• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dụ Quân Chước được Chu Viễn Hồi ôm trong chốc lát, hơi ấm từ người hắn truyền sang khiến cơ thể y dần ấm áp hơn. Sau bữa tối, y ôm lò sưởi tay, đi đến doanh trướng nơi Dụ Quân Hoằng đang bị giam giữ.

Dụ Quân Hoằng bị trói chặt tay chân, bên ngoài doanh trướng có lính canh gác nghiêm ngặt.

Sau những biến cố dồn dập, tâm trạng gac dần bình ổn lại. Điều duy nhất ga vẫn không thể hiểu được là: Dụ Quân Chước rốt cuộc làm thế nào để ra tay trước gã?

Sắp đặt một cái bẫy tinh vi như vậy, còn kéo cả Dụ Quân Tề vào, tuyệt đối không thể chỉ là hành động bộc phát.

Đột nhiên, gã nhớ lại mấy ngày trước, Dụ Quân Tề từng hỏi gã một câu về chuyện săn thú mùa đông. Nghĩ kỹ lại, có lẽ ngay lúc đó đối phương đã bắt đầu dấn thân vào ván cờ này.

Nhưng hôm nay gã ra tay hoàn toàn là do bộc phát, không hề có kế hoạch từ trước. Cho dù Dụ Quân Chước có thông minh đến đâu cũng không thể biết trước điều đó, trừ phi đối phương đã nắm rõ những việc gã từng làm, suy đoán được ý đồ của gã, cố tình giăng bẫy để gã tự rơi vào.

Có khi lần này săn thua lần này là cố ý vì gã mà chuẩn bị.

Dụ Quân Hoằng lạnh sống lưng, gã chưa bao giờ nghĩ rằng tam đệ của mình lại có tâm tư sâu xa đến vậy.

Rèm trướng bị vén lên, Dụ Quân Chước được hai hộ vệ hộ tống đi vào.

Thiếu niên nhìn huynh trưởng với ánh mắt lạnh lẽo, xa cách, không còn chút ôn hòa như trước.

"Ngươi đến để chế nhạo ta sao?" Dụ Quân Hoằng hỏi.

"Ngươi làm tất cả những chuyện này, chẳng lẽ chỉ vì ngôi vị Thế tử?"

"Những lời này mà cũng có thể thốt ra từ miệng ngươi sao, thật nhẹ nhàng làm sao." Dụ Quân Hoằng cười khổ, "Ngươi là Hoài Vương phi, có Hoài Vương điện hạ bảo vệ, Bệ hạ cũng yêu thích ngươi. Ngôi vị Thế tử, ngươi đương nhiên không để vào mắt."

Dụ Quân Chước nhìn gã, thản nhiên đáp: "Đúng vậy, ta thực sự không để vào mắt."

"Vậy vì sao ngươi vẫn muốn tranh với ta?" Dụ Quân Hoằng hỏi.

"Nếu ngươi đến tìm ta chỉ để nói rằng ngươi muốn nó, ta nhất định sẽ mang theo Kim Lệnh đi gặp Bệ hạ, cầu xin ngài ban ngôi vị Thế tử cho ngươi." Dụ Quân Chước nói, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt sắc lạnh, "Thế nhưng, ngươi thà tìm người giết ta, cũng không muốn mở miệng hỏi ta một câu. Vì sao?"

Hai mắt của Dụ Quân Hoằng chợt co rút lại, bị câu hỏi kia chặn họng, không thốt nên lời.

Đúng vậy, vì sao gã chưa từng nghĩ đến việc cầu xin Dụ Quân Chước nhường lại cho mình?

Với tính cách của đệ đệ, phần lớn khả năng là sẽ không tranh giành với gã.

Là do gã suy bụng ta ra bụng người, hay vì không muốn buông bỏ lòng tự trọng nực cười kia?

Đôi mắt Dụ Quân Hoằng đỏ bừng, trong thoáng chốc, gã gần như bị nỗi hối hận bao phủ. Nếu ngay từ đầu gã có thể thẳng thắn đến tìm Dụ Quân Chước, có lẽ tất cả những chuyện này đã không xảy ra, Quân Tề cũng sẽ không trở thành một phế nhân.

"Ngươi nếu đã biết ta muốn nó, vì sao không chủ động nhường cho ta?"

"A." Dụ Quân Chước suýt nữa bật cười vì tức giận.

Nếu kiếp trước, người trước mặt không phải kẻ đã thuê sát thủ lấy mạng y. Nếu ở kiếp này, đối phương chưa từng một lần ra tay ám hại y, có lẽ y thực sự sẽ làm vậy.

