Dụ Quân Chước vì tác dụng của rượu mà ngủ một mạch đến trưa hôm sau mới tỉnh.
Lưu quản gia sợ y khó chịu, cố ý sai người nấu canh ấm dạ dày cho y.
"Vương gia đâu?" Dụ Quân Chước rửa mặt xong, ngồi một mình dùng bữa sáng, quay sang hỏi Lưu quản gia, "Sao không thấy Vương gia?"
"Vương gia sáng sớm đã vào thư phòng, đang bàn công sự với Đàm tướng quân." Lưu quản gia đáp.
"Ta tối qua trở về thế nào?"
"Kỳ phủ sai người đưa ngài về." Lưu quản gia cười nói, "Lúc đầu, Kỳ chưởng quầy còn cho người đến báo tin nói ngài sẽ không trở về, nhưng sau đó ngài lại không muốn ở lại Kỳ phủ, nói là không yên tâm về Vương gia."
Ký ức của Dụ Quân Chước đứt quãng, phần lớn chi tiết đều không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng rằng nửa đêm khi ngủ có thứ gì đó cắn y, hơn nữa còn cắn rất nhiều lần.
"Vương phi làm sao vậy?" Lưu quản gia thấy sắc mặt y có chút khác thường, liền hỏi.
"Không... không có gì." Dụ Quân Chước lắc đầu, đứng dậy đi đến trước gương đồng soi thử, phát hiện môi mình không có gì khác thường.
Trong phủ Tướng quân chắc chắn không thể có thứ gì cắn loạn.
Có lẽ tối qua... chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Không lâu sau khi dùng bữa xong, vị thợ may lần trước may áo cho Dụ Quân Chước lại dẫn đồ đệ tới cửa, nói là đến đo may quần áo mùa đông cho y và Chu Dung.
"Mùa đông ở Hoài Quận không lạnh như Kinh thành, nhưng một khi rét thì cũng không chịu nổi. Vẫn nên mặc ấm một chút thì tốt hơn." Lưu quản gia nói.
"Dáng người ta chắc không thay đổi gì mấy, cứ đo cho Dung nhi cẩn thận một chút, nhóc ấy lớn nhanh lắm." Dụ Quân Chước dặn dò.
Lần này, thợ may đến không chỉ để đo kích cỡ mà còn mang theo nhiều loại vải tốt, để Dụ Quân Chước chọn chất liệu và màu sắc.
Dụ Quân Chước để Chu Dung tự chọn màu sắc mình thích, còn bản thân thì chỉ chọn những gam màu nhã nhặn.
Nhưng rất nhanh sau đó, y nhớ ra Chu Viễn Hồi thích màu sắc tươi sáng, nên lại chọn thêm một tấm vải đỏ.
"Đi mời Vương gia cũng chọn một màu đi." Dụ Quân Chước nói.
"Vương gia đã dặn, nói là không cần." Lưu quản gia đáp.
"Tại sao?"
"À... chuyện này, lão nô cũng không hỏi."
"Vương gia có y phục mới để mặc mùa đông chưa?"
"Những năm trước, mùa đông Vương gia phần lớn đều ở Nam Thiệu, trong phủ Hoài Quận thật sự không có bao nhiêu y phục mùa đông."
Dụ Quân Chước nhíu mày, liếc nhìn đống vải trước mặt, rồi quay sang thợ may: "Kích cỡ của Vương gia chắc các ngươi đều có chứ? Cứ chọn màu giống như lúc làm võ phục cho ngài ấy, may một bộ đi."
"Vâng." Thợ may vội vàng đáp ứng.
Lưu quản gia thưởng thêm tiền, rồi sai người tiễn họ ra khỏi phủ.
"Vương phi, có một chuyện lão nô hơi do dự, mong ngài bận tâm một chút." Lưu quản gia lên tiếng.
"Ngày 19 tháng này là sinh thần của Vương gia. Chúng ta nên tổ chức tiệc rượu trong phủ để chúc mừng, hay ra tửu lâu? Nếu mở tiệc, thì nên mời những vị khách nào?"
"Sinh thần của Vương gia sao?"
"Vâng. Những năm trước, Vương gia phần lớn đều ở Nam Thiệu, cũng hiếm khi tổ chức sinh thần tại Vương phủ. Có một năm người ở Kinh thành, nhưng khi đó Bệ hạ mở tiệc trong cung, nên trong phủ cũng không tổ chức riêng."
Sinh thần của Hoài Vương điện hạ, nên tổ chức thế nào đây?
Dụ Quân Chước chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này. Từ nhỏ đến lớn, chưa ai tổ chức sinh thần cho y, nên y cũng không biết phải làm gì.
"Chuyện này ta cũng không rành lắm. Hay là ông tự quyết đi, cứ mở tiệc trong phủ. Còn khách khứa... đến lúc đó hỏi thử ý Vương gia." Y suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Bình thường, người ta tổ chức sinh thần thế nào?"
"Chủ yếu là mở tiệc chúc mừng, rồi tặng quà mừng, cũng không có gì quá đặc biệt." Lưu quản gia đáp.
"Quà sao?" Dụ Quân Chước hỏi, "Vương gia thích quà gì?"
Lưu quản gia không nhịn được cười: "Quà sinh thần tất nhiên là do Vương phi tự mình chọn mới có ý nghĩa. Lão nô nghĩ, bất kể Vương phi tặng gì, Vương gia cũng sẽ vui."
Tự mình chọn quà ư?
Dụ Quân Chước chưa từng nhận được quà tặng bao giờ, đương nhiên cũng không biết nên tặng gì cho người khác.
Nhưng đây là lần đầu tiên sau khi thành thân, Chu Viễn Hồi đón sinh thần. Giờ y đã biết, ít nhiều gì cũng phải thể hiện một chút.
Nghĩ vậy, Dụ Quân Chước lập tức gọi một hộ vệ đi theo, rời phủ đến con phố sầm uất nhất Hoài Quận.
Hai bên đường cửa hàng san sát, hàng hóa đủ loại.
Y bước vào một tiệm chuyên bán đồ ngọc, tiểu nhị trong tiệm thấy y khí chất cao quý liền vội vàng chạy ra đón, thái độ cực kỳ ân cần.
"Thường ngày người ta tặng quà sinh thần, thường tặng thứ gì cho thích hợp?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Công tử muốn tặng quà cho ai ạ?"
"À..." Dụ Quân Chước không hiểu câu hỏi nhằm vào thân phận, tưởng đối phương hỏi về đặc điểm người nhận quà nên liền miêu tả, "Là một nam tử, khoảng chừng 23, 24 tuổi, cao hơn ta khá nhiều, là một võ nhân, lớn lên rất anh tuấn."
"Vậy... người này là huynh trưởng của công tử?" Tiểu nhị hỏi.
"Không phải huynh trưởng, là..." Ở triều Đại Du, nam tử và nam tử thành hôn vẫn còn hiếm thấy, Dụ Quân Chước không muốn để lộ thân phận, chỉ mơ hồ đáp, "Là người rất thân thiết."
Tiểu nhị vừa nhìn bộ dạng y, lại thấy tai hơi đỏ, liền ngầm đoán được phần nào.
"Nếu là tặng quà cho một nam tử thân thiết, sinh thần có thể tặng ngọc bội, trâm ngọc, hoặc một đôi ngọc giác." Tiểu nhị vội vàng giới thiệu, "Như bộ ngọc bội này được chế tác từ ngọc dương chi thượng hạng, công tử có thể mua một đôi, một khối giữ lại cho mình, một khối tặng đi."
Dụ Quân Chước đảo mắt nhìn những món đồ tiểu nhị đề cử, lưỡng lự chưa biết chọn gì nên liền nói: "Lấy hết đi."
"A?" Tiểu nhị sững sờ, rồi lập tức vui vẻ cười tươi, "Được rồi! Tiểu nhân sẽ lập tức gói lại cho công tử."
"Còn món nào khác không?" Dụ Quân Chước vẫn cảm thấy từng đó chưa đủ.
Những món như ngọc bội, trâm ngọc cầm trên tay đều chỉ là những vật nhỏ nhắn.
