Dụ Quân Chước lúc đầu còn có thể miễn cưỡng giữ bình tĩnh khi nhìn thấy Chu Viễn Hồi, nhưng giờ khắc này cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa.
Ban đầu y chỉ nghẹn ngào khe khẽ, rồi khóc một lúc lại biến thành nức nở.
Mười sáu năm qua, y sống cô độc trên đời, dù có phụ mẫu nhưng chưa từng nhận được chút tình thân nào đáng kể. Y vẫn nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ có ai cùng mình huyết mạch tương liên, ai ngờ chỉ trong một đêm lại biết được mình còn có một vị cữu cữu.
Vĩnh Hưng Hầu chỉ vì một câu "Khắc phụ khắc mẫu" mà đưa y ra khỏi Kinh thành, sợ bị y mang đến điềm xấu. Còn Kỳ chưởng quầy thì yêu thương và bảo vệ y, thậm chí chờ đến khi không còn lo lắng gì nữa mới dám nhận người thân, chỉ vì không muốn y phải chịu một chút nguy hiểm nào.
"Vương gia... Kỳ chưởng quầy là cữu cữu của ta." Dụ Quân Chước vừa khóc vừa nói, "Ta cuối cùng cũng có cữu cữu rồi."
"Ừ, bổn vương biết."
Chu Viễn Hồi nâng tay, chậm rãi chạm lên khuôn mặt thiếu niên, dịu dàng lau đi nước mắt của y.
Giờ khắc này, cảm xúc mãnh liệt dâng trào, Dụ Quân Chước không kìm được mà vùi đầu vào vai Chu Viễn Hồi, bật khóc thành tiếng.
Y vừa khóc, ba người kia như bị sét đánh trúng.
Tâm tình của Hoài Vương điện hạ hôm nay vốn đã không tốt, chuyện lần trước còn chưa kịp tính sổ, vậy mà Vương phi lại chạy đến khóc lóc kể lể. Cứ thế này, bọn họ còn có đường sống sao?
Nếu là trước đây thì còn dễ nói, nhưng bây giờ Chu Viễn Hồi đã trúng độc mà mù mắt. Nhỡ như lúc giáo huấn bọn họ không cẩn thận ra tay quá nặng, gây ra án mạng, chỉ e Hoàng đế cũng sẽ dung túng.
Lúc này, Quận thủ đã sợ đến mức gục hẳn xuống, Cao Thượng thư sắc mặt trắng bệch, trực tiếp ngất xỉu. Chỉ còn Đỗ Thị lang gắng gượng chống đỡ, nhưng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Thế nhưng, ba người bọn họ còn chưa kịp chờ đến khi Hoài Vương điện hạ nổi giận....
Chu Viễn Hồi để mặc bọn họ giày vò một lúc, sau đó liền dắt Hoài Vương phi rời đi. Những món nợ cũ có thể chờ đến khi tâm tình không tốt rồi tính sau, nhưng Hoài Vương phi khóc, lại là chuyện không thể không lập tức dỗ dành.
Trên xe ngựa, Dụ Quân Chước đã dần bình tĩnh lại, chỉ còn hốc mắt đỏ hoe, thỉnh thoảng nức nở khe khẽ. Chu Viễn Hồi ngồi bên cạnh, cuối cùng không nhịn được mà nhẹ nhàng ôm y vào lòng.
"Vương gia..." Dụ Quân Chước rất ít khi thân cận với hắn như thế, có chút ngượng ngùng.
"Khóc đi, nơi này không có ai khác, bổn vương cũng không nhìn thấy ngươi."
"Có phải trông rất mất mặt không?"
"Lão Tam cũng khóc suốt ngày, ngươi đã từng chê cười hắn chưa?"
Dụ Quân Chước nghĩ nghĩ, rồi đáp: "Có đôi khi... cũng có một chút."
"A." Chu Viễn Hồi bật cười bất đắc dĩ, "Bổn vương sẽ không chê cười ngươi, muốn khóc thì cứ khóc."
Dụ Quân Chước hít hít mũi, không tiếp tục khóc nữa, nhưng cũng không rời khỏi vòng tay Chu Viễn Hồi. Y vốn dĩ chẳng mấy khi có cơ hội dựa vào lòng người khác như thế này. Từ nhỏ đến lớn, y gần như không nhớ được có ai từng ôm y, an ủi y như vậy.
