Dụ Quân Chước thoáng nhìn qua bàn cờ đã bày sẵn, nét mặt không chút gợn sóng.
"Tối qua là bổn vương sai." Chu Viễn Hồi lên tiếng.
Dụ Quân Chước vẫn không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm hắn, tựa như muốn từ đôi mắt sâu thẳm kia tìm ra manh mối nào đó.
Chu Viễn Hồi bị ánh mắt kia nhìn đến thất thần, vô thức đưa tay kéo lấy Dụ Quân Chước.
Dụ Quân Chước không hề tránh né, cứ để mặc bàn tay rộng lớn, ấm áp của hắn bao trọn lấy tay mình.
Tối qua, một quyền tức giận của Dụ Quân Chước không chỉ khiến tay y sưng đỏ, mà còn để lại trên mặt Chu Viễn Hồi một vết bầm xanh nơi cằm, trông vô cùng chói mắt.
"Còn đau không?" Dụ Quân Chước khẽ hỏi.
"Không đau. Tay em thì sao?"
Vừa nói, Chu Viễn Hồi vừa cúi đầu, cẩn thận quan sát tay y.
Ánh mắt Dụ Quân Chước rơi xuống vết sẹo nơi hổ khẩu của hắn, bất giác nhớ lại lần đầu gặp Viễn Châu. Khi đó, đối phương luôn che kín bản thân, tay áo kéo dài, cổ áo dựng cao, chẳng để lộ chút dấu vết nào.
Hồi đó, Dụ Quân Chước vẫn luôn muốn tìm lại người đã cưu mang mình ở kiếp trước. Y thậm chí từng đưa ra yêu cầu muốn xem tay Viễn Châu, nhưng lần nào cũng bị từ chối.
Chu Viễn Hồi cũng có thói quen như thế.
Dụ Quân Chước nhớ rất rõ, lúc mới đến Hoài Quận, Chu Viễn Hồi luôn mặc võ phục cổ cao, tay áo được may theo kiểu đặc biệt. Cho đến khi hắn trúng độc hôn mê, y mới có cơ hội nhìn thấy vết sẹo nơi hổ khẩu kia.
Thói quen... cũng giống nhau đến vậy.
Vì sao lại muốn che đi vết sẹo?
Hoặc là do cảm thấy không mỹ quan, muốn che lấp.
Hoặc có lẽ, vết sẹo này quá mức đặc thù, dễ dàng khiến người khác nhận ra.
Nếu lần đó người lưu lại Kinh thành thật sự là Chu Viễn Hồi, hắn tất nhiên phải ẩn giấu tung tích, không thể để ai biết mình đã "chết giả". Cho nên, dù lúc đầu Viễn Châu có mang mặt nạ trước mặt y, vẫn cố tình che đi vết thương trên tay và cổ.
Dụ Quân Chước nhìn về phía Chu Viễn Hồi, trong khoảnh khắc, đôi mắt sâu thẳm của nam nhân trùng khớp với ánh mắt sắc bén trong ký ức của y về Viễn Châu.
Là hắn.
Viễn Châu... thật sự chính là hắn?!
Giây phút đó, Dụ Quân Chước chấn động đến mức không thốt nên lời.
Nhưng rất nhanh, nỗi kinh ngạc kia liền bị phẫn nộ thay thế.
Nếu nói lúc trước Viễn Châu cải trang để giấu thân phận, y có thể hiểu. Dù sao, Hoài Quận khi ấy đứng trước đại sự, Hoài Vương đương nhiên không thể dễ dàng tin tưởng một kẻ xa lạ chưa từng quen biết.
Nhưng hôm nay, bọn họ đã thành thân một năm, những chuyện thân mật nhất cũng đã trải qua, vậy mà Chu Viễn Hồi vẫn giấu diếm y sao?
Hắn... là đang trêu đùa y ư?!
Nếu không, vì sao đêm qua tận mắt thấy y đau lòng đến thế, vậy mà vẫn không chịu nói rõ với y?
"Em... không sao chứ?" Chu Viễn Hồi bị ánh mắt kia nhìn đến chột dạ, giọng điệu có phần lúng túng.
"Không có gì." Dụ Quân Chước thu lại cảm xúc, không vội chất vấn.
Y muốn xem thử, Chu Viễn Hồi có thể tiếp tục diễn đến khi nào.
"Cùng ta trở về đi, được không?" Chu Viễn Hồi thấp giọng hỏi, trong giọng nói mang theo chút khẩn cầu.
"Ta không muốn trở về." Dụ Quân Chước lạnh nhạt đáp.
"Vẫn còn giận ta sao?"
"Vương gia..." Dụ Quân Chước trầm ngâm giây lát, chậm rãi nói, "Ta muốn gặp Viễn Châu."
Chu Viễn Hồi sững sờ, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Nếu là trước đêm qua, nghe được lời này, hắn nhất định lại suy nghĩ lung tung. Nhưng lúc này, trong lòng hắn đã sớm bị áy náy và đau lòng lấp đầy, chẳng còn chỗ cho những ghen tuông vô cớ.
"Tối qua Vương gia chẳng phải đã nói hắn còn sống sao? Nếu hắn vẫn còn tồn tại, ta muốn gặp hắn. Có được không?"
"Chờ sau này trở về Kinh thành, nếu em vẫn—"
"Ta không muốn chờ. Nếu hắn đang ở Kinh thành, hôm nay ta sẽ lập tức khởi hành."
"Em..." Ánh mắt Chu Viễn Hồi khẽ dao động, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói, "Được."
Hắn vừa nghe ám vệ bẩm báo rằng Dụ Quân Chước muốn rời đi, đã sớm hoảng loạn. Giờ phút này, y nói gì hắn cũng không chút do dự đáp ứng.
Huống hồ, muốn gặp Viễn Châu cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, chẳng qua chỉ là một tấm mặt nạ dịch dung mà thôi. Chuyện này, hắn có thể giải quyết.
"Ta sẽ đợi ở khách điếm. Khi nào nhìn thấy hắn, ta mới cùng ngài trở về."
Giọng điệu Dụ Quân Chước kiên định, hiển nhiên không có ý định thương lượng.
Chu Viễn Hồi thế mà lại chẳng hề do dự, liền gật đầu nói: "Được, tối nay ta sẽ để hắn đến gặp em."
Nghe vậy, Dụ Quân Chước khẽ thở dài trong lòng, biết mình đã đoán đúng.
—
Trong đại doanh.
Đàm Nghiên Bang nghe tin Vương gia muốn tìm mặt nạ dịch dung, cả người cứng đờ.
"Vương gia? Ngài đây là định làm gì?"
"Còn có thể làm gì? Trước tiên dỗ em ấy vui vẻ đã."
Chu Viễn Hồi lúc này hối hận đến mức ruột gan xoắn thành một cục. Đêm qua, hắn không nên lỡ miệng nói ra những lời đó, càng không nên cố chấp mạnh miệng.
"Theo thuộc hạ thấy, chi bằng ngài cứ thẳng thắn với Vương phi thì hơn."
"Nếu là trước đêm qua, có lẽ còn được." Chu Viễn Hồi cười khổ, giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Nhưng sau trận ầm ĩ tối qua, hắn chẳng những khiến Dụ Quân Chước rơi nước mắt, còn khiến y tức giận đến mức muốn rời khỏi hắn. Hiện tại, người ta đã quyết tâm bỏ hắn lại mà đi rồi...
Giờ phút này, hắn nào còn dám đổ thêm dầu vào lửa?
Để tránh chọc giận Dụ Quân Chước thêm nữa, hắn chỉ có thể tìm cách trước tiên trấn an y.
"Aiz..." Đàm Nghiên Bang thở dài cảm khái, "Làm người thật sự không thể đi sai một bước, nếu không chính là một bước lầm, từng bước sai."
"Bổn vương hôm nay dù có mất hết thể diện cũng phải bước cuối cùng này. Tuyệt đối không thể tiếp tục kéo dài chuyện này được nữa."
Lần này, Chu Viễn Hồi cũng xem như đã học được một bài học xương máu. Hắn quyết định vứt bỏ thể diện, trước tiên dùng thân phận Viễn Châu để dỗ dành Vương phi, sau đó nhân lúc tâm trạng y tốt lên, sẽ thành thật thú nhận mọi chuyện.
"Nếu Vương phi vẫn còn giận thì sao?" Đàm Nghiên Bang hỏi.
"Vậy thì cứ mặt dày mà dỗ tiếp, chẳng lẽ lại để em ấy thật sự bỏ đi?"
Chu Viễn Hồi vừa hối hận, vừa đau lòng.
Đêm qua nhìn thấy Dụ Quân Chước khóc đến mức thương tâm như vậy, trái tim hắn như bị bóp nghẹt.
Cũng chính khoảnh khắc đó, hắn bỗng nhận ra, thể diện có hay không, kỳ thực cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Trong khi đó, ở khách điếm, Dụ Quân Chước đang ngủ một giấc trưa yên tĩnh.
Sau khi cơn kinh hãi và phẫn nộ qua đi, tâm tình Dụ Quân Chước đã bình ổn hơn rất nhiều.
Nhưng y không nhịn được mà hồi tưởng lại biết bao chuyện trong quá khứ.
Y nhớ đến ngày Viễn Châu cùng về Hầu phủ. Cũng chính ngày đó, y biết được mẫu thân sau khi mất đã bị chôn vùi ở bãi tha ma. Khi ấy, y đau đớn đến mức muốn chết theo, thậm chí còn nôn ra máu. Cuối cùng, Lưu quản gia đề nghị đưa bài vị mẫu thân về thờ tại Vọng Nguyệt Các.
Bây giờ nghĩ lại, hẳn là chủ ý của Chu Viễn Hồi.
Sau đó, chẳng bao lâu sau khi Viễn Châu rời khỏi Kinh thành, Hoàng đế liền ban ý chỉ dời mộ mẫu thân y. Khi ấy, Viễn Châu đã đi Hoài Quận, mà thánh chỉ kia, nghĩ thế nào cũng là do hắn âm thầm sắp đặt.
Dụ Quân Chước thật sự tức giận, nhưng cũng không thể không thừa nhận ân tình này.
Chỉ là nghĩ đến việc bản thân bị giấu diếm lâu như vậy, ngày ngày lo lắng an nguy của Viễn Châu, thậm chí còn vì chuyện "viên phòng" đêm đó mà bất an đề phòng... lòng y không khỏi dâng lên một cỗ bực bội khó tả.
Chu Viễn Hồi rõ ràng có rất nhiều cơ hội để nói thật với y, vậy mà lại cố tình kéo dài đến tận bây giờ. Nếu không phải y tình cờ phát hiện, lẽ nào đối phương định giấu y cả đời hay sao?
Thật sự quá đáng!
Lúc hoàng hôn buông xuống, tiếng gõ cửa phòng khách điếm cuối cùng cũng vang lên.
Tim Dụ Quân Chước đột nhiên đập mạnh, y đứng dậy, chậm rãi bước đến cạnh cửa.
"Là ai?" Y cất giọng hỏi.
"Là ta." Bên ngoài, giọng nói của Viễn Châu vang lên qua lớp cửa gỗ.
Sau một năm xa cách, cuối cùng y cũng lại nghe thấy thanh âm quen thuộc ấy.
Trước đây y chưa từng nhận ra điều gì khác lạ, có lẽ vì Viễn Châu luôn cố ý đè thấp giọng nói. Chính vì thế, khi gặp Chu Viễn Hồi, y chưa bao giờ cảm thấy có điểm nào không ổn.
Nhưng bây giờ, khi đã quá mức quen thuộc với Chu Viễn Hồi, một lần nữa nghe lại giọng của Viễn Châu, y liền lập tức nhận ra những điểm sơ hở chồng chất. Nếu thực sự đã quá quen với giọng một người, dù đối phương có che giấu tinh vi đến đâu, cũng khó có thể hoàn toàn che đậy.
Dụ Quân Chước trầm mặc hồi lâu, sau đó mới vươn tay mở cửa phòng.
Bên ngoài, một nam nhân thân hình cao lớn đứng lặng trong ánh chiều tà.
Gương mặt kia vẫn bình phàm như cũ, đúng là Viễn Châu không thể nghi ngờ.
Nhưng khi Dụ Quân Chước nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ một ánh nhìn, y lập tức nhận ra sự thật.
Thật kỳ lạ, trước đây y đã từng chung sống với Viễn Châu một thời gian dài, vậy mà khi nhìn thấy Chu Viễn Hồi, y lại chẳng hề nhận ra điều gì. Nhưng giờ phút này, khi đứng trước "Viễn Châu", y chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy cũng có thể xuyên thấu lớp ngụy trang.
Có lẽ... chính là vì bọn họ đã ở bên nhau quá lâu.
Có lẽ là bởi vì, bọn họ đã có quá nhiều lần bốn mắt nhìn nhau trong những khoảnh khắc sâu thẳm...
Chu Viễn Hồi luôn có một thói quen, hắn rất thích nhìn chằm chằm vào Dụ Quân Chước.
Hắn nhìn y khi trong mắt y ánh lên hơi nước mông lung, nhìn y khi y thất thần, nhìn y khi y khóc, nhìn y khi y không giấu nổi nét vui mừng trong đáy mắt. Chính vì thế, mỗi khi Dụ Quân Chước vô thức quay đầu, y luôn bị ánh mắt nóng rực kia cuốn lấy.
Ánh mắt ấy mang theo khát vọng, mang theo sắc bén không hề che giấu, như một con mãnh thú đang âm thầm quan sát con mồi của mình, khiến y không cách nào trốn tránh.
Giờ khắc này—
Mọi suy đoán của Dụ Quân Chước rốt cuộc đã được chứng thực.
Từng dòng suy nghĩ cuồn cuộn trào dâng trong lòng y, ngực như bị siết chặt, còn đôi mắt thì chợt đỏ hoe.
Viễn Châu thoáng ngẩn người, không biết phải làm sao.
Hắn theo bản năng định giơ tay lên, nhưng rồi lại nhớ đến thân phận hiện tại của mình, cuối cùng vẫn lặng lẽ thu tay về.
"Vương phi, đã lâu không gặp." Hắn nhẹ giọng nói.
"Thật sự là ngươi."
Dụ Quân Chước bước lên một bước, đứng ngay trước bậc cửa, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể nghe rõ nhịp thở của nhau.
Khoảnh khắc ấy, tim Viễn Châu đập loạn một nhịp.
Bản năng thúc giục hắn bước tới, nhưng lý trí lại nhắc nhở rằng hắn nên lùi về sau.
Thế nên, hắn chỉ đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
"Lâu như vậy, ngươi có từng nghĩ đến ta không?" Dụ Quân Chước khẽ hỏi.
"Ta......" Viễn Châu chần chừ, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.
"Từ lần chia biệt trước, ngày ngày ta đều nhớ đến ngươi."
"......"
Nếu Viễn Châu có thể bình tâm đôi chút, hẳn sẽ nhận ra ánh mắt Dụ Quân Chước lúc này so với thường ngày có thêm vài phần lãnh đạm. Vốn dĩ thiếu niên kia ôn nhu điềm đạm, hiếm khi tỏ ra xa cách, nhất là đối với người thân cận.
Thế nhưng giờ khắc này, hắn lại chẳng thể giữ nổi bình tĩnh, thậm chí chẳng thể suy nghĩ minh mẫn.
"Ta muốn đi tìm ngươi, nhưng ta chẳng hay ngươi ở nơi đâu. Ta còn tưởng rằng... ngươi đã không còn nữa."
"Ta......"
Chưa đợi hắn lên tiếng, Dụ Quân Chước đã khẽ nghiêng người tiến sát hơn.
Hai người chênh nhau nửa cái đầu, Viễn Châu hơi cúi xuống, Dụ Quân Chước chỉ cần nhón chân một chút là có thể chạm vào môi nam nhân.
Hơi thở quấn quýt, môi kề cận, chỉ còn cách một đường tơ mỏng manh.
Viễn Châu không dám nhúc nhích, không thể tiến tới, cũng chẳng nỡ lui về.
"Ta có vật này muốn trao cho ngươi." Dụ Quân Chước dịu giọng nói.
Viễn Châu có chút ngẩn ngơ, hỏi: "Là gì?"
"Ngươi đứng yên nơi đó, chớ nhúc nhích, nhắm mắt lại."
"Được." Viễn Châu chậm rãi nhắm mắt lại.
"Không được nhìn lén, nhắm thật chặt."
"Ừ."
Dụ Quân Chước đưa tay khẽ quơ quơ trước mặt hắn, chắc chắn rằng đôi mắt hắn thực sự đã nhắm, lúc này mới an tâm.
Trong đầu Viễn Châu một mảnh hỗn loạn, chẳng rõ Dụ Quân Chước muốn trao cho hắn thứ gì. Giờ khắc này, toàn bộ suy nghĩ của hắn đều bị hơi thở ấm áp của thiếu niên lấp đầy, cùng đôi môi gần trong gang tấc kia, đến nỗi cả mục đích ban đầu của chuyến đi này cũng suýt nữa quên mất.
Chu Viễn Hồi tuyệt đối không thể ngờ rằng, tối qua chính hắn còn vì Viễn Châu mà tranh giành tình cảm.
Vậy mà hôm nay, chính Viễn Châu lại hoàn toàn đem thân phận của mình quẳng ra sau đầu...
Dụ Quân Chước rốt cuộc muốn cho hắn thứ gì?
Hắn nghĩ, mặc kệ là gì đi nữa, hắn đều sẽ nhận.
Là một viên mứt hoa quả hay một chén độc dược, là một cái tát hay một cái ôm, đều không sao cả.
Chỉ cần là Dụ Quân Chước muốn cho hắn, hắn nguyện ý tiếp nhận tất cả...
"Rào!"
Một trận tiếng nước vang lên.
Cùng với đó là toàn thân nam nhân ướt đẫm.
"Rầm!"
Cửa phòng bị đóng sầm lại.
Tấm cửa gỗ vững chắc hung hăng đập thẳng vào mũi Nguyên Châu.
Vừa rồi hắn nghiêng người tiến tới quá sâu, nửa cái đầu gần như đã vươn vào bên trong. Một cú va mạnh như vậy, cái mũi hắn thực sự thê thảm vô cùng.
Đám ám vệ nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Vương gia nhà mình, lập tức từ bốn phương tám hướng nhảy ra.
Sau đó, bọn họ liền tận mắt chứng kiến cảnh tượng Hoài Vương điện hạ — người đã dịch dung — chật vật như một con gà rớt vào nồi canh, một tay ôm mũi, bộ dạng vô cùng thê lương.
Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ.
Tình cảnh lúc này có thể nói là vô cùng xấu hổ.