"Công tử... mua những thứ này là để tặng cho tình lang phải không?" Tiểu nhị cười hỏi.
"Ừ." Dụ Quân Chước dù hơi ngượng ngùng, nhưng cũng không phủ nhận.
Ở triều Đại Du, nam tử thành hôn với nhau tuy hiếm, nhưng đoạn tụ thì không ít. Trước đây khi đến thanh lâu, y đã thấy không ít nam nhân thân cận với nhau, nên cũng không cố ý giấu giếm chuyện này.
Tiểu nhị càng chắc chắn về suy đoán của mình, hạ giọng cười nói: "Nếu vậy, thật ra có một món rất hay, chỉ là không biết công tử có muốn tặng hay không..."
"Là gì?" Dụ Quân Chước đảo mắt nhìn quanh cửa hàng, "Lấy ra ta xem."
"Thứ này tuy tốt, nhưng không tiện trưng bày nơi thanh nhã, chỉ thích hợp để dùng trong phòng..." Tiểu nhị vừa nói vừa lấy từ dưới quầy ra một chiếc hộp gỗ, làm bộ thần bí.
Hắn mở nắp hộp ngay trước mặt Dụ Quân Chước, để lộ bên trong một cây ngọc thế. (😎)
Dụ Quân Chước: .....
Y từng thấy qua thứ này rồi, thậm chí một trong những cửa hàng dưới danh nghĩa của y ở Kinh thành cũng có bán.
Tiểu nhị cười tủm tỉm, giọng điệu mang theo vài phần trêu chọc: "Tiểu công tử chớ ngại ngùng, thứ này tuy không thể đặt nơi thanh nhã, nhưng trong thành người mua cũng không ít đâu. Nếu công tử với tình lang đã nước chảy thành sông, vậy thì không có gì phải e lệ cả."
Dụ Quân Chước liếc nhìn hộ vệ đứng ngoài cửa, hạ giọng hỏi: "Thứ này... có gì mà trợ hứng?"
Tiểu nhị nghe vậy, ánh mắt hơi sáng lên: "Công tử hỏi vậy, chẳng lẽ vẫn chưa viên phòng cùng tình lang?"
Dụ Quân Chước bị câu hỏi này làm nghẹn một chút, ấp úng nói: "Đã... đã viên phòng rồi."
Y cũng không biết vì sao bản thân lại thảo luận chuyện này với một tiểu nhị trong cửa hàng ngọc khí, nhưng đúng là có chút tò mò.
"Vậy thì càng nên thử." Tiểu nhị cười đầy thâm ý, "Công tử cứ mua về đi, tự nhiên sẽ biết."
"Thôi bỏ đi, thứ này quá kỳ quái." Dụ Quân Chước thật sự không hiểu nổi.
Mọi chuyện vốn đang bình thường, tại sao lại phải tạc ngọc thành vật đó chứ?
Dù có mua về đi nữa, cũng không dám tùy tiện để trong nhà. Thật sự quá mất mặt!
"Công tử thấy kỳ quái, nhưng tình lang của công tử chắc chắn sẽ thích." Tiểu nhị hôm nay hiếm lắm mới gặp được một vị khách vừa hào phóng vừa dễ thuyết phục, sao có thể dễ dàng bỏ qua, tiếp tục nói, "Không bằng công tử cứ mua về thử xem, nếu tình lang của công tử không thích, ngài lại mang đến trả cũng được mà."
Chu Viễn Hồi sẽ thích thứ này sao?
Dụ Quân Chước cảm thấy khả năng đó không cao lắm...
"Thôi bỏ đi, ngươi gói cho ta thứ khác đi." Dụ Quân Chước dứt khoát trả bạc rồi rời đi.
Tiểu nhị tiếc nuối không thôi, ai ngờ Dụ Quân Chước vừa bước chân ra khỏi cửa, lập tức quay lại.
"Đưa ta đi." Dụ Quân Chước mặt đỏ bừng nói.
Y cảm thấy... biết đâu Chu Viễn Hồi thực sự thích loại đồ vật này, nếu không thì trước đó sao lại có thể chủ động như vậy?
Sinh thần của Chu Viễn Hồi vào ngày 19 tháng 10, còn mấy ngày nữa mới đến. Dụ Quân Chước định đợi đến hôm đó rồi mới tặng quà, vì vậy sau khi về phủ, y liền cất hết những thứ đã mua vào ngăn kéo.
Mấy ngày qua, bên phía Thượng Quan Tĩnh và Kỳ Phong vẫn chưa có tin tức, nhưng Thành Quận Vương ở Kinh thành lại gửi thư đến, bảo bọn họ mau chóng trở về. Dù Kinh thành không có giải dược, nhưng Thái Y Viện có nhiều người như vậy cùng ra tay, ít nhất cũng có thêm hy vọng.
Thực ra, Tưởng thái y cũng đã đề nghị vài lần, khuyên Hoài Vương nên trở về Kinh thành.
"Hay là chúng ta quay về Kinh thành đi?" Hôm nay, Dụ Quân Chước đột nhiên nói với Chu Viễn Hồi, "Nếu có tin tức về giải dược, khoái mã đưa tin về Kinh thành cũng không mất quá nhiều thời gian." Cứ chờ đợi mãi ở Hoài Quận thế này, y cảm thấy bất an.
Chu Viễn Hồi nắm chặt tay Dụ Quân Chước trong lòng bàn tay, nhưng không vội trả lời.
Những ngày qua, Kỳ chưởng quầy vẫn đang bận rộn chuẩn bị cho thương hội, thường xuyên tìm Dụ Quân Chước bàn bạc công việc. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, thương hội không cần đợi đến đầu xuân năm sau cũng có thể chính thức ra khơi.
"Vương gia?" Dụ Quân Chước khẽ gọi.
"Lần sau ra phủ, nhớ bảo người chuẩn bị một cái lò sưởi tay mang theo."
"Thật ra tay ta chỉ lạnh khi có người khác chạm vào thôi, chứ bản thân ta không thấy gì cả." Dụ Quân Chước kéo tay hắn áp nhẹ lên má mình, cười nói, "Ngài thử xem, mặt ta cũng lạnh đúng không?"
Chu Viễn Hồi liền đặt tay lên khuôn mặt lạnh lẽo của y, dùng ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng xoa vành tai giúp y sưởi ấm: "Kinh thành lạnh hơn Hoài Quận rất nhiều, bây giờ mới tháng 10 thôi, đến tháng Chạp có khi ngươi sẽ đông thành cục đá mất."
"Ta có thể cả ngày trốn trong phủ, hơn nữa không phải còn có Vương gia sao?" Dụ Quân Chước cười đáp.
Chu Viễn Hồi nhìn my, hỏi: "Ngươi muốn về Kinh thành như vậy, có phải muốn gặp ai không?"
Dụ Quân Chước hơi chột dạ: "Ta đâu có nhiều bằng hữu ở Kinh thành."
"Không nhiều, vậy nghĩa là có?" Chu Viễn Hồi truy hỏi.
Dụ Quân Chước suy nghĩ một chút, rồi nói: "Có một người."
Chu Viễn Hồi nhướng mày, nhưng không truy hỏi xem người đó là ai.
"Thương hội mới vừa thành lập, đang rất cần ngươi. Lúc này mà đi Kinh thành, ngươi định giải thích thế nào với cữu cữu?"
"Không sao cả, ta đã nói với cữu cữu rồi. Đợi Kỳ Phong trở về rồi thu xếp cũng chưa muộn." Dụ Quân Chước nói.
"Nếu bổn vương trở lại Kinh thành, còn ngươi thì ở lại Hoài Quận thì sao?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Tại sao?" Dụ Quân Chước có chút khó hiểu, "Vương gia không định đưa ta cùng về sao?"
"Ngươi muốn về?"
"Ừm."
Chu Viễn Hồi buông tay y ra, đi đến bên giường ngồi xuống, ánh mắt thâm trầm: "Để sau rồi tính. Trong doanh còn một số chuyện chưa giải quyết xong, nhất thời ta chưa đi được."
Dụ Quân Chước hơi hé miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.
