Lúc này, Thượng Quan Tĩnh vẫn còn đứng chờ trong viện, chưa chịu rời đi.
Từ dịch quán ra ngoài một lần đã vô cùng khó khăn, lại còn bị người giám sát, thật sự không dễ dàng tự do hành động.
"Vương phi điện hạ." Thượng Quan Tĩnh vừa thấy Dụ Quân Chước liền bước nhanh tới.
"Việc này là ý chỉ từ Kinh thành, ngay cả Vương gia cũng không có cách nào." Dụ Quân Chước nói.
Đáy mắt Thượng Quan Tĩnh lóe lên một tia tuyệt vọng, nhưng cuối cùng vẫn giữ lễ nghĩa, cúi người hành lễ với Dụ Quân Chước, sau đó mới cáo từ rời đi.
Trước ngày khởi hành, Kỳ chưởng quầy sai người truyền lời, nói rằng con thuyền đầu tiên của thương hội mới đã chính thức được đặt tên, muốn Dụ Quân Chước qua một chuyến.
Dù sao trên danh nghĩa, Dụ Quân Chước và Kỳ Phong mới là chủ nhân của thương hội. Kỳ Phong vẫn còn ở bên ngoài chưa trở về, mà Dụ Quân Chước lại sắp lên đường đến Kinh thành một thời gian dài. Nếu lúc này không tổ chức một nghi thức chính thức, sau này nhiều chuyện sẽ khó bề thúc đẩy.
Hôm nay, Dụ Quân Chước dẫn theo Chu Viễn Hồi và Chu Dung cùng đến xưởng đóng thuyền.
Con thuyền thật ra vẫn chưa hoàn toàn hoàn thiện, chỉ mới có hình dáng đại khái. Nhưng hôm nay vốn chỉ là làm một nghi thức lấy hên, cũng không quá câu nệ tiểu tiết.
"Quân Chước, lại đây, kéo tấm lụa đỏ này xuống." Kỳ chưởng quầy gọi Dụ Quân Chước.
Dụ Quân Chước làm theo, bước đến đầu thuyền, nhẹ nhàng kéo tấm lụa đỏ xuống. Cùng lúc đó, có người đốt một tràng pháo, âm thanh bùm bùm vang vọng khắp nơi.
Trong tiếng pháo rộn ràng, Dụ Quân Chước quay lại đứng bên cạnh Chu Viễn Hồi. Nam nhân đang ôm Chu Dung trong lòng, nhóc con rụt cổ, hai tay che kín tai, khuôn mặt nhăn nhó vì tiếng ồn.
Khoảnh khắc đó, trong lòng Dụ Quân Chước chợt dâng lên một cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Trước đây, y luôn cảm thấy mình là kẻ bất hạnh nhất trên đời, vừa sinh ra đã mất mẫu thân, phụ thân lại vô tình, gia đình không nơi nương tựa.
Nhưng hiện tại, y có cữu cữu, có một thương hội giúp y tự mình mưu sinh, và còn có hai phụ tử một lớn, một nhỏ, đứng trước mặt.
"Đáng tiếc thuyền còn chưa thể xuống nước. Cữu cữu nói chờ thêm một thời gian nữa, là có thể thử chuyến đầu."
"Có muốn lên xem thử không? Con thuyền này là cữu cữu cố ý cho người đóng tặng ta. Nó không phải thuyền đánh cá, cũng không phải thuyền hàng, càng không phải chiến thuyền." Dụ Quân Chước hỏi.
"Vậy nó là thuyền gì?" Chu Dung tò mò hỏi.
"Là du thuyền." Dụ Quân Chước kéo hai phụ tử lên boong con thuyền chưa hoàn thành, "Ta dự định đặt tên cho nó, cùng tên với thương hội."
Chu Viễn Hồi một tay ôm Chu Dung, một tay khẽ vuốt thân thuyền, như thể vô tình hỏi: "Thương hội của ngươi tên là gì?"
"Cữu cữu mở thương hội tên là Hoài Triều, thương hội nới này lấy ý từ đó, đặt là... Vọng Hoài Thương Hội."
Hoài Triều nhìn Hoài.