Dù hôm nay cữu cữu đã an ủi y, cũng chỉ là vỗ nhẹ lên bờ vai. Một thiếu niên lớn đến ngần này, đã không còn dễ dàng nhận được cái ôm từ trưởng bối, cho dù đó là một người quan tâm y như cữu cữu.
Tuy trước đây y và Chu Viễn Hồi đã có không ít lần tiếp xúc thân thể, nhưng phần lớn đều không thể gọi là ôm. Dụ Quân Chước không biết phải đợi bao lâu nữa mới có được một khoảnh khắc như thế này, vì vậy, y muốn dựa vào thêm một lát.
"Ngươi và cữu cữu đã nói những gì?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Cũng không nói gì nhiều, ông ấy dẫn ta đi thăm bài vị của mẫu thân." Dụ Quân Chước chậm rãi kể, "Vương gia, ngài có biết không? Trong từ đường của Kỳ phủ cũng có bài vị của mẫu thân ta."
"Lưu quản gia có từng nói với ngươi chưa? Thật ra ở Hoài Vương phủ, trong Vọng Nguyệt Các..."
"Cũng có bài vị của mẫu thân ta." Dụ Quân Chước tiếp lời, vành mắt lại đỏ hoe, "Lúc ấy..."
Dụ Quân Chước không biết nghĩ tới điều gì, thoáng có chút chột dạ, nên không nói tiếp. Chu Viễn Hồi cũng rất hiểu ý mà không truy hỏi, chủ động dời đề tài: "Sao không ở lại nói chuyện với Kỳ chưởng quầy lâu hơn?"
"Vốn dĩ ta cũng muốn trước tiên nói với ngài một tiếng, nhưng lúc ra ngoài tìm ngài lại không thấy đâu. Người hầu của Kỳ phủ bảo ngài đã đi rồi. Ta sợ có chuyện gì xảy ra, nên quay về phủ Tướng quân, nhưng Lưu quản gia lại nói ngài chưa về." Dụ Quân Chước nhớ lại, lúc ấy lòng y nóng như lửa đốt, chỉ có thể ra ngoài tìm, "May mà gặp được binh lính tuần tra, họ nói với ta Vương gia đã đến phủ Quận thủ."
Nghe vậy, trong lòng Chu Viễn Hồi khẽ nóng lên, hắn hỏi: "Vậy nên ngươi liền bỏ mặc người cữu cữu vừa mới nhận thân, chạy đi tìm bổn vương?"
"Ngài không nói một tiếng đã đi mất, ta làm sao biết ngài đi đâu?" Dụ Quân Chước oán trách, nhưng cơ thể lại rất thành thật mà cử động, đổi sang một tư thế thoải mái hơn để có thể tựa sát vào lồng ng.ực rộng lớn của nam nhân.
Cảm giác được ôm trong lồng ng.ực người khác quả thực rất tốt, không giống như khi cưỡi ngựa, khoảng cách luôn thay đổi theo từng nhịp phi nước đại. Chu Viễn Hồi có bờ vai rộng lớn, chỉ cần nhẹ nhàng một cái là có thể bao bọc hắn trọn vẹn vào trong lòng, mang đến một cảm giác an toàn khó diễn tả.
Dụ Quân Chước nhịn không được mà nghĩ: Bọn họ thành thân đã lâu như vậy, sao Vương gia chưa từng ôm y như thế này? Y nhớ lần trước cùng Chu Viễn Hồi đến thanh lâu, nhìn thấy những đôi nam nữ ở đó, ai cũng hận không thể dính sát vào nhau. Chẳng lẽ vì y là nam tử, thân thể không mềm mại như nữ tử, nên ôm không thoải mái?
Ý nghĩ kỳ quái này khiến y tạm thời quên cả khóc, bắt đầu cân nhắc miên man.
Chu Viễn Hồi thấy y bỗng im lặng, cứ tưởng my còn đang ấm ức, không khỏi có chút tự trách. Theo suy nghĩ của hắn, Dụ Quân Chước sau khi nhận lại Kỳ chưởng quầy, có lẽ sẽ quay về Tướng quân phủ như thường lệ. Nếu có thắc mắc, cùng lắm chỉ là hỏi một câu xem hắn đi đâu, rồi tự mình trở về.
Hắn thật sự không ngờ Dụ Quân Chước lại chạy khắp thành tìm hắn.
Hoặc có thể nói, hắn không quá muốn thừa nhận rằng, bản thân quan trọng với Dụ Quân Chước đến mức ấy, quan trọng đến mức khi gặp chuyện vui, suy nghĩ đầu tiên của y lại là tìm hắn để chia sẻ.
"Ta cứ tưởng Kỳ chưởng quầy sẽ giữ ngươi ở lại. Nhìn qua cũng thấy ông ta rất thương ngươi, nhất định có rất nhiều điều muốn nói với ngươi."
Chu Viễn Hồi thậm chí còn nghĩ rằng, có thể Kỳ chưởng quầy sẽ khuyên Dụ Quân Chước ký vào tờ thư hòa ly kia. , với tính cách của Kỳ chưởng quầy, ông ấy chắc chắn sẽ không làm ra chuyện bỏ đá xuống giếng như thế.
Hắn biết bản thân có chút để tâm chuyện vụn vặt.
Chỉ là hắn không muốn tự cho mình quá nhiều kỳ vọng không nên có. Độc Vong Xuyên không dễ dàng tìm được giải dược như vậy, có lẽ ngay cả năm nay hắn cũng không sống qua nổi. Vì thế, hắn không dám, cũng không thể để Dụ Quân Chước đi quá xa trên con đường này.
Tình huống tốt nhất là, Dụ Quân Chước có thể quan tâm hắn, nhưng đừng quá quan tâm. Sau khi hắn chết, khóc một trận, đau lòng vài ngày, rồi có thể an yên tiếp tục cuộc đời của mình.
Nếu có thể tham lam một chút, thì mong rằng trong tương lai, đối phương thỉnh thoảng sẽ nhớ đến hắn.
"Vương gia, vậy bây giờ ta có thể lại đến nhà cữu cữu được không?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Khóc thành thế này mà chạy tới, chưởng quầy Kỳ còn tưởng rằng bổn vương bắt nạt ngươi mất."
Chu Viễn Hồi nghĩ một lúc, rồi quay ra ngoài xe ngựa dặn Đàm Nghiên Bang: "Phái người mang thiệp mời đến Kỳ phủ, mời Kỳ chưởng quầy và Kỳ phu nhân ngày mai tới phủ Tướng quân làm khách. Nói Vương phi hôm nay mệt mỏi, tạm thời không tiện đến quấy rầy."
"Rõ." Đàm Nghiên Bang lập tức nhận lệnh rời đi.
Sau khi trở về phủ, Dụ Quân Chước vẫn có chút hoảng hốt. Những chuyện xảy ra hôm nay đối với y chẳng khác nào một giấc mộng, y sợ rằng sau khi ngủ dậy tất cả sẽ tan biến, chẳng còn là thật nữa.
"Sao lại không nói gì?" Chu Viễn Hồi lên tiếng.
"Vương gia, ngay từ đầu ngài đã biết chuyện này rồi sao?"
Chu Viễn Hồi trầm ngâm giây lát, rồi đáp: "Sau khi bổn vương đến Hoài Quận, Kỳ chính chưởng quầy đã chủ động tìm đến."
"Phải rồi, chuyện ta gả vào Vương phủ, cả Đại Du đều biết, cữu cữu tất nhiên cũng nghe nói."
Thực ra, người chủ động tìm Kỳ chưởng quầy trước, chính là Chu Viễn Hồi.
Ở Kinh thành, sau khi biết nguyên nhân cái chết của mẫu thân Dụ Quân Chước, Chu Viễn Hồi liền sai người thuận tiện điều tra xem Kỳ gia còn ai sống sót. Nhờ vậy, hắn mới biết Kỳ chưởng quầy đang quản lý Hoài Triều Thương Hội, hơn nữa, còn tham gia vào việc đóng thuyền.
Nếu không phải do Chu Viễn Hồi chủ động nhắc đến, với tính cách cẩn trọng của Kỳ chưởng quầy, ông chắc chắn sẽ không tự mình tìm tới, mà nhất định phải chờ đến khi chuyện thuyền bang được định đoạt xong xuôi mới dám xuất hiện.
"Thảo nào lần đầu tiên gặp mặt, cữu cữu đã đối xử với ta tốt như vậy." Dụ Quân Chước cảm thán.
"Ta nhớ lúc trước có người còn nói Kỳ gia trên dưới ai cũng kỳ quái?" Chu Viễn Hồi nhướng mày.
"Ai nói? Người Kỳ gia có chỗ nào kỳ quái?" Dụ Quân Chước mở to mắt, thản nhiên chối bay chối biến, "Dù sao ta chưa từng nói câu đó."
"Ừ, không phải ngươi nói." Chu Viễn Hồi nhịn cười đáp.
Dụ Quân Chước tâm trạng tốt, khóe môi vẫn cong, đuôi mắt mang theo ý cười, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn ngày thường: "Kỳ chưởng quầy là cữu cữu của ta, vậy Kỳ Phong chính là biểu ca của ta rồi. Ta cũng có biểu ca! Đáng tiếc bây giờ huynh ấy không ở Hoài Quận, nhưng chờ huynh ấy trở về, nhất định sẽ rất vui vẻ, đúng không?"
Dứt lời, y mới sực nhớ ra: "Không đúng, huynh ấy đã biết từ lâu rồi. Nếu không, trước đây đã chẳng đối xử với ta tốt như vậy."
"Có cữu cữu, vui không?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Ừ." Dụ Quân Chước gật đầu thật mạnh, "Hôm nay là ngày vui nhất trong đời ta."
Nghe vậy, đáy mắt Chu Viễn Hồi thoáng chút ảm đạm, nhưng hắn không nói gì. Cũng chẳng có gì đáng để hụt hẫng cả. Khi thành hôn, Dụ Quân Chước còn chưa nhận ra hắn, lần đầu gặp nhau ở đại doanh, chỉ có hắn biết đó là gặp lại. Sau này... dường như cũng chẳng có ngày nào đáng để vui mừng.
Ít nhất, với Dụ Quân Chước mà nói, chắc là vậy?
Chỉ là hắn không biết, còn có một ngày mà Dụ Quân Chước chẳng dám mở miệng nhắc đến.
Hôm Chu Viễn Hồi trúng độc hôn mê, Tưởng thái y đến phủ Tướng quân để bảo vệ tính mạng hắn, ngày hôm đó, đối với Dụ Quân Chước mà nói, cũng từng là ngày vui nhất trong đời.
Mất đi rồi lại tìm lại được, thậm chí còn đáng quý hơn cả hôm nay.
Niềm vui của Dụ Quân Chước kéo dài rất lâu.
Mãi đến tối, khi kiểm tra việc học của Chu Dung, giọng nói của Dụ Quân Chước vẫn nhẹ nhàng như cũ.
"Ca ca." Chu Dung tâm tư đơn thuần, không giống phụ vương của mình hay khẩu thị tâm phi, nghĩ gì liền hỏi thẳng, "Huynh có cữu cữu rồi, còn thích ta và phụ vương nữa không?"
"Đương nhiên, ca ca vẫn luôn thương Dung nhi nhất." Dụ Quân Chước nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của hắn.
"Thật sao? Nhưng mà cữu cữu đối với ca ca rất tốt, vậy ca ca cũng sẽ thích Dung nhi nhất chứ?" Chu Dung lại hỏi.
"Sẽ chứ." Dụ Quân Chước kiên nhẫn giải thích, "Thích một người không phải càng chia ra càng ít đi. Kỳ chưởng quầy là cữu cữu của ta, nhưng đệ vĩnh viễn là Dung nhi. Trước đây đệ thích phụ vương nhất, sau đó ta gả vào Vương phủ, vậy có phải vì thích ta mà đệ không còn thích phụ vương nữa không?"
Nhóc con lập tức lắc đầu: "Dung nhi thích phụ vương, cũng thích ca ca!"
"Vậy nên ca ca cũng sẽ mãi mãi thích Dung nhi." Dụ Quân Chước nghiêm túc nói.
Chu Dung nhận được câu trả lời chắc chắn, trong lòng nhanh chóng thả lỏng, chẳng còn chút lo lắng nào.
Chu Viễn Hồi đứng bên cạnh, yên lặng lắng nghe, ngón tay vô thức vuốt nhẹ vết sẹo ở hổ khẩu, không biết đang suy nghĩ điều gì.