Có những lúc, Dụ Quân Chước cảm thấy Chu Viễn Hồi rất sẵn lòng thân cận với y. Ví dụ như vừa rồi, vừa thấy y về nhà, việc đầu tiên đối phương làm chính là sưởi ấm tay cho y, sợ y bị lạnh.
Nhưng cũng có những lúc, dường như đối phương lại không muốn ở bên y quá lâu.
Như mấy ngày nay, cữu cữu thường xuyên tìm y bàn chuyện thương hội, y cũng nhiều lần muốn rủ Chu Viễn Hồi đi cùng, nhưng lần nào đối phương cũng từ chối, như thể không muốn suốt ngày ở bên y vậy.
Hôm nay, Chu Viễn Hồi thậm chí còn nói muốn một mình trở về Kinh thành, để y ở lại Hoài Quận.
Dụ Quân Chước không hiểu nổi, nhưng y cũng không muốn đoán mò.
Ngày 19 tháng 10, phủ Tướng quân mở tiệc.
Chu Viễn Hồi không thích xã giao, nên không bảo Lưu quản gia mời bất kỳ ai, thậm chí ngay cả Kỳ chưởng quầy cũng không mời.
"Vương gia đối với Kỳ chưởng quầy mà nói là bậc trưởng bối. Nếu tổ chức tiệc sinh thân mà mời ông ấy đến thì không hợp lẽ, lại còn phải để người ta tặng lễ nữa." Lưu quản gia sợ Dụ Quân Chước hiểu lầm, bèn lén giải thích, "Nếu là yến tiệc khác, chắc chắn sẽ mời ông ấy."
Dụ Quân Chước gật đầu, nhưng cũng không quá để tâm.
Hôm nay là sinh thần của Chu Viễn Hồi, hắn muốn thế nào thì cứ theo thế đó.
Dù không có khách khứa, nhưng bữa cơm này vẫn khá ấm cúng.
Đàm Nghiên Bang kể một câu chuyện cười chẳng buồn cười chút nào, Lưu quản gia thì hát một đoạn tiểu khúc, còn Chu Dung thì lom khom học đọc một bài thơ mới, trông cũng có chút dáng vẻ ra trò.
"Dụ Thiếu sư không chuẩn bị quà sinh thần cho bổn vương sao?" Ăn xong, Chu Viễn Hồi cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.
"Chuẩn bị rồi."
Dụ Quân Chước ngượng ngùng, không muốn lấy ra trước mặt mọi người. Mãi đến khi trở về phòng vào buổi tối, y mới kéo Chu Viễn Hồi ngồi xuống bên bàn, rồi lấy món quà đã chuẩn bị ra.
"Ta cũng không biết Vương gia thích gì, hôm đó liền đi mua một ít."
"Một ít?" Chu Viễn Hồi nhanh chóng bắt được điểm quan trọng.
"Đây là một khối dương chi bạch ngọc." Dụ Quân Chước đặt ngọc bội vào tay hắn, rồi nói tiếp, "Tiểu nhị ở cửa hàng ngọc khí bảo ta mua hai khối, nói một cái cho ngài, một cái ta giữ lại. Ta cũng không rành về chất ngọc, nhưng kiểu dáng trông cũng được."
"Ừ." Chu Viễn Hồi cầm miếng ngọc bội trong tay, mãi không buông, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản như thường.
"Đây là một cây trâm hồng ngọc, chắc hẳn sẽ rất hợp với bộ võ phục màu tối của Vương gia."
Dụ Quân Chước lại đưa cây trâm cho hắn.
"Đây là một khối ngọc giác, cũng là bạch ngọc."
"Còn gì nữa không?" Chu Viễn Hồi hỏi.
Dụ Quân Chước ho nhẹ một tiếng, lấy chiếc hộp gỗ còn lại ra, đặt cả vào tay hắn.
"Cái này là gì?" Chu Viễn Hồi khó hiểu.
"Vương gia mở ra sờ thử thì sẽ biết."
Dụ Quân Chước đỏ bừng cả mặt, nhưng trong mắt lại mang theo chút chờ mong. Y muốn biết liệu Chu Viễn Hồi có thực sự thích thứ này, giống như lời tiểu nhị đã nói hay không.
Chỉ thấy Chu Viễn Hồi một tay nâng hộp, tay còn lại mở nắp, đưa tay vào trong sờ thử. Cảm giác có chút lạnh, cũng là ngọc, nhưng hình dạng hơi kỳ lạ, bề mặt nhẵn mịn, trơn bóng...
Chu Viễn Hồi khựng lại một chút, dường như không dám chắc, thế là lại sờ thêm lần nữa.
"Ngươi tặng bổn vương cái này?" Chu Viễn Hồi chậm rãi lên tiếng.
"Ừm... Vương gia, cảm thấy thế nào?"
Chu Viễn Hồi suýt chút nữa không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh, nhưng hắn biết chuyện này chắc chắn không như mình đang nghĩ.
Vì thế, hắn cưỡng chế cảm xúc, trầm giọng hỏi: "Tại sao lại tặng bổn vương cái này?"
"Tiểu nhị ở cửa hàng ngọc khí nói... ngài nhất định sẽ thích."
"Ồ?" Chu Viễn Hồi không khỏi tò mò, "Ngươi đã nói gì với hắn, để hắn cảm thấy bổn vương sẽ thích thứ này?"
"Ta đâu có nói gì, hắn chỉ hỏi ta... ngài có phải là tình lang của ta không."
Dụ Quân Chước càng nói càng nhỏ giọng, trong lòng bắt đầu hoài nghi liệu mình có bị lừa hay không. Nhìn vẻ mặt của Chu Viễn Hồi, hình như đối phương không hề thích món quà này chút nào.
Loại đồ vật này vốn đã kỳ quái, thậm chí còn có phần khó coi. Dụ Quân Chước hối hận không thôi, cảm thấy chắc chắn mình bị lú lẫn rồi, vậy mà lại tin lời ma quỷ của tên tiểu nhị kia!
"Tình lang?" Chu Viễn Hồi lặp lại từ này, biểu cảm vô cùng phức tạp.
"Nếu Vương gia không thích, ta mang đi trả lại vậy." Dụ Quân Chước nói, định đưa tay lấy lại chiếc hộp.
"Thích." Chu Viễn Hồi đè tay lên hộp, "Giữ lại đi."
"Thật sao?" Dụ Quân Chước cuối cùng cũng yên tâm. Không ngờ Vương gia thật sự thích món quà này!
Chu Viễn Hồi khẽ gõ ngón tay lên mặt hộp, hỏi: "Vậy tiểu nhị kia có nói với ngươi, thứ này dùng để làm gì không?"
"Hắn nói là... là trợ... h.ứ.ng." Dụ Quân Chước ngập ngừng đáp.
"Vậy hắn có nói cụ thể là t.r.ợ h.ứ.n.g thế nào không?" Ánh mắt Chu Viễn Hồi hơi trầm xuống. Hắn muốn xác nhận xem tên tiểu nhị ở cửa hàng ngọc khí kia có phải đã lợi dụng sự ngây thơ của Dụ Quân Chước mà ba hoa chích chòe hay không.
"Không nói, ta cũng quên hỏi mất rồi."
Dụ Quân Chước cho rằng ngay cả Chu Viễn Hồi cũng không biết công dụng của thứ này, bèn đoán bừa: "Ta đoán chắc không phải để bày ra cho đẹp đâu, trưng ra chỗ sáng thì cũng kỳ quái quá. Có lẽ là để thưởng thức? Vương gia không phải rất thích—"
Thưởng thức?
Lần trước trên xe ngựa, khi giúp y chuyện kia, Chu Viễn Hồi quả thực đã "thưởng thức" rất lâu, còn đổi đủ kiểu cách, khiến y khóc đến nửa vời, mềm nhũn hồi lâu chưa hoàn hồn.
Dụ Quân Chước vô cùng nghiêm túc mà nói: "Có cái này, Vương gia liền có thể tùy thời thưởng thức."
Đỡ phải lần sau lại muốn "thưởng thức" y.
Chu Viễn Hồi: .........