• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là lần đầu tiên Dụ Quân Chước chủ động hôn Chu Viễn Hồi.

Không báo trước, không thương lượng, thậm chí ngay cả chính y cũng chưa kịp nhận ra.

Chỉ là một ý nghĩ bất chợt lóe lên, một cơn xúc động mà ngay cả y cũng không hoàn toàn hiểu rõ, thế nên y cứ thuận theo bản năng. Nếu là trước đây, y tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng vào khoảnh khắc này, lý trí nào còn chỗ để tồn tại?

Thiếu niên sau khi hôn xong thì ngẩn người, đến cả khóc cũng quên mất.

Chu Viễn Hồi còn ngốc hơn y, trên gương mặt hiếm khi bộc lộ cảm xúc kia tràn đầy vẻ kinh ngạc, như thể đang hoài nghi cảm giác mềm mại, lành lạnh vừa lướt qua môi khi nãy rốt cuộc có phải là thật hay không, hay chỉ là do mình tưởng tượng ra.

"Vừa rồi ngươi làm gì thế?" Chu Viễn Hồi hỏi.

"Ta, ta không có..." Dụ Quân Chước định phủ nhận.

Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, Chu Viễn Hồi đã cúi xuống hôn y.

Môi nam nhân nóng bỏng bao trùm lấy y, vội vã li.ếm m.út, quấn quýt, mang theo một cảm giác xâm chiếm khiến người ta hoảng loạn.

Dụ Quân Chước theo bản năng muốn lùi lại, nhưng Chu Viễn Hồi lập tức cảm nhận được động tác đó. Không những không buông tha y, mà còn mạnh mẽ cạy mở hàm răng, đầu lưỡi trượt sâu vào trong, không chút lưu tình mà khuấy động từng ngóc ngách mềm yếu trong lòng thiếu niên.

"Ưm..." Dụ Quân Chước khẽ kêu một tiếng, muốn há miệng để dễ thở hơn, nhưng không những không được như ý, mà ngược lại còn bị Chu Viễn Hồi càn quét, chiếm đoạt càng sâu.

Đầu óc Dụ Quân Chước trống rỗng, chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ, toàn thân như bị rút cạn sức lực, gần như không thể đứng vững. Đúng lúc đó, cơ thể y bỗng nhẹ bẫng, Chu Viễn Hồi đã bế thốc y lên.

Sợ mình ngã xuống, y chỉ có thể vòng tay ôm lấy cổ nam nhân để mượn lực. Chu Viễn Hồi đi đến mép giường, ngồi xuống, đặt y lên đùi mình, vừa tiếp tục hôn, vừa cởi đai lưng y.

"Vương gia!" Dụ Quân Chước giật mình kêu lên.

"Sợ gì chứ?" Chu Viễn Hồi hôn y ngày càng dịu dàng, từng chút một, vừa dỗ dành vừa trấn an, "Bổn vương cũng sẽ không thật sự ăn ngươi."

Mặt Dụ Quân Chước đỏ bừng, nóng đến mức như sắp bốc cháy, nhưng lại không phản kháng, mặc cho nam nhân tùy ý thao túng.

Tay Chu Viễn Hồi thực sự rất lớn.

Lớn đến mức có thể cùng lúc bao trùm cả hai người bọn họ.

Nơi không thể chạm đến nhất lại áp sát vào nhau, hơi nóng từ đó lan ra, thiêu đốt khiến Dụ Quân Chước gần như muốn tan chảy.

"Ném xuống đất rồi, cứ để vậy đi." Chu Viễn Hồi ôm chặt người vào lòng.

Dụ Quân Chước có chút quẫn bách. Trên người y chẳng còn mảnh vải, trong khi Chu Viễn Hồi vẫn chỉnh tề như cũ. Dù lúc ở trên giường, nam nhân cũng chỉ nới lỏng đai lưng, nhìn qua vẫn áo mũ nghiêm chỉnh.

"Vậy ngày mai... còn đi không?" Dụ Quân Chước ngước mắt nhìn hắn.

