Dụ Quân Chước nhanh chóng thu lại suy nghĩ, không tiếp tục bận lòng với vấn đề này nữa.
Hiện tại, y cần tập trung vào phụ thân mình và hai vị huynh trưởng...
Tết đã sắp đến, y không muốn kéo dài chuyện này sang năm sau.
Ngày hôm sau, tin tức về vụ tập kích Dụ Quân Chước đã lan truyền khắp Kinh thành.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, triều đình đã đưa ra kết luận: Thích khách là người Đông Châu, có liên quan đến vụ ám sát Chu Viễn Hồi trước đó. Hiện tại, tất cả đã bị bắt, không còn hậu họa.
Dụ Quân Chước bật cười: "Chuyện này thế nào cũng có thể đổ lên đầu Đông Châu sao?"
"Coi như nhân cơ hội này, ghi thêm một nét vào sổ nợ cũ." Chu Viễn Hồi thản nhiên nói.
Nếu chuyện này không có kết luận rõ ràng, để dân chúng mặc sức đồn đoán, e rằng sẽ gây ra hoang mang không cần thiết.
"Thượng Quan Tĩnh có biết chuyện này không?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Sao vậy, em còn lo cho tiểu tử đó à?" Chu Viễn Hồi nhướng mày.
Dụ Quân Chước không phải lo lắng cho ai, y chỉ sợ tin tức này lan truyền ra ngoài sẽ bất lợi cho hai vị hoàng tử Đông Châu đang ở dịch quán. Nhưng ngẫm lại, với cách làm việc cẩn trọng của Chu Viễn Hồi, chắc chắn dịch quán đã được canh phòng cẩn mật, không để xảy ra bất kỳ sơ suất nào.
Khi hai người đang trò chuyện, người gác cổng bước vào bẩm báo có khách đến thăm.
Dụ Quân Chước nghe xong không hề ngạc nhiên, người đến chính là Dụ Quân Hoằng và Dụ Quân Tề.
Những kẻ chột dạ, vào lúc này, lại càng muốn chứng minh bản thân "thản nhiên".
Ánh mắt Chu Viễn Hồi trầm xuống, nhưng không nói gì, chỉ quay sang nhìn Dụ Quân Chước, hỏi: "Em có muốn gặp bọn họ không?"
"Đương nhiên là muốn gặp, không chỉ gặp, mà còn muốn trò chuyện thật tốt với hai vị huynh trưởng của ta nữa."
Nếu thích khách ám sát y đã bị định là người Đông Châu, vậy có nghĩa là hai vị công tử của Vĩnh Hưng Hầu phủ hoàn toàn không liên quan. Hai huynh trưởng của y đến thăm thương thế của y, sao y có thể không tiếp đón?
Dụ Quân Chước sai người đưa hai huynh trưởng vào, đồng thời khẽ ra hiệu để Chu Viễn Hồi tạm lánh đi, tránh để hắn ở đây khiến bọn họ dè dặt không dám nói gì.
Chu Viễn Hồi có chút không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy, tránh ra sau bình phong.
Khi hai huynh đệ bước vào, Dụ Quân Chước đang ngồi pha trà trong Noãn Các.
Dụ Quân Hoằng vừa vào cửa, nhìn thấy y liền hơi nheo mắt lại, nhưng rất nhanh đã khống chế được biểu cảm của mình.
"Nghe nói đệ bị thương, thương ở đâu? Có nặng không?" Gã bày ra dáng vẻ huynh trưởng quan tâm mà hỏi.
Dụ Quân Chước nghe giọng của gã, bỗng nhớ đến câu nói hôm qua y nghe được qua vách tường: Đã chết sao?
"Đại ca không cần lo lắng, ta không bị thương nặng, chỉ là trầy xước một chút da mà thôi." Dụ Quân Chước che giấu hết thảy cảm xúc nơi đáy mắt, khẽ cười nói, "Nhưng thật ra khiến các huynh bận lòng rồi."
"Cũng may hộ vệ Vương phủ lợi hại." Dụ Quân Hoằng đáp.
"Đúng vậy."
Dụ Quân Chước liếc nhìn nhị ca của mình, ánh mắt dừng lại trên món đồ mà đối phương đang xách trong tay.
Dụ Quân Tề thấy vậy cuối cùng cũng lên tiếng: "Đây là quà mà phụ thân và mẫu thân chuẩn bị cho đệ, nói rằng lần này đệ chắc chắn đã bị kinh sợ, nhân tiện bồi bổ một chút."
Có lẽ vì chột dạ, lần đầu tiên Dụ Quân Tề đối mặt với Dụ Quân Chước mà tỏ ra dịu dàng đến vậy, khiến Dụ Quân Chước cảm thấy có phần không quen.
