"Ngài đi Hoài Quận?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Bệ hạ lệnh ta đi một chuyến tới Hoài Quận."
Đêm nay, sau khi Chu Viễn Hồi khiến Dụ Quân Chước khóc lóc hai lần, hắn ôm người vào lòng, dịu dàng dỗ dành.
"Sao đột nhiên lại bảo ngài đi?" Dụ Quân Chước gạt bỏ cơn giận, hỏi.
"Đàm phán hòa bình với Đông Châu đã kết thúc, thủy sư cần điều chỉnh một số việc."
Dụ Quân Chước lúc này mới nhớ ra, đại doanh thủy sư vẫn còn đóng quân ở Đông Châu. Nay hai nước đã thuận hòa, Đông Châu lại phối hợp vô cùng, thủy sư không có lý do gì để tiếp tục lưu lại nơi ấy.
"Khi nào xuất phát?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Trong vòng ba ngày, tốt nhất là đi trước khi sứ đoàn hòa đàm trở về."
Ba ngày... Thời gian gấp gáp như vậy, khiến Dụ Quân Chước có chút hoảng loạn.
"Vậy ngày mai phải đến học đường xin phép cho Dung nhi nghỉ sao?" Dụ Quân Chước lẩm bẩm, "Nếu có thể trì hoãn thêm chút thời gian thì tốt rồi. Đợi khi Dung nhi nghỉ học, chúng ta cùng nhau trở về."
Chu Dung gần đây mới quen với nhịp học trong học đường, Dụ Quân Chước không muốn làm gián đoạn việc học của cậu nhóc.
"Nếu không, em ở lại Kinh thành cùng Dung nhi, ta đi trước." Chu Viễn Hồi nói.
"Ngài một mình đi Hoài Quận?" Dụ Quân Chước chau mày hỏi.
Một tay Chu Viễn Hồi nhẹ nhàng xoa bóp trên lưng y, giọng điệu ôn hòa mà dịu dàng: "Ta lần này tới đó ắt hẳn bận rộn không ít, nhất thời khó lòng bầu bạn cùng hai người. Nếu chờ đến giữa hè, khi Dung nhi nghỉ học, em hãy cùng nó đến đó một chuyến. Khi ấy, việc của thủy sư cũng đã gần xong rồi."
Dụ Quân Chước ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy có lý, bèn khẽ gật đầu. Chỉ là nghĩ đến việc hai người sắp phải chia xa, hơn nữa còn phải xa cách một thời gian dài, trong lòng không khỏi luyến tiếc.
Thực ra, lần này Chu Viễn Hồi không dẫn y theo cũng là vì lo lắng y sẽ chịu khổ trên đường. Hòa đàm vừa kết thúc, việc điều chỉnh thủy sư không thể trì hoãn, chuyến đi này của Chu Viễn Hồi tất nhiên là ngày đêm vội vã, không có lúc nào ngơi nghỉ.
Nhưng đường dài cưỡi ngựa, Dụ Quân Chước e rằng khó lòng chịu nổi.
"Luyến tiếc ta à?" Chu Viễn Hồi nhận ra tâm tình của y.
"Ừm." Dụ Quân Chước không hề phủ nhận.
Nghe vậy, lòng Chu Viễn Hồi liền dâng lên một trận ấm áp. Hắn ôm lấy người trong lòng mà hôn, đôi tay lại không chút an phận, chậm rãi lần xuống phía sau Dụ Quân Chước.
"Đừng... Ta mệt rồi." Dụ Quân Chước khẽ thở.
"Nếu lần này ta tới Hoài Quận, e rằng một tháng cũng khó gặp lại." Chu Viễn Hồi dỗ dành y.
Dụ Quân Chước vốn là người mềm lòng, nghe vậy liền có chút dao động. Chu Viễn Hồi thừa cơ lúc y thất thần, đã lặng lẽ tiến vào, không cho y cơ hội đổi ý.
"Chu Viễn Hồi, ngài quả thực là...... Ưm!"
Không đợi Dụ Quân Chước nói hết câu, Chu Viễn Hồi liền cúi đầu ngậm lấy môi y, nuốt trọn lời oán giận kia vào trong.
Ba ngày sau, Chu Viễn Hồi khởi hành đi Hoài Quận.
