"Vương gia chém Vĩnh Hưng Hầu?"
Nếu không phải vì Thành Quận Vương có vẻ mặt quá mức hoảng loạn, Dụ Quân Chước suýt nữa đã nghĩ rằng đối phương đang đùa giỡn với mình.
Chu Viễn Hồi đang yên lành, tại sao lại đột nhiên đi chém Vĩnh Hưng Hầu?
Hai người bọn họ đâu có thù oán gì sâu sắc, sao lại nói động đao là động đao ngay?
"Tẩu tẩu, ngươi không sao chứ?" Thành Quận Vương thấy sắc mặt y hơi tái nhợt, tưởng rằng y bị dọa sợ, vội vàng an ủi, "Tẩu tẩu, ngươi đừng lo, người đưa tin chưa nói có ai mất mạng, ta đoán chừng Vĩnh Hưng Hầu chắc là vẫn ổn."
Dụ Quân Chước không phải lo lắng chuyện sống chết của Vĩnh Hưng Hầu, y chỉ cảm thấy chuyện này thật quá đỗi kỳ lạ.
"Mau lên, xe ngựa của ta đã chờ sẵn bên ngoài rồi!" Thành Quận Vương kéo Dụ Quân Chước đi thẳng ra ngoài.
Dụ Quân Chước trong đầu rối bời, mơ màng bị lôi lên xe ngựa. Lưu quản gia vội vàng chạy theo phía sau, tay ôm áo choàng và lò sưởi tay, cuối cùng cũng kịp nhét hết lên xe.
"Vương gia sao lại làm như vậy chứ..."
"Ta cũng không rõ, chúng ta cứ vào cung trước, rồi sẽ biết."
Dụ Quân Chước ngồi trên xe ngựa, ôm lò sưởi tay, trong lòng không khỏi suy nghĩ liên tục.
Tuy tính tình Chu Viễn Hồi có chút khó lường, nhưng cảm xúc của hắn luôn được kiểm soát trong phạm vi nhất định. Dù vui hay giận, tất cả đều không vượt khỏi giới hạn. Trên thực tế, từ khi thành thân đến nay, Chu Viễn Hồi gần như chưa bao giờ thực sự nổi giận. Cùng lắm là chỉ lạnh mặt, không nói lời nào mà thôi.
Chứ nói đến chuyện mất kiểm soát mà ra tay đả thương người? Điều đó lại càng không thể nào xảy ra.
"Tẩu tẩu, có phải nhị ca ta và Vĩnh Hưng Hầu từng xảy ra mâu thuẫn gì không?" Thành Quận Vương hỏi.
"Hẳn là không có. Ta và Vương gia từ khi trở về từ Hoài Quận, còn chưa từng đến Vĩnh Hưng Hầu phủ bái kiến lần nào."
Theo Dụ Quân Chước, từ sau khi y và Chu Viễn Hồi thành thân, Vương gia căn bản chưa từng gặp lại Vĩnh Hưng Hầu. Sao tự nhiên lại có chuyện này?
"Vậy thì kỳ lạ thật." Thành Quận Vương cũng suy nghĩ mãi mà không hiểu nổi.
"Ai là người nói với ngươi chuyện này?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Ta có một huynh đệ trong Vũ Lâm Vệ. Sau khi sự việc xảy ra, bệ hạ đã ra lệnh phong tỏa hoàng cung. Hắn lén trốn ra ngoài báo tin cho ta." Thành Quận Vương đáp, rồi nói tiếp, "Ta cũng không rõ tình hình cụ thể ra sao, chỉ nghĩ rằng nên đưa ngươi cùng đi xem."
Dụ Quân Chước sững người, thầm nghĩ, tin tức này rốt cuộc có thực sự bị phong tỏa hay không?
Nếu đã có người có thể báo tin cho Thành Quận Vương, vậy có phải chứng tỏ tin tức này sẽ nhanh chóng lan truyền?
Nếu chuyện này thật sự đã xảy ra, chứ không phải Thành Quận Vương nghe nhầm, thì một khi sự việc trở nên ầm ĩ, tình cảnh của Chu Viễn Hồi sẽ vô cùng bất lợi. Một thân vương mà ra tay chém giết trọng thần trong triều, tội danh này dù có là Hoàng đế cũng e rằng khó lòng che đậy được.
Trong lòng Dụ Quân Chước nóng như lửa đốt, không ngừng thúc giục xa phu đi nhanh hơn.
Cuối cùng, xe ngựa cũng đến cổng hoàng cung.
Dụ Quân Chước vốn còn lo lắng hoàng cung đã bị phong tỏa, e rằng không thể vào được. Nhưng không ngờ, ngay bên ngoài cửa ngách, họ lại gặp được Đồ công công, thái giám bên cạnh hoàng thượng.
"Tam điện hạ, Vương phi, mời đi cùng lão nô." Đồ công công vô cùng khách khí.
Dụ Quân Chước trong lòng đầy nghi hoặc, cảm giác người này như thể đang cố tình chờ bọn họ ở đây.
"Đồ công công, nhị ca ta sao rồi?" Thành Quận Vương không kìm được mà hỏi, "Vĩnh Hưng Hầu bị thương nặng lắm không?"
"Điện hạ cứ yên tâm, Vĩnh Hưng Hầu không nguy hiểm đến tính mạng." Đồ công công đáp.
"Vậy thì tốt rồi." Thành Quận Vương thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Dụ Quân Chước rồi hạ giọng nói, "May mà nhị ca ta vẫn chưa hồi phục thị lực. Nếu không, lỡ thật sự một đao chém chết Hầu gia, thì phiền phức lớn rồi."
Hắn ta biết tẩu tẩu của mình không thích vị phụ thân kia, nhưng dù sao cũng là phụ thân ruột. Nếu nhị ca hắn ta thực sự giết nhạc phụ, thì đúng là khó mà ăn nói được.
"Đồ công công có biết vì sao hôm nay Vương gia lại ra tay với phụ thân ta không?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Chuyện này nô tài không dám suy đoán bừa. Lúc sự việc xảy ra, chỉ có người của Vũ Lâm Vệ có mặt."
Dụ Quân Chước biết người bên cạnh Hoàng đế rất kín miệng, nên cũng không ép hỏi thêm.
Y theo chân Đồ công công đi thẳng đến cung điện nơi Hoàng đế đang tạm nghỉ. Trong điện lúc này chỉ có Hoàng đế và hai thị vệ Vũ Lâm Vệ, hoàn toàn không thấy bóng dáng Vĩnh Hưng Hầu hay Chu Viễn Hồi.
"Thần tham kiến bệ hạ." Dụ Quân Chước cung kính hành lễ.
"Dụ Thiếu sư không cần đa lễ. Trẫm nghĩ chắc ngươi đã nghe nói về chuyện hôm nay rồi?" Hoàng đế hỏi.
"Thần đã nghe." Dụ Quân Chước không thể đoán được tâm tư Hoàng đế, nên không dám nói nhiều, chỉ hỏi, "Vương gia hiện tại đang ở đâu?"
Hoàng đế nhướn mày, giọng điệu có phần trêu chọc: "Dụ Thiếu Sư, người bị thương là Vĩnh Hưng Hầu. Sao ngươi không hỏi xem ông ta thế nào trước?"
"Thần nghe nói ông ấy không nguy hiểm đến tính mạng."
"Chậc." Hoàng đế khẽ cười, ánh mắt thoáng ý vị sâu xa.
Một câu "không nguy hiểm đến tính mạng", nói thì nhẹ nhàng, nhưng ẩn ý thì thật đáng suy ngẫm.
Nghe Dụ Quân Chước nói vậy, Hoàng đế dường như thở phào nhẹ nhõm.
Lúc Vũ Lâm Vệ đến báo tin Chu Viễn Hồi rút đao chém người, Hoàng đế không chỉ tức giận mà còn vô cùng lo lắng.
Ngài hiểu rõ, Chu Viễn Hồi ra tay như vậy, rất có thể là do sau khi trúng độc, cảm xúc của hắn đột nhiên mất kiểm soát.
Điều Hoàng đế lo lắng nhất chính là thái độ của Dụ Quân Chước về chuyện này. Nếu Hoài Vương phi vẫn còn tình phụ tử, chắc chắn sẽ trách tội Chu Viễn Hồi. Mà hiện tại, Chu Viễn Hồi tuyệt đối không thể chịu đựng thêm bất kỳ đả kích nào nữa.
Nghe Dụ Quân Chước mở miệng hỏi thăm Hoài Vương trước, Hoàng đế mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Trẫm đã ra lệnh giam giữ Hoài Vương. Giữa chốn cung đình lại ngang nhiên hành hung, người bị thương còn là Vĩnh Hưng Hầu. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, trẫm làm sao có thể che giấu được? Đám ngôn quan chắc chắn sẽ dâng tấu sớ buộc tội trẫm không quản nổi hoàng thất!" Giọng hoàng đế có phần tức giận.
Dụ Quân Chước lên tiếng: "Bệ hạ, hiện tại Vương gia không thể nhìn thấy..."
"Không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể chém người."
Hoàng đế chỉ về phía một Vũ Lâm Vệ đứng bên cạnh, ra lệnh: "Ngươi kể lại xem, rốt cuộc hôm nay Hoài Vương đã hành hung thế nào?"
Vũ Lâm Vệ bước lên, chắp tay đáp: "Hôm nay, sau khi Vương gia bàn luận chính sự với Bệ hạ xong, mạt tướng phụ trách hộ tống Vương gia xuất cung. Không ngờ khi còn chưa ra đến cửa ngách, lại gặp Vĩnh Hưng Hầu đã chờ ở đó từ lâu."
Cửa ngách hoàng cung chỉ là lối ra vào phụ, chưa tính là chính thức tiến cung. Thông thường, nếu không có Hoàng đế triệu kiến, các đại thần sẽ không tùy tiện chờ đợi ở đây. Theo lời Vũ Lâm Vệ, có thể thấy rõ hôm nay Vĩnh Hưng Hầu đã cố ý đứng chờ sẵn từ trước.
"Vĩnh Hưng Hầu chặn đường Vương gia, lời nói có phần dây dưa, dường như còn nhắc đến Vương phi và mẫu thân của ngài. Sau đó, không biết Vương gia vì sao lại tức giận, nhưng Hầu gia vẫn cố chấp không chịu tránh đường. Dưới cơn thịnh nộ, Vương gia liền rút đao của mạt tướng, vung chém hai nhát."
Lời thuật lại của Vũ Lâm Vệ này gần như đã ám chỉ rằng Vĩnh Hưng Hầu tự chuốc lấy hậu quả.
Hoàng đế nhìn sang Dụ Quân Chước: "Vương phi, ngươi có gì muốn hỏi không?"
Dụ Quân Chước bình tĩnh đáp: "Thần không có nghi vấn."
Dứt lời, y đột nhiên vén áo bào, quỳ xuống trước mặt hoàng đế hành đại lễ: "Hôm nay, Vương gia chắc chắn vì bảo vệ thần mới có hành động nóng nảy như vậy. Thần cầu xin Bệ hạ rộng lượng khoan dung."
Y nói rồi lấy ra Kim Lệnh, hai tay dâng lên trước mặt Hoàng đế.
Hoàng đế thoáng ngạc nhiên, không ngờ Dụ Quân Chước lại sẵn sàng đưa ra Kim Lệnh.
"Chưa đến mức nghiêm trọng như vậy. Phụ thân ngươi chưa chết, tự nhiên Hoài Vương cũng không cần đền mạng." Hoàng đế nói.
"Thu hồi đi. Trẫm gọi ngươi vào cung hôm nay, thứ nhất là muốn cho ngươi một lời giải thích, dù sao Vĩnh Hưng Hầu vẫn là phụ thân ngươi. Thứ hai là để báo trước cho ngươi, tránh để ngươi suy nghĩ lung tung."
Nghe vậy, Dụ Quân Chước lập tức hiểu rõ ẩn ý của Hoàng đế.
Trên đường tới đây, Thành Quận Vương đã nói Vũ Lâm Vệ truyền tin, lúc đó y đã cảm thấy có điều không hợp lý. Nếu Hoàng đế đã ra lệnh phong tỏa hoàng cung, vậy thì làm sao có người dám lén lút báo tin cho Thành Quận Vương? Hai người bọn họ vừa hoảng hốt chạy đến, Hoàng đế đã lập tức biết có kẻ tiết lộ tin tức sao?
Trừ phi..... Tin tức này vốn dĩ là do Hoàng đế ngầm cho phép truyền ra ngoài.
Hơn nữa, Hoàng đế chắc chắn rằng ,Thành Quận Vương nhất định sẽ kể lại mọi chuyện cho Dụ Quân Chước.
Hoàng đế phong tỏa hoàng cung là để ngăn sự việc bị lộ ra ngoài. Nhưng chuyện lần này lại liên quan trực tiếp đến hai người, một người là phụ thân của Dụ Quân Chước, người còn lại là phu quân của y. Vì vậy, Hoàng đế cần tạo cơ hội cho y được biết sự tình, để y có thể bày tỏ thái độ.
Để Thành Quận Vương thuận nước đẩy thuyền, tiết lộ tin tức cho y biết, là một hành động hết sức tự nhiên.
Còn vì sao không nói thẳng ngay từ đầu?
Phần lớn là vì muốn dò xét thái độ của y.
Nếu y đứng ra bảo vệ Vĩnh Hưng Hầu, Hoàng đế sẽ khó mà công khai che chở cho Chu Viễn Hồi.
Nghĩ thông suốt điều này, Dụ Quân Chước mới tạm yên lòng một nửa.
"Bệ hạ, thần có thể gặp Vương gia một lần được không?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Tạm thời chưa được." Hoàng đế nói.
"Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Dù Chu Viễn Hồi là thân đệ đệ của trẫm, nhưng việc này cũng không thể dung túng quá mức."
"Vậy Bệ hạ định xử lý chuyện này ra sao?" Dụ Quân Chước hỏi.
Hoàng đế trầm ngâm một lúc, chậm rãi nói: "Việc này xử lý thế nào còn phải xem tình hình tiếp theo. Nếu Vĩnh Hưng Hầu rộng lượng, không truy cứu chuyện với Hoài Vương, hơn nữa sự tình không bị truyền ra ngoài, thì dễ giải quyết. Nhưng nếu chuyện này làm ầm ĩ đến mức ai ai cũng biết, thì khó mà nói trước được."
Dụ Quân Chước nhíu chặt mày, trong lòng trăm ngàn suy nghĩ xoay chuyển.
"Dụ Thiếu sư không cần quá lo lắng. Cứ trở về phủ đợi tin, nếu có chuyện, trẫm sẽ sai người truyền lời cho ngươi."
"Thần tuân chỉ." Dụ Quân Chước cúi người hành lễ, không tiếp tục nán lại.
Thành Quận Vương thấy y lo lắng, cũng đi theo cùng nhau xuất cung.
Sau khi hai người rời đi, Hoàng đế bước đến phía sau bình phong.
Trên giường, Chu Viễn Hồi hai mắt nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự.
Viện phán vừa mới thu ngân châm, lập tức đứng dậy hành lễ với Hoàng đế.
"Tình hình thế nào?" Hoàng đế hỏi.
"Hoài Vương điện hạ cảm xúc dao động quá lớn. Thần đã dùng ngân châm giúp điều hòa huyết khí, hẳn là sẽ nhanh chóng tỉnh lại."
Hôm nay Chu Viễn Hồi đột nhiên phát tác, hoàn toàn ngoài dự kiến của mọi người. Viện phán bị gọi đến gấp gáp, dọc đường đi sợ đến mức hồn vía lên mây. Nếu Hoài Vương điện hạ không sớm ổn định lại, chỉ e ngay cả mạng già của ông cũng khó giữ.
"Quả nhiên, không thể vui mừng quá sớm." Hoàng đế thở dài.
"Là thần vô năng, xin Bệ hạ trách phạt." Viện phán vội quỳ xuống thỉnh tội.
"Không trách ngươi. Ngay cả trẫm cũng không ngăn được hắn, huống hồ là ngươi?"
Hoàng đế nhìn người đang bất tỉnh trên sập, rồi hỏi: "Dựa vào hành động hôm nay của Hoài Vương, ngươi thấy tình trạng của hắn sau này sẽ ra sao?"
"Dựa theo lời Vũ Lâm Vệ thuật lại, tuy rằng Vương gia cảm xúc dao động dữ dội, nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí. Chỉ cần không ai kích động ngài ấy, lại thường xuyên trấn an, thì có thể khống chế được."
Vừa dứt lời, Chu Viễn Hồi đột nhiên mở mắt.
Viện phán hoảng sợ, theo bản năng lùi về sau một bước, còn Vũ Lâm Vệ thì lập tức chắn giữa Chu Viễn Hồi và hoàng đế.
"Chậc, tránh ra!" Hoàng đế đẩy Vũ Lâm Vệ sang một bên, cúi người nhìn Chu Viễn Hồi, hỏi, "Còn nhận ra trẫm không?"
Chu Viễn Hồi nhìn chằm chằm Hoàng đế một lúc, sau đó trầm giọng hỏi: "Vĩnh Hưng Hầu đã ch.ết chưa?"
"Không ch.ết. Ngươi một đao chém rớt phát quan của hắn, một đao bổ xuống vai, máu chảy đầm đìa, tóc tai rối bời. Thái y xem qua, nói rằng vết thương rất sâu, nhưng không trúng chỗ hiểm, không nguy hiểm đến tính mạng."
"Nhưng Vĩnh Hưng Hầu bị dọa không nhẹ. Thái y nói về phần tinh thần ông ta đi?" Hoàng đế quay sang Viện phán, ra hiệu cho đối phương trả lời.
"Vĩnh Hưng Hầu vốn có bệnh huyết ứ từ trước. Ngày đó, khi Vương phi quỳ trên đại điện thỉnh chỉ gả cho Vương gia, Hầu gia liền phát bệnh một trận, sau đó nghe nói còn thổ huyết. Hôm nay lại bị kinh hách, bệnh cũ tái phát, e rằng dù có dưỡng lành vết thương, chân cẳng cũng sẽ không còn linh hoạt như trước." Viện phán thận trọng bẩm báo.
"Nghe thấy chưa? Ngươi làm ra 'chuyện tốt' lắm!" Hoàng đế cười lạnh, "May mà ông ta chưa ch.ết!"
"Lúc xuống đao, đệ bỗng nhiên nghĩ ch.ết như vậy quá tiện nghi cho ông ta, nên cố ý lệch vài tấc." Chu Viễn Hồi thản nhiên nói.
Hoàng đế: ......
Viện phán cùng Vũ Lâm Vệ: ......
Không trách được dù thị lực đã khôi phục tám phần, hắn dùng hai đao không lấy mạng người, thì ra là cố ý!