Lưu quản gia đứng bên cạnh thấy thế liền tiến lên nhận lấy đồ.
"Phụ thân thế nào rồi?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Đã dưỡng thương gần khỏi, chỉ là tinh thần vẫn không được tốt."
Khi Dụ Quân Hoằng bước vào cũng có chút thấp thỏm. Tối qua ba phụ tử bọn họ đã bàn bạc thật lâu, tự thấy không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Hôm nay cũng hành xử đúng theo lễ nghi, đến thăm hỏi như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng chuyện đã làm thì chính là đã làm. Dù có che giấu thế nào, trong lòng gã vẫn có chút bất an.
Giờ phút này, thấy tam đệ không có gì khác thường, gã mới dần dần thả lỏng.
"Nói đến chuyện lần trước, cũng là Vương gia quá xúc động mà gây ra. Có điều, dời mộ mẫu thân mà nhất thời chưa báo với phụ thân, ông tức giận cũng là điều dễ hiểu."
Dụ Quân Chước chưa từng tỏ ra yếu thế trước hai vị huynh trưởng của mình. Lời này vừa thốt ra, cả Dụ Quân Hoằng lẫn Dụ Quân Tề đều có chút bất ngờ.
"Quân Chước, sao đột nhiên đệ lại..."
"Có lẽ sau khi trải qua sinh tử, con người bỗng nhìn thấu nhiều chuyện thôi."
Dụ Quân Chước nhìn hai vị huynh trưởng, trong ánh mắt thậm chí còn mang theo chút không nỡ rời xa.
"Trước kia trong lòng ta luôn oán hận phụ thân rất nhiều, bây giờ nghĩ lại thấy thật nực cười. Dẫu sao cũng là phụ tử, huynh đệ cùng chung huyết mạch, làm sao lại đến mức náo loạn đến bước ấy?"
"Đúng vậy." Dụ Quân Hoằng phụ họa, "Phụ thân trong lòng vẫn luôn nhớ đến đệ."
"Ta biết." Dụ Quân Chước thở dài, "Hiện tại Hoài Vương điện hạ đối xử với ta thực sự rất tốt, nhưng ta là nam tử, không thể có con nối dõi với ngài ấy. Tình cảm nhất thời có thể đáng quý, nhưng nếu muốn lâu dài, chung quy vẫn phải là người có chung huyết thống."
Sau tấm bình phong, đáy mắt Chu Viễn Hồi tối lại, biểu cảm vô cùng phức tạp.
"Đại ca trước nay vẫn luôn đối xử rộng lượng với ta, vậy mà ta lại hay xa cách." Dụ Quân Chước rót trà, đưa cho đại ca.
"Huynh đệ trong nhà, khách sáo như vậy làm gì?" Dụ Quân Hoằng nhận lấy chén trà.
Dụ Quân Chước lại rót trà cho nhị ca, đáy mắt vẫn mang theo ý cười.
Ba huynh đệ, mỗi người đều ôm tâm tư, nhưng lại chưa bao giờ hòa hợp đến thế.
"Trước kia chỉ muốn rời khỏi Hầu phủ, giờ đây lại muốn quay về." Thần sắc của Dụ Quân Chước thoáng chút thẫn thờ.
"Đệ muốn trở về Hầu phủ?" Dụ Quân Hoằng hỏi.
"Dù sao ta cũng là nhi tử Dụ gia." Dụ Quân Chước nhấp một ngụm trà.
"Tất nhiên, nếu đệ muốn trở về, Vĩnh Hưng Hầu phủ vĩnh viễn là nhà của đệ." Dụ Quân Hoằng nói.
Ba huynh đệ trò chuyện thêm một lát, bề ngoài có vẻ hòa thuận mà nhấp trà. Thấy sắc mặt Dụ Quân Chước hơi tái nhợt, hai huynh đệ kia mới đứng dậy cáo từ.
Vừa tiễn họ đi, Dụ Quân Chước liền cúi người nôn khan mấy tiếng. Chu Viễn Hồi vốn còn đang bận để ý đến câu nói kia của y— "Nếu muốn lâu dài, chung quy vẫn phải là người có chung huyết thống", nhưng khi thấy bộ dạng này của y, lập tức chẳng còn tâm trạng mà so đo nữa. Hắn vội vàng sai người đi mời thái y.
—
Trên đường đi.
Hai huynh đệ Dụ gia đều mang đầy nghi hoặc trong lòng.
"Ca, rốt cuộc Dụ Quân Chước có ý gì?" Dụ Quân Tề khó hiểu hỏi.
"Có lẽ là sau khi trải qua sinh tử, thực sự đã nghĩ thông suốt mà đổi tính rồi." Dụ Quân Hoằng đáp qua loa.
"Y nói muốn trở về Hầu phủ, là có ý gì chứ? Chẳng lẽ Hoài Vương điện hạ chán ghét y rồi?"
Trên mặt Dụ Quân Tề vốn dĩ tươi cười, giờ đây cũng thu lại, giọng nói mang theo chút giễu cợt: "Phụ thân vốn dĩ đã không ưa gì y, y còn quay về làm gì, chẳng phải tự chuốc nhục nhã sao?"
Dụ Quân Hoằng liếc nhìn nhị đệ một cái: "Đệ nghĩ phụ thân thực sự chướng mắt y?"
"Phụ thân xưa nay chẳng hề thích y, nếu không sao lại đày y về thôn trang suốt bao năm như vậy?"
"Vậy hôm nay là ai bảo chúng ta đến gặp y?"
"Là phụ thân." Dụ Quân Tề nhíu mày, "Nhưng thế thì chứng minh được gì chứ?"
Dụ Quân Tể vẫn tưởng rằng, việc phụ thân phái hai huynh đệ bọn họ đến Hoài Vương phủ chỉ là để che giấu chột dạ, tránh khiến người khác nghi ngờ.
"Trước kia phụ thân không ưa y, nhưng đó đã là chuyện cũ." Dụ Quân Hoằng lạnh nhạt nói, "Trải qua lần này, ai cũng thấy rõ Bệ hạ dung túng Hoài Vương đến mức nào. Phụ thân ở trước mặt y, dù chỉ một câu không vừa ý cũng chẳng dám nói. Hiện giờ, Dụ Quân Chước đã không còn là tiểu tử vô danh không nơi nương tựa ở nông thôn nữa, mà là Hoài Vương phi. Nếu có một ngày y thực sự muốn quay về Vĩnh Hưng Hầu phủ, phụ thân chỉ có thể mong mà còn chẳng được."
Dụ Quân Tề sững sờ, hiển nhiên chưa từng suy nghĩ cẩn thận về những thay đổi trong hơn một năm qua.
Vĩnh Hưng Hầu đã không còn là Vĩnh Hưng Hầu của ngày trước, mà Dụ Quân Chước cũng chẳng còn là thiếu niên năm nào.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nhị đệ, Dụ Quân Hoằng lại mở miệng: "Phụ thân từ trước đến nay coi trọng thể diện, mà bây giờ, người có thể giữ thể diện cho ông ấy, chỉ có Dụ Quân Chước. Khi còn trẻ, mẫu thân có thể khiến ông ấy vui vẻ, nhưng bây giờ, ông ấy đâu còn tâm tư đó nữa. Còn đệ và ta trong mắt phụ thân, chẳng khác gì Dụ Quân Chước 16 năm trước."
"Sao có thể chứ?" Dụ Quân Tề không tin.
"Đệ có biết đêm qua ông ấy đã nói gì với ta không?"
"Cái gì?"
"Nếu Dụ Quân Chước kế thừa tước vị Vĩnh Hưng Hầu, tương lai không có con nối dõi, tước vị vẫn có thể trở lại trong tay con của ta hoặc con của đệ."
Trước đêm qua, chính Dụ Quân Hoằng cũng không ngờ rằng phụ thân lại đột ngột thay đổi chủ ý, không còn muốn gã làm Thế tử nữa. Có lẽ vì Hoàng đế mãi vẫn chưa chính thức phong tước, khiến cơ hội trở nên xa vời. Cũng có thể do vụ ám sát thất bại đã khiến ông ta hoàn toàn dập tắt hy vọng.
Dụ Quân Hoằng thất vọng đến cực điểm.
Thực tế, lời của Vĩnh Hưng Hầu tối qua chỉ là để an ủi gã mà thôi. Ý thực sự là, nếu cuối cùng Bệ hạ quyết định phong tước cho Dụ Quân Chước, thì chỉ cần y không có con, tước vị vẫn sẽ thuộc về Dụ gia.
Nhưng Dụ Quân Hoằng lại chỉ ghi nhớ nửa câu sau.
Vị nhi tử từng hiếu thuận nhất Dụ gia, sau khi trải qua những chuyện này, sớm đã hoàn toàn đánh mất bản tâm.
"Đại ca, phụ thân có thể vì Dụ Quân Chước mà khắt khe với chúng ta không?" Dụ Quân Tề cảm thấy nguy cơ ngày càng rõ rệt, "Lần trước khi huynh nói muốn ám sát y, phụ thân đã không quá đồng ý, cảm thấy quá mạo hiểm."
Nếu Dụ Quân Chước thực sự làm lành với phụ thân, thì hai huynh đệ bọn họ còn gì để tranh giành nữa?
Dù sao thì, bọn họ hiểu rõ hơn ai hết sự vô tình của phụ thân mình.
Sau khi xe ngựa của huynh đệ Dụ gia rời đi không lâu, Thành Quận Vương liền tới Hoài Vương phủ.
Trong Noãn Các, Dụ Quân Chước đang cầm bát canh ấm dạ dày, nhấp từng ngụm nhỏ. Hai má y ửng hồng vì hơi nóng.
"Khí sắc của tẩu tẩu hôm nay tốt hơn nhiều rồi." Thành Quận Vương đặt một túi mứt hoa quả lên bàn con rồi ngồi xuống, quan sát y kỹ càng.
Hôm qua nghe tin Dụ Quân Chước bị ám sát, hắn ta sợ đến mất ngủ. Mãi đến khi biết người không sao, hắn ta mới yên tâm.
"Ta vừa hay có chuyện muốn bàn bạc với ngươi." Dụ Quân Chước nói.
"Tẩu tẩu cứ nói, chuyện gì vậy?" Thành Quận Vương hỏi.
"Ta ở Kinh thành không có nhiều bằng hữu, đến Tết muốn náo nhiệt một chút. Vừa hay Kỳ Phong cũng mới trở về không lâu, ngươi có thể thu xếp một buổi Đông yến, mời bằng hữu của ngươi đến, nhân tiện giới thiệu ta với Kỳ Phong được không?"
"Đưaợc nha! Ta vốn cũng muốn dẫn ngươi ra ngoài chơi, chỉ là sợ nhị ca ta không đồng ý." Thành Quận Vương liếc nhìn nhị ca mình một cái, thấy đối phương vẫn đang ngồi trước án thư viết gì đó, không hề để ý đến bọn họ, liền tiếp tục nói, "Tẩu tẩu thích kết giao kiểu bằng hữu nào? Nếu không ta đến Quốc Tử Giám tìm, bọn họ đều khá văn nhã..."
"Đừng tìm ở Quốc Tử Giám, tìm mấy kẻ ăn chơi trác táng với cả võ nhân." Chu Viễn Hồi đột nhiên xen vào.
"Cũng đúng, người như vậy ta quen biết nhiều hơn." Thành Quận Vương cười hì hì.
Hắn ta vốn đã là một tên ăn chơi trác táng, kiểu bằng hữu như vậy có thể kéo cả xe.
"Nhưng có một người, đến lúc đó ngươi phải dụng tâm mời cho bằng được." Dụ Quân Chước nói.
"Kỳ Phong sao? Kỳ Phong thì ta chắc chắn sẽ gọi rồi, tiểu tử đó đâu phải người ngoài."
"Một người khác."
"Ai vậy?"
Dụ Quân Chước cầm một miếng mứt hoa quả bỏ vào miệng, chậm rãi nói ra một cái tên khiến Thành Quận Vương kinh ngạc đến suýt rớt cằm.
—
Hai ngày sau.
Thiệp mời Đông yến được gửi đến Vĩnh Hưng Hầu phủ.
Khi nhận được thiệp mời, Dụ Quân Tề còn tưởng mình nhìn nhầm. Nhưng trên đó rõ ràng ghi "Nhị công tử Vĩnh Hưng Hầu phủ", thậm chí còn có cả tên gã.
Phản ứng đầu tiên của gã là nghi ngờ Thành Quận Vương đang trêu chọc mình. Lúc trước, gã từng bị trục xuất khỏi Quốc Tử Giám mất mặt không ít, mà trong chuyện này, Thành Quận Vương cũng góp phần không nhỏ. Nói trắng ra, hai người bọn họ vốn có thù oán.
Thế nhưng, sau nửa năm yên lặng, Dụ Quân Tề không còn là kẻ chẳng hiểu sự đời như trước nữa.
Dù đầu óc gã không hẳn đã trở nên linh hoạt hơn, nhưng ít ra cũng hiểu được sự ấm lạnh của lòng người. Câu "Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt", giờ gã đã thấm thía. Phụ thân gã vốn là người sĩ diện, dù trước đây Dụ Quân Chước bao lần chống đối, thậm chí còn khiến ông ta mất thể diện, nhưng cuối cùng vẫn phải e dè thân phận của y, nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.
Vậy thì gã tính là gì chứ?
Lỡ như Thành Quận Vương thực sự muốn kết giao với gã thì sao?
Dù gì, gã cũng là thân ca ca của Hoài Vương phi.
Sau một đêm trăn trở, cuối cùng Dụ Quân Tề quyết định nhận lời mời.