Chu Viễn Hồi cảm giác tim mình đập nhanh hơn mấy nhịp.
Hắn hiểu rõ, chữ Hoài này tất nhiên chỉ Hoài Quận.
Nhìn Hoài Vương mà mong nhớ... Hoài Quận là nơi quy về...
Dụ Quân Chước đặt tên như vậy, là có ý hay chỉ là trùng hợp?
Ngày hôm sau.
Đoàn người chính thức khởi hành trở về Kinh thành.
Lần này đi cùng không ít người, ngoài ba người Dụ Quân Chước và những người hầu cận như Đàm Nghiên Bang, Lưu quản gia, còn có hai chất tử và cả Cao Thượng thư cùng Đỗ Thị lang.
Cao Thượng thư và Đỗ Thị lang dường như rất nóng lòng trở về. Lần này hai người bọn họ ra mặt đi hòa đàm, không chỉ không làm nên chuyện, mà còn đắc tội Hoài Vương. Giờ trở về Kinh, e rằng cũng khó báo cáo kết quả. Nhưng so với việc ở lại Hoài Quận chịu cảnh khó xử, họ vẫn muốn nhanh chóng rời đi hơn.
Trái lại, hai chất tử của Đông Châu lại mang tâm trạng hoàn toàn khác.
Cả hai tuổi đều còn trẻ, lần này bị đưa tới Kinh thành nhưng không có sứ đoàn hộ tống, chỉ dẫn theo hai tiểu tư. Không ai biết, cuộc sống chờ đón bọn họ ở kinh thành sẽ ra sao.
—
Đường đi xa xôi, lại đúng mùa đông giá rét.
Dụ Quân Chước và Chu Dung vừa lên xe ngựa đã mệt rã rời, một lớn một nhỏ đều tự nhiên mà dựa vào Chu Viễn Hồi như gối ôm.
"Đến dịch quán rồi." Chu Viễn Hồi nhẹ nhàng lay hai người trong lòng mình tỉnh dậy.
Dụ Quân Chước dụi dụi mắt, theo bản năng lại cọ cọ vào lòng nam nhân, lúc này mới tỉnh táo hẳn.
Chu Viễn Hồi khẽ nhếch môi, mang theo ý cười, chậm rãi nói: "Cứ từ từ rồi xuống, bên ngoài lạnh lắm."
"Ừm, cữu mẫu có chuẩn bị áo choàng cho ta rồi."
Dụ Quân Chước lấy áo choàng ra, trước tiên quấn lên người Chu Dung, sau đó mới khoác lên mình, sau đó, y ngước mắt nhìn Chu Viễn Hồi, hỏi: "Vương gia, ngài có lạnh không?"
"Nếu bổn vương nói lạnh, ngươi còn có thể quấn thêm cho bổn vương sao?" Chu Viễn Hồi nhướng mày nhìn y.
"Vương gia lớn thế này, ta có muốn cũng không quấn nổi." Dụ Quân Chước cười nói.
Đàm Nghiên Bang chủ động bế Chu Dung xuống xe trước, Dụ Quân Chước theo sau nhảy xuống xe ngựa, đưa tay đỡ lấy Chu Viễn Hồi.
Lòng bàn tay nam nhân vẫn ấm áp như cũ, dù là giữa mùa đông lạnh lẽo, hơi ấm ấy vẫn không hề thay đổi.
Dụ Quân Chước chủ động đưa cả hai tay vào trong tay hắn, Chu Viễn Hồi cũng không từ chối, kiên nhẫn giúp thiếu niên sưởi ấm.
"Dịch quán này hình như lần trước chúng ta cũng đã từng nghỉ lại rồi." Dụ Quân Chước đứng trong sân, lên tiếng.
"Các dịch quán ven đường đều được sắp xếp có tính toán cả. Ngựa phi nhanh suốt đêm cũng có chỗ nghỉ ngơi, xe ngựa cũng vậy." Chu Viễn Hồi nói.
"Vậy trước đây khi Vương gia đến Hoài quận, là cưỡi ngựa hay ngồi xe ngựa?"
"Tất nhiên là cưỡi ngựa."
Người như Chu Viễn Hồi, quanh năm tập võ, nếu không có tình huống đặc biệt thì rất ít khi chịu ngồi xe ngựa.
"Vương phi điện hạ."
Thượng Quan Tĩnh đã bước tới, hành lễ với hai người.
Dụ Quân Chước hơi ngạc nhiên, vì thiếu niên kia chỉ gọi mình mà không gọi Chu Viễn Hồi.
Nhưng Chu Viễn Hồi lại lập tức nhìn thấu lý do. Với tuổi tác và gan dạ của Thượng Quan Tĩnh, cậu ta chắc chắn không dám cố ý thất lễ với mình. Sở dĩ chỉ chào Dụ Quân Chước mà không gọi đến danh hiệu của hắn, e rằng là vì vốn từ có hạn, chỉ mới học được cách xưng hô "Vương phi điện hạ" mà chưa học đến "Hoài Vương điện hạ".
Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là cố ý học.
"Đây là lần đầu tiên ta đến Đại Du, rời khỏi Hoài Quận..."
Thượng Quan Tĩnh cảm thấy vô cùng mới lạ, thậm chí còn phải ngừng lại một lúc mới sắp xếp được câu chữ: "Nơi này rất rộng lớn, còn lớn hơn Đông Châu nhiều lắm."
"Chúng ta mới chỉ đi được một ngày lộ trình thôi, phía trước vẫn còn xa lắm." Dụ Quân Chước nói.
"Phụ hoàng bọn họ hẳn là cũng nên đến Đại Du xem một lần, Đông Châu không đánh lại các ngài."
Dụ Quân Chước khẽ cười, nhưng không nói gì.
Nếu đổi lại là những người khác trong sứ đoàn nói ra câu này, có lẽ y còn có thể mỉa mai đôi câu.
Nhưng Thượng Quan Tĩnh tuổi còn nhỏ, bất kể là chiến sự hay mối hiềm khích giữa hai nước trong quá khứ, tất cả đều chẳng liên quan gì đến cậu ta.
Huống chi, bây giờ cậu ta còn đang phải chịu tội thay cho sự ngạo mạn và kiêu căng của triều đình Đông Châu.
Đối mặt với một người như vậy, Dụ Quân Chước thật sự không thể thốt ra lời nào quá mức cay nghiệt.
"Vương phi điện hạ, áo choàng của ngài đẹp lắm." Thượng Quan Tĩnh nói.
Cậu ta thật sự không có tâm tư gì khác. Lần trước, Dụ Quân Chước đã khuyến khích cậu ta nói nhiều tiếng Đại Du hơn, nên cậu ta luôn ghi nhớ trong lòng.
Nhưng suốt dọc đường đi, những người Đại Du đi cùng đều không thích cậu ta, chẳng ai muốn đáp lời. Duy chỉ có Dụ Quân Chước là ngoại lệ.
"Cái này gọi là áo choàng." Dụ Quân Chước nói.
"Áo choàng? Vậy cái này thì sao?" Cậu ta chỉ vào lệnh bài treo bên hông Dụ Quân Chước.
"Đây là lệnh bài."
"Vương phi điện hạ, ngài có thể dạy ta nói chuyện nhiều hơn không?"
Chu Viễn Hồi mặt lạnh nghe đến đây, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, buông tay Dụ Quân Chước ra, sải bước đi nhanh về phía trước.
Nhưng đây là dịch quán, không phải Tướng quân phủ. Dù hắn từng ở lại đây, cũng chẳng thể nhớ rõ bố cục nơi này.
Thế nên, không ngoài dự đoán, vị Hoài Vương điện hạ anh minh một đời, đi được mấy bước liền vấp phải chậu hoa trong sân.
"Vương gia!" Dụ Quân Chước hoảng hốt, vội vàng chạy tới đỡ.
"Không cần xen vào bổn vương, ngươi đi dạy cậu ta nói chuyện đi." Chu Viễn Hồi nghiến răng nói.
"Vương gia không sao chứ? Có bị trầy xước gì không?" Dụ Quân Chước lo lắng hỏi.
"Không sao, cùng lắm chỉ bị va đập trầy da một chút, không có gì nghiêm trọng."
Chu Viễn Hồi nói xong lại muốn đi tiếp, nhưng Dụ Quân Chước nào dám buông hắn ra. Cuối cùng, y đành mặc kệ Thượng Quan Tĩnh, đỡ lấy cánh tay Chu Viễn Hồi, dìu người vào phòng.
Vào trong phòng, Dụ Quân Chước vội vàng kiểm tra chân hắn.
Chu Viễn Hồi da dày thịt chắc, vừa rồi va mạnh như vậy mà ngay cả vết bầm cũng không có.
"Không sao đâu, vết thương nhỏ thế này không đáng để tâm." Chu Viễn Hồi nói, vì bản thân không nhìn thấy chân mình bị gì hay không.
"Vương gia... May mà không bị thương." Dụ Quân Chước nói.
Chu Viễn Hồi: ......
Được rồi, cái chậu hoa đó quá giòn, hắn còn có thể làm gì chứ?
"Ngươi đi bồi cậu ta nói chuyện đi, trông đáng thương quá."
"Thôi bỏ đi." Dụ Quân Chước đáp.
Y chỉ là cảm thấy đồng cảm với Thượng Quan Tĩnh, nhưng không có nghĩa là thích đối phương. Chỉ là vì không muốn làm khó một đứa trẻ nên mới trò chuyện cùng cậu ta.
"Đi đi, đừng để ý đến bổn vương." Chu Viễn Hồi lại nói, "Bổn vương không quen thuộc nơi này, cùng lắm thì ngồi yên một chỗ là được."
"Bên ngoài lạnh lắm, ta không muốn ra ngoài." Dụ Quân Chước nói, rồi lại đưa tay nhét vào tay Chu Viễn Hồi.
"Bên ngoài lạnh thì ngươi có thể cho cậu ta vào đây nói chuyện."
"Như vậy có ổn không?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Ngươi chịu không? Ngươi thật sự muốn cho cậu ta vào?"
"Ta nói là muốn cho cậu ta vào kho nào? Không phải Vương gia nói sao?"
Chu Viễn Hồi nghẹn lời, lập tức đứng dậy sải bước ra ngoài. Nhưng vừa ra khỏi cửa chưa được mấy bước, hắn lại va ngay vào tiểu nhị đang bưng nước, làm đối phương hoảng sợ liên tục xin lỗi.
Dụ Quân Chước đi theo ra, thấy quần áo trên người Chu Viễn Hồi đã ướt một mảng lớn, đành bảo tiểu nhị chuẩn bị nước ấm để hắn tắm rửa rồi thay bộ y phục sạch sẽ.
Chu Viễn Hồi không còn tức giận nữa, tùy ý để Vương phi của mình sắp xếp mọi chuyện.
Chỉ là lúc tắm rửa, hắn vẫn không cho đối phương đến gần, Dụ Quân Chước chỉ có thể chờ bên ngoài bình phong.
"Ngài không thích Thượng Quan Tĩnh sao?" Dụ Quân Chước cách bình phong hỏi.
"Ngươi thích cậu ta à?" Chu Viễn Hồi hỏi lại.
"Ta chỉ là vừa nhìn thấy cậu ta liền không nhịn được mà nghĩ đến bản thân mình. Ta nghĩ, nếu ta là cậu ta, không biết sẽ ra sao nữa. Dù là sinh ra trong hoàng tộc hay thế gia huân quý, nếu không được sủng ái, cả đời này cũng chỉ có thể mặc cho người khác sắp đặt."
Dụ Quân Chước dừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Ta vẫn hay nghĩ, nếu lần đó ta không liều mình chạy đến cửa cung cầu xin Bệ hạ, thì chắc chắn phụ thân ta sẽ đánh gãy chân ta, để ta vĩnh viễn không thể bước ra khỏi phủ Vĩnh Hưng Hầu."
Nghe vậy, chân mày Chu Viễn Hồi nhíu chặt lại, chuyện lúc trước, hắn vẫn còn nhớ rõ.
Lúc đó, Dụ Quân Chước chạy đến Vương phủ, nói mình nằm mơ một giấc mộng. Khi ấy, trong lòng Chu Viễn Hồi thấy nghi hoặc, liền phái ám vệ theo dõi.
Lúc biết được Dụ Quân Chước tính toán gả cho hắn để xung hỉ, hắn còn ôm tâm thái xem trò vui, tò mò muốn biết thiếu niên này làm sao có thể thoát khỏi sự kiềm tỏa của Vĩnh Hưng Hầu để đạt được mục đích.
Bây giờ nghĩ lại, hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Vĩnh Hưng Hầu là người coi trọng danh dự hơn tất thảy, e rằng thật sự sẽ vì thể diện của mình mà đánh gãy chân nhi tử...
Chỉ vừa nghĩ đến khả năng đó, trong lòng Chu Viễn Hồi liền dâng lên một cỗ sát khí lạnh lẽo.
Nhưng điều khiến hắn cảm thấy kinh hãi hơn cả chính là, nếu mọi chuyện thật sự diễn ra như lời Dụ Quân Chước nói, thì có lẽ cả đời này bọn họ sẽ không bao giờ gặp lại.
Bọn họ sẽ chỉ như hai người xa lạ, chẳng hề liên quan đến nhau...
Nghĩ đến điều đó, lòng hắn liền quặn đau.
"Nếu ta bị đánh gãy chân, liền thành người tàn phế. Phụ thân tất nhiên sẽ không để ta cô độc sống hết quãng đời còn lại, bởi vì như vậy cũng khiến ông ta mất mặt. Ông ta nhất định sẽ tìm một nữ tử có gia thế tương đương, nhưng cũng giống ta, không được sủng ái, rồi bắt ta cưới nàng, sinh con nối dõi."
"Ngươi là con vợ cả danh chính ngôn thuận của Vĩnh Hưng Hầu phủ."
"Phải, mà cũng không hẳn." Dụ Quân Chước nói, "Sau khi mẫu thân ta qua đời, ông ta liền nâng di nương lên làm chính thất. Nói theo lẽ đó, hai vị ca ca kia của ta cũng được xem như con vợ cả."
"Nếu ngươi muốn, sau khi hồi Kinh, ta sẽ để Bệ hạ hạ chỉ phong ngươi làm Thế tử Vĩnh Hưng Hầu."
"Ngay cả phụ thân ta còn chẳng muốn nhận, cần gì cái danh Thế tử đó?" Dụ Quân Chước bật cười.
"Sao lại không cần? Ngươi không cần, chẳng phải tiện nghi cho người khác sao?"
Chu Viễn Hồi vốn cũng chẳng xem trọng cái tước vị Thế tử Vĩnh Hưng Hầu. Dù sao, Dụ Quân Chước hiện tại là Hoài Vương phi, lại còn là nhất phẩm Thiếu sư, dù ở thân phận nào cũng đều cao quý hơn hẳn một cái Thế tử Hầu tước.
Nhưng hắn lại không thể nuốt trôi cơn giận này, chỉ muốn khiến Vĩnh Hưng Hầu khó chịu một phen.
"Ta tương lai cũng sẽ không có con nối dõi, làm Thế tử thì có ích gì chứ?" Dụ Quân Chước thản nhiên nói.
"Ngươi..." Chu Viễn Hồi trầm mặc một lúc rồi hỏi, "Ngươi có muốn con nối dõi không?"
Dụ Quân Chước suy nghĩ một chút, rồi đáp: "Không phải đã có Dung nhi rồi sao?"
"Nhưng Dung nhi, rốt cuộc cũng không phải ngươi thân sinh." Chu Viễn Hồi nói.
Dụ Quân Chước không để tâm đến điều đó. Huyết thống đôi khi chẳng có ý nghĩa gì. Y là con ruột của Vĩnh Hưng Hầu, nhưng điều đó có lợi ích gì đâu? Chẳng phải ngay từ khi sinh ra đã bị đuổi ra khỏi gia môn, chẳng có lấy một chút tình cảm nào hay sao?
Thế nên, y cảm thấy chỉ cần có Chu Dung bên cạnh, vậy là đủ rồi.
"Ta không muốn có thêm con, cũng sẽ không sinh hài tử." Dụ Quân Chước nói chắc nịch.
Bọn họ đã viên phòng vài lần, nếu có thể sinh, thì đã sinh từ lâu rồi.
Chu Viễn Hồi: ......