"Đến lúc đó xem tình hình rồi quyết định. Hiện tại Vương gia bị mù, có lẽ nhất thời cũng chưa thể quay về Hoài Quận, mà thương hội thì không thể không có người quản." Kỳ chưởng quầy nói.
"Ta định để Kỳ Phong ở lại Kinh thành bầu bạn với cháu, sau đó tìm cho nó một mối hôn sự thích hợp. Tương lai, hai huynh đệ cùng nâng đỡ lẫn nhau, ta cũng yên tâm hơn."
"Cữu cữu thực sự có kế hoạch lâu dài như vậy sao?"
Dụ Quân Chước bỗng thấy sống mũi cay cay, nhất thời không biết nên nói gì.
"Cháu làm sao vậy?" Kỳ chưởng quầy thấy mắt y hơi đỏ, không nhịn được bật cười.
"Cữu cữu, người đối với cháu thật tốt." Dụ Quân Chước nói.
"Cháu là cháu ruột của ta, ta không thương cháu thì ai thương cháu?"
Kỳ chưởng quầy nhẹ nhàng vỗ lên đầu y, động tác đầy trìu mến.
Cách đó không xa ở góc đường, Chu Viễn Hồi đứng dưới tán cây nhìn một màn này.
Thực tế thì hắn cũng chẳng thấy rõ gì, chỉ có thể lờ mờ nhận ra hình dáng đại khái.
"Ai đang chạm vào mặt y vậy?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Là Kỳ chưởng quầy, đang xoa đầu Vương phi." Đàm Nghiên Bang đáp.
Ánh mắt Chu Viễn Hồi vẫn trầm ổn, không nói gì, cũng không bước tới.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Dụ Quân Chước đã phát hiện ra hắn.
"Vương gia!"
Bóng người mơ hồ trong tầm mắt hắn nhanh chóng tiến lại gần, dừng lại cách hai bước.
"Chẳng phải em nói sẽ không tự tiện chạy loạn sao?" Chu Viễn Hồi mở miệng.
"Ta đâu có chạy loạn." Dụ Quân Chước nói, "Ta cùng cữu cữu đến xem cửa hàng thôi."
Lúc này, Kỳ chưởng quầy cũng đã đi tới, hành lễ với Chu Viễn Hồi.
Chu Viễn Hồi thản nhiên đáp lễ lại, vẻ mặt không chút thay đổi, nhìn qua cũng không có gì khác thường.
"Sắc trời đã không còn sớm, cháu theo Vương gia trở về đi, ta đi dạo thêm một chút." Kỳ chưởng quầy nói với Dụ Quân Chước.
"Dạ." Dụ Quân Chước chào từ biệt cữu cữu, sau đó quay đầu nhìn về phía Chu Viễn Hồi.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng ngay khoảnh khắc hai người chạm mắt, y có cảm giác ánh mắt Chu Viễn Hồi dường như theo bản năng né tránh một chút.
"Hôm nay Vương gia vào cung lâu như vậy sao?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Bệ hạ có chuyện quan trọng cần bàn bạc, mấy ngày nay bổn vương đều phải vào cung."
"Là chuyện Đông Châu sao? Hay Nam Thiệu?"
"Em quan tâm Đông Châu và Nam Thiệu lắm sao?" Giọng điệu Chu Viễn Hồi hơi trầm xuống, "Thiếu chút nữa ta quên mất, em và Ngũ điện hạ Đông Châu có chút giao tình, quan tâm một chút cũng là chuyện bình thường. Nhưng bổn vương không nhớ rõ em có liên hệ gì với Nam Thiệu..."
Dụ Quân Chước không hiểu vì sao hôm nay hắn lại nói chuyện kỳ lạ như vậy, nhất thời có chút mờ mịt, quay đầu nhìn Đàm Nghiên Bang một cái.
Đàm Nghiên Bang nào dám nói nhiều, vội vàng cúi đầu giả vờ như không tồn tại.
