• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Kỳ chưởng quầy cùng Kỳ phu nhân đến phủ Tướng quân làm khách.

Chu Viễn Hồi ngồi cùng suốt cả bữa tiệc, nhưng hầu như không nói gì.

Dụ Quân Chước lại ăn vô cùng vui vẻ. Một bên là cữu cữu và cữu mẫu, bên kia là Chu Viễn Hồi cùng Chu Dung, lần đầu tiên trong đời, y cảm nhận được ý nghĩa của hai chữ "Tam đại đồng đường."

Với người khác, có lẽ đây chỉ là một bữa cơm bình thường, nhưng đối với y, đã sống qua hai kiếp người, đây là ngày mà y phải chờ đợi rất lâu mới có được.

"Có một chuyện, ta muốn bàn bạc với cháu và Vương gia." Sau bữa ăn, Kỳ chưởng quầy lên tiếng.

"Cữu cữu cứ nói, đừng ngại." Dụ Quân Chước đặt chén trà xuống, nhìn về phía ông.

"Hoài Triều Thương Hội đã tồn tại nhiều năm, nhiều chuyện bên trong cũng trở nên rắc rối phức tạp. Lần này Bệ hạ hạ chỉ lệnh cho thương hội hiệp trợ Vương gia chỉnh đốn lại việc thuyền vận ở Hoài Quận. Ta nghĩ thay vì vẫn lấy danh nghĩa Hoài Triều Thương Hội như trước, chi bằng lập một thương hội mới, ghi danh dưới tên Quân Chước, chuyên trách việc thuyền vận."

"Chuyện này..." Dụ Quân Chước có chút kinh ngạc.

"Cữu cữu, cháu không hiểu chuyện kinh thương, e là không thích hợp lắm."

"Không hiểu thì có thể từ từ học, có cữu cữu ở đây, cháu sợ gì chứ? Huống hồ trong triều cũng không có quy định quan viên không được kinh thương."

Điều Dụ Quân Chước lo lắng không phải chuyện đó, mà là sợ việc này sẽ liên lụy đến Chu Viễn Hồi. Nhưng thấy Kỳ chưởng quầy hết sức sốt sắng, y cũng không lập tức từ chối, chỉ nói sẽ bàn bạc thêm với Chu Viễn Hồi.

"Ngươi là có điều băn khoăn, hay là không thích?" Tiễn phu thê Kỳ gia xong, Chu Viễn Hồi hỏi.

"Thuyền vận Hoài Quận một khi đi vào quỹ đạo, đây không còn là chuyện nhỏ." Dụ Quân Chước suy nghĩ hồi lâu, rồi nói tiếp, "Dù sao Hoài Quận cũng là đất phong của ngài. Nếu ta nhúng tay vào chuyện thuyền vận, có thể sẽ không hợp quy củ?"

"Ngươi nói đến quy củ của ai?"

"Ta lo rằng... trong Kinh sẽ có người kiêng kỵ."

Nếu là trước đây, Dụ Quân Chước chắc chắn không dám nói những lời này trước mặt Chu Viễn Hồi. Dù gì, Hoàng đế và Hoài Vương cũng là huynh đệ ruột, một người ngoài như y mà nhắc đến chuyện này, chẳng khác nào đang châm ngòi ly gián.

Nhưng bây giờ, y đã sớm xem bản thân là người của Hoài Vương phủ.

"Sau khi án thuyền bang xảy ra, thuyền vận của triều ta đã bị kiềm hãm nhiều năm. Hiện giờ Bệ hạ đã quyết định khôi phục, tất nhiên là có kế hoạch lâu dài. Nếu Hoàng huynh thực sự kiêng kỵ, đã chẳng hạ chỉ bảo bổn vương liên thủ với Hoài Triều Thương Hội. Ngươi cho rằng, huynh ấy không biết Kỳ chưởng quầy là cữu cữu của Hoài Vương phi sao?"

Còn có một chuyện Chu Viễn Hồi không nói, nếu độc của hắn không giải được, mấy tháng sau đi đời nhà ma, đến lúc đó, ngay cả Hoài Vương cũng không còn, thì còn gì đáng để kiêng kỵ nữa.

"Là ta suy bụng ta ra bụng người rồi." Dụ Quân Chước có chút ngượng ngùng.

"Buông tay mà làm, không cần lo lắng." Chu Viễn Hồi nói.

"Nhưng mà ta không biết kinh thương, bảo ta tính toán sổ sách thì còn được, chứ muốn ta quản lý cả một thương hội thì làm sao mà làm nổi?" Dụ Quân Chước cảm thấy ngay cả mấy cửa hàng trong Kinh y còn lo không xuể, huống hồ là một thương hội lớn như vậy.

"Ngoại tổ của ngươi khi trước cũng chính là dựa vào thuyền bang mà phất lên, mẫu thân ngươi khi nhỏ cũng lớn lên trên thuyền. Làm buôn bán đối với ngươi mà nói không phải chuyện khó. Huống hồ, Kỳ chưởng quầy đã nói rồi còn gì? Hết thảy đã có ông ta lo, ngươi chỉ cần dốc sức làm, có gì ông ta sẽ đỡ cho ngươi."

Dụ Quân Chước nghe xong lời này, trong lòng thoáng có chút dao động. Y không nhịn được mà nghĩ, nếu mẫu thân còn trên đời, có lẽ cũng sẽ hy vọng y có thể theo cữu cữu làm chút việc, đúng không?

Mấy ngày sau, Kỳ chưởng quầy sai người truyền lời, bảo Dụ Quân Chước đến phủ dùng cơm.

Dụ Quân Chước đoán được tâm tư của cữu cữu, lần này không còn từ chối nữa, nhưng y cũng đưa ra yêu cầu của mình.

"Có danh nghĩa của Hoài Vương phủ, thương hội mới lập sẽ dễ dàng khởi bước hơn, nên cháu đồng ý góp cổ phần. Nhưng thương hội không thể chỉ ghi mỗi tên cháu, mà phải thêm cả biểu ca vào nữa. Còn về số bạc ban đầu cần để khởi động thương hội, cháu và biểu ca mỗi người góp một nửa."

"Quân Chước..."

"Cữu cữu, nghe cháu nói hết đã." Dụ Quân Chước giơ tay, cắt ngang lời Kỳ chưởng quầy, "Bệ hạ ban thưởng cho cháu không ít bạc, cháu còn có bổng lộc, nếu thật sự không đủ thì vẫn còn tư khố của Vương gia. Cháu biết cữu cữu thương cháu, nhưng ngày thườngcháu không thích tiêu xài, bạc để không cũng chẳng có tác dụng gì. Chi bằng lấy ra mà quay vòng, như vậy cháu cũng thấy vui vẻ hơn."

Kỳ chưởng quầy bất đắc dĩ cười, không tiếp tục kiên trì. Trong mắt ông, Dụ Quân Chước và Kỳ Phong đều giống nhau, nếu ông cứ tranh chấp thêm thì lại có vẻ xa cách. Hai huynh đệ này, nếu thật sự có thể cùng nhau làm chút chuyện, ông làm trưởng bối, đương nhiên vui mừng.

"Cháu đã nói qua ý định này với Vương gia chưa?" Kỳ chưởng quầy hỏi.

"Cháu nói một phần rồi. Ý của Vương gia là để ngài ấy bỏ ra toàn bộ số bạc, nhưng cháu nghĩ cữu cữu chắc chắn không muốn."

"Đó là điều hiển nhiên, ta tặng cháu ngoại một cái thương hội, nếu ngay cả bạc cũng không bỏ ra thì còn ra thể thống gì?"

"Vậy nên,  cháu nghĩ một cách dung hòa hơn, cùng biểu ca góp vốn chung. Dù sao cháu cũng muốn học từ đầu, có người cùng làm thì tốt hơn."

Kỳ chưởng quầy gật gù, rồi lại nửa đùa nửa thật nói: "Vương gia đối xử với cháu cũng không tệ nhỉ."

"Vâng." Dụ Quân Chước khẽ gật đầu, "Nếu không phải gả cho Vương gia, có lẽ cháu đã không thể gặp lại cữu cữu."

Nếu không phải gả vào Hoài Vương phủ, hơn phân nửa Dụ Quân Chước đã bị Vĩnh Hưng Hầu một lần nữa đưa đến Võ Huấn Doanh. Dù y có muốn phản kháng, thì khi không có ai che chở, e rằng cũng khó thoát khỏi cảnh bị hành hạ đến chết.

Huống hồ, trong bóng tối còn có những kẻ muốn lấy mạng y.....

"Ta nghe nói một ít chuyện cũ, chỉ hối hận không thể sớm một chút đón cháu về." Kỳ chưởng quầy nhấp một ngụm rượu, thoạt nhìn đầy ảo não, "Lúc trước ta cũng nhờ người hỏi thăm, biết được muội muội ta sinh ra một nam hài. Ta từng nghĩ, dù sao cháu cũng là con vợ cả của Vĩnh Hưng Hầu, dù hắn có tuyệt tình đến đâu cũng không đến mức bạc đãi cháu..."

"Ông ta còn đối xử với mẫu thân cháu vô tình như vậy, huống hồ gì là cháu." Dụ Quân Chước cười khổ.

"Ta nghe Vương gia nói, cháu đã sống ở nông thôn suốt 16 năm. Nhất định đã chịu không ít khổ cực, đúng không?"

Dụ Quân Chước sợ cữu cữu đau lòng, liền cười nói: "Phụ thân và hai vị huynh trưởng đều không thích cháu. Nếu cháu lớn lên trong Vĩnh Hưng Hầu phủ, chỉ sợ còn chịu nhiều tra tấn hơn. Ở nông thôn tuy có hơi cô quạnh, nhưng người trong thôn không quá khắt khe với cháu, ngược lại cháu còn được sống rất tự tại."

Kỳ chưởng quầy sao lại không nghe ra ý tứ an ủi trong lời này? Trong lòng không khỏi càng thêm xót xa.

"Sau này có cữu cữu ở đây, tuyệt đối không để cháu phải chịu ấm ức nữa."

"Cháu biết." Dụ Quân Chước hít hít mũi, trong lòng trào dâng cảm giác ấm áp khó tả.

Từ sau khi hai người nhận lại nhau, vẫn chưa có cơ hội trò chuyện riêng tư. Hôm nay, Kỳ phu nhân cố ý không tới, còn sai người mang rượu lên cho bọn họ. Dụ Quân Chước biết tửu lượng mình không tốt, nhưng hiếm khi được cùng cữu cữu uống rượu, nên cũng không câu nệ nữa.

Phủ Tướng quân.

Chu Dung đã say giấc.

Chu Viễn Hồi đứng trong sân, không nói một lời, trông như đang chờ ai đó.

"Vương gia, thuộc hạ có cần đến Kỳ phủ hỏi một chút không?" Đàm Nghiên Bang lên tiếng.

"Hỏi gì chứ? Y hiếm khi đến đó một chuyến, không cần quấy rầy."

"Vậy... Vương gia không nghỉ ngơi sao?"

"Bổn vương không buồn ngủ."

Đàm Nghiên Bang suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ tối nay Vương phi sẽ ở lại Kỳ phủ chăng?"

"Ừ, đã khuya thế này, sương đêm nặng, ở lại cũng tốt." Chu Viễn Hồi đáp.

Đàm Nghiên Bang thở dài, thầm nghĩ Vương gia ngoài miệng thì nói ở lại cũng tốt, nhưng bản thân lại đứng đây chờ mãi không ngủ được. Rốt cuộc là muốn Vương phi ở lại Kỳ phủ hay mong y trở về?

Mãi đến khi có người từ Kỳ phủ tới truyền lời, nói Dụ Quân Chước đã uống rượu và ngủ lại ở đó.

Chu Viễn Hồi nghe xong lời truyền báo, không lên tiếng, chỉ xoay người bước nhanh vào phòng.

Đàm Nghiên Bang đi theo phía sau, đề nghị: "Nếu không, thuộc hạ đích thân đi đón Vương phi trở về? Đêm sương nặng, đưa cho người một tấm thảm lông, hẳn là sẽ không bị lạnh."

"Ngươi không nghe thấy lời truyền báo từ Kỳ phủ sao?" Chu Viễn Hồi lạnh lùng nói.

"Vâng." Kỳ chưởng quầy đã giữ người lại, bây giờ còn đi đón thì đúng là không hay.

Đàm Nghiên Bang thật sự không còn cách nào.

Hắn ta nghi ngờ rằng, độc Vong Xuyên không chỉ ảnh hưởng đến mắt Vương gia, mà ngay cả đầu óc cũng bị tổn thương luôn rồi. Rõ ràng Vương gia hận không thể trói Vương phi bên người, vậy mà cứ luôn tỏ ra bình tĩnh, kiềm chế. Cũng may hắn ta ở bên cạnh suốt ngày, nhìn một cái liền hiểu rõ.

"Vương gia..."

"Ra ngoài, đóng cửa lại."

Đàm Nghiên Bang chỉ đành lui ra.

Nhưng đúng lúc này, người gác cổng bỗng nhiên chạy tới báo tin — Vương phi đã trở về.

Còn chưa kịp để Đàm Nghiên Bang phản ứng, cánh cửa vừa đóng lại liền bị "Rầm" một tiếng mở ra.

"Vương gia?" Đàm Nghiên Bang giật mình hoảng sợ.

"Tránh ra." Chu Viễn Hồi bước nhanh ra ngoài, như thể mặt đất dưới chân bằng phẳng không chút trở ngại.

Đàm Nghiên Bang theo sau, nhìn mà choáng váng, Vương gia nhà hắn ta chẳng phải là không nhìn thấy sao? Vậy mà đi còn nhanh hơn cả hắn ta?

Thực ra Dụ Quân Chước cũng không uống quá nhiều. Kỳ chưởng quầy thương cháu ngoại, không nỡ để y uống quá chén. Nhưng khổ nỗi tửu lượng của y quá kém, mới vài chén đã chẳng phân biệt nổi đông tây nam bắc.

"Cữu cữu, cháu không ở lại, cháu phải về nhà..." Dụ Quân Chước nằm trong vòng tay Chu Viễn Hồi, miệng cứ lặp đi lặp lại câu đó.

Chu Viễn Hồi nghe được hai chữ "Về nhà" từ miệng my, lòng liền mềm xuống. Bao nhiêu buồn bực vì chờ đợi cả buổi cũng tan đi hơn nửa.

"Không được..." Dụ Quân Chước lại lẩm bẩm.

"Tại sao nhất định phải về?" Chu Viễn Hồi hỏi.

"Hả?" Dụ Quân Chước đưa tay sờ lên mặt hắn, lẩm bẩm, "Cữu cữu, sao người lại anh tuấn như vậy?"

Chu Viễn Hồi ôm người vào phòng, sai người mang nước ấm tới lau mặt và tay cho y, rồi hỏi lại: "Nói cho ta nghe, tại sao nhất định phải về?"

"Tại sao nhất định phải về?... Ừm... Bởi vì, Vương gia sợ tối."

"......" Động tác trên tay Chu Viễn Hồi cứng lại, đây là lần đầu tiên hắn biết hóa ra mình "sợ tối".

Dụ Quân Chước uống nhiều, miệng cũng lẩm bẩm không ngừng, nhưng nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu, lúc thì nói muốn về nhà, lúc lại nói trở về để bồi Vương gia ngủ.

Chu Viễn Hồi dở khóc dở cười, hỏi: "Vừa rồi ở trước mặt cữu cữu ngươi, ngươi cũng nói muốn về bồi bổn vương ngủ sao?"

"Cữu cữu, đừng khó chịu, Vương gia đối với cháu rất tốt." Dụ Quân Chước lẩm bẩm đáp.

"Vương gia đối với ngươi thế nào mà tốt?" Chu Viễn Hồi hạ giọng hỏi.

"Ngài ấy... đem cháu mang về... giúp cháu trị thương."

Chu Viễn Hồi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thiếu niên, trong lòng bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ hiện tại của y. Hắn nhớ rất rõ, mỗi khi Dụ Quân Chước uống rượu, gò má sẽ đỏ lên, trong mắt long lanh ánh nước, nhìn vừa đáng thương lại vừa ngoan ngoãn.

"Ngươi thích Vương gia sao?" Chu Viễn Hồi hỏi.

"Ưm....." Dụ Quân Chước không biết là đang đáp lại hay chỉ vô thức lẩm bẩm.

"Nếu Vương gia chết thì sao..."

"Vương gia sẽ không chết." Dụ Quân Chước lập tức ngắt lời hắn.

"Nếu thật sự chết thì sao?"

"Là ta khắc chết sao?" Giọng y mang theo vẻ bi thương.

Chu Viễn Hồi vươn tay lau khóe mắt hắn, quả nhiên chạm phải nước mắt.

"Đừng khóc, không sao cả." Chu Viễn Hồi hơi hối hận, đáng lẽ không nên nói mấy lời này để trêu hắn.

"Bọn họ nói ta mang mệnh sát, tất cả đều là ta hại... Vương gia vì cứu ta..."

Chu Viễn Hồi ôm chặt người vào lòng, trong lòng dâng lên một nỗi ảo não. Hắn không ngờ rằng Dụ Quân Chước vẫn luôn tự trách. Hôm đó, thích khách vốn nhằm vào hắn, nếu không nhờ Dụ Quân Chước lên tiếng nhắc nhở, hắn chưa chắc đã tránh được.

Dụ Quân Chước rúc vào ngực hắn, dần dần bình tĩnh lại, hơi thở cũng trở nên đều đặn.

Chu Viễn Hồi vẫn kiên nhẫn chờ người ngủ say, rồi cẩn thận cúi sát xuống, nhẹ nhàng chạm vào môi thiếu niên một chút.

Môi của Dụ Quân Chước rất mềm, mang theo chút hơi lạnh. Chu Viễn Hồi mới chạm vào liền cảm thấy chưa đủ, lại cúi xuống hôn thêm lần nữa.

"Ưm..." Người đang ngủ mơ vô thức khẽ rên một tiếng.

Chu Viễn Hồi tim khẽ rung động, khẽ ngậm lấy môi châu mềm mại kia, nhẹ nhàng cắn một cái.

"Cứu mạng!" Dụ Quân Chước đột nhiên giơ tay quơ loạn hai cái, lẩm bẩm trong mơ, "Có cái gì... đang cắn ta..."

Chu Viễn Hồi: ......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK