• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Viễn Hồi trở về từ trong cung khi đêm đã khuya.

Phủ Hoài Vương thắp đèn lồng, ánh sáng lờ mờ điểm xuyết trong màn đêm, khiến bóng tối lại càng thêm dày đặc.

Nam nhân đứng ngoài tẩm điện, ánh mắt dừng trên ánh nến hắt ra từ trong phòng, giống như một hơi thở mong manh nhưng đầy ám ảnh. Tuy rằng hắn chỉ rời đi hai ngày, nhưng nếu tính từ ngày hắn mất đi ánh sáng, thì đã rất lâu rồi hắn chưa được nhìn thấy Dụ Quân Chước.

Bỗng cửa điện bị người đẩy ra.

Dụ Quân Chước từ bên trong vội vàng bước ra.

Thiếu niên mặc áo trong màu trắng ngà, bên ngoài lại phủ thêm một tấm áo choàng đỏ sẫm. Từ căn phòng ấm áp, y không chút do dự chạy ra ngoài, lao thẳng vào vòng tay Chu Viễn Hồi giữa đêm đông lạnh giá.

"Vương gia, ngài đã trở về!" Dụ Quân Chước vừa vui mừng vừa kinh ngạc.

Chu Viễn Hồi ngây người nhìn người trước mắt, như muốn khắc sâu hình bóng ấy vào trong tâm khảm.

Dưới ánh sáng lờ mờ, ánh mắt hắn từng chút từng chút một miêu tả Dụ Quân Chước, từ đường nét khuôn mặt tinh xảo, sống mũi cao thẳng, bờ môi quen thuộc, rồi đến chiếc cằm...

Thiếu niên sống động, chân thật đến mức chỉ trong khoảnh khắc đã thắp lên một ngọn lửa trong đáy lòng Chu Viễn Hồi.

"Vương gia, ngài sao vậy?" Dụ Quân Chước vươn tay nắm lấy tay Chu Viễn Hồi.

"Sao lạnh đến vậy?" Chu Viễn Hồi trở tay nắm lấy tay y, chau mày, "Ở trong phủ mà cũng không biết giữ ấm một chút?"

"Đêm nay không tính là quá lạnh." Dụ Quân Chước đáp.

"Tay lạnh đến thế này còn nói không lạnh?"

Chu Viễn Hồi kéo y vào lòng, quấn chặt áo khoác lại rồi dẫn vào trong điện.

Vừa vào phòng, Dụ Quân Chước liền chăm chú nhìn hắn từ trên xuống dưới, cẩn thận đánh giá, như thể đang xác nhận xem hắn có bị thương hay không.

Chu Viễn Hồi bật cười bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút chua xót.

"May mà Bệ hạ chịu thả ngài về, ta còn tưởng ngài sẽ bị giam mấy ngày nữa chứ."

"Hoàng huynh sẽ không tùy tiện động đến ta, nên lần sau nếu có chuyện thế này, em không cần lo lắng."

Thấy hắn bình an vô sự, Dụ Quân Chước cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Vì sao ngài lại ra tay với ông ta?"

"Nhìn ông ta ngứa mắt, không nhịn được." Chu Viễn Hồi nói một cách nhẹ bẫng.

"Là vì ta sao?" Dụ Quân Chước hỏi.

Vĩnh Hưng Hầu xưa nay luôn tự cao tự đại, trước mặt Dụ Quân Chước hay bất kỳ ai cũng chưa từng lộ ra bộ mặt hung hăng. Nhưng trước mặt Chu Viễn Hồi, hẳn là đã lỡ lời, nào ngờ lại đụng phải tấm ván sắt.

"Trong lòng em đã biết, còn cố tình hỏi bổn vương làm gì?" Chu Viễn Hồi nắm chặt tay y, nhẹ nhàng xoa.

"Ta không muốn vì chuyện này mà khiến Vương gia rước lấy phiền toái. Ông ta nói gì ta cũng không để ý." Dụ Quân Chước nói.

"Nhưng bổn vương để ý."

Chu Viễn Hồi nâng tay, nhẹ nhàng lướt qua khóe môi Dụ Quân Chước. Động tác này như một sự ám chỉ mơ hồ.

Dụ Quân Chước chợt cứng người, nhưng nghĩ đến đêm đó bị cắn đến bật máu, tức khắc thanh tỉnh lại.

"Hôm qua Vương gia không trở về, có muốn nhìn Dung nhi một chút không?"

"Ừm." Chu Viễn Hồi nhận ra y đang né tránh, nhưng cũng không tức giận.

Dụ Quân Chước kéo Chu Viễn Hồi đến bên giường, đặt tay hắn lên người Chu Dung đang ngủ say trong chăn ấm. Hiển nhiên, nhóc con vẫn chưa biết gì, cũng chẳng thể ngờ Chu Viễn Hồi lúc này đã hồi phục thị lực.

Từ lúc bước vào, Chu Viễn Hồi vẫn luôn do dự, chưa quyết định được có nên thẳng thắn ngay lúc này hay không.

Bên ngoài điện, giọng người vang lên: "Vương phi, Vương gia, nước ấm đã chuẩn bị xong, có thể tắm gội."

"Vương gia đi tắm trước đi, lát nữa ta sẽ qua." Dụ Quân Chước nói.

"Em trước." Chu Viễn Hồi nghĩ nghĩ, lại nói, "Bổn vương bồi em."

"Vương gia không phải không thích tắm cùng người khác sao?"

"Em tắm, bổn vương chỉ ở bên cạnh bồi em."

"Ồ."

Dụ Quân Chước cũng không thấy ngượng ngùng, dù sao Chu Viễn Hồi cũng đâu nhìn thấy gì.

Vừa bước vào phòng tắm, y lập tức c.ởi sạch y phục, nhanh chóng bước vào bể nước ấm. Hơi nóng từ bể nước bốc lên, bao phủ lấy y, nhưng lại chẳng thể che giấu đi làn da lộ ra bên ngoài.

Chu Viễn Hồi đứng sau tấm bình phong, ánh mắt xuyên qua những hoa văn điêu khắc, lặng lẽ dừng trên thân ảnh trong nước. Ánh nhìn nóng rực, ngang tàng mà không chút che giấu. Đáng tiếc, con mồi bị hắn nhìn chằm chằm lại chẳng hề hay biết, vẫn thản nhiên tận hưởng làn nước ấm áp.

"Vương gia?" Dụ Quân Chước bỗng nhiên lên tiếng.

"Ừm." Giọng Chu Viễn Hồi hơi khàn.

"Có một chuyện ta không nhớ rõ đã nói với ngài hay chưa. Hôm đó cữu cữu nhắc đến chuyện Dung nhi học hành. Nghe nói Quốc Tử Giám mở một lớp vỡ lòng dành cho trẻ nhỏ, ta đang suy nghĩ có nên để Dung nhi thử hay không?"  Dụ Quân Chước nói.

"Ta không muốn đưa nhoa  vào cung học, nhưng nếu mời tiên sinh đến Vương phủ dạy, nó lại có vẻ cô đơn."

"Ừ."

"Vậy đợi khi dời mộ của mẫu thân ta, Vương gia cùng ta đi xem nhé?"

Chu Viễn Hồi khẽ động yết hầu, sau đó cất giọng trầm thấp, không nghe ra chút cảm xúc nào: "Được."

"Cữu cữu hôm đó còn nói... Muốn để biểu ca ở lại Kinh thành, bầu bạn với ta."

Chu Viễn Hồi khẽ nhướng mày, cuối cùng cưỡng ép bản thân thu lại ánh mắt. Hắn ngồi xuống mép giường, hơi buông lỏng vạt áo để tránh lát nữa bị Dụ Quân Chước phát hiện phản ứng của mình.

"Ngày khác để thái y bắt mạch cho em." Chu Viễn Hồi lên tiếng.

"Thân thể ta không có gì đáng ngại, không cần làm phiền thái y." Dụ Quân Chước đáp.

"Cứ kiểm tra một lần cho chắc."

"Cũng được."

Dụ Quân Chước không tranh cãi nữa, từ trong bồn tắm bước ra, cầm khăn vải lau khô nước trên người, rồi đi về phía bình phong lấy áo ngủ mặc vào.

Ánh mắt Chu Viễn Hồi đột nhiên không kịp đề phòng dừng lại trên thân thể y. Hai tay hắn hơi mất tự nhiên đặt trước người, nhưng tầm mắt lại không thể dời đi.

Dưỡng thương lâu như vậy, thân hình Dụ Quân Chước vẫn không có thêm bao nhiêu thịt. Vòng eo gầy đến mức khiến người ta lo lắng, chỉ sợ dùng lực một chút sẽ gãy mất.

Nhưng sự thon gầy này lại không hề yếu ớt, bờ vai tuy không rộng bằng Chu Viễn Hồi nhưng vẫn cân đối, đẹp mắt. Đôi chân thẳng tắp, thon dài, làn da trắng mịn như ngọc thạch, trơn bóng tinh tế.

"Lát nữa bảo bọn họ thay nước, rồi Vương gia đi tắm sau." Dụ Quân Chước nhanh chóng mặc xong áo ngủ, lên tiếng nói.

"Không cần. Trên người em sạch sẽ như vậy, bổn vương không ngại." Chu Viễn Hồi nói.

Dụ Quân Chước mỗi ngày đều tắm gội, trên người lúc nào cũng mang theo hương thơm nhàn nhạt, đúng là rất sạch sẽ. Nhưng khi nghe Chu Viễn Hồi nói muốn dùng nước tắm của mình, y vẫn có chút kinh ngạc. Kinh ngạc qua đi, lại có phần ngượng ngùng, cảm giác hành động này vô cớ lộ ra một loại ái muội khó tả.

Chu Viễn Hồi sợ y đứng lâu sẽ bị lạnh, liền để y về tẩm điện trước.

Dụ Quân Chước đi rồi, trong phòng tắm vẫn còn thoang thoảng lưu lại hương thơm trên người y. Hương thơm ấy hòa quyện trong làn hơi nước, lặng lẽ trêu chọc từng dây thần kinh của Chu Viễn Hồi, khiến tâm tình vốn đã xao động của hắn càng thêm hỗn loạn.

"A....."

Chu Viễn Hồi ngâm mình trong nước, hơi thở dần dần trở nên nặng nề.

Giữa làn nước lạnh buốt, hắn lại nhớ đến người kia, người vốn sợ lạnh hơn bất cứ ai. Lúc nào cũng khiến hắn muốn giữ chặt, muốn che chở, muốn để nhiệt độ của mình sưởi ấm cho y.

"Dụ, Quân, Chước....... Dụ, Quân, Chước..."

Trong tiếng nước vỗ sóng sánh, giọng nam nhân khàn đặc, từng tiếng gọi tên thiếu niên, trong đầu tràn ngập những ý niệm điên cuồng.

Hắn nghĩ.

Hắn chưa phát điên.

Nhưng dường như cũng chẳng còn xa nữa...

Dụ Quân Chước đang nửa ngủ nửa tỉnh, bỗng cảm giác có người ôm lấy mình.

Tấm lưng y áp sát vào một vòng ngực rộng lớn, nóng rực, hơi thở quen thuộc vây lấy y, khiến lòng y bất giác bình yên vô cùng.

"Quên tắt nến rồi." Dụ Quân Chước khẽ nói.

"Cứ để sáng đi." Chu Viễn Hồi nhìn thoáng qua vành tai phiếm hồng của y, "Không chừng Dung nhi nửa đêm muốn dậy đi tiểu."

Dụ Quân Chước cũng chẳng muốn chui ra khỏi ổ chăn để dập nến, nên không cố chấp nữa. Y trở mình, đối diện với Chu Viễn Hồi, ỷ vào việc đối phương "không nhìn thấy", ánh mắt trắng trợn dừng lại trên gương mặt anh tuấn của nam nhân.

Nhưng y không biết rằng, Chu Viễn Hồi cũng đang nhìn y.

"Vài ngày nay Vương gia cùng Bệ hạ bàn chuyện trong cung, đã xong chưa?"

"Ừ, là chuyện Đông Châu. Bệ hạ muốn bọn họ đầu xuân phái người tới Kinh thành nghị hòa."

"Vương gia?"

Dụ Quân Chước đối diện đôi mắt sâu thẳm của hắn, giơ tay quơ quơ trước mặt đối phương. Thấy tầm mắt Chu Viễn Hồi không có chút dao động nào, y mới thu tay về. Chỉ là trong khoảnh khắc ấy, y lại nảy sinh một loại ảo giác, cứ như thể Chu Viễn Hồi thật sự có thể nhìn thấy.

Nhưng nghĩ lại thì, Hoài Vương điện hạ từ trước đến nay vẫn vậy. Trừ những ngày đầu mới bị mù, sau đó hắn vẫn luôn biểu hiện như thể việc không nhìn thấy chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.

Ngày hôm sau, Hoàng đế phái Tưởng thái y đến Hoài Vương phủ.

Dụ Quân Chước chỉ cho rằng đối phương đến để chăm sóc Chu Viễn Hồi, không suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng Chu Viễn Hồi biết rất rõ, hoàng huynh của hắn là sợ hắn lại phát điên, vì vậy mới đặc biệt phái thái y đến giám sát hắn.

Người đã đến, không dùng thì uổng phí, Chu Viễn Hồi liền để Tưởng thái y bắt mạch cho Dụ Quân Chước một lần nữa.

"Thế nào?" Chu Viễn Hồi hỏi.

"Thân thể Vương phi so với lúc hạ quan mới đến Hoài Quận đã khá hơn không ít. Tuy vẫn ăn không mập, nhưng cũng không còn suy nhược như trước." Tưởng thái y đáp, "Nếu tiếp tục dưỡng tốt, qua đầu xuân sang năm, tất nhiên sẽ càng khỏe mạnh hơn."

Thật ra câu này Tưởng thái y đã nói không dưới một lần, chỉ là Chu Viễn Hồi vẫn nhịn không được muốn xác nhận lại lần nữa.

"Ừ, việc này phiền Tưởng thái y để tâm."

Khi nói lời này, trong đáy mắt Chu Viễn Hồi thoáng hiện lên một tia cảm xúc nhỏ đến khó nhận ra, giống như dã thú bình tĩnh trước lúc săn mồi, trong đó còn mang theo một chút tham lam.

Rất nhanh, ngày 24 đã đến.

Đây là ngày do Tư Thiên Giám tuyển định để dời mộ mẫu thân Dụ Quân Chước.

Hôm nay, Hoàng đế cố ý phái người của Lễ bộ đến chủ trì, còn cử một đội Vũ Lâm Vệ hộ tống. Cộng thêm thân binh của Hoài Vương, hiện trường có thể nói là cực kỳ long trọng.

Kỳ chưởng quầy trong lòng đau xót, cùng Kỳ phu nhân quỳ trước mộ khóc lớn một trận.

Dụ Quân Chước tất nhiên cũng không tránh khỏi rơi lệ, nhưng hiện giờ y đã không còn dồn nén bi thương như trước, mà thay vào đó là vô tận nhớ mong đối với mẫu thân.

Y biết, nếu mẫu thân có thể nhìn thấy y khỏe mạnh như bây giờ, lại được đoàn tụ với cữu cữu và người nhà, chắc chắn bà cũng sẽ rất vui mừng.

Chu Viễn Hồi nhìn đôi mắt đỏ hoe của y, không khỏi nhớ lại hình ảnh lúc trước...

Khi đó, Dụ Quân Chước quỳ trước mộ mẫu thân khóc đến tê tâm liệt phế, bi thương đến mức muốn chết, cứ thế mà thổ huyết.

Nghĩ đến đây, hắn liền nắm lấy tay thiếu niên.

Hai người mười ngón đan chặt, hồi lâu không ai buông ra.

Lần này dời mộ, dù là Hoài Vương phủ hay Lễ bộ cũng không cố tình khoa trương, nhưng chuyện liên quan đến Hoài Vương phủ, tin tức vẫn rất nhanh lan truyền khắp nơi.

Dụ Quân Chước không quá để tâm đến lời đồn bên ngoài, lần này cũng không đặc biệt hỏi han, nhưng lại không chịu nổi Thành Quận Vương ngang ngược lôi kéo y ra ngoài xem náo nhiệt.