Lẽ ra hắn nên xuất phát từ hôm qua, nhưng vì luyến tiếc người trong lòng mà cố ý lưu lại thêm một đêm. Đến sáng nay, khi trời còn chưa sáng tỏ, hắn mới rời đi.
Trước lúc chia tay, Dụ Quân Chước vốn muốn đích thân tiễn hắn một đoạn, nhưng vì tối qua vừa mới bị người ôn tồn dày vò, toàn thân nhức mỏi vô cùng, liền bị Chu Viễn Hồi ép nằm yên trên giường, không cho tiễn.
Hai người vừa mới xa nhau, Dụ Quân Chước liền cảm thấy vô cùng không quen.
Trước kia, ngày ngày quấn quýt bên nhau không thấy gì, nay đột nhiên không còn bóng dáng người kia, trong lòng liền trống trải, tựa như thiếu mất thứ gì đó.
Hôm nay, sau khi xử lý công việc ở thương hội, Dụ Quân Chước trở về Bương phủ, lại đi một chuyến đến thư phòng.
Y nhớ rõ, ngày Chu Viễn Hồi rời đi, còn ấn y lên án thư mà muốn thêm một lần. Đôi bàn tay to lớn của nam nhân ôm chặt lấy eo y, vừa bảo hộ, lại vừa giam cầm.
Trước đây, sức mạnh và sự bá đạo của Chu Viễn Hồi từng là thứ khiến y sợ hãi nhất.
Nhưng không biết từ khi nào, tất cả đã thay đổi.
Thứ mà y từng run sợ tránh né, giờ lại khiến tim y đập rộn ràng. Mà người kia, từ lúc nào đã trở thành sự tồn tại không thể thiếu trong sinh mệnh của y.
Dụ Quân Chước thu lại dòng suy nghĩ, lấy ra bút mực, trải một tờ giấy mới tinh.
"Vương phi, ngài định viết thư cho Vương gia sao?" Lưu quản gia bên cạnh hỏi.
"Không phải." Đáy mắt Dụ Quân Chước ẩn hiện ý cười, "Ta vẽ cho ngài ấy một bức họa."
Vẽ tranh là tốt nhất.
Vương gia thích nhất là ngắm tranh do Vương phi vẽ.
Dụ Quân Chước đề bút chấm mực, chỉ vài nét bút thanh thoát liền phác họa ra hình dáng trên giấy.
Lưu quản gia đứng một bên quan sát, trong lòng có chút khó hiểu.
Bởi vì bức họa Vương phi vẽ, thoạt nhìn không giống thứ nên xuất hiện vào mùa này...
Đó là một bức Mặc Mai Đồ sao?
Hiện đã sắp giữa hè, vì sao lại vẽ mai trong tuyết?
Lưu quản gia tuy thắc mắc, nhưng không dám hỏi nhiều, Dụ Quân Chước cũng không giải thích gì.
Bức họa vừa mới hoàn thành, chưa kịp sai người đưa ra phủ, Dụ Quân Chước liền nhận được tin từ Chu Viễn Hồi.
Thế là, y liền đem bức họa phong lại cẩn thận, giao cho người đưa tin, không cần phải phiền phức tìm người chuyển thư nữa.
Tin của Chu Viễn Hồi không dài, chỉ vài dòng ngắn gọn, nói rằng hành trình thuận lợi, bình an vô sự.
Cuối cùng, phía dưới còn có hai chữ: 【 Nhớ em 】
Lưu quản gia liếc mắt nhìn, không khỏi mở miệng: "Tính theo lộ trình, Vương gia hôm nay hẳn là chưa đến Hoài Quận. Bức thư này tám phần là viết từ trạm dịch quán khi nghỉ ngơi."
Nghe vậy, Dụ Quân Chước chợt ngẩn ra, lúc này mới ý thức được điểm này.
Không ngờ, Chu Viễn Hồi lại đặc biệt viết thư báo bình an cho y trên đường đi.
Nhưng điều khiến Dụ Quân Chước bất ngờ hơn còn ở phía sau.
Bởi vì, từ ngày hôm đó trở đi, Hoài Vương phủ cách một ngày liền nhận được thư từ Hoài Vương điện hạ.