"Vương gia, chúng ta về phủ thôi, bên ngoài lạnh lắm." Dụ Quân Chước nói xong liền nắm lấy tay Chu Viễn Hồi.
Chu Viễn Hồi cảm nhận được lòng bàn tay y lạnh lẽo, giọng điệu cũng mềm xuống đôi chút: "Lạnh thế này mà còn chạy lung tung?"
"Ta đâu có chạy lung tung, hôm nay ta chỉ ra ngoài xem cửa hàng thôi." Dụ Quân Chước bất đắc dĩ nói.
"Mấy gian cửa hàng thì có gì đáng xem? Vương phủ chẳng lẽ nuôi không nổi em sao?"
Bước chân Dụ Quân Chước hơi khựng lại, không nhịn được nhíu mày.
"Vương gia..."
"Bổn vương chỉ sợ em mệt thôi."
Chu Viễn Hồi rất nhanh kết thúc chủ đề này, kéo Dụ Quân Chước lên xe ngựa trở về vương phủ.
Dọc đường đi, cả hai không ai nói gì.
Ban đầu, Dụ Quân Chước có chút tủi thân. Y cảm thấy thái độ của Hoài Vương điện hạ hôm nay quá kỳ lạ, vừa gặp mặt đã trách y chạy loạn. Nhưng rõ ràng y đâu có làm vậy, hơn nữa suốt cả ngày luôn có mấy hộ vệ đi theo, dù có muốn cũng không thể chạy lung tung được.
Thế nhưng, rất nhanh y liền thu lại cảm xúc ấy.
Hoàng đế triệu Chu Viễn Hồi vào cung, chắc chắn là vì chuyện quan trọng. Tám, chín phần là liên quan đến Đông Châu hoặc Nam Cảnh.
Hiện tại, đôi mắt Chu Viễn Hồi không thể nhìn thấy, nhắc đến những chuyện này chắc chắn sẽ khó tránh khỏi buồn bực, tâm trạng kém đi một chút cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ như vậy, nỗi tủi thân trong lòng y cũng vơi đi quá nửa.
Phu thê sống với nhau chẳng phải là phải bao dung cho nhau sao? Bây giờ chính là lúc Chu Viễn Hồi yếu đuối nhất, thân là thê tử của hắn, y nên thông cảm và thấu hiểu mới phải.
Dụ Quân Chước vốn không giỏi nói lời dễ nghe. Thấy Chu Viễn Hồi suốt dọc đường mặt mày trầm lặng, không nói một câu, y liền chủ động dịch sát lại, tựa vào lòng nam nhân.
"Lại lạnh sao?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Ừm, lạnh." Dụ Quân Chước khẽ nói, giọng mềm đi vài phần, "Vương gia ôm ta một cái đi."
Chu Viễn Hồi mở rộng áo khoác, đem y ôm trọn vào lòng. Lớp sắc bén bao quanh hắn thoáng chốc tan đi quá nửa, giống như một con nhím đã rụt hết gai nhọn vào trong.
Thế nhưng, sự bình tĩnh của nam nhân chỉ duy trì được một lúc... thậm chí chưa đợi đến hừng đông đã mất kiểm soát.
Đêm đó.
Dụ Quân Chước vốn ngủ rất sâu, nhưng đến nửa đêm bỗng dưng bị đánh thức.
Không biết Chu Viễn Hồi bị làm sao, đôi bàn tay to của hắn ngang nhiên lướt trên người y, ban đầu còn có chút chừng mực, nhưng chẳng bao lâu sau liền trở nên hỗn loạn, khiến y đau đến tỉnh.
"Vương gia..." Dụ Quân Chước đưa tay đẩy hắn ra.
Đôi tay Chu Viễn Hồi cuối cùng cũng chịu an phận, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục luồn vào ôm lấy y.
Ban đầu, nụ hôn của hắn còn nhẹ nhàng, nhưng chẳng bao lâu sau liền thay đổi, đầu lưỡi quấn lấy y, hút lấy hơi thở của y, rồi bất ngờ cắn xuống, đến mức trong miệng y tràn đầy mùi máu tươi.
"Ưm!" Dụ Quân Chước cảm giác như mình sắp không thở nổi, hai tay vô thức cào lên lưng hắn. Nhưng Chu Viễn Hồi dường như không hề hay biết, trên lưng bị cào ra vết máu cũng chẳng có chút phản ứng nào.
Chỉ đến khi Dụ Quân Chước bắt đầu nghẹn ngào, hắn mới như bừng tỉnh từ cơn mộng.
"Ta..." Chu Viễn Hồi nâng khuôn mặt thiếu niên lên, thoáng có chút vô thố, "Ta không cố ý."
"Ngài sao lại cắn người chứ?" Dụ Quân Chước ấm ức không thôi, mắt hoe đỏ, "Đau lắm đó!"
"Ta... Em có thể cắn lại ta." Chu Viễn Hồi nói.
"Ta đâu phải cẩu, ta không thích cắn người!"
Dụ Quân Chước tức giận đến mức muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Chu Viễn Hồi ôm chặt trong lồng ng.ực, không cho nhúc nhích. Nam nhân từ phía sau ôm chặt lấy y, vùi đầu vào hõm cổ hắn, giọng nói tràn đầy bất lực: "Ta lại gặp ác mộng... Xin lỗi."
Dụ Quân Chước không giãy giụa nữa, nhưng vẫn còn tủi thân, mắt đỏ hoe.
"Lần sau em cứ cắn ta thật mạnh, ta liền—"
"Còn có lần sau sao?!" Dụ Quân Chước giật mình đến mức vung tay đánh y một cái.
"Vậy... Hay là ta dọn sang thiên điện ở?" Chu Viễn Hồi thấp giọng hỏi.
"Không cần." Dụ Quân Chước đáp ngay, "Hay là để thái y kê cho ngài ít thuốc an thần đi?"
"Được." Chu Viễn Hồi không từ chối, "Còn đau không?"
"Đỡ hơn nhiều rồi." Dụ Quân Chước lẩm bẩm, rồi cảnh cáo, "Lần tới nếu ngài còn dám cắn ta, ta sẽ không thèm quan tâm ngài nữa đâu!"
Chu Viễn Hồi tuy rằng vừa rồi có phần thô bạo, nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất kiểm soát. Nếu không, Dụ Quân Chước nào chỉ bị trầy da đơn giản thế này.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, Chu Viễn Hồi lại vào cung.
Ngự y tự mình châm cứu cho hắn.
"Hiện tại Vương gia có thể nhìn thấy bao nhiêu?" Viện phán hỏi.
"Nếu đến gần, có thể thấy được ngũ quan của ông, nhưng vẫn không rõ ràng."
Hoàng đế đứng một bên nghe vậy, vừa mừng vừa ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ hiệu quả lại rõ ràng đến thế.
"Ngươi có cảm thấy gì khác lạ không? Có muốn đánh người, giết người gì không?" Hoàng đế dò hỏi.
"Không có." Chu Viễn Hồi đáp, giọng điệu bình thản.
"Tốt quá! Vậy có phải chứng tỏ việc châm cứu để trừ độc không gây ảnh hưởng gì khác cho hắn không?" Hoàng đế quay sang hỏi Viện phán, "Hoài Vương đã có thể nhìn thấy, cũng sẽ không phát điên nữa, đúng không?"
"Không phải là không có khả năng. Có lẽ Vương gia cát nhân thiên tướng, thể trạng lại hồi phục tốt." Viện phán đáp.
"Có điều, đây mới chỉ là ngày thứ hai tiến hành châm cứu, kết quả cụ thể thế nào vẫn chưa thể xác định. Bệ hạ và Vương gia cũng nên chuẩn bị tinh thần trước."
Hoàng đế chỉ nghe lọt nửa câu đầu, nửa câu sau lại chẳng để tâm.
Ngài giơ một ngón tay trước mặt Chu Viễn Hồi, quơ quơ rồi hỏi: "Nhị đệ, đây là mấy?"
Chu Viễn Hồi lập tức nắm lấy ngón tay ngài, thoạt nhìn không có chút hứng thú nào với trò chơi nhàm chán của hoàng huynh mình.
"Bắt được ngay lập tức, đúng là có thể nhìn thấy rồi." Hoàng đế nói.
"Thị lực của Vương gia quả thực hồi phục rất nhanh." Viện phán gật đầu, sau đó nhìn về phía Chu Viễn Hồi, hỏi, "Từ hôm qua đến nay, Vương gia có cảm thấy điều gì khác thường không? Tâm trạng có dao động gì không?"
Ánh mắt Chu Viễn Hồi khẽ động, trong đầu chợt nhớ đến chuyện đêm qua.
"Nếu trước đây đã từng có hành động tương tự, thì có tính không?" Hắn hỏi.
"Nhìn từ tình huống hiện tại, hẳn là không tính." Viện phán nói.
Chu Viễn Hồi khẽ thở phào. Hắn nhớ rõ, ngay đêm trước khi châm cứu, hắn cũng đã có phản ứng tương tự...
Vậy nên chuyện đêm qua, chưa chắc đã liên quan đến việc châm cứu.
"Hai ngày nay, ta ngủ không được sâu giấc, ông kê cho ta hai thang thuốc an thần đi." Chu Viễn Hồi nói.
"Vâng, Vương gia có lẽ quá căng thẳng nên ngủ không yên cũng là điều dễ hiểu, không cần quá lo lắng."
Viện phán nói rồi kê đơn thuốc an thần cho hắn.
Tối hôm nay, Chu Viễn Hồi không uống thuốc an thần, cũng không ngủ.
Thực ra, đêm qua lúc xảy ra chuyện, hắn hoàn toàn tỉnh táo. Chính hắn cũng không hiểu vì sao giữa đêm lại đột nhiên như vậy.
Hắn ý thức rất rõ ràng, biết mình đang làm gì. Chính vì thế, hắn đã cố gắng kiềm chế để không khiến người kia bị thương quá nặng.
Nhưng loại tỉnh táo này lại không phải hoàn toàn lý trí, mơ hồ vẫn xen lẫn một chút điên cuồng...
Điên cuồng.
Từ này khiến Chu Viễn Hồi có chút kiêng kỵ.
Hắn chấp nhận việc bản thân có thể mất kiểm soát, nhưng tuyệt đối không thể làm tổn thương Dụ Quân Chước. Nếu hắn khôi phục thị lực, nhưng lại trở thành kẻ chủ động làm tổn thương người ấy, vậy thì tất cả những gì hắn cố gắng có còn ý nghĩa gì nữa?
Chu Viễn Hồi giơ tay chạm vào gò má Dụ Quân Chước.
Thiếu niên khẽ run lên, lập tức tỉnh lại.
Dụ Quân Chước đang sợ hắn.
Sợ hắn lại phát điên như đêm qua.
Nhận thức này khiến lòng Chu Viễn Hồi rơi xuống tận đáy cốc.
"Vương gia?" Dụ Quân Chước khẽ gọi.
"Không có gì, ngủ đi." Giọng Chu Viễn Hồi bình tĩnh.
"Ừm." Nghe hắn nói vậy, Dụ Quân Chước yên tâm trở mình, tiếp tục ngủ.
Chu Viễn Hồi lắng nghe tiếng hít thở đều đặn bên tai, ánh mắt trầm xuống, cuối cùng đè nén tất cả những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Lần châm cứu thứ ba.
Chu Viễn Hồi đã có thể nhìn thấy rõ những vật ở gần.
Hoàng đế đặt tấu chương xuống trước mặt Chu Viễn Hồi.
Lần này, hắn thậm chí có thể đọc rõ từng chữ trên đó.
Lần châm cứu thứ tư.
Chu Viễn Hồi đã khôi phục gần tám phần thị lực.
Hiệu quả của việc châm cứu khử độc vượt xa mong đợi, Hoàng đế vui mừng ban thưởng hậu hĩnh cho Viện phán. Cả Thái Y Viện cũng được thơm lây.
"Hôm qua ngươi không về Vương phủ, hôm nay cũng không định quay về sao?" Hoàng đế hỏi.
"Có về. Nếu không về, Vương phi sẽ không vui." Chu Viễn Hồi nói.
Hoàng đế bật cười, trêu ghẹo: "Nếu việc châm cứu không có vấn đề gì, ngươi hoàn toàn có thể nói thẳng với Dụ Thiếu sư, cớ gì phải giấu diếm y?"
"Y suy nghĩ quá sâu, đệ không muốn làm y lo lắng." Chu Viễn Hồi đáp, rồi nghiêm túc bổ sung, "Việc này, mong hoàng huynh giữ kín giúp đệ."
Hoàng đế cười khổ: "Trẫm còn chưa nói cả với lão Tam."
Ai cũng biết Thành Quận Vương và Dụ Quân Chước quan hệ thân thiết. Nói với Thành Quận Vương chẳng khác nào nói thẳng với Dụ Quân Chước.
Hoàng đế đổi chủ đề: "Hôm nay đã là ngày 21. Tư Thiên Giám chọn ngày 24 để dời mộ nhạc mẫu của ngươi. Đến lúc đó, ngươi định thế nào? Dù sao thì......"
"Vương phi không thích người nhà bọn họ." Chu Viễn Hồi thản nhiên nói.
"Lúc này ngươi lại không nói đến quy củ?" Hoàng đế nhướn mày.
"Hoàng huynh không cần khó xử. Nếu Vĩnh Hưng Hầu có nghi vấn, cứ để ông ta đến tìm bổn vương là được."
"Được thôi, việc này trẫm không nhúng tay."
Hoàng đế hiểu rõ quan hệ căng thẳng giữa Dụ Quân Chước và Vĩnh Hưng Hầu phủ. Ngài hỏi một câu chỉ vì nguyên tắc của bậc quân vương, nhưng nếu phải đứng về phía Vĩnh Hưng Hầu mà đắc tội cả đệ đệ lẫn đệ tức, ngài đương nhiên không muốn.
Chu Viễn Hồi nói để Vĩnh Hưng Hầu tự đến tìm hắn, không ngờ trên đường xuất cung lại thực sự chạm mặt đối phương.
Trong mắt Vĩnh Hưng Hầu, hôm nay là lần đầu tiên hai người với danh nghĩa nhạc phụ - ca tế (con rể) chính thức gặp mặt.
Lửa giận trong lòng ông ta bốc cao, nhưng vẫn giữ quy củ, chắp tay hành lễ với Hoài Vương điện hạ.
Trên danh nghĩa, Hoài Vương là ca tế của Vĩnh Hưng Hầu phủ, nhưng từ lúc hồi Kinh đến nay, hắn chưa từng đặt chân đến phủ nhạc gia, thậm chí còn sai người chặn cửa, không cho Dụ Quân Hoằng vào cầu kiến hai lần.
Vĩnh Hưng Hầu vừa giận thật sự, vừa bất lực cũng là thật sự.
Danh tiếng của Hoài Vương điện hạ ai mà không biết? Hiện giờ mắt hắn không thấy, lại càng không ai dám chọc vào.
"Vương gia, lão phu hôm nay đến cầu kiến, là có chuyện muốn thương lượng." Vĩnh Hưng Hầu nói.
"Ông như vậy đâu phải cầu kiến? Đây rõ ràng là mai phục bổn vương trên đường ra cung."
Giọng điệu Chu Viễn Hồi lạnh lùng, Vĩnh Hưng Hầu hít sâu một hơi, khuôn mặt già nua vì tức giận mà đỏ bừng.