"Hôm nay nhất định phải dẫn tẩu tẩu đi xem một màn kịch hay!"

Thành Quận Vương bao một gian nhã phòng tại một trà lâu, kéo Dụ Quân Chước đi theo, còn tiện thể mang theo Chu Dung. Tiểu nhị vừa mới bưng trà bánh lên, trên đài cao trong phòng liền bắt đầu màn biểu diễn, một vị thuyết thư tiên sinh bước lên sân khấu.

"Các vị công tử, tiểu thư, lão gia, phu nhân..." Vị thuyết thư tiên sinh kia cất giọng vang dội, ngay lập tức đi thẳng vào chủ đề,  "Hôm nay tại hạ muốn kể cho chư vị nghe chuyện về một kẻ chẳng ra gì, kẻ sủng thiếp diệt thê, bỏ vợ bỏ con, không ai khác chính là Vĩnh Hưng Hầu!"

Dụ Quân Chước: .........

Vị thuyết thư tiên sinh kia vừa mở miệng đã thay Vĩnh Hưng Hầu định tội, phần mở đầu chính là một màn chửi rủa không thương tiếc, thẳng thừng mắng ông ta vô tình vô nghĩa, hoàn toàn không biết liêm sỉ.

Mặc dù Dụ Quân Chước chính là đứa con bị bỏ rơi trong câu chuyện kia, nhưng vị tiên sinh này lại không hề nhắc đến t quá nhiều, từ đầu đến cuối chỉ tập trung hạ thấp danh dự của Vĩnh Hưng Hầu.

"Nhớ hồi trước, Hầu gia Vĩnh Hưng nói con vợ cả của mình là Thiên Sát Cô Tinh, khắc phụ khắc mẫu, suýt nữa ta cũng tin lời ma quỷ của ông ta. Nhưng bây giờ nhìn lại, chẳng phải Hoài Vương điện hạ và Dụ tiểu công tử vẫn đang sống tốt hay sao? Nếu thật sự là Thiên Sát Cô Tinh, tại sao lại không khắc chết luôn Vương gia đi chứ?"

Vị thuyết thư tiên sinh phe phẩy cây quạt xếp trong tay, nói với vẻ đầy thâm ý: "Nói thì đơn giản thôi. Bởi vì Thiên Sát Cô Tinh chân chính không phải ai khác, mà chính là Hầu gia! Trước tiên là khắc chết chính thê, sau đó lại khắc đến đại công tử nhà ông ta quá tuổi cập quan vẫn chưa thành thân, tiếp theo lại khắc đến mức nhị công tử bị Quốc Tử Giám gạch tên... Cũng may tiểu công tử chạy trốn kịp thời, mới có thể thoát được một kiếp!"

"Hay!"

Thành Quận Vương lớn tiếng khen ngợi, lập tức ra lệnh cho tiểu nhị thưởng cho vị thuyết thư tiên sinh một thỏi bạc.

Bên cạnh, Chu Dung vẫn đang cắn hạt dưa, chẳng hiểu mô tê gì nhưng cũng vỗ tay phụ họa theo.

Dụ Quân Chước: ......

Cùng lúc đó.

Chu Viễn Hồi đang ở chỗ Kỳ chưởng quầy.

Sắp đến tháng Chạp, nhưng đến nay đám thích khách mà Hồng Diệp Các thuê vẫn chưa lộ mặt.

"Nếu thật sự không được thì chỉ có thể dùng cách của ta, ôm cây đợi thỏ." Kỳ chưởng quầy nói.

"Bổn vương cũng nghĩ vậy. Vài ngày nữa, bảo người của Hồng Diệp Các diễn một vở kịch, cứ nói rằng ám sát thất bại. Đến lúc đó, điều động nhân thủ chặn hết tất cả những nơi có thể liên lạc đơn tuyến với Hồng Diệp Các. Chỉ cần kẻ đứng sau ra tay lần nữa, chúng ta nhất định sẽ tóm được hắn." Chu Viễn Hồi trầm giọng nói.

Đàm Nghiên Bang nhịn không được mở miệng nhắc nhở: "Nhưng nếu đối phương đã ra tay mà không thành công, e rằng trong thời gian ngắn sẽ không hành động lần thứ hai."

"Vậy thì chờ." Chu Viễn Hồi thản nhiên đáp.

Không phải hắn không nghĩ ra cách khác, nhưng những phương án khác ít nhiều đều sẽ đẩy Dụ Quân Chước vào tình thế nguy hiểm, mà hắn tuyệt đối không thể để tính mạng của Dụ Quân Chước gặp rủi ro.

Khi Dụ Quân Chước rời khỏi trà lâu, Chu Viễn Hồi đã đứng chờ sẵn ngoài cửa.

"Phụ vương!" Chu Dung tíu tít chạy tới, liền được phụ vương nhà mình ôm bổng lên.

"Nhị ca, huynh đã đến rồi thì đệ khỏi cần tiễn tẩu tẩu về nữa." Thành Quận Vương hành lễ với hai người, cười hì hì nói, "Đệ còn phải đi đưa canh sâm cho Hầu gia đây, hắc hắc."

Mấy ngày nay, hắn ta làm chuyện này không biết mệt, mỗi lần đưa canh xong còn không quên ghé sát tai Dụ Quân Chước, hạ giọng đầy cảm xúc mà miêu tả bộ dạng chật vật của Vĩnh Hưng Hầu. Hầu gia có lẽ cũng biết trong canh sâm không có độc, nhưng mỗi lần uống một chén, cứ như đang nuốt cả chút tôn nghiêm còn sót lại của mình vậy.

Thành Quận Vương mỗi ngày đều mang canh sâm đến, nhưng nào phải canh sâm gì chứ?

Rõ ràng là còn đắng hơn hoàng liên, còn khiến người ta tuyệt vọng hơn cả hạc đỉnh hồng!

"Ngày trước không phải em nói muốn đưa Dung nhi đến học đường sao? Hôm nay vừa hay đi xem thử đi." Chu Viễn Hồi nói.

"Được." Dụ Quân Chước lập tức gật đầu, "Học đường đó chuyên dạy vỡ lòng cho hài đồng, tiên sinh ở đó đều là học sinh của Quốc Tử Giám. Ta nghĩ những người trẻ tuổi này dạy vỡ lòng cho Dung nhi, có khi còn thích hợp hơn cả những vị đại phu tử tuổi tác đã cao."

Ba người một nhà ngồi xe ngựa đến Quốc Tử Giám.

Học đường kia nằm ngay sát bên Quốc Tử Giám, chỉ cách nhau một cái sân.

Nghe nói Hoài Vương điện hạ và Hoài Vương phi đến, bên trong học đường lập tức có người ra nghênh đón. Dụ Quân Chước nhìn kỹ, cảm thấy thanh niên trước mặt có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ đã gặp ở đâu.

Ngược lại, thanh niên kia đã nhận ra y trước.

"Chu công tử, hóa ra ngài chính là Hoài Vương phi danh chấn thiên hạ."

Thanh niên nọ hành lễ với hai người, sau đó quay sang Dụ Quân Chước cười nói: "Lần trước trong hội ngắm hoa, điện hạ dùng tên giả, tự xưng là Chu Chước. Sau đó ta đi hỏi thăm khắp nơi mà chẳng ai biết có vị tiểu công tử nào tên như vậy. Khi ấy ta đã đoán, có lẽ ngài cố tình giấu tên thật."

Nghe vậy, Dụ Quân Chước rốt cuộc nhớ ra, thanh niên này chính là một học sinh mà y từng gặp trong hội ngắm hoa ở Lan Viên rất lâu trước đây.

"Ta nhớ ra rồi, ngươi tên là Trần Triết Vãn." Dụ Quân Chước nói.

Bên cạnh, Chu Viễn Hồi từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng khi nghe Dụ Quân Chước gọi thẳng tên thanh niên kia, ánh mắt hắn lập tức trầm xuống, lạnh lẽo đến cực điểm.

"Không ngờ Dụ Thiếu sư vẫn còn nhớ tên ta." Trần Triết Vãn có chút bất ngờ, như được sủng ái mà kinh sợ.

"Hôm nay thật là trùng hợp." Dụ Quân Chước cười nói, "Ta và Vương gia muốn đưa Thế tử đến học đường vỡ lòng, không biết liệu nhóc ấy có thể thích ứng được không."

"Dụ Thiếu sư không cần lo lắng, cứ để Thế tử đến thử xem sao. Phu tử mở học đường này cũng là lần đầu tiên, mọi thứ vẫn đang trong quá trình thử nghiệm. Cũng may bọn trẻ còn nhỏ, thử vài tháng cũng không có gì đáng ngại." Trần Triết Vãn nói.

Dụ Quân Chước cũng nghĩ như vậy. Y vốn có tư tưởng khá cởi mở trong giáo dục, hơn nữa Chu Dung tính tình tốt, lại ham học hỏi.

Sau một hồi trao đổi, y liền để Chu Dung ở lại học đường.

Mỗi ngày học đường chỉ có một canh giờ lên lớp, đối với Chu Dung mà nói, đây chẳng phải chuyện gì khó khăn.

Sau khi ra khỏi học đường, Chu Viễn Hồi bỗng nhiên lên tiếng: "Hội ngắm hoa?"

"A... ờ..." Dụ Quân Chước có chút ngượng ngùng, chỉ có thể giải thích, "Trước đây, phu tử của Quốc Tử Giám tổ chức một hội ngắm hoa ở Lan Viên. Ta lúc đó rảnh rỗi không có việc gì làm, nên tiện đường đi một chuyến."

"Ồ? Hoa đẹp không?" Chu Viễn Hồi hỏi.

"Cũng... cũng bình thường thôi."

Dụ Quân Chước hơi chột dạ, bởi vì lần đó, y đi hội ngắm hoa cùng với Viễn Châu.

"Vương phi đi ngắm hoa lúc đó, bổn vương là đã chết hay chưa chết?" Chu Viễn Hồi chậm rãi hỏi.

"Lúc ấy... Vương gia đã..." Dụ Quân Chước lắp bắp, bởi vì khi đó, tang lễ của Hoài Vương vừa mới kết thúc không bao lâu.

"Xươnh cốt bổn vương còn chưa lạnh, Vương phi đã vội đi hội ngắm hoa, còn kết giao thêm tân bằng hữu?" Chu Viễn Hồi cười nhạt, rồi lại nói tiếp, "Vương phi quả thật có nhã hứng."

Xong đời rồi.

Dụ Quân Chước không biết phải giải thích chuyện này thế nào cho rõ ràng.

Nếu đổi lại là y, chắc chắn cũng sẽ không vui vẻ gì.

Có ai vừa mới mất phu quân đã lập tức đi ngắm hoa chứ?

Dù rằng y không thực sự đi để ngắm hoa... và dù rằng phu quân y cũng chẳng chết thật.

"Vương gia... ngài giận sao?" Dụ Quân Chước cẩn thận hỏi.

"Bổn vương không nên giận sao?" Chu Viễn Hồi nói.

"Xin lỗi... chuyện này ta..."

"Bổn vương muốn phạt em."

"Hả?" Dụ Quân Chước ngẩn người, "Phạt thế nào?"

Không biết tại sao, y đột nhiên nhớ đến cảnh lần trước Chu Viễn Hồi cắn y...

Nói chính xác thì, Chu Viễn Hồi không chỉ cắn y một lần.

Dụ Quân Chước không khỏi hoài nghi, Hoài Vương điện hạ có phải có sở thích kỳ quái gì đó không? Trước đây vẫn che giấu rất kỹ, không để lộ ra, nhưng giờ quan hệ giữa hai người ngày càng thân cận, có lẽ đối phương cũng không muốn giấu giếm nữa...

Lần này, Chu Viễn Hồi sẽ không định lại cắn y đấy chứ?

Sắc mặt Dụ Quân Chước hơi tái đi, trong lòng không khỏi dâng lên chút lo sợ.

Lúc này, y chợt nghe Chu Viễn Hồi ghé sát bên tai, thấp giọng nói: "Trói em lại mà phạt."

Dụ Quân Chước: ......?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK