Hai người men theo con hẻm tối đi một đoạn, rồi đến nơi Dụ Quân Chước từng bị hại.
Qua một kiếp, Dụ Quân Chước lại một lần nữa đứng trên mảnh đất ấy, tưởng tượng cảnh tuyết lớn năm đó che lấp dấu chân của kẻ ra tay với mình, rồi lại dần phủ lên thi thể y.
Ngày đó tuyết rơi dày như vậy, trên đường liệu có ai tình cờ đi ngang qua không?
Thi thể y không biết đã bao lâu mới có người phát hiện?
Vĩnh Hưng Hầu đã chôn chính thất ở bãi tha ma, đứa con trai như y tám phần cũng không được đưa vào phần mộ tổ tiên của Dụ gia.
Trước đây, Dụ Quân Chước chưa từng dám nghĩ về chuyện sau khi chết của mình, nhưng hôm nay bỗng nhiên nảy ra một ý niệm, nếu Vĩnh Hưng Hầu có thể đem hài cốt đời trước của y chôn cùng mẫu thân, thì cũng không tệ.
Hai mẫu tử xem như được đoàn tụ sau khi chết.
"Dụ Quân Chước, có một chuyện, ta hình như vẫn chưa từng giải thích với em." Chu Viễn Hồi bỗng nhiên lên tiếng, kéo Dụ Quân Chước ra khỏi dòng suy nghĩ nặng nề đến mức gần như nghẹt thở.
"Cái gì?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Hôm đó ta trói em lại, bây giờ em vẫn còn giận sao?"
Dụ Quân Chước không ngờ hắn lại nhắc đến chuyện đó, ngay tại thời điểm và địa điểm này.
"Là vì ngài thi châm trừ độc nên mới làm vậy sao?" Dụ Quân Chước khẽ thả lỏng cảm xúc.
"Không phải." Chu Viễn Hồi thản nhiên nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mắt sâu thẳm.
"Ngày đó những gì ta làm, không phải vì bị ảnh hưởng bởi thi châm mà phát điên. Ta chỉ là... rất muốn nhìn em, muốn chạm vào em, muốn lưu lại dấu vết của mình trên người em. Thậm chí còn muốn..."
Những lời phía sau hắn không nói ra, nhưng Dụ Quân Chước có thể nhìn thấy trong mắt hắn là một loại d.ục vọ.ng gần như tham lam.
"Ngài... tại sao lại..." Dụ Quân Chước kinh ngạc nhìn hắn, dường như nhất thời không thể hiểu nổi vì sao hắn lại có những suy nghĩ này.
"Bổn vương chính là như thế. Phu quân của em chính là một người như vậy." Ánh mắt Chu Viễn Hồi kiên định, không hề né tránh.
Dụ Quân Chước bị ánh nhìn ấy thiêu đốt đến mức vành tai hơi đỏ lên, vội vàng quay đầu né tránh.
Đúng lúc này, trên cành cây khô phía xa bỗng có một con chim giật mình bay lên. Dụ Quân Chước lập tức căng thẳng, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã bị Chu Viễn Hồi ôm chặt vào lòng.
Chỉ đến khi ám vệ xuất hiện báo lại, con chim là do bọn họ vô tình làm kinh động, Chu Viễn Hồi mới thả lỏng một chút.
"Vậy còn chuyện ngài chém phụ thân ta?" Dụ Quân Chước đột nhiên hỏi.
"Thái y nói, đó là do thi châm gây ra." Chu Viễn Hồi vẫn không chịu buông tay, khẽ hỏi, "Là nơi này sao?"
Dụ Quân Chước từng nói với hắn rằng, mình bị ám sát tại một con hẻm nhỏ không xa hoàng cung. Hiện tại, Chu Viễn Hồi gần như có thể xác nhận— chính là con hẻm trước mắt này.
Hắn đột ngột nhắc lại chuyện ngày đó không phải vô cớ, mà vì cảm thấy Dụ Quân Chước đang quá căng thẳng.
"Đúng vậy." Dụ Quân Chước không phủ nhận.
"Khi nào?" Chu Viễn Hồi hỏi.
Dụ Quân Chước đưa mắt nhìn về nơi xa, nhưng không đáp.
Chu Viễn Hồi không hài lòng với sự im lặng ấy.
Hắn nắm cằm Dụ Quân Chước, buộc người đối diện nhìn thẳng vào mình: "Bổn vương đang hỏi em, khi nào?"
Năm ngày sau, 12 tháng Chạp.
Dụ Quân Chước chạm vào ánh mắt người trước mặt, nhưng vẫn không trả lời. Đối với y, chuyện đời trước giống như thiên cơ, một khi nói ra có thể dẫn đến hậu quả khó lường.
Chu Viễn Hồi rốt cuộc cũng chịu thua ánh mắt ấy, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Hắn đổi sang một câu khác: "Vì sao em lại đi vào con hẻm này?"
"Ngày đó tuyết quá lớn, đi đường này về phủ Vĩnh Hưng Hầu có thể rút ngắn nửa đoạn đường."
"Tuyết lớn như vậy, vì sao phải ra ngoài? Vì sao không ngồi xe ngựa?"
"Bởi vì hôm đó xe ngựa..."
Xe ngựa của phủ Vĩnh Hưng Hầu không đến đón y.
Chính vì vậy, y mới đi con đường này.
Trùng hợp hôm đó tuyết rơi.
Trùng hợp không có ai đến đón.
Vì thế, y đã đi vào con hẻm này.
Dụ Quân Chước trước đây vẫn luôn né tránh suy nghĩ về chuyện này, nhưng giờ khắc này, y không thể ngăn bản thân nghĩ đến nữa.
Làm sao có thể trùng hợp đến như vậy?
Có phải... không phải chỉ là một sự trùng hợp?
Kiếp trước, y chưa từng suy nghĩ sâu xa về chuyện này, bởi vì xe ngựa của phủ Vĩnh Hưng Hầu không chỉ một lần "quên" đến đón y. Lâu dần, y đã thành thói quen.
Một lý do khác, có lẽ là chính y không muốn tin vào... cái khả năng đó.
"Em làm sao vậy?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Không có gì." Dụ Quân Chước miệng nói không sao, nhưng sắc mặt lại tái nhợt đến đáng sợ. Toàn thân vì cơn lạnh bất ngờ ập đến mà không thể khống chế, bắt đầu run rẩy.
"Dụ Quân Chước?" Chu Viễn Hồi siết chặt áo choàng, bọc lấy người trong lòng chặt hơn.
Nhưng dù Chu Viễn Hồi có cố gắng thế nào, người trong lòng hắn vẫn lạnh lẽo như một khối băng, như thể hơi ấm vĩnh viễn không thể chạm tới.
"Vương gia, mang ta... mang ta rời khỏi nơi này." Giọng Dụ Quân Chước khàn khàn, gần như lạc đi.
Chu Viễn Hồi không chút do dự, lập tức bế y lên, nhanh chóng rời khỏi con hẻm nhỏ, đưa y lên cỗ xe ngựa đang chờ sẵn ở cuối ngõ.
Trên đường trở về, tuyết đột ngột rơi.
Dụ Quân Chước rúc vào lòng Chu Viễn Hồi, nhưng vẫn không nhịn được vén màn xe nhìn ra ngoài.
Chu Viễn Hồi không ngăn cản y, chỉ siết chặt vòng tay, ôm y sát hơn, cố gắng ngăn gió lạnh tràn vào trong xe.
Lúc này, khoảng cách đến Hoài Vương phủ gần hơn, nên Chu Viễn Hồi trực tiếp phân phó phu xe quay về phủ. Hắn ôm người vào noãn các, lại sai người hầu chuẩn bị nước nóng.
Ngay khi hắn định mở miệng gọi thái y, Dụ Quân Chước liền ngăn lại.
"Em lạnh đến mức này rồi." Chu Viễn Hồi ôm chặt lấy y, định dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm.
"Có thể là vì tuyết rơi thôi?" Dụ Quân Chước nhìn ngọn lửa cháy rực trong lò than, ánh mắt thoáng đờ đẫn.
Y nghĩ không ra.
Nếu người của Vĩnh Hưng Hầu phủ muốn giết y, vậy tại sao không ra tay ngay khi y còn ở thôn trang?
Tại sao lại phải đưa y trở về Kinh thành, để y chịu đựng một năm tra tấn, rồi mới lấy mạng y trong con hẻm nhỏ đó?
Thậm chí, ở kiếp này, y đã sớm rời khỏi nơi đó, gần như đã đoạn tuyệt quan hệ với Vĩnh Hưng Hầu phủ, vậy mà vẫn có người muốn giết y.
Đêm nay, Dụ Quân Chước gặp ác mộng triền miên.
Có lẽ là vì ban ngày y đã quay lại nơi mình từng chết thảm.
Có lẽ là vì y đột nhiên nhận ra nơi phát ra sát ý năm đó.
Dù chưa thể chứng thực điều gì, nhưng suy đoán này đã cắm rễ trong lòng y, không thể nào gạt bỏ.
"Dụ Quân Chước." Chu Viễn Hồi nhẹ giọng gọi, ôm chặt y vào lòng.
Dụ Quân Chước giật mình tỉnh lại từ cơn ác mộng, tim vẫn còn đập dồn dập.
"Gặp ác mộng sao?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Ừm, mơ thấy..."
Y không nói tiếp, nhưng Chu Viễn Hồi ít nhiều cũng đoán được đôi chút.
Nếu cứ ngủ là gặp ác mộng, Dụ Quân Chước dứt khoát khoác áo ngồi dậy.
Y đi đến bên án thư, lấy giấy bút. Nhìn thấy vậy, Chu Viễn Hồi liền chủ động giúp y mài mực.
Trên giấy, Dụ Quân Chước viết xuống mấy chữ:
【Xe ngựa】
【Hẻm tối】
【Hồng Diệp Các】
【12 tháng Chạp】
Y nhìn những chữ viết trên giấy, khẽ lẩm bẩm: "Vì sao phải chờ qua sinh thần của ta mới ra tay?"
Chu Viễn Hồi nhận lấy bút trong tay y, chậm rãi viết thêm hai cái tên— Vĩnh Hưng Hầu cùng hai nhi tử của ông ta.
Dụ Quân Chước giật mình nhìn hắn, dường như không ngờ đối phương lại nghĩ đến một tầng này.
"Trước đây ta cùng cữu cữu đã từng nghi ngờ." Chu Viễn Hồi chậm rãi nói, "Em không có kẻ thù, ở Kinh thành cũng không có nhiều mối liên hệ. Người duy nhất từng đắc tội, cũng chỉ có Lưu Tứ cùng mấy kẻ đó. Nhưng bọn chúng vốn không biết chuyện màn đêm buông xuống là do em, hơn nữa, nếu ta nhớ không lầm..."
Chu Viễn Hồi đột nhiên dừng lại.
Bởi vì khi đó, "Hoài Vương" vốn không ở Kinh thành. Người ở lại vương phủ, là Viễn Châu.
May mắn thay, Dụ Quân Chước tâm trạng vẫn còn hỗn loạn, không để ý rằng hắn suýt lỡ miệng.
"Người kia đã động sát tâm ngay khi chúng ta quyết định hồi Kinh."
"Nhưng trước đó, Vĩnh Hưng Hầu từng thỉnh cầu Bệ hạ ban chỉ phong Dụ Quân Hoằng làm Thế tử. Bệ hạ không có đáp lại."
Chu Viễn Hồi dùng bút chấm nhẹ một điểm bên cạnh cái tên Dụ Quân Hoằng, ánh mắt lạnh lùng.
"Thời điểm này, quá mức trùng hợp."
Dụ Quân Chước nhìn chằm chằm những cái tên trên giấy, trầm mặc không nói.
Chu Viễn Hồi từ phía sau ôm lấy y vào lòng, giọng nói khẽ trầm xuống: "Trước đây ta không nói với em, là vì sợ em đau lòng. Cũng sợ nếu đoán sai mà buông lỏng cảnh giác, ngược lại khiến em rơi vào nguy hiểm."
"Nhưng hôm nay em nhắc đến xe ngựa... Xe ngựa không thể đi vào con hẻm nhỏ kia. Vậy thì xe ngựa vốn nên đến đón em, đã vô cớ biến mất. Em muốn đi tắt nên mới vào đó, đúng không?"
Hắn nói rất đúng.
Dụ Quân Chước khẽ siết chặt ngón tay.
Chu Viễn Hồi quá mức thông minh, chỉ trong thoáng chốc đã xâu chuỗi tất cả manh mối.
Nhưng có một chuyện hắn chưa nói.
Lúc hắn xác nhận suy đoán này, trong lòng thậm chí có chút may mắn.
Biết kẻ đứng sau là ai, ít nhất hắn không cần tiếp tục đoán già đoán non.
Điều duy nhất khiến hắn lo lắng, là Dụ Quân Chước có chịu đựng nổi hay không.
Người thân xa cách là một chuyện.
Nhưng người thân muốn giết mình, lại là một chuyện hoàn toàn khác.
"Có thể nào... chỉ là hiểu lầm không?" Dụ Quân Chước khẽ hỏi.
"Có lẽ vậy." Chu Viễn Hồi nhìn y.
Nhưng Dụ Quân Chước biết, hắn chỉ đang an ủi mà thôi.
"Kỳ gia sửa lại án xử sai, em theo bổn vương hồi Kinh để dời mộ mẫu thân, còn tấu chương xin phong Thế tử cho Dụ Quân Hoằng thì bị gác lại."
Chu Viễn Hồi trầm giọng nói: "Tất cả mọi chuyện đều diễn ra cùng một thời điểm..."
Dụ Quân Chước cẩn thận hồi tưởng những sự việc đời trước.
Lần trước, mãi đến tháng Chạp cữu cữu vẫn chưa tìm đến y. Hơn phân nửa là vì Hoài Quận chưa khai chiến.
Nhưng xét theo việc triều đình đã bắt tay với thương hội để chế tạo chiến thuyền từ mùa hè, có lẽ Vĩnh Hưng Hầu đã nghe được chút phong thanh từ trước.
Nếu đối phương biết được chuyện này, thì việc ra tay trước cũng không có gì lạ.
Một khi cữu cữu tìm được y, thì chắc chắn sẽ đứng ra chủ trì công đạo cho y và mẫu thân. Đến lúc đó, nếu Hoài Vương đại thắng trở về, mà thương hội lập công lớn... Ai có thể đảm bảo Hoàng đế sẽ không nhân cơ hội phong y làm Thế tử?
Nhưng.....
Dụ Quân Chước nhìn chằm chằm vào ba cái tên trên giấy.
Là Vĩnh Hưng Hầu, hay là Dụ Quân Hoằng?
"Thượng bất chính, hạ tắc loạn. Dứt khoát xử lý tất cả." Chu Viễn Hồi lạnh lùng nói.
"Vương gia, ta muốn làm rõ." Dụ Quân Chước khẽ lắc đầu..
Chu Viễn Hồi bất đắc dĩ gật đầu, đồng ý rằng sẽ không chỉ dựa vào suy đoán mà hành động thiếu suy nghĩ.