y nữ kia là một vị tướng quân họ Chu, thân hình cao lớn, oai phong lẫm liệt.
Cho nên, dù người Nam Thiệu có điều tra việc này, phần lớn cũng sẽ cho rằng phụ thân của Chu Dung chính là Chu Viễn Hồi. Nếu không phải như vậy, vì cớ gì Bệ hạ lại phong Chu Dung làm Thế tử?
Nói thì nói vậy...
Nhưng Dụ Quân Chước một khắc chưa thấy Chu Dung trở về, thì một khắc trong lòng vẫn không yên.
"Đã bao nhiêu ngày rồi? Trước đây ta và Dung nhi chưa từng tách ra lâu như vậy."
"Ngày mai Dung nhi nhất định sẽ trở về. Nếu không, bổn vương sẽ tự mình sang Nam Thiệu, cướp người về."
Sợ Dụ Quân Chước tiếp tục nghĩ ngợi mà không ngủ được, Chu Viễn Hồi dứt khoát mở ngăn kéo bên cạnh, lấy ra một hũ sứ nhỏ đựng thuốc mỡ.
"Nếu đã không ngủ được, chi bằng làm chút chuyện khác."
"Ngài..." Dụ Quân Chước nhìn vật trong tay hắn, gò má lập tức đỏ bừng.
"Sao vậy?" Chu Viễn Hồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi y, giọng điệu mang theo chút trêu chọc, "Không uống rượu thanh lâu, nên không muốn cùng bổn vương thân cận?"
"Không phải..." Dụ Quân Chước lúng túng phủ nhận.
Không phải không muốn, mà là... vô cùng nguyện ý.
Chu Viễn Hồi vừa hôn dọc theo môi y, chậm rãi trượt xuống, vừa cởi bỏ y phục của y, bàn tay cũng thuận thế thăm dò phía sau.
"Vương gia!" Dụ Quân Chước bị hắn trêu chọc đến hơi thở hỗn loạn, khẽ kêu một tiếng: "Ta còn chưa khỏi vết thương đâu."
"Nói bậy, bổn vương mỗi ngày đều bôi thuốc cho em ba lần, hôm qua đã khỏi rồi." Chu Viễn Hồi nói.
Kỳ thực vết thương của Dụ Quân Chước đã sớm lành, vốn dĩ cũng không quá nghiêm trọng. Chỉ là y chưa quen với chuyện này, hơn nữa lần này lại hoàn toàn tỉnh táo, khó tránh khỏi căng thẳng.
"Đừng sợ, lần này sẽ không đau đâu." Chu Viễn Hồi dịu dàng an ủi.
"Gạt người." Sao có thể không đau?
Dụ Quân Chước vừa nhìn thấy người huynh đệ của Chu Viễn Hồi, sắc mặt liền đại biến, thật sự quá kinh người.
Y thậm chí không dám tưởng tượng, rốt cuộc bản thân đã làm ra chuyện gì khi say rượu? Một đêm lăn lộn như vậy, y thế mà không chết, chỉ bị trầy da đôi chút, đây chẳng phải là quá mức quỷ dị sao?
"Dụ Quân Chước..."
Chu Viễn Hồi sau khi chuẩn bị đầy đủ, liền từ phía sau ôm lấy y, giọng nói ôn nhu gọi tên y, nhưng động tác lại không hề có chút do dự.
Dụ Quân Chước khẽ mím môi, không muốn để bản thân phát ra những âm thanh khó nghe. Tấm lưng thon dài tuyệt mỹ theo phản xạ hơi cong lên, vẽ ra một đường nét mềm mại.
Ban đầu, cảm giác vẫn có chút đau, nhưng cũng không đến mức tê tâm liệt phế.
Chu Viễn Hồi kiên nhẫn mà ôn nhu, chờ đến khi y hoàn toàn thích ứng mới bắt đầu động tác.
"Đau không?" Chu Viễn Hồi ghé sát bên tai, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần lo lắng.
"Ưm..."
Dụ Quân Chước khẽ rên một tiếng, ngay cả bản thân cũng không rõ là đau hay không đau.
......
Không rõ đã qua bao lâu, Chu Viễn Hồi mới buông người ra.
Dụ Quân Chước kiệt sức, mềm nhũn nằm trên giường, mệt mỏi đến mức ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn nâng lên.
Chu Viễn Hồi rõ ràng đã hứa sẽ tiết chế, nhưng một khi đã bắt đầu liền chẳng thể dừng lại. Có những lúc, Dụ Quân Chước thậm chí còn cho rằng bản thân khó lòng giữ nổi mạng.
Nhưng Chu Viễn Hồi lại như chẳng hề biết mệt.
Rõ ràng là người ra sức chính là hắn, vậy mà sau khi xong chuyện, hắn vẫn thản nhiên như chẳng có gì xảy ra, nửa điểm cũng không tỏ ra mệt mỏi. Ngược lại, hắn còn chu đáo dọn nước, giúp Dụ Quân Chước thanh tẩy thân mình, rồi lại tỉ mỉ bôi thuốc.
"Ưm... bị thương sao?" Dụ Quân Chước lơ mơ hỏi.
"Dù không bị thương cũng phải bôi thuốc. Nếu không, ngày mai em sẽ khó chịu." Chu Viễn Hồi chậm rãi đáp, động tác trên tay vẫn không ngừng, "Còn phải lấy hết những thứ bên trong ra, nếu không, em có khi lại phát sốt."
Nếu là trước đây, Dụ Quân Chước nhất định sẽ không ngoan ngoãn để hắn làm càn. Nhưng lúc này, y thực sự đã chẳng còn chút sức lực nào, chỉ đành mặc cho đối phương tùy ý.
Ngày hôm sau, Dụ Quân Chước ngủ thẳng đến tận trưa mới tỉnh.
Lần này, y không cảm thấy quá mức đau đớn, chỉ là thắt lưng ê ẩm đến cực độ.
Sau khi rời giường, y liếc nhìn bản thân trong gương đồng, liền phát hiện trên người chi chít những vết bầm lớn nhỏ, dường như là do cắn hoặc m.út mà thành. Tối qua, y không hề cảm thấy đau, không ngờ đến khi nhìn lại, cảnh tượng lại dọa người đến vậy.
Dụ Quân Chước rửa mặt, thay y phục chỉnh tề, lúc này mới nghe thấy bên ngoài phòng có động tĩnh truyền đến.
Vừa bước ra cửa, y đã nghe binh lính bẩm báo, người của Nam Thiệu đã đến.
Không kịp hỏi han nhiều, y lập tức sải bước đến nghị sự doanh trại. Quả nhiên, vừa vào liền thấy Chu Dung đang được Chu Viễn Hồi ôm trong lòng.
"Dung nhi!" Dụ Quân Chước cất tiếng gọi.
"Ca ca!" Chu Dung vừa thấy y liền giãy giụa khỏi vòng tay phụ vương, lạch bạch chạy đến, nhào thẳng vào lòng Dụ Quân Chước, "Hu hu, ca ca, Dung nhi nhớ ca ca lắm!"
Dụ Quân Chước ôm lấy nhóc con, suýt chút nữa vì đau eo mà không đứng vững.
"Ca ca, huynh làm sao vậy?" Nhóc con ngước đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Không có gì đâu." Dụ Quân Chước mỉm cười trấn an, cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Dung, động tác vô cùng thân mật.
Toàn bộ sự chú ý đều đặt trên Chu Dung, y nhất thời không phát giác trong doanh trại còn có một vị khách xa lạ. Mãi đến khi Chu Viễn Hồi mở miệng giới thiệu, Dụ Quân Chước mới hoàn hồn.
"Vị này là Ninh Vương điện hạ của Nam Thiệu." Chu Viễn Hồi dứt lời, ánh mắt lại dời sang phía y, chậm rãi nói tiếp, "Còn đây là Vương phi của bổn vương."
Ninh Vương lập tức đứng dậy, hướng Dụ Quân Chước hành lễ: "Tham kiến Vương phi điện hạ."
Ninh Vương trông chừng khoảng 25, 26 tuổi, dung mạo đoan chính, dáng vẻ đường hoàng. Chỉ là đôi mắt kia khi nhìn người luôn mang theo ý cười mập mờ, khiến người ta vô thức cảm thấy có chút ngả ngớn.
Dụ Quân Chước buông Chu Dung xuống, đáp lễ lại, chậm rãi nói: "Hôm nay làm phiền Ninh Vương điện hạ đích thân đưa Dung nhi trở về."
"Vương phi khách khí rồi. Tiểu Thế tử tôn quý như kim chi ngọc diệp, nếu để kẻ khác hộ tống, e là khó tránh khỏi thất lễ." Ninh Vương điện hạ thản nhiên cười, ánh mắt không chút kiêng dè mà đánh giá Dụ Quân Chước. "Huống chi, bổn vương đã sớm nghe danh Vương phi điện hạ, luôn muốn tận mắt chiêm ngưỡng phong thái."