Nhưng Dụ Quân Hoằng, hai kiếp cộng lại, đã ba lần có sát ý với y...

Dụ Quân Chước nhìn gã lần cuối, không nói thêm gì, xoay người rời khỏi doanh trướng.

"Quân Chước!" Dụ Quân Hoằng đột nhiên gọi giật lại, giọng run rẩy, "Ngươi hận ta sao?"

Dụ Quân Chước không quay đầu, chỉ lạnh lùng nói: "Lời này, ngươi nên đi hỏi nhị ca... Đáng tiếc, hắn không thể trả lời ngươi nữa rồi."

Dứt lời, y nhanh chóng rời đi.

Không bao lâu sau, phía sau truyền đến tiếng gào thét xé lòng của Dụ Quân Hoằng.

Đáng tiếc, sai lầm lớn đã thành.

Dù có hối hận bao nhiêu cũng không thể thay đổi được bất cứ điều gì.

Sáng sớm hôm sau, đoàn người khởi hành quay trở về Kinh thành.

Dụ Quân Tề bị trọng thương, được an trí trên một chiếc xe ngựa, bên cạnh còn có thái y theo sát để chăm sóc.

Hôm nay, khi trời vừa sáng, gã đã tỉnh lại. Nhưng cơn đau từ vết thương trên lưng dữ dội ập đến, khiến gã đau đến mức chỉ biết nức nở rơi lệ. Ngoài những tiếng rên khe khẽ, gã không thể làm được gì khác, thậm chí ngay cả một chữ cũng không thể nói ra, chỉ có thể phát ra những tiếng nghẹn ngào mơ hồ.

Dụ Quân Chước đích thân đưa nhị ca về Vĩnh Hưng Hầu phủ.

Dụ phu nhân vừa nhìn thấy Dụ Quân Tề, còn chưa kịp nghe thái y báo cáo thương thế, đã lảo đảo ngất đi. May mắn có thái y đi theo, kịp thời chẩn trị cho bà ta.

Dụ Quân Chước không đành lòng để di nương này vừa tỉnh lại đã phải chịu thêm cú sốc, liền ra lệnh cho người dìu Dụ phu nhân sang thiên thính nghỉ ngơi.

Vĩnh Hưng Hầu không lâu trước đây bị thương, miễn cưỡng dưỡng thương được hơn phân nửa, nhưng tinh thần vẫn còn rất kém.

Lúc này, ông ta cúi người nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dụ Quân Tề, hơi thở yếu ớt, cả người run rẩy như ngọn nến trước gió. Thấy nhi tử của mình như vậy, Vĩnh Hưng Hầu cũng không khỏi lảo đảo, suýt chút nữa đứng không vững.

"Đỡ Hầu gia ngồi xuống." Dụ Quân Chước quay sang nói với tiểu tư.

Tiểu tư lập tức tiến lên, đỡ Vĩnh Hưng Hầu ngồi xuống bên cạnh Dụ Quân Tề.

"Tại sao lại như vậy?" Vĩnh Hưng Hầu gằn giọng, ánh mắt đỏ bừng, "Là ai đã làm con ta bị thương?"

Dụ Quân Tề là đứa con mà ông ta thương yêu nhất trong ba nhi tử.

"Mũi tên là do đại ca bắn." Dụ Quân Chước bình thản nói.

"Không thể nào! Tài bắn cung của nó luôn luôn cao minh, sao có thể thất thủ bắn trúng Tề nhi?"

"Không phải thất thủ, mà là cố ý." Dụ Quân Chước vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, như thể đang kể lại một chuyện vô cùng tầm thường, "Vốn dĩ, mục tiêu của đại ca là ta. Nhưng hôm qua, xiêm y của nhị ca bị ướt, nên đã khoác tạm áo choàng của ta."

Toàn thân Vĩnh Hưng Hầu run rẩy, vừa phẫn hận tột cùng, vừa đau đớn đến mức khó thở. May mắn trước đó, ngày nào Thành Quận Vương cũng sai người đưa nhân sâm bổ dưỡng cho ông t, nếu không, e rằng ông ta đã không chống đỡ nổi cú sốc này.

"Đại ca bắn mũi tên từ sau lưng nhị ca, xuyên qua giữa xương sống lưng." Dụ Quân Chước nói từng chữ một, giọng điệu bình tĩnh đến đáng sợ, "Phụ thân hẳn là biết, mỗi người tham gia mùa đông săn bắn đều có đánh dấu riêng trên mũi tên của mình. Sau khi bắn xong, đại ca sợ bị phát hiện, liền muốn rút mũi tên ra."