"Lão phu nghe nói Tư Thiên Giám đã định ngày dời mộ cho vong thê..."
"Vậy Hầu gia chắc cũng đã nhận được quy trình của Lễ bộ."
Trong quy trình của Lễ bộ, nghi thức dời mộ không cho phép bất kỳ ai từ Vĩnh Hưng Hầu phủ tham dự.
Vĩnh Hưng Hầu không dám phản bác quá mức, chỉ có thể tiếp tục khuyên giải: "Thể diện của Vĩnh Hưng Hầu phủ cũng là thể diện của Quân Chước. Nếu dời mộ mà lão phu không thể xuất hiện, đến lúc đó cả Kinh thành sẽ bàn tán không hay về Quân Chước."
"Vương phi không muốn gặp ông, nhạc mẫu của bổn vương càng không muốn gặp ông. Hầu gia hà tất phải miễn cưỡng?"
"Lão phu dù sao cũng là phụ thân của Quân Chước, luận vai vế còn là nhạc phụ của Vương gia. Nếu Vương gia cự tuyệt như thế, e rằng quá mức vô tình."
Chu Viễn Hồi cười lạnh: "Ông muốn nói thể diện? Vậy bổn vương hỏi ông: Khi nhạc mẫu ta khó sinh mà mất, ai là người không chịu trì hoãn dù chỉ một ngày, nhất định phải đưa Quân Chước ra khỏi phủ?"
Sắc mặt Vĩnh Hưng Hầu tái mét, im lặng không nói.
"Mùng 6 tháng Chạp, đúng lúc trời lạnh nhất Kinh thành, hầu gia là không muốn cho y sống sót sao?"
Ánh mắt Chu Viễn Hồi tràn đầy sát khí. Trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng năm đó, một đứa trẻ sơ sinh còn đỏ hỏn, bị khóa chặt trong tã lót, giữa trời đông giá rét, bị đẩy ra khỏi Kinh thành.
Đó chính là Dụ Quân Chước, vừa mới chào đời.
Lẽ ra y phải nhận được nhiều yêu thương, nhưng lại chỉ có lạnh lẽo, sợ hãi và bất lực.
Vĩnh Hưng Hầu suýt nữa đã giết cả Vương phi!
Giọng nam nhân băng lãnh, sát khí bao trùm quanh người: "Y sinh ra đã mang bệnh, tất cả đều do ông ban tặng!"
Vĩnh Hưng Hầu nghe ra sự khác thường trong giọng nói của Hoài Vương, sợ hãi đến mức loạng choạng, suýt nữa ngã xuống đất...
"Ngài..... Ngài..... Ngài định làm gì..." Vĩnh Hưng Hầu hoảng loạn thất thố.
"Bổn vương muốn ông vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt y!"
Chu Viễn Hồi bất ngờ ra tay, rút thanh trường đao từ bên hông một Vũ Lâm Vệ...
Mọi người ở đó đều kinh hãi thất sắc, nhưng muốn ngăn cản thì đã không kịp.
Đó chính là Hoài Vương điện hạ! Hơn nữa, thị lực của hắn nay đã khôi phục tám phần.
Hoài Vương phủ—
Dụ Quân Chước đang cùng Chu Dung nướng khoai lang, thì Thành Quận Vương vội vã chạy vào.
"Tẩu tẩu, không hay rồi!" Thiếu niên vẻ mặt hoảng loạn.
"Chuyện gì vậy?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Nhị ca... Nhị ca đã chém phụ thân ngươi... chém Vĩnh Hưng Hầu rồi!"
"Vương gia chém phụ thân ta?" Dụ Quân Chước kinh hãi.
"Chết hay chưa thì không biết, chỉ nghe nói là đã chém... Hơn nữa là ngay trong cung! Ta còn chưa tận mắt thấy, vừa nghe tin liền lập tức tới báo cho ngươi."
Dụ Quân Chước: ...