Chu Viễn Hồi nghe vậy, ánh mắt liền trầm xuống, thoáng lộ ra tia sắc bén. Hắn lập tức vươn tay kéo Dụ Quân Chước ngồi xuống bên cạnh mình.
Chu Dung lúc này không nói gì, chỉ ngoan ngoãn rúc vào lòng Dụ Quân Chước làm nũng, trông vô cùng đáng yêu.
"Vương phi điện hạ cùng Thế tử quả thực thân cận." Ninh Vương nói.
"Đó là lẽ tự nhiên." Dụ Quân Chước khẽ liếc gã một cái.
"Bổn vương có chút hiếu kỳ," Ninh Vương cười cười, "Vì sao Thế tử lại gọi vương phi là ca ca?"
Chu Dung nghiêng đầu nhìn gã, nghiêm túc đáp: "Bởi vì ca ca còn trẻ." Rồi lại chớp chớp mắt, "Chờ ca ca già giống ngài rồi, Dung nhi sẽ gọi huynh ấy là cha."
Dụ Quân Chước nghe xong suýt nữa bật cười thành tiếng, đành nhấp môi nhịn xuống, khóe mắt ẩn hiện ý cười.
Ninh Vương nghe xong lời này cũng không hề tức giận, ánh mắt vẫn chằm chằm dừng trên người Dụ Quân Chước:
"Khó trách Hoài Vương điện hạ vì Vương phi mà quyết ý chung thân, chẳng những không nạp trắc phi mà ngay cả con nối dõi khác cũng từ bỏ. Hôm nay vừa gặp, Vương phi quả thực khiến người ta kinh diễm."
Dụ Quân Chước nghe vậy, không nhịn được liếc nhìn gac một cái.
"Vương phi còn chưa hay biết?" Ninh Vương khẽ cười, thong thả nói tiếp, "Hôm ấy khi Hoài Vương điện hạ đưa Thế tử đến, hoàng huynh ta từng đề nghị, muốn lấy Hoàng tử của mình đổi với Thế tử, xem như chất tử giữ hòa bình. Nhưng Hoài Vương điện hạ nói rằng, Thế tử là huyết mạch duy nhất của ngài ấy, vì thế thẳng thừng từ chối."
Dụ Quân Chước nghe xong, không khỏi lạnh sống lưng. Nam Thiệu quả nhiên đã từng có ý định này.
"Ngày đó Vương gia còn nói, Vương phi rất hay ghen," Ninh Vương cong môi cười, ánh mắt thâm sâu, "Nếu ngài ấy cưới thêm trắc phi để sinh con nối dõi, e rằng Vương phi sẽ tức giận đến mức không cần ngài ấy nữa."
Dụ Quân Chước quay đầu nhìn về phía Chu Viễn Hồi, lại thấy nam nhân kia nhấp môi không nói một lời, bộ dáng như thể chưa từng nghe thấy.
"Có điều, nếu bổn vương có thể cưới được Vương phi, tất nhiên cũng muốn..."
Lời còn chưa dứt, bên tai Ninh Vương đột nhiên vang lên một trận gió rít, một chung trà xẹt qua sát lỗ tai gã, bay thẳng ra ngoài, đập mạnh vào tủ phía sau, vỡ vụn thành từng mảnh.
Chu Viễn Hồi lạnh lùng mở miệng, giọng nói chẳng hề dao động: "Mới vừa có một con ruồi nhặng, bổn vương thuận tay đập c·hết."
"Haha, Vương gia thật biết nói đùa. Mùa này, doanh trại nào ra ruồi bọ?" Ninh Vương bật cười, ý vị sâu xa.
"Trong doanh chỉ có một con."
"......"
Sắc mặt Chu Viễn Hồi lạnh lùng, rõ ràng chẳng có ý định tiếp tục chiêu đãi. Ninh Vương tự thấy không còn hứng thú, cũng không mặt dày ở lại nữa, chỉ đành đứng dậy cáo từ. Trước khi rời đi, gã còn tiện thể mang theo Tả tướng quân bị giam mấy ngày qua.
Chờ Ninh Vương vừa đi, Dụ Quân Chước mới yên tâm ôm lấy Chu Dung, dịu dàng hỏi: "Dung nhi, bọn họ có khi dễ đệ không?"
"Không có, nhưng Dung nhi mỗi ngày đều rất nhớ ca ca."
Chu Dung ôm lấy cổ Dụ Quân Chước, cọ qua cọ lại như một tiểu hài tử rời nhà lâu ngày mới trở về, đáng yêu vô cùng.