Từng phong, từng phong, không hề gián đoạn.
Nói cách khác, Chu Viễn Hồi từ giữa đường đã bắt đầu viết thư cách ngày, viết một phong, gửi một phong, để bảo đảm rằng Dụ Quân Chước không quá hai ngày liền có thể nhận được tin tức của hắn.
Mà Dụ Quân Chước cũng không muốn để người truyền tin chạy không.
Mỗi lần nhận được thư, y liền hồi đáp bằng một bức họa, mà bức họa đó, lần nào cũng là đủ loại dáng vẻ của mai đen.
Lưu quản gia không hiểu vì sao Vương phi lại si mê họa mai như vậy.
Nhưng Chu Viễn Hồi lại biết rõ.
Chỉ vì trước đây, có một lần, hắn từ phía sau ôm lấy Dụ Quân Chước, vừa trêu chọc người, vừa bắt y vẽ tranh cho mình. Mà bức tranh khi đó, chính là một bức Mặc Mai Đồ.
Bởi vậy, khi nhận được bức Mặc Mai Đồ lần đầu tiên, thần sắc của Chu Viễn Hồi vô cùng phức tạp.
Vương phi nhà hắn bình thường ngoan ngoãn không dám chọc ghẹo hắn, thẳng đến khi hắn không ở bên cạnh, mới dám to gan như vậy.
Nếu lúc này hắn còn ở Kinh thành, nhất định sẽ đem người giam cầm lại, hảo hảo "đáp lễ" một phen.
Nhưng hiện tại người đã đến Hoài Quận, hắn đành cất giữ bức họa thật cẩn thận, chờ ngày gặp lại sẽ tính sổ sau.
Chưa đầy một tháng, Chu Viễn Hồi đã tích góp được hơn mười bức Mặc Mai Đồ.
Mà Dụ Quân Chước lại hoàn toàn không biết, hành động vui đùa nhất thời của mình, trong mắt Hoài Vương điện hạ lại thành ra một món "nợ tình" chồng chất.
Giữa mùa hè ở Kinh thành, Chu Dung cuối cùng cũng được nghỉ học.
Sáng sớm hôm sau, Dụ Quân Chước liền dẫn theo Chu Dung khởi hành đến Hoài Quận. Trên đường đi có người của phủ Hoài Vương hộ tống, hành trình vô cùng thuận lợi.
Vì muốn dành cho Chu Viễn Hồi một niềm vui bất ngờ, Dụ Quân Chước đã cố tình trì hoãn ngày khởi hành hai ngày trong bức thư gửi đi. Không ngờ, khi bọn họ vừa đến địa phận Hoài Quận, tin tức đã nhanh chóng truyền đến tai Chu Viễn Hồi.
Thế nên, hôm nay, khi xe ngựa đi được nửa đường, liền bị khoái mã của Hoài Vương điện hạ chặn lại.
"Hộ vệ tham kiến Vương gia!" Người hộ vệ tiến lên hành lễ.
Dụ Quân Chước nghe thấy động tĩnh, vén rèm xe ngựa lên, liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Chu Viễn Hồi.
Chưa kịp phản ứng, Chu Viễn Hồi đã thúc ngựa đến gần, một tay giữ lấy gáy y, cúi đầu đặt xuống một nụ hôn sâu.
"Ngài sao lại đến đây?" Dụ Quân Chước ngước mắt hỏi hắn.
"Toàn bộ Hoài Quận đều là người của ta, làm sao ta không biết được?"
Nói xong, Chu Viễn Hồi đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của Chu Dung, người vừa thò đầu ra ngoài cửa sổ xe ngựa, dáng vẻ vô cùng thân mật.
"Phụ vương, cho chúng ta cưỡi ngựa cùng đi được không?" Chu Dung cất giọng non nớt.
"Mệt rồi sao?" Chu Viễn Hồi quay sang hỏi Dụ Quân Chước.
Dụ Quân Chước khẽ lắc đầu, bọn họ suốt chặng đường đi không quá vội vã, nên cũng chẳng thấy mỏi mệt.
"Lên đây." Chu Viễn Hồi ghìm cương ngựa, kéo cả Dụ Quân Chước và Chu Dung lên ngựa cùng mình, cứ thế chở một lớn một nhỏ thẳng hướng Hoài Quận mà phi nước đại.