"Ngươi là vì chuyện này?" Chu Viễn Hồi thoáng cau mày, như có chút khó chịu.

"Cái gì mà vì chuyện này?" Dụ Quân Chước khó hiểu, y chỉ là nhớ đến đề tài khi nãy thôi mà.

"Thôi, không quan trọng." Chu Viễn Hồi rất nhanh tự thuyết phục bản thân. Nếu Dụ Quân Chước chỉ vì muốn dỗ dành hắn vào cung mới như vậy, thì với hắn mà nói cũng chẳng có gì đáng giận.

Nhưng chẳng phải điều đó cũng có nghĩa là Dụ Quân Chước để tâm đến hắn sao?

"Ngươi muốn đi à?" Chu Viễn Hồi hỏi.

"Ừm, ta có thể đi cùng ngài."

Dụ Quân Chước vừa mới khóc xong, giọng nói vẫn còn nghèn nghẹn. Chu Viễn Hồi không kìm được, cúi xuống hôn y lần nữa. Lần này, nụ hôn vô cùng dịu dàng, không mang theo bất cứ ý đồ nào khác.

"Thích không?" Chu Viễn Hồi lại hỏi.

"Cái gì?" Dụ Quân Chước giả vờ ngây ngô.

"Thích bổn vương đối xử với ngươi như vậy sao?"

"Ta... ta mệt rồi."

Dụ Quân Chước bị hôn đến mức cả người nóng ran, gò má phiếm hồng, vô cùng xấu hổ, nhưng y cũng không ghét cảm giác này.

Trước đây, y từng cho rằng chuyện xảy ra trên xe ngựa ngày đó chính là viên phòng, nhưng bây giờ, y lại có chút hoài nghi.

Nam nữ khi viên phòng, chẳng phải đều sẽ cởi hết quần áo, ôm nhau thật chặt sao? Giống như đêm nay vậy, hai người dán sát vào nhau... Nhưng trên người Chu Viễn Hồi vẫn còn nguyên y phục.

Vậy nên y cảm thấy, có lẽ chuyện này vẫn chưa được tính là gì cả.

Nhưng y lại quá xấu hổ để chủ động c.ởi quần áo của Chu Viễn Hồi...

Hôm sau, Dụ Quân Chước vốn có chút lo lắng.

Tối qua, Chu Viễn Hồi không hề nói rõ ràng rằng hôm nay sẽ cùng hắn vào cung.

Thế nhưng sau bữa sáng, Lưu quản gia bỗng chạy đến báo rằng xe ngựa đã chuẩn bị xong.

"Xe ngựa gì?" Dụ Quân Chước ngạc nhiên hỏi.

"Vương gia nói hôm nay muốn cùng Vương phi vào cung." Lưu quản gia đáp.

Dụ Quân Chước lập tức vui vẻ, quay đầu nhìn về phía Chu Viễn Hồi. Nam nhân vẫn điềm nhiên như cũ, sắc mặt không có chút thay đổi nào.

"Không muốn đi sao?" Chu Viễn Hồi hỏi.

"Muốn, đương nhiên là muốn đi."

Dụ Quân Chước sợ hắn đổi ý, vội vàng đi thay bộ y phục phù hợp để tiến cung, rồi cùng Chu Viễn Hồi lên xe ngựa vào hoàng cung.

Hoàng đế nghe báo liền vô cùng vui mừng. Những ngày qua, ngài hận không thể mỗi ngày đều phái người đến Hoài Vương phủ thúc giục, sợ đệ đệ của mình do dự quá lâu mà bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để dùng giải dược.

"Hai phu phu các ngươi đã bàn bạc xong cả rồi?" Hoàng đế hỏi.

Dọc đường đi, Dụ Quân Chước cũng không dò hỏi xem Chu Viễn Hồi đã quyết định thế nào, nên lúc này nghe vậy cũng không biết trả lời ra sao.

"Ừm." Chu Viễn Hồi đáp, "Chỉ dùng giải dược."

Chỉ dùng giải dược, không châm cứu, đồng nghĩa với việc hắn từ bỏ cơ hội khôi phục thị lực.

"Tốt." Hoàng đế rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Trong mắt ngài, mù lòa vẫn dễ chấp nhận hơn là điên loạn.

Hoàng đế lập tức sai người truyền thái y đến, mang theo giải dược đã được điều chế sẵn.

Sau khi uống giải dược, cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, đồng thời phải có thái y túc trực bên cạnh. Vì vậy, Hoàng đế lập tức sai người dọn dẹp thiên điện, để Chu Viễn Hồi ở đó dùng thuốc.

"Dụ Thiếu sư không cần lo lắng, trẫm đã hỏi qua thái y, giải dược này rất ổn thỏa, không có nguy hiểm gì lớn." Hoàng đế lên tiếng an ủi Dụ Quân Chước.

"Vâng." Dụ Quân Chước thật ra rất muốn đến thiên điện xem tình hình, nhưng lại sợ quấy rầy, đành phải ở lại cùng Hoàng đế chờ đợi.

Hoàng đế sai người pha trà, mời Dụ Quân Chước cùng thưởng trà với mình.

Dụ Quân Chước đang thất thần, lúc bưng ly trà vô ý để nước trà làm bỏng tay.

"Trẫm có chút tò mò." Hoàng đế sai người mang thuốc mỡ tới, tự mình thoa lên tay y, sau đó chậm rãi hỏi, "Dụ Thiếu sư đã làm thế nào để thuyết phục Hoài Vương chịu uống giải dược? Trẫm vốn tưởng rằng hắn thà chết cũng không muốn sống trong bóng tối."

"Thần... thần chỉ là khuyên nhủ một chút thôi." Dụ Quân Chước nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, vành tai không khỏi phiếm hồng.

Hoàng đế vừa liếc mắt liền hiểu rõ, đáy mắt thấp thoáng ý cười đầy ẩn ý.

"Hãy kể cho trẫm nghe chuyện của các ngươi khi còn ở Hoài Quận đi. Nghe nói ngươi còn thành lập thương hội?"

"Thần kỳ thật không rành việc buôn bán, chỉ là thuận tiện tham gia một chút mà thôi."

Dụ Quân Chước không hiểu rõ tính tình của Hoàng đế, sợ mình lỡ lời, nhưng Hoàng đế lại rất thích trò chuyện, không ngừng hỏi đông hỏi tây.

"Bình thường trong phủ, là Dụ Thiếu sư quyết định mọi chuyện, hay Hoài Vương làm chủ?"

"Đương nhiên là Vương gia quyết định." Dụ Quân Chước vội vàng đáp.

"Vậy sao? Dụ Thiếu sư không thể làm chủ được Hoài Vương sao?"

"Thần... thần nào dám thay Vương gia làm chủ?"

Hoàng đế nhướng mày, tiếp tục hỏi: "Hoài Vương ở trong phủ có hay nổi nóng không?"

"Không nhiều, thần rất ít khi thấy ngài ấy tức giận." Dụ Quân Chước thành thật trả lời.

Chu Viễn Hồi tuy rằng có lúc cảm xúc thất thường, nhưng dù không vui hắn cũng không dễ dàng phát giận, nhiều lắm chỉ là lạnh mặt, không thích nói chuyện mà thôi.

"Hắn có hay quát mắng người khác không?" Hoàng đế lại hỏi.

"Vương gia vì sao phải quát mắng người khác?" Dụ Quân Chước khó hiểu.

"Vậy hắn..." Hoàng đế vốn định hỏi một chuyện riêng tư hơn, nhưng chợt nhận ra thân phận của mình, cảm thấy như vậy có phần không thỏa đáng. Dù Dụ Quân Chước cũng là nam nhân, nhưng dù sao cũng là đệ tức của mình, hỏi quá sâu thì có phần thất lễ.

Vì vậy, Hoàng đế đổi giọng: "Xem ra Dụ Thiếu sư vẫn khá hài lòng với Hoài Vương, vậy trẫm, làm huynh trưởng, cũng yên tâm rồi."

Dụ Quân Chước bị những câu hỏi của hoàng đế làm cho bối rối, ngồi cũng không yên. Hoàng đế thấy thế thì rộng lượng phất tay, cho phép y đi đến thiên điện xem tình hình.

Trên chiếc giường trong thiên điện, Chu Viễn Hồi hai mắt nhắm nghiền, trông như đang ngủ.

Dụ Quân Chước chậm rãi bước tới, nhẹ giọng hỏi: "Vương gia thế nào rồi?"

Tưởng thái y đứng bên cạnh chắp tay hành lễ, rồi đáp: "Vương gia đã uống giải dược, hiện tại vẫn chưa tỉnh, nhưng Vương phi không cần lo lắng."

"Giải dược này sau khi uống vào, tính mạng của Vương gia có thể hoàn toàn yên tâm rồi chứ?" Dụ Quân Chước hỏi.

"Vâng. Chỉ là nếu không dùng kim châm để loại bỏ hết dư độc, đôi mắt của Vương gia sẽ không thể khôi phục thị lực."

"Vậy nếu sau này Vương gia đổi ý, vẫn còn cơ hội chứ?"

"Nếu muốn loại bỏ hết dư độc, chỉ có thể thực hiện ngay sau khi uống giải dược không lâu..."

Khi hai người đang trò chuyện, bỗng nhiên trên giường truyền đến động tĩnh, Chu Viễn Hồi chậm rãi ngồi dậy.

"Vương gia?" Dụ Quân Chước vội vàng bước tới, giữ lấy tay hắn.

"Vương gia tỉnh lại, chứng tỏ giải dược đã có hiệu quả." Tưởng thái y nói, "Hạ quan xin lui ra ngoài trước, nếu Vương gia có việc, chỉ cần sai người gọi một tiếng." Nói xong, ông dẫn theo thuộc hạ lui ra ngoài.

Trong thiên điện, lúc này chỉ còn lại Dụ Quân Chước và Chu Viễn Hồi.

"Tay ngươi sao lại có mùi thuốc mỡ?" Chu Viễn Hồi hỏi.

"Lúc nãy uống trà, không cẩn thận làm dính một chút." Dụ Quân Chước đáp.

Sợ chạm phải vết thương của y, Chu Viễn Hồi đổi sang tay kia nắm chặt.

"Vương gia, ngài có thấy khó chịu ở đâu không?"

"Có một chút. Ngươi nhìn xem mắt bổn vương thế nào rồi?"

Dụ Quân Chước thoáng căng thẳng, vội vàng ghé sát lại quan sát đôi mắt của Chu Viễn Hồi, nhưng không phát hiện điều gì bất thường.

"Có cần gọi thái y đến xem không?" Dụ Quân Chước hỏi.

"Mắt của bổn vương, thái y có trị cũng không khỏi."

Dụ Quân Chước sững người, trong lòng không khỏi dâng lên chút chua xót.

Từ nay về sau, Chu Viễn Hồi thực sự không còn hy vọng khôi phục thị lực nữa sao?

"Ngươi đang miễn cưỡng an ủi bổn vương à?" Chu Viễn Hồi hỏi.

"Ta... ta không biết phải an ủi Vương gia thế nào."

Dụ Quân Chước cảm thấy bất cứ lời nói nào vào lúc này cũng trở nên nhạt nhẽo. Y không biết phải làm gì để an ủi đối phương. Vì vậy, y cẩn thận ghé sát lại, nhẹ nhàng hạ một nụ hôn lên từng bên mắt của Chu Viễn Hồi.

Nghĩ đến việc thái y và Hoàng đế vẫn còn ở bên ngoài, tim y bỗng chốc đập loạn, giống như đang làm chuyện vụng trộm.

Nhưng hành động này rõ ràng rất có hiệu quả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK