Dụ Quân Chước nhìn Chu Viễn Hồi, nhất thời không phân biệt được lời này là nói đùa hay là thật.
Mãi đến khi xe ngựa tiến vào Hoài Vương phủ, y liền bị Chu Viễn Hồi nắm chặt cổ tay, kéo thẳng vào noãn các.
"Vương gia..." Dụ Quân Chước có chút hoảng hốt.
Y đã từng thấy bộ dạng không vui của Chu Viễn Hồi, nhưng hôm nay, đối phương lại có vẻ khác hẳn.
Chỉ thấy nam nhân dù bận mà vẫn ung dung đóng cửa phòng, còn thuận tiện dặn dò hộ vệ bên ngoài, không được để bất kỳ ai vào quấy rầy.
"Vương gia?" Dụ Quân Chước không tự chủ được mà lui về phía sau, gần như đã lùi đến tận nội thất.
"Lại đây." Chu Viễn Hồi nhìn y, giọng điệu nghe có vẻ rất bình tĩnh.
Dụ Quân Chước nghĩ thầm, dù sao đối phương cũng không nhìn thấy, do dự một chút rồi vẫn ngoan ngoãn đi tới. Nhưng vừa mới tới gần, y liền bị Chu Viễn Hồi kéo mạnh một cái, cởi đai lưng, đem hai cổ tay y trói chặt lại với nhau.
"Vương gia?" Lúc này, Dụ Quân Chước thực sự có chút hoảng loạn.
"Có siết đau không?" Chu Viễn Hồi tri kỷ hỏi, "Nếu đau, nói cho bổn vương."
"Không... không đau." Dụ Quân Chước nhỏ giọng đáp.
"Vậy thì tốt. Bổn vương không muốn làm em bị thương."
Lời vừa dứt, hắn liền ôm ngang người Dụ Quân Chước lên, đặt thẳng xuống giườnb.
"Vương gia, ngài muốn làm gì?"
"Trên đường đi, bổn vương chẳng phải đã nói rồi sao?"
Phạt y.
Trói lại mà phạt.
Thì ra Chu Viễn Hồi không hề nói đùa, mà thực sự muốn làm như vậy?
Dụ Quân Chước vừa sợ vừa hoảng, nhưng vì đến giờ vẫn chưa phải chịu hình phạt thực sự, nên y không vùng vẫy. Nhất là khi đối phương vẫn giữ dáng vẻ quá đỗi bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không giống như sắp làm điều gì điên rồ.
"Lạnh không?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Không lạnh." Dụ Quân Chước lắc đầu.
Từ khi bọn họ trở về Kinh thành, noãn các trong vương phủ lúc nào cũng được sưởi ấm. Dù chỉ mặc áo đơn đứng ở đây, cũng chẳng lo bị lạnh.
Chu Viễn Hồi đứng bên giường, suy nghĩ một lát, sau đó đem dây lưng trói Dụ Quân Chước buộc chặt vào đầu giường. Như vậy, hai tay y chỉ có thể bị ép giơ cao lên đ.ỉnh đầu.
Đây là một tư thế khiến người ta hoàn toàn mất đi cảm giác an toàn, bởi vì khi đôi tay bị trói chặt, gần như không còn bất kỳ khả năng phản kháng nào.
"Vương gia..."
"Nếu đau, liền nói cho ta biết."
Chu Viễn Hồi vừa dứt lời, liền lấy một phần khác của đai lưng bịt lên mắt Dụ Quân Chước, như vậy thiếu niên sẽ không nhận ra ánh mắt của hắn đã sớm khôi phục như bình thường.
Đột nhiên mất đi thị giác, lần này Dụ Quân Chước thực sự hoảng sợ.
Y giãy giụa vài cái, nhưng phát hiện nút thắt trên tay dù không quá chặt nhưng lại vô cùng chắc chắn.
"Vương gia, đừng như vậy, ta sợ..." Dụ Quân Chước nói.
"Chỉ khi sợ hãi, người ta mới có thể khắc sâu bài học. Nếu không, sao có thể gọi là trừng phạt?"
Chu Viễn Hồi chậm rãi tháo từng lớp y phục của Dụ Quân Chước, động tác vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng. Nhưng chính vì sự dịu dàng ấy, nỗi bất an trong lòng Dụ Quân Chước càng tăng lên. Y căng thẳng đến mức toàn thân run rẩy, gần như muốn bật khóc.
"Lạnh sao?" Chu Viễn Hồi lại hỏi.
"Vương gia, đừng như vậy..."
Chu Viễn Hồi nhìn chăm chú vào người trước mặt, ánh mắt hắn tĩnh lặng nhưng lại mang theo sự chiếm hữu mãnh liệt. Hắn chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi môi Dụ Quân Chước, rồi dần trượt xuống dưới. Lòng bàn tay hắn áp lên làn da đang run rẩy của thiếu niên, tựa như dã thú đang thong thả quan sát con mồi của mình trước khi thưởng thức.
"Người ở Quốc Tử Giám kia, hắn tên là gì?"
Giọng nói của hắn trầm thấp, đầy ý vị sâu xa.
Bàn tay hắn chậm rãi vuốt ve thân thể đang run lên của Dụ Quân Chước.
"Em nhớ rõ tên hắn."
"Trần... Trần Triết Vãn." Dụ Quân Chước nghẹn ngào, giọng nói run rẩy.
"Lâu như vậy rồi, mà vẫn nhớ rõ ràng như thế sao?"
"Ta nhớ tên hắn là vì câu thơ: Điệp lộng phong quang xúc, miên ty bất tri vãn...... Ưm... Vương gia, đừng mà..." Dụ Quân Chước thở d.ốc, cảm giác được bàn tay Chu Viễn Hồi đang dừng lại ở một vị trí mẫn cảm.
Điệp lộng phong quang xúc, miên ty bất tri vãn— Bướm đùa cùng gió, sợi bông chẳng biết trời đã về chiều.
"Em cảm thấy tên hắn dễ nghe?" Chu Viễn Hồi hỏi, giọng điệu không rõ cảm xúc.
"Ta... ta không biết..." Đầu óc Dụ Quân Chước trống rỗng, gần như không thể suy nghĩ.
"Thành thân đã lâu, em chưa bao giờ gọi tên ta." Chu Viễn Hồi thấp giọng, mang theo chút oán trách, động tác trên tay cũng vô thức siết chặt.
"Ta... ta không dám... Vương gia, cởi trói giúp ta đi, ta cầu ngài..."
"Bổn vương là phu quân của em, có gì mà không dám?"
"Ta..." Cuối cùng Dụ Quân Chước cũng hiểu ý hắn, cắn môi, chậm rãi gọi, "Chu... Chu Viễn Hồi."
Chu Viễn Hồi nghe vậy, hơi thở bỗng chốc trở nên nặng nề hơn, giọng hắn trầm thấp ra lệnh: "Gọi lại lần nữa."
"Chu Viễn Hồi... Chu... Chu Viễn Hồi..." Dụ Quân Chước suýt nữa bị trêu chọc đến phát điên, giọng nói gần như bật khóc.
.....
Hôm nay, Chu Viễn Hồi thực sự khác thường.
Hắn trói người lại suốt một canh giờ mới chịu buông ra.
Dù rằng không trói quá chặt, nhưng do giãy giụa quá lâu, trên cổ tay Dụ Quân Chước vẫn hằn lên một vệt bầm tím. Có điều, so với những dấu vết khác rải rác khắp người thiếu niên, vết bầm trên cổ tay dường như chẳng đáng kể.
"Đau không?" Chu Viễn Hồi giúp y cởi trói, giọng nói tràn đầy áy náy.
Dụ Quân Chước chỉnh lại y phục, không buồn nhìn hắn lấy một cái, đứng dậy định đi ra ngoài.
"Em định đi đâu?" Chu Viễn Hồi đưa tay ngăn lại.
Đôi mắt thiếu niên khóc đến đỏ hoe. Lần này, ngoài ấm ức, trong ánh mắt y còn có cả tức giận.
"Ta không muốn nói chuyện với ngài." Dụ Quân Chước lạnh giọng.
Đáy lòng Chu Viễn Hồi trầm xuống. Hắn biết lần này thực sự đã làm người ta tức giận.
Bên ngoài trời lạnh, hắn không muốn Dụ Quân Chước ra ngoài, nên dứt khoát tự mình rời đi trước.
Quả nhiên, cuối cùng Dụ Quân Chước vẫn ở lại trong noãn các.
Trong lòng y vẫn còn mang theo oán khí, trách Chu Viễn Hồi tính tình quá khó đoán.
Y đi Lan Viên tham gia hội ngắm hoa là sau tang lễ của đối phương. Nhưng lúc đó, y đâu phải đi tìm hoan mua vui, mà là muốn xác nhận xem đám hồ bằng cẩu hữu của Dụ Quân Tề có từng bắt nạt y ở Võ Huấn Doanh hay không.
Chu Viễn Hồi không vui, y có thể hiểu. Nhưng có cần phải đối xử với y như vậy không chứ?
Thật quá đáng, quả thực chính là... ức hiếp người khác!
Thực ra, ngay cả Dụ Quân Chước cũng không rõ rốt cuộc bản thân tức giận nhiều hơn hay là cảm thấy thẹn nhiều hơn?
Dù trong mắt y, Chu Viễn Hồi vốn không thể nhìn thấy gì, nhưng cái cảm giác hoàn toàn bị phơi bày trước mặt đối phương vẫn khiến y khó lòng chấp nhận. Đặc biệt là trong tình huống ấy, y chỉ có thể mặc cho người ta nắm quyền khống chế, không thể làm được gì.
Cảm giác đó vừa khiến y hoảng sợ, lại vừa mang theo chút gì đó khó nói thành lời...
K.ích th.ích.
Đặc biệt là khi Chu Viễn Hồi về sau còn trực tiếp... ngậm lấy y...
Vừa nghĩ đến cảnh tượng ấy, mặt Dụ Quân Chước không khỏi nóng bừng lên.
Y không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào.
Hơi thở ấm áp của nam nhân bao trùm lấy y, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy, li.ếm m.út từng chút một...
Lúc đó, Dụ Quân Chước chẳng nhìn thấy gì, gần như toàn bộ sự chú ý của y đều dồn vào nơi bị Chu Viễn Hồi ngậm lấy.
Rất nhiều lần, y không thể kìm được mà bật khóc thành tiếng.
Sao có thể như vậy chứ?
Dụ Quân Chước vừa xấu hổ, vừa bực bội.
Nhưng y lại không thể phủ nhận cảm giác thích ý khi ấy.
Dụ Quân Chước ngồi trong noãn các để bình ổn lại tâm tình, bỗng nhớ ra Chu Dung sắp tan học, liền đứng dậy đi ra ngoài. Trong viện không thấy bóng dáng Chu Viễn Hồi, cũng không biết hắn đã đi đâu.
"Vương phi đang tìm Vương gia sao? Vương gia đang ở thiên viện." Lưu quản gia tiến lên chào hỏi.
"Ta không tìm ngài ấy, ta đi Quốc Tử Giám đón Dung Nhi." Dụ Quân Chước đáp.
"Trong phủ đã có hộ vệ đi rồi."
"Không sao, ta tiện đường đi xem một chút."
Lúc này Dụ Quân Chước không muốn đối mặt với Chu Viễn Hồi, chi bằng ra ngoài đi dạo một lát. Lưu quản gia không dám ngăn cản, chỉ đành cho người chuẩn bị xe ngựa rồi đi thông báo cho Chu Viễn Hồi.
Chu Viễn Hồi sau khi bình tĩnh lại, cũng cảm thấy bản thân có hơi quá đáng.
Hắn không biết liệu có phải khư độc đã khiến mình sinh ra "bệnh điên" hay không, nên muốn tìm Tưởng thái y để giải thích nghi hoặc.
Có điều, hắn không muốn nhắc đến chuyện giữa mình và Dụ Quân Chước trong phòng trước mặt người khác, vì vậy hỏi một đằng trả lời một nẻo, vòng vo một hồi trước mặt Tưởng thái y mà vẫn chẳng rút ra được kết luận gì.
Nghe nói Dụ Quân Chước đã đi Quốc Tử Giám, hắn không còn ngồi yên được nữa, lập tức sai người chuẩn bị ngựa rồi đuổi theo.
Bên ngoài Quốc Tử Giám có rất nhiều xe ngựa đậu lại. Chu Viễn Hồi buộc ngựa ở đầu hẻm, sải bước đi nhanh xuyên qua con ngõ nhỏ. Đúng lúc đó, hắn trông thấy hộ vệ của Vương phủ đang bế Chu Dung ra ngoài.
Nhưng khi ánh mắt quét qua phía sau đối phương, hắn lại không thấy bóng dáng của Dụ Quân Chước đâu cả.
"Phụ vương, ca ca đâu?" Vừa nhìn thấy hắn, Chu Dung liền hỏi.
Nghe vậy, lồng ng.ực Chu Viễn Hồi như bị bóp nghẹt, nháy mắt cảm giác như rơi vào hầm băng.
Từ Vương phủ đến đây vốn không xa, xe ngựa Vương phủ không thể nào đi nhầm đường được, nhưng Dụ Quân Chước lại không có mặt ở đây.
Trong thoáng chốc, vô số ý nghĩ đáng sợ điên cuồng hiện lên trong đầu hắn.
Chu Viễn Hồi đứng lặng tại chỗ, suýt nữa quên cả cách hô hấp.
"Vương gia?" Hộ vệ thấy sắc mặt hắn không ổn, liền cất tiếng gọi.
"Tìm, tìm người!" Chu Viễn Hồi mở miệng, giọng nói khàn đặc, "Gọi toàn bộ người trong phủ đến, lập tức đi tìm Vương phi!"
Hộ vệ nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, nhanh chóng hiểu được tình hình nghiêm trọng. Chu Dung dường như cũng nhận ra có điều bất thường, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì sợ hãi, nhưng lại không dám khóc, nếu mình bật khóc sẽ càng làm mọi chuyện thêm rối ren.
"Phụ vương, ca ca đi đâu rồi?" Cậu bé nhỏ giọng hỏi.
"Con về Vương phủ trước, phụ vương nhất định sẽ tìm được em ấy..."
Trong khoảnh khắc, Chu Viễn Hồi lấy lại sự bình tĩnh.
Hắn gọi người mang ngựa của mình tới, lập tức nhảy lên lưng ngựa, phóng thẳng về phía hoàng cung. Nếu Dụ Quân Chước thực sự bị bắt cóc, chỉ dựa vào hộ vệ của Vương phủ là không đủ, nhất định phải nhờ đến sự hỗ trợ của Vũ Lâm Vệ.
Nếu như.....
Hắn không dám nghĩ đến những khả năng tồi tệ khác, lập tức dập tắt mọi suy nghĩ xấu.
Hoài Vương điện hạ, giữa ban ngày ban mặt, phóng ngựa rầm rộ qua đường phố.
Nhưng suốt dọc đường không ai dám cản hắn, thậm chí ngay cả binh lính tuần tra khi bắt gặp cũng bị hắn lâm thời điều động.
Khoảnh khắc ấy, Chu Viễn Hồi đã chuẩn bị sẵn tinh thần, dù có phải đào ba thước đất cũng phải tìm bằng được Dụ Quân Chước.
Bất kể Dụ Quân Chước đang ở đâu, hắn cũng phải tìm được người bằng mọi giá.
"Vương gia! Vương gia!"
Đàm Nghiên Bang cưỡi ngựa đuổi theo, chặn lại ngay trước khi hắn vào cung: "Vương phi đi tìm Kỳ chưởng quầy, hiện tại đang cùng Kỳ chưởng quầy uống trà."
Chu Viễn Hồi nhìn chằm chằm Đàm Nghiên Bang hồi lâu, như thể đang xác nhận xem đối phương có phải đang trấn an mình hay không.
"Vương phi thấy Thế tử đã có người đến đón, liền ghé qua chỗ Kỳ chưởng quầy. Hơn nữa, ngài ấy còn cố ý dặn dò thuộc hạ thông báo về Vương phủ, nói đêm nay sẽ không quay về." Đàm Nghiên Bang tiếp tục nói, "Mới vừa rồi thuộc hạ dẫn người đi tìm, đúng lúc gặp người của Vương phủ tới báo tin..."
Không đợi hắn nói hết câu, Chu Viễn Hồi đã quay đầu ngựa, lập tức phi nước đại chạy đi.
Đàm Nghiên Bang bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ ngày mai lên triều, Vương gia nhà hắn ta lại bị đám quan ngự sử mắng đến thảm.
Khi Chu Viễn Hồi đến chỗ ở của Kỳ chưởng quầy, Dụ Quân Chước đã sớm nghe nói về chuyện huyên náo hôm nay. Vương phủ hành động rất nhanh, trước tiên đã phái người đến tất cả những nơi y thường lui tới để tìm kiếm.
"Cháu ra ngoài không báo cho Vương gia một tiếng sao?" Kỳ chưởng quầy hỏi.
"Cháu.... cháu có nói." Chỉ là chưa kịp nói rõ ràng với Chu Viễn Hồi mà thôi.
Kỳ chưởng quầy là người tinh ý, liếc mắt nhìn sắc mặt cháu ngoại một cái liền đoán ra manh mối.
"Cãi nhau với Vương gia à?" Hắn hỏi.
"Không có." Dụ Quân Chước chột dạ đáp.
Y cũng không biết chuyện này có tính là cãi nhau hay không, vì trước đây hai người chưa từng tranh cãi bao giờ.
"Phu thê chung sống, làm gì có chuyện không cãi nhau? Nếu cảm thấy ấm ức, cứ nói với cữu cữu." Kỳ chưởng quầy ôn tồn khuyên nhủ, "Nhưng cũng đừng làm người khác lo lắng quá. Hôm nay may mà cháu ở chỗ ta, nếu Vương gia mà không tìm thấy, ai biết sẽ náo loạn đến mức nào?"
Kỳ chưởng quầy hiểu rõ Chu Viễn Hồi đang sợ điều gì, nếu đổi lại là ông, chỉ e cũng hoảng loạn không kém.
"Cháu đâu có cố ý! Cháu cũng sai người về báo rồi mà." Dụ Quân Chước cảm thấy hơi tủi thân.
Rõ ràng hôm nay là Chu Viễn Hồi vô lý trước, y mới rời khỏi Vương phủ. Hơn nữa, y ra ngoài còn mang theo hộ vệ, đâu phải chạy loạn khắp nơi? Thế mà ngay cả cữu cữu cũng đứng về phía Chu Viễn Hồi!
Hai người còn đang trò chuyện thì Chu Viễn Hồi đã sải bước đi vào, phía sau là người gác cổng không kịp ngăn cản.
Dụ Quân Chước nhìn thấy bộ dạng hùng hổ của hắn, trong lòng bỗng chốc hoảng hốt, thầm nghĩ không lẽ Chu Viễn Hồi lại muốn phạt y?
Đây là ngay trước mặt cữu cữu y đấy! Nếu đối phương dám làm càn, y nhất định sẽ...
Thế nhưng, khi Chu Viễn Hồi đến gần, Dụ Quân Chước lại phát hiện cảm xúc trong mắt nam nhân không phải phẫn nộ, mà giống như... sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy ánh mắt như vậy trên khuôn mặt Chu Viễn Hồi.
Chu Viễn Hồi đứng trước mặt y, chăm chú nhìn hồi lâu. Trong đáy mắt ẩn chứa cảm xúc phức tạp, có bất an, có kinh hoàng, lại có cả may mắn lẫn sợ hãi khi nghĩ đến hậu quả đáng sợ nào đó.
"Không sao là tốt rồi." Chu Viễn Hồi khàn giọng nói.
"Ngài..." Dụ Quân Chước nhìn dáng vẻ này của hắn, lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp. Cơn giận lúc trước dường như cũng vơi đi không ít.
Sau đó, Chu Viễn Hồi chậm rãi đưa tay ra, ôm lấy y.
Cái ôm ấy thật nhẹ, như thể sợ rằng chỉ cần hơi dùng sức một chút, người trong lòng sẽ vỡ vụn mất.
Dụ Quân Chước để mặc đối phương ôm mình, nhưng chợt nhận ra điều gì đó.
Từ lúc Chu Viễn Hồi bước vào, hắn chưa hề lên tiếng gọi tên mình, vậy mà đối phương lại lập tức đi thẳng đến trước mặt hắn, không hề do dự.
"Vương gia, ngài...... có phải đã nhìn thấy rồi không?" Dụ Quân Chước đột ngột hỏi.
Chu Viễn Hồi: ...