"Em cầm cương đi." Trên đường, Chu Viễn Hồi bỗng nhiên đem dây cương trao cho Dụ Quân Chước.
Dụ Quân Chước thoáng có chút khẩn trương, bởi trên lưng ngựa còn có Chu Dung, nhưng tấm lưng rộng lớn và vững chãi của Chu Viễn Hồi áp sát phía sau, khiến y dần dần an tâm.
"Đừng lo, có ta ở đây." Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai, mang theo sự dịu dàng không nói thành lời.
Dụ Quân Chước cầm cương, cho ngựa phi nhanh, trong lòng bỗng nhớ lại chuyện cũ nơi đại doanh thủy sư thuở nào. Khi ấy, Chu Viễn Hồi vừa mới trở về đại doanh sau khi mất đi thị lực, vì không thể tự mình cầm cương, Dụ Quân Chước đã ngồi phía trước, thay hắn khống mã.
Nghĩ lại khi đó, Dụ Quân Chước vẫn cảm thấy kinh ngạc, không biết mình lấy đâu ra dũng khí lớn đến vậy. Nhưng có lẽ, chính sự hiện diện của Chu Viễn Hồi phía sau đã mang lại cho y sức mạnh, xua tan mọi sợ hãi trong lòng.
Thì ra, tình yêu thực sự có thể khiến con người ta không còn sợ gì nữa.
Ba người một nhà chung một con ngựa, chờ khi vào thành, bọn họ mới thả chậm tốc độ.
"Có nhớ ta không?" Chu Viễn Hồi hỏi khẽ.
"Phụ vương, Dung nhi nhớ người lắm." Chu Dung vội vàng giành đáp trước.
"Dung nhi ngoan." Chu Viễn Hồi cười khẽ, sau đó ghé sát tai Dụ Quân Chước, hỏi, "Còn em thì sao?"
Dụ Quân Chước đỏ bừng hai tai, ngượng ngùng không dám thốt lời âu yếm, chỉ lặng lẽ quay đầu, khẽ chạm môi lên khóe miệng Chu Viễn Hồi.
Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, so với những lần thân mật trước đây chẳng đáng là gì, nhưng lại khiến Chu Viễn Hồi vô cùng mãn nguyện. Ý cười nơi khóe môi hắn không sao kìm nén được, mãi đến khi tiến vào phủ Tướng quân, nụ cười ấy vẫn chưa tan.
Ban ngày có Chu Dung ở bên, hai người cũng không làm gì quá phận.
Nhưng xa cách đã lâu, Dụ Quân Chước chẳng còn kiềm chế được như trước. Suốt nửa ngày, y chủ động nắm tay Chu Viễn Hồi hai lần, ánh mắt cũng thường xuyên lén lút liếc nhìn đối phương. Từng cử động nhỏ của y đều không thoát khỏi mắt Chu Viễn Hồi, khiến tâm tình hắn vô cùng vui vẻ.
Đêm nay, Chu Viễn Hồi dỗ dành Chu Dung ngủ sớm.
Dụ Quân Chước vốn tưởng rằng hắn sẽ làm gì đó, nhưng không ngờ Hoài Vương điện hạ chỉ ôm y, nhẹ nhàng hôn môi một lát, tuyệt không làm thêm động tác dư thừa, thậm chí ngay cả y phục của Dụ Quân Chước cũng chưa chạm tới.
"Vương gia......" Gò má Dụ Quân Chước dần dần nóng lên.
"Sao lại gọi ta xa lạ như vậy?" Chu Viễn Hồi hỏi khẽ.
"Vương gia." Dụ Quân Chước cố tình gọi lại một tiếng.
Nếu là trước đây, Chu Viễn Hồi nhất định sẽ không tha cho y, ấn người xuống mà dạy dỗ một phen.
Thế nhưng hôm nay, Chu Viễn Hồi lại vô cùng kiềm chế, thậm chí chẳng buồn tiếp tục xoáy vào chủ đề này. Dụ Quân Chước thoáng ngỡ ngàng, bàn tay vốn đặt trên bụng hắn cũng xấu hổ mà thu về.
Cách xa hơn một tháng, vậy mà Chu Viễn Hồi lại chẳng hề có ý định thân cận cùng y...
"Đừng nghĩ lung tung." Chu Viễn Hồi nắm lấy tay y, nhẹ giọng giải thích, "Hai người đi đường xa tất nhiên mệt nhọc, tối nay để em nghỉ ngơi thật tốt."
Tim Dụ Quân Chước khẽ run lên, ngước mắt nhìn hắn, liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của nam nhân, trong đó tràn đầy tình ý không chút che giấu.
"Chu Viễn Hồi, ta thực sự rất nhớ ngài." Dụ Quân Chước khẽ nói.
"Ta càng nhớ em hơn. Từ ngày rời Kinh thành, ta chưa từng có một khắc nào không nghĩ đến em." Chu Viễn Hồi đáp, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Dụ Quân Chước nghe vậy, liền vùi đầu vào lồng ng.ực hắn, chủ động ôm lấy hắn. Chu Viễn Hồi hô hấp có chút rối loạn, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế bản thân.
Sáng sớm hôm sau.
Khi Dụ Quân Chước tỉnh dậy, bên cạnh đã chẳng còn bóng dáng Chu Viễn Hồi.
Y rời giường, rửa mặt qua loa rồi dùng bữa sáng một mình.
Điều kỳ lạ là, không chỉ Chu Viễn Hồi mà ngay cả Chu Dung cũng chẳng thấy đâu.
Quản gia trong phủ Tướng quân nói, Vương gia sáng sớm đã rời đi, để lại một phong thư cho y.
Sao đang yên đang lành lại để lại thư chứ?
Dụ Quân Chước cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn mở phong thư ra xem
Trên thư chỉ vỏn vẹn một câu, bảo Dụ Quân Chước phối hợp thật tốt. Còn phối hợp cái gì, trong thư lại không hề đề cập.
"Vương phi, đây là vật Vương gia phân phó, nói rằng muốn ngài bịt kín đôi mắt." Quản gia đưa tới một dải lụa đỏ, cung kính đặt vào tay Dụ Quân Chước.
Dụ Quân Chước thoáng sững người, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh không tiện nói ra. Y thầm nghĩ, chẳng lẽ Chu Viễn Hồi muốn che mắt y, sau đó cùng hắn làm chuyện gì đó xấu hổ sao?
Hai tai Dụ Quân Chước liền đỏ bừng, nhưng lại chẳng hề phản kháng, ngoan ngoãn dùng dải lụa bịt mắt lại.
"Vương phi, Vương gia đã sai người may cho ngài một bộ áo choàng mới, thỉnh ngài vào trong thay y phục." Quản gia nhẹ giọng thông báo, sau đó sai gia nhân cẩn thận dẫn Dụ Quân Chước vào phòng, hầu hạ y thay áo.
Dụ Quân Chước không thể nhìn thấy bộ y phục trên người, nhưng y cảm nhận được áo choàng này may vô cùng tinh xảo, phức tạp hơn thường ngày rất nhiều. Với thời tiết hiện tại, bộ y phục này dường như có phần hơi cầu kỳ. Tuy chất vải mỏng nhẹ, nhưng từng lớp từng lớp khoác lên người cũng khiến hắn cảm thấy hơi bức bối.
Thay y phục xong, lại có người dìu Dụ Quân Chước lên kiệu hoa.
"Vương gia đâu?" Dụ Quân Chước có chút bất an hỏi.
"Vương phi yên tâm, Vương gia đang chờ ngài phía trước." Bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc của Đàm Nghiên Bang.
Nghe thấy là hắn ta, Dụ Quân Chước liền an tâm, không hỏi thêm gì nữa.
Kiệu hoa đi rất vững vàng, suốt mười lăm phút sau mới dừng lại.
Dụ Quân Chước ngồi trong kiệu, có thể nghe thấy bên ngoài vô cùng náo nhiệt, dường như đang ở trên một con phố đông đúc, người qua kẻ lại không ngớt. Tim y đập nhanh, trong lòng thấp thỏm không yên.
Chu Viễn Hồi... sẽ không thực sự muốn làm gì đó trong kiệu giữa nơi đông người chứ?
Với tính tình của Chu Viễn Hồi, loại chuyện lớn mật này, hắn đúng là hoàn toàn có thể làm ra.
Dụ Quân Chước vừa lo lắng, vừa căng thẳng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Không lâu sau, y nghe thấy một tràng bước chân trầm ổn dừng lại bên cạnh kiệu, tiếp đó là giọng nói quen thuộc của Chu Viễn Hồi vang lên: "Vương phi."
"Vương gia?"
Dụ Quân Chước đưa tay dò dẫm, liền bị bàn tay to lớn của nam nhân nắm chặt, nhẹ nhàng dìu y ra khỏi kiệu. Chưa kịp chạm đất, y đã bị Chu Viễn Hồi bế lên, xuyên qua đám đông náo nhiệt, tiến vào một nơi yên tĩnh.
"Vương gia?" Dụ Quân Chước mờ mịt, không nhìn thấy gì nên càng thêm bất an.
"Đừng sợ." Chu Viễn Hồi nhẹ giọng an ủi, nắm chặt tay y.
Âm thanh ồn ào xung quanh dần dần lắng xuống, nhưng Dụ Quân Chước có thể cảm nhận rõ ràng, xung quanh có không ít người đang im lặng quan sát.
Chu Viễn Hồi rốt cuộc muốn làm gì?
Chẳng lẽ... thật sự muốn làm chuyện kia trước mặt bao nhiêu người sao?
Không thể nào...
Y rất nhanh liền vứt bỏ ý niệm này.
Chu Viễn Hồi xưa nay luôn yêu thương y, tuyệt đối sẽ không đặt y vào hoàn cảnh như vậy.
Y bị Chu Viễn Hồi nắm tay, tựa như đã đi qua một đoạn đường thật dài. Cuối cùng, đối phương ôm y bước lên hai bậc thang, dừng lại trong một gian phòng. Lúc này, Chu Viễn Hồi chậm rãi tiến đến, ra hiệu cho y nhắm mắt lại, sau đó mới cởi bỏ tấm vải che mắt.
"Từ từ mở mắt ra, cẩn thận ánh sáng đột ngột sẽ khiến em không thoải mái." Chu Viễn Hồi nói, đồng thời đưa tay che bớt ánh sáng trước mắt y.
Dụ Quân Chước chậm rãi mở mắt. Trong tầm mắt dần dần rõ ràng, y nhìn thấy bàn tay to lớn của Chu Viễn Hồi cùng ống tay áo đỏ rực của đối phương. Y khẽ nắm lấy tay Chu Viễn Hồi, nhẹ nhàng gạt ra, lúc này mới thấy rõ trên người đối phương khoác một bộ hồng y rực rỡ.
Bộ áo choàng này... thật quen thuộc.
Bởi vì y đã từng mặc qua.
Đó là... hôn phục.
Trên người Chu Viễn Hồi lúc này chính là hôn phục!
"Ngài... sao lại..." Dụ Quân Chước khẽ nhíu mày, nhưng khi chạm vào ánh mắt đầy ý cười của Chu Viễn Hồi, y lập tức bừng tỉnh. Y cúi đầu, quả nhiên phát hiện trên người mình cũng đang khoác một bộ hôn phục giống hệt.
"Lần đại hôn trước, ta chưa thể cùng em bái đường. Hôm nay, bù lại." Chu Viễn Hồi khẽ nói.
Dụ Quân Chước nhìn gương mặt anh tuấn của Chu Viễn Hồi, trong lòng không khỏi dâng trào xúc động.
"Ngày đại hỉ không thể rơi lệ, bằng không người ta sẽ chê cười em đấy." Chu Viễn Hồi ngoài miệng thì nói vậy, nhưng khóe mắt lại hơi phiếm hồng.
Dụ Quân Chước nghe hắn nhắc nhở mới giật mình nhận ra, hôm nay khách khứa đông đủ, một nhà cữu cữu cùng Thành Quận Vương đều có mặt. Chu Dung cũng mặc một thân hồng y, ngồi ở hàng ghế đầu, mỉm cười nhìn y đầy vui vẻ.
"Hôm nay ta chỉ biết vui mừng thôi." Dụ Quân Chước khẽ nói.
Chu Viễn Hồi nắm chặt tay y, lực đạo mạnh mẽ, tựa như cả đời này cũng không muốn buông ra.
Dưới sự chủ trì của lễ quan, hai người chính thức bái đường, hành lễ trước mặt thân bằng hảo hữu.
Trong tiệc mừng, Chu Viễn Hồi uống không ít rượu.
Dụ Quân Chước không muốn thất thố, chỉ nhấp một ly mà thôi.
Hôm nay, Hoài Vương điện hạ và Vương phi cử hành đại lễ bù đắp hôn nghi, toàn bộ Hoài Quận và thủy sư đều giăng đèn kết hoa, náo nhiệt vô cùng.
Trong phủ Hoài Vương lại càng rộn ràng suốt cả ngày, mãi đến đêm khuya mới dần dần yên tĩnh.
"Thì ra đây là Hoài Vương phủ?" Dụ Quân Chước ngạc nhiên thốt lên. Hắn đến Hoài Quận bao lâu nay, vẫn luôn ở phủ Tướng quân, chưa từng đặt chân tới nơi này.
"Ngày đó ở Kinh thành không thể rước em vào phủ, ta vẫn luôn canh cánh trong lòng. Sau đó liền nghĩ, nhất định phải tìm cơ hội bù đắp." Chu Viễn Hồi rót chén rượu hợp cẩn, đưa ly đầu tiên cho Dụ Quân Chước, "Hôm nay, tự tay nghênh đón em vào Hoài Vương phủ, cuối cùng cũng mãn nguyện rồi."
Chu Viễn Hồi vì khoảnh khắc này, đã sớm âm thầm chuẩn bị.
Dụ Quân Chước lúc này mới hiểu vì sao trước đây đối phương không kéo y cùng đến Hoài Quận. Chỉ vì nếu y đi cùng, việc này tất nhiên không thể giấu được.
Hai người giao bôi uống cạn, trong mắt tràn đầy nhu tình.
"Ta còn nhớ rõ, ngày đại hôn ở Kinh thành, ngài đã từng chăm sóc ta." Dụ Quân Chước nhẹ giọng nói.
"Em... sao lại biết?" Chu Viễn Hồi thoáng kinh ngạc.
Khi đó, Dụ Quân Chước quỳ trước cửa cung suốt một buổi sáng, nhiễm phong hàn. Sau lại ở Vĩnh Hưng Hầu phủ không được cứu trị kịp thời, đêm tân hôn liền ngã bệnh. Nhưng Chu Viễn Hồi nhớ rất rõ, đêm đó thiếu niên này chưa từng mở mắt nhìn hắn, làm sao lại biết được?
"Ta sờ được tay ngài." Dụ Quân Chước giữ chặt tay hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên vết sẹo nơi hổ khẩu.
"Vết sẹo này..." Chu Viễn Hồi chợt nhớ lại chuyện cũ.
Khi Dụ Quân Chước vừa nhập phủ, hắn từng âm thầm đi tìm một người. Chu Viễn Hồi lúc ấy còn hoài nghi đối phương cùng Dụ Quân Chước có tư tình. Chỉ là người kia từ đầu đến cuối không hề xuất hiện, ngày tháng trôi qua, Chu Viễn Hồi cũng dần không để tâm đến nữa.
"Ta nhớ rất rõ vết sẹo trên tay ngài, tuyệt đối không nhận sai." Dụ Quân Chước nói.
"Sau khi em nhập phủ liền tìm người, có phải hay không..."
"Chính là ngài." Dụ Quân Chước ngắt lời.
"Em..." Chu Viễn Hồi muốn làm rõ điều gì đó.
Trước đây, hắn và Dụ Quân Chước chỉ từng gặp nhau tại thôn trang, khi đó tay hắn chưa hề có vết sẹo này. Sao có thể trở thành chứng cứ để hai người nhận ra nhau? Vì vậy, Chu Viễn Hồi nghi ngờ rằng, người mà Dụ Quân Chước tìm kiếm có lẽ là một người khác, chỉ là vô tình có cùng một vết sẹo mà nhận nhầm.
Có lời muốn nói nhưng đến bên miệng, Chu Viễn Hồi lại nhịn xuống.
"Em vì sao lại khẳng định như vậy?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Ta rất chắc chắn, chính là ngài." Dụ Quân Chước kiên định đáp.
Chu Viễn Hồi nhìn hắn thật lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Em... không phải vì điều này mà động tâm với ta chứ?"
"Đương nhiên là không phải. Khi ở thủy sư, ta cũng chưa từng thấy vết thương nơi hổ khẩu của ngài." Dụ Quân Chước nhẹ giọng, ánh mắt mang theo chút ý cười, "Chỉ là, ta vốn đã để tâm đến ngài từ lâu, chẳng qua khi đó quá ngốc, không nhận ra mà thôi. Dù người ta tìm không phải là ngàu, cũng không ảnh hưởng đến tâm ý ta đối với ngài."
Nghe vậy, Chu Viễn Hồi nhẹ nhàng thở ra, không tiếp tục truy hỏi nữa. Dù sao, tối nay là đêm động phòng hoa chúc, hắn không muốn để một người không liên quan quấy nhiễu tâm tình.
"Không nhắc đến hắn nữa." Chu Viễn Hồi nói.
"Không phải hắn, mà là ngài." Dụ Quân Chước lập tức sửa lại.
Chu Viễn Hồi có chút bất đắc dĩ, trong lòng lại không khỏi chua xót. Lúc đó, hắn lấy thân phận Viễn Châu mà ở bên Dụ Quân Chước, tận mắt chứng kiến thiếu niên này từng dốc hết sức tìm kiếm người kia.
"Không quan trọng." Chu Viễn Hồi khẽ đáp.
"Là ngài thật mà." Dụ Quân Chước kéo tay Chu Viễn Hồi, kiên nhẫn giải thích, "Đây là chuyện ta đã muốn nói thẳng với ngài từ lâu. Đêm nay, ta chỉ muốn nói cho ngài biết điều này."
Chu Viễn Hồi thoáng chột dạ, không muốn thừa nhận bản thân không phải là người mà Dụ Quân Chước đã tìm kiếm bấy lâu. Nhưng khi đối diện với ánh mắt tha thiết, đầy tình ý của Dụ Quân Chước, hắn lại không thể nào phủ nhận.
"Được." Chu Viễn Hồi khẽ gật đầu.
"Chuyện này... bắt nguồn từ một giấc mộng." Dụ Quân Chước nhớ lại đêm mưa của kiếp trước, "Đêm đó ta bị người ám hại, ngã gục trước cửa Hoài Vương phủ. Ta nhớ rất rõ, đêm ấy..."
"Là vào đêm mưa sao?" Chu Viễn Hồi bỗng nhiên mở miệng.
"Hả? Vương gia... sao mngafi biết?" Dụ Quân Chước kinh ngạc.
"Sau đó thì sao?" Chu Viễn Hồi vội hỏi.
"Đêm đó mưa to, lạnh thấu xương. Ta ngã trên con đường trước phủ, vừa lạnh vừa đau, suýt nữa mất mạng. Khi ấy, ta nhìn thấy cánh cửa lớn của Hoài Vương phủ mở ra, ngài ôm Dung nhi từ trong phủ đi ra, rồi mang ta vào trong." Dụ Quân Chước chậm rãi kể, "Khi ấy ta không thể mở mắt, chỉ có thể chạm vào vết sẹo trên hổ khẩu tay ngài. Ban đầu ta cũng hoài nghi liệu có phải là người khác hay không, nhưng Dung nhi vốn không dễ dàng để người ngoài ôm. Mà người duy nhất có vết sẹo trên tay, lại thân thiết với Dung nhi, chỉ có ngài... Không thể là ai khác."
Chu Viễn Hồi ngẩn người, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng trong giấc mộng cũ. Khi ấy, hắn từng mơ thấy Dụ Quân Chước bị thương, ngã trước cổng Hoài Vương phủ. Chính hắn, ôm theo Chu Dung, mở cửa lớn, mang người vào phủ.
Người mà Dụ Quân Chước luôn tìm kiếm bấy lâu... thật sự là hắn sao?
Cái người mà hắn từng nghi ngờ là "gian phu", từng vì nghĩ đến mà lòng chua xót không yên... hóa ra, từ đầu đến cuối, vẫn luôn là chính hắn...