Nói đến đây, Dụ Quân Chước dừng lại một chút, rồi tiếp tục, giọng điệu không hề dao động: "Không may, mũi tên lại mắc kẹt giữa các đốt sống. Đại ca dùng hết sức lực để rút ra, kết quả là trực tiếp xé toạc xương sống lưng của nhị ca..."

Vĩnh Hưng Hầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dụ Quân Tề, trong đôi mắt vẩn đục tràn đầy nước mắt.

"Đáng thương nhị ca, bị thương đến mức quỳ rạp trên mặt đất, miệng không thể nói, thân thể không thể động, mà đại ca thì chỉ lo tìm cách thoát tội, hoàn toàn không nhận ra người trước mặt mình chính là đệ đệ cùng mẫu thân sinh ra." Dụ Quân Chước thở dài, giọng điệu lạnh lùng nhưng đầy châm chọc.

"Thái y nói, nhị ca đã giữ được mạng, nhưng từ nay về sau không thể cử động tự nhiên, cũng không thể nói chuyện nữa."

Vĩnh Hưng Hầu nghe đến đây, rốt cuộc không thể kiềm chế nổi, phun ra một ngụm máu tươi.

Tiểu tư hoảng hốt chạy đi gọi thái y. Đáng thương thay vị thái y, suốt cả ngày bận rộn chạy qua chạy lại, vừa chữa trị cho người này xong lại phải cứu chữa cho người khác.

Dụ Quân Chước đứng đó, ánh mắt lạnh nhạt, không hề có ý định an ủi phụ thân mình.

"Bệ hạ vốn định ban phong tước vị Thế tử cho ta, nhưng ta không muốn." Y nói, giọng điệu bình thản nhưng mang theo sự chán ghét, "Đại ca vì tước vị này mà lần nữa nảy sát tâm với ta, thậm chí còn khiến nhị ca trở thành phế nhân. Cho nên ta đã tấu trình với Bệ hạ, từ bỏ việc sắc phong Thế tử của Vĩnh Hưng Hầu phủ."

Dụ Quân Chước nhìn thẳng vào Vĩnh Hưng Hầu, giọng nói không gợn chút cảm xúc: "Bệ hạ nói, Vĩnh Hưng Hầu tuy là tước vị cao quý, nhưng lại dạy con vô phương, khiến trong phủ huynh đệ tàn sát lẫn nhau. Theo luật, tước vị này đáng bị tước bỏ để làm gương cảnh tỉnh. Nhưng Bệ hạ nhân hậu, vẫn giữ lại danh hiệu Vĩnh Hưng Hầu cho ông. Chỉ là, từ nay về sau, tước vị này sẽ không còn được truyền xuống nữa."

Ý tứ đã quá rõ ràng, Dụ gia từ đây mất đi tiền đồ, vĩnh viễn không thể gượng dậy.

Vĩnh Hưng Hầu nghe vậy, nhìn chằm chằm Dụ Quân Chước, vài lần muốn mở miệng, nhưng mỗi lần đều bị cơn ho kịch liệt ép trở lại, chỉ có thể run rẩy th.ở d.ốc, sắc mặt trắng bệch như tro tàn.

Hoàng đế đối đãi với ông ta như vậy, còn không bằng trực tiếp giết ông ta đi!

Giữ lại danh hiệu Vĩnh Hưng Hầu, nhưng không cho truyền thừa, chẳng khác nào biến ông ta thành trò cười cho toàn kinh thành!

"Thánh chỉ chính thức có lẽ sẽ đến trong hôm nay." Dụ Quân Chước nhìn thẳng vào Vĩnh Hưng Hầu, ánh mắt lạnh nhạt, giọng nói như phán quan nơi địa phủ.

Đây là lần đầu tiên Vĩnh Hưng Hầu nhận ra, đứa con trai này của ông, hóa ra cũng có thể tàn nhẫn và quyết tuyệt đến như vậy.

"Phụ thân." Dụ Quân Chước gọi một tiếng, cũng là lần cuối cùng y dùng danh xưng này.

"Theo luật lệ, kẻ dám hạ sát thủ với hoàng thất, đáng phải liên lụy cả gia tộc, nhẹ thì tru di tam tộc, nặng thì lăng trì xử tử. Nhưng ta sẽ cầu xin Bệ hạ, để đại ca có thể chết một cách thống khoái hơn."

"Nhị ca cả đời này chỉ có thể nằm liệt trên giường, không thể nói, không thể đi lại. Còn ta..." Dụ Quân Chước nhếch môi, cười như không cười, "Ông còn sót lại một đứa con trai duy nhất khỏe mạnh, lại gả cho một nam nhân làm thê. Cả đời này, sẽ không có con nối dõi."

Ý tứ đã quá rõ ràng, huyết mạch Dụ gia, đến đây chấm dứt.

Vĩnh Hưng Hầu xưa  nay xem trọng nhất là vinh quang của Dụ gia và sự tiếp nối của dòng dõi. Những lời này của Dụ Quân Chước chẳng khác nào nhát dao đâm thẳng vào chỗ đau nhất của ông ta.

Chỉ thấy sắc mặt Vĩnh Hưng Hầu tái nhợt như tro tàn, cả người dường như già đi hai mươi tuổi chỉ trong khoảnh khắc.

"Không, không." Vĩnh Hưng Haauf lắc đầu, "Sẽ không, sẽ không."

Khoảnh khắc đó, mọi oán hận và đau thương trong lòng ông ta đều hóa thành nỗi sợ hãi tột cùng trước viễn cảnh "đứt đường con cháu". Mất đi hai đứa con cùng lúc cũng không khiến ông ta đau đớn như nỗi sợ bị tuyệt hậu.

Sẽ không.

Ông ta có ba đứa con trai, làm sao có thể tuyệt hậu được?

Sẽ không.

Sẽ không.

Vĩnh Hưng Hầu gần như phát điên.

Bỗng nhiên, ông ta chợt nhớ ra điều gì đó.

Ông ta vẫn còn Dụ Quân Chước, Dụ Quân Chước vẫn còn sống.

Dụ Quân Chước cũng là con trai ông ta!

Đúng vậy, nó cũng là con trai ông ta!

"Quân Chước, Quân Chước, con trai ta." Vĩnh Hưng Hầu nhìn Dụ Quân Chước bằng ánh mắt gần như cuồng loạn, giọng nói dịu dàng hơn bất kỳ lúc nào trước đây, "Con là nam nhi, con là con trai ta, con có thể có con nối dõi."

Dụ Quân Chước đã sống hai kiếp, nhưng đây là lần đầu tiên y nghe phụ thân nói chuyện với mình bằng giọng điệu ôn hòa, hiền hậu, thân thiết như vậy, giống như hình ảnh người phụ thân mà y từng mơ tưởng, nhưng chưa bao giờ có được.

"Con cam tâm cả đời không có con cái sao? Con nhìn Hoài Vương điện hạ đi, hắn cũng cưới nam thê, nhưng vẫn có con nối dõi. Dựa vào đâu mà hắn có thể có hậu duệ, còn con thì không?" Vĩnh Hưng hầu nói.

"Quân Chước, nghe lời phụ thân. Để vi phụ giúp con tìm một cô nương tốt nhất, có thể lặng lẽ nuôi trong nhà cũ. Con cứ âm thầm để lại huyết mạch, ta và di nương của con sẽ thay con chăm sóc, tuyệt đối không để Hoài Vương điện hạ biết..."

Chu Viễn Hồi vốn không yên tâm để Dụ Quân Chước một mình đến Hầu phủ, lúc này đang đứng ngoài sảnh, nghe rõ từng lời Vĩnh Hưng hầu nói, không sót một chữ.

"Tâm tư nam nhân không thể lâu dài. Hắn bây giờ thương yêu con thế nào cũng không quan trọng, đợi đến khi sắc con tàn, tình hắn phai, hắn sẽ chán ghét con thôi. Nếu con có con nối dõi, dù tương lai có rời khỏi hắn, cũng còn một chỗ dựa. Bằng không, chờ đến khi con già rồi, ai sẽ ở bên cạnh con?"

Dụ Quân Chước nhìn người phụ thân đã mất đi lý trí của mình, bỗng nhiên cảm thấy ông ta có chút đáng thương.

Y từng nghĩ rằng, Vĩnh Hưng Hầu không yêu y, chỉ yêu hai người con còn lại. Nhưng đến tận khoảnh khắc này, y mới nhận ra, có lẽ ông ta chẳng hề yêu ai cả. Cả ba người con, đối với Vĩnh Hưng Hầu, chẳng qua chỉ là công cụ để duy trì huyết mạch mà thôi.

Thật nực cười.

Giây phút này, mọi tiếc nuối mà thiếu niên đời trước từng có, tất cả đều tan biến.

Không phải y chưa từng nhận được tình thương của phụ thân. Mà là người phụ thân này, vốn không có tình thương để cho đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK