Dụ Quân Chước ngày thường hiếm khi có dịp tấu đàn cùng người khác, hôm nay hiếm hoi lắm mới gặp mấy thiếu niên không chỉ am hiểu âm luật, mà còn có thể múa theo tiếng đàn của y, quả thực là điều hiếm có.
Y mải mê đánh đàn đến mức, không nhận ra Chu Viễn Hồi đã đến từ lúc nào. Mãi đến khi đám thiếu niên đang múa bỗng dừng lại, đồng loạt cúi chào người phía sau y, Dụ Quân Chước mới giật mình hoàn hồn.
"Vương gia, ngài đã về rồi?" Đôi mắt Dụ Quân Chước ánh lên ý cười, rõ ràng tâm trạng không tệ.
Nụ cười trong mắt y khiến Chu Viễn Hồi thoáng sững lại, nhướng mày hỏi: "Đẹp lắm sao?"
"Đẹp chứ, Vương gia thấy thế nào?"
Dụ Quân Chước đặt cây đàn xuống, đứng dậy nói, "Nếu Tơ Liễu cô nương có mặt ở đây, chắc chắn cũng sẽ khen bọn họ múa rất hay."
Y từng chứng kiến những điệu múa không ra gì, vì thế, hôm nay nhìn thấy màn trình diễn này, y đánh giá rất cao.
Chu Dung bên cạnh cũng có vẻ chung suy nghĩ, kéo vạt áo Chu Viễn Hồi rồi nài nỉ: "Phụ vương, ngồi xuống xem cùng con đi."
"Hừ!" Chu Viễn Hồi nhìn hai người một lớn một nhỏ, bực bội đến mức không chịu nổi, phất tay áo rồi bỏ đi.
Dụ Quân Chước không hiểu chuyện gì, vội vàng đi theo sau hỏi: "Vương gia làm sao vậy? Có phải cuộc đàm phán không thuận lợi không?"
"Thuận lợi lắm, vô cùng thuận lợi." Chu Viễn Hồi bật cười, nhưng nụ cười lại chẳng có chút vui vẻ nào, "Chỉ là ta không ngờ, vừa mới về phủ đã thấy Vương phi vui vẻ đến vậy."
"Ta chỉ là tò mò, ban đầu chỉ định đưa Dung nhi đến xem một chút, ai ngờ, sau khi nghe chuyện về thân thế của bọn họ, ta lại thấy rất đáng thương." Dụ Quân Chước nói.
"Đám người Đông Châu này cũng thật là, bản thân thua trận thì thôi, lại còn đẩy mấy thiếu niên này ra để lấy lòng. Bọn họ còn nhỏ tuổi hơn ta, vậy mà đã bị đưa đến Hoài Quận, sau này không biết còn có cơ hội trở về hay không."
"Vương phi đang đau lòng cho bọn họ sao?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Vương......" Dụ Quân Chước chợt khựng lại, lúc này mới nhận ra dường như tâm trạng Hoài Vương điện hạ có gì đó không ổn.
Những thiếu niên Đông Châu kia vốn là được chọn để dâng tặng cho Hoài Vương, vậy mà y lại chạy đến đây đánh đàn, còn ngồi xem người ta múa, nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp lắm.
"Nếu Vương gia không vui, vậy sau này ta sẽ không đến nữa là được." Dụ Quân Chước thành thật nói.
"Bổn vương vì sao lại không vui?" Chu Viễn Hồi cười nhạt, "Nếu Vương phi thích thì cứ đến xem, không thì đưa bọn họ thẳng về viện của mình mà an trí, chẳng phải càng náo nhiệt hơn sao?"
"Như vậy không ổn, dù sao bọn họ cũng là dâng cho Vương gia, đâu phải tặng cho ta."
"Ha hả." Chu Viễn Hồi tức đến bật cười.
Trên đời này làm gì có Vương phi nào giống Dụ Quân Chước chứ?
Người khác dâng thiếu niên vào phủ, người ta còn chưa kịp ghen tuông, vậy mà y lại tiếc nuối vì không được nhận cho mình?
Chu Viễn Hồi thật sự không biết phải nói gì cho phải.
Dụ Quân Chước biết Hoài Vương điện hạ không vui, nhưng lại hiểu sai ý, cứ tưởng đối phương tức giận vì mình quá tùy ý, nên vội vàng bồi thêm vài câu, cam đoan sau này sẽ không tùy tiện chạy đến thiên viện nữa.
Ai ngờ càng giải thích, sắc mặt Chu Viễn Hồi càng sa sầm. Cuối cùng, hắn giận đến mức trực tiếp đẩy Dụ Quân Chước ra khỏi thư phòng.
"Ca ca, phụ vương sao vậy?" Chu Dung lo lắng hỏi.
"Phụ vương không vui vì chúng ta đi xem các ca ca múa."
"Nhưng tại sao không được xem các ca ca múa?"
"Phụ vương có thể xem, chỉ là không muốn chúng ta xem."
Chu Dung ngước gương mặt nhỏ nhắn đầy thắc mắc, không hiểu vì sao phụ vương có thể xem, còn nhóc và ca ca lại không được.
Chẳng bao lâu sau, cửa thư phòng bị đẩy ra.
"Bổn vương đã nói là không tức giận, không cần giải thích thêm." Chu Viễn Hồi lạnh nhạt nói.
"Vương gia, là lão nô." Lưu quản gia cung kính dâng lên một danh sách quà tặng, "Đây là những vật phẩm Đông Châu gửi đến, mời Vương gia xem qua."
Chu Viễn Hồi liếc nhìn ra phía ngoài cửa, không thấy bóng dáng ai khác, sắc mặt lại càng trầm xuống.
"Người Đông Châu cũng thật hào phóng." Chu Viễn Hồi hừ lạnh.
"Đúng vậy, lần này đưa tới tận sáu thiếu niên, còn biết nói lời hay để lấy lòng nữa."
"Vương phi ở thiên viện bao lâu?"
"Hơn một canh giờ rồi."
Chu Viễn Hồi: ......
Hơn một canh giờ? Nếu hắn không trở về, chẳng lẽ Dụ Quân Chước còn định ở đó suốt đêm hay sao?
Lưu quản gia thấy sắc mặt Vương gia không tốt, liền vội vàng chuyển chủ đề: "Hôm nay đàm phán có thuận lợi không, Vương gia?"
"Ừ, rất thuận lợi." Giọng điệu Chu Viễn Hồi trầm thấp.
"Vậy... còn người và quà tặng, xử lý thế nào?" Lưu quản gia vốn không biết đám người Đông Châu tự ý mang đến những thứ này. Nếu biết trước, ông chắc chắn không dám nhận bừa.
"Có cần lão nô sai người trả lại không?"
"Cứ giữ lại đã." Chu Viễn Hồi nói.
"Cả người lẫn đồ vật đều giữ lại?"
"Người Đông Châu đã dâng quà, chắc chắn là có mục đích. Cứ chờ xem bọn họ muốn gì." Chu Viễn Hồi trông có vẻ bực bội, tiện tay ném danh sách quà tặng sang một bên, rồi hỏi, "Lúc Đông Châu đưa những thứ này tới, Vương phi có tỏ ra khó chịu chút nào không?"
Lưu quản gia suy nghĩ một chút, cân nhắc ý tứ của Vương gia, rồi đáp: "Có một chút không vui."
"Nói thật, đừng có dối gạt bổn vương." Chu Viễn Hồi híp mắt nhìn.
"Ha hả, không có." Lưu quản gia nói.
"Giỏi lắm, giỏi lắm!" Chu Viễn Hồi hoàn toàn mất kiên nhẫn, sắc mặt tối sầm.
Tối hôm đó, Hoài Vương điện hạ tức giận đến mức bỏ cả bữa tối, trực tiếp lôi Đàm Nghiên Bang ra hậu viện luận võ. Hết đao rồi đến thương, từ côn đến bổng, hắn luyện qua một lượt, đánh đến mức Đàm Nghiên Bang chỉ biết lùi liên tiếp.
"Vương gia, nghỉ một chút đi, thuộc hạ không chịu nổi nữa!" Đàm Nghiên Bang cười khổ, hơi thở dồn dập.
"Mới thế này mà đã không chịu nổi? Đừng có mất mặt!" Chu Viễn Hồi gằn giọng, trong tay cầm trường côn lại tiếp tục vung tới.
"Vương gia— A đau!" Đàm Nghiên Bang tránh không kịp, bị một côn giáng thẳng lên vai, vừa gạt chiêu vừa cầu xin, "Vương gia, hay là đổi người đi? Gọi Chương Hiến đến được không?"
"Ít nói nhảm!" Chu Viễn Hồi hoàn toàn không cho hắn ta cơ hội thở d.ốc.
"Vương gia, Vương gia, Vương gia!" Đàm Nghiên Bang vội vàng đỡ thế công, nghĩ ra một cách, "Thuộc hạ bồi ngài uống rượu đi!"
"Bổn vương không uống rượu."
"Chỉ một chút thôi! Hôm nay đâu phải đang ở trong doanh trại, phá lệ một lần đi!"
Đàm Nghiên Bang nhìn ra ngay, Vương gia lần này không chỉ cần đánh một trận là có thể giải tỏa bực bội, chi bằng cứ uống chút rượu, nói ra cho nhẹ lòng. Quan trọng nhất là, nếu còn đánh tiếp, hắn ta thật sự nghi ngờ mình có thể bị Vương gia đánh đến tàn phế mất.
Cuối cùng, Chu Viễn Hồi cũng còn chút "Nhân tính", ném trường côn sang một bên.
Đàm Nghiên Bang lập tức sai người mang ít đồ nhắm rượu, lại lấy ra hai hũ rượu ngon, cùng Vương gia bày một bàn trong phòng trà.
"Vương gia là đang ghen vì Vương phi đi xem mấy thiếu niên kia múa phải không?" Đàm Nghiên Bang dè dặt hỏi.
"Nói với ngươi cũng vô ích, ngươi lại chưa từng thành thân." Chu Viễn Hồi nhấp một ngụm rượu, uống có chừng mực.
"Không phải vì Vương phi đi xem bọn họ múa mà ghen, vậy chính là vì Vương phi không tỏ ra khó chịu?"
"Ngươi cũng cảm thấy y nên không vui đúng không?" Chu Viễn Hồi hừ lạnh.
"Bổn vương là phu quân của y, vậy mà có người trắng trợn đưa tới sáu thiếu niên, thử hỏi đổi lại là ai mà không làm ầm lên một trận?"
Đàm Nghiên Bang có chút muốn cười, nhưng cố nhịn xuống: "Vương phi vốn là người tính tình ôn hòa."
"Y ôn hòa?" Chu Viễn Hồi cười lạnh, "Vậy thì ngươi không hiểu y rồi. Ngươi quên Dụ Quân Tề trước đó làm sao thân bại danh liệt à?"
"Nhưng chuyện đó khác mà. Vương phi để tâm đến Vương gia, chắc chắn sẽ không giận dỗi với Vương gia đâu."
"Ngươi không hiểu." Chu Viễn Hồi nhấp thêm một ngụm rượu, giọng trầm xuống, "Y không tức giận, là vì trong lòng căn bản không có bổn vương."
Đàm Nghiên Bang sợ Vương gia nhà mình lại khó chịu mà kéo hắn ta ra đánh tiếp, nên vắt óc nghĩ cách an ủi.
"Có khi nào... Vương phi căn bản chưa từng nghĩ theo hướng đó? Y từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, chưa từng thấy qua những mưu mô dơ bẩn trong nhà cao cửa rộng. Có lẽ trong mắt y, những thiếu niên kia chỉ đơn thuần là để khiêu vũ thôi."
Chu Viễn Hồi suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng không phải không có khả năng này.
"Ngươi cũng nói, chỉ là 'có lẽ'."
Có lẽ... Dụ Quân Chước thật sự không hề để bụng?
"Vương gia, hay là ngài thử một chút đi?"
"Thử cái gì?" Chu Viễn Hồi nhíu mày.
Đàm Nghiên Bang hạ giọng thì thầm một kế sách.
"Không được! Bổn vương thành ra cái gì?"
"Chỉ là diễn trò thôi, đâu phải thật sự."
Chu Viễn Hồi nghe xong, trong lòng rốt cuộc có chút dao động.
—
Bên kia.
Dụ Quân Chước vừa tắm xong, đang định dỗ Chu Dung ngủ thì Đàm Nghiên Bang đến.
"Đàm tướng quân có chuyện gì sao? Ta định nghỉ ngơi rồi." Dụ Quân Chước hỏi qua khe cửa.
"Vương phi, Vương gia phân phó thuộc hạ đến truyền lời, bảo ngài đến thiên viện chọn một thiếu niên đưa vào thư phòng hầu hạ."
Dụ Quân Chước sững người: "Ý là gì? Hầu hạ bút mực sao?"
"Ách......" Đàm Nghiên Bang cứng đờ, "Hầu hạ Vương gia... đi ngủ."
Dụ Quân Chước: ...
"Vậy sao phải bắt ta chọn? Ngươi đi không được à?"
"Vương gia phân phó thế, thuộc hạ không dám hỏi nhiều."
Dụ Quân Chước im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Chờ ta mặc thêm áo, ta sẽ tới."
Đàm Nghiên Bang đứng ngoài cửa chờ, một lát sau thấy Dụ Quân Chước khoác áo ngoài bước ra.
"Vương gia, ngài..."
"Đi thôi, đừng để Vương gia chờ sốt ruột."
Đàm Nghiên Bang: .....
Tự nhiên có một dự cảm rất xấu, có khi nào chính hắn ta vừa nghĩ ra một kế sách tai hại?
Theo dự tính ban đầu, mọi chuyện hẳn là kết thúc tại đây. Vương phi vì chuyện này mà không vui, náo loạn một chút, rồi Vương gia dỗ dành y, thế là vạn sự đại cát. Nhưng hắn ta không ngờ, Vương phi lại phối hợp... quá mức như vậy.
Không còn cách nào khác, hắn ta đành cứng đầu cứng cổ đi theo Dụ Quân Chước đến thiên viện.
Lúc này, mấy thiếu niên đã tắm rửa thay áo ngủ, nghe nói Vương gia triệu kiến thì lập tức đứng ngay ngắn chờ lệnh.
"Vương gia muốn người hầu hạ, các ngươi ai muốn đi?" Dụ Quân Chước hỏi.
Mấy thiếu niên nhìn nhau, cuối cùng... cả sáu người đều đồng thanh nói muốn đi.
Sáu người đều muốn đi?!
Dụ Quân Chước liếc nhìn Đàm Nghiên Bang, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Vương phi, thật ra ý của Vương gia là..."
"Được rồi, đi hết đi, không được để sót ai." Dụ Quân Chước nói.
Đàm Nghiên Bang: ...
Xong rồi, e rằng đêm nay mình khó giữ nổi cái mạng nhỏ này.
Đàm Nghiên Bang dẫn theo sáu thiếu niên đến thư phòng, gần như ôm quyết tâm chịu chết mà đi. Vương gia nhà hắn ta ngồi trước án thư, im lặng không nói một lời, nhưng ánh mắt kia đã xuyên thủng trên người hắn ta vô số lỗ máu.
Không phải nói chỉ là diễn trò thôi sao?
Cái này mà gọi là diễn trò à?
Khi Dụ Quân Chước trở về chỗ ở, Chu Dung vẫn chưa ngủ, còn đang rúc trong ổ chăn chờ y.
"Sao đệ còn chưa ngủ?" Dụ Quân Chước xoa đầu nhóc con.
"Ca ca, phụ vương đâu? Sao người chưa về?" Chu Dung hỏi.
"Phụ vương đệ đang bận."
"Trời đã tối rồi, còn bận gì nữa?"
Dụ Quân Chước không biết phải trả lời thế nào, thầm nghĩ có khi Hoài Vương điện hạ đang bận... viên phòng cũng nên?
Sáu thiếu niên cùng lúc đưa qua đó, chẳng lẽ không sợ làm người ta kiệt sức sao?
Chu Dung lúc này đã mệt lả, Dụ Quân Chước dễ dàng dỗ bé ngủ. Nhưng bản thân y lại trằn trọc trên giường, không tài nào chợp mắt.
Y bỗng dưng tò mò, muốn biết Chu Viễn Hồi lúc viên phòng với người khác thì thế nào?
Cũng giống như bọn họ sao?
Nếu đúng là vậy, Chu Viễn Hồi mà viên phòng với sáu người, có khi tay cũng mỏi nhừ mất.
Đáng đời!
Mệt chết là tốt nhất!
Dụ Quân Chước lăn qua lộn lại mãi, cuối cùng vẫn không ngủ được. Vì vậy, y dứt khoát lặng lẽ trở dậy, khoác áo ngoài rồi đi về phía thư phòng của Chu Viễn Hồi.
Trên đường đi, y không nhịn được mà nghĩ, biết đâu đối phương chỉ đơn thuần muốn xem người ta múa thôi? Y đi cũng chỉ là để xác nhận suy đoán của mình mà thôi.
Mãi cho đến khi đứng trước cửa thư phòng, Dụ Quân Chước mới chậm lại bước chân.
Cách mấy bước chân, y nghe thấy trong thư phòng truyền ra động tĩnh...
Hình như có thiếu niên đang khóc, vừa khóc vừa cầu xin tha thứ.
Khoảnh khắc đó, Dụ Quân Chước bỗng nhiên dâng lên một cơn chán ghét khó tả, không nói một lời, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Trở về chỗ ở, tâm trạng y vẫn không thể bình ổn.
Y cũng không rõ cảm xúc này bắt nguồn từ đâu, chỉ cảm thấy dạ dày quặn lên từng cơn, khiến y vừa buồn nôn vừa đau âm ỉ.
Ban ngày y đến thiên viện là thật, nhưng đối với những thiếu niên đó, y chưa từng có tâm tư hèn hạ hay muốn trêu ghẹo.
Y đàn cho bọn họ nghe, chỉ vì cảm thấy điệu múa của họ quá xuất sắc, lại có thể hòa hợp hoàn hảo với âm luật của mình. Trong mắt y, chuyện này chẳng khác nào văn nhân đối thơ hay võ nhân so chiêu.
Nhưng hành động của Chu Viễn Hồi thì hoàn toàn khác...
Nghĩ đến tiếng khóc thút thít và lời van xin vừa nghe được, Dụ Quân Chước không khỏi nhớ lại tình cảnh trên xe ngựa ngày hôm đó.
Khi ấy, Chu Viễn Hồi nắm chặt lấy y, giam cầm y trong lòng bàn tay, tùy ý trêu đùa, ép y đến mức khóc đỏ cả mắt. Mà giờ đây, chưa bao lâu sau, nam nhân này lại đang làm điều tương tự với một thiếu niên xa lạ mà hắn mới quen chưa được một ngày.
Dụ Quân Chước chợt nghĩ đến nhị ca nhà mình.
Trước đây, y cứ tưởng Chu Viễn Hồi không giống với Dụ Quân Tề. Nhưng bây giờ xem ra, Hoài Vương điện hạ quả thực chỉ có hơn chứ không kém.
Y trở mình, cố gắng hết sức để quên đi tất cả những gì vừa nghe thấy.
Y không biết rằng, lúc này Chu Viễn Hồi căn bản không có ở trong thư phòng.
Những thiếu niên kia khóc lóc cầu xin chẳng phải vì chuyện y tưởng, mà là do Đàm Nghiên Bang đang cầm trường đao trong tay, vừa xoa lưỡi đao vừa kề sát vào cổ bọn họ, ép hỏi xem bọn họ vào phủ có mục đích gì khác không.
Ngoài khóc lóc và van xin, bọn họ chẳng còn cách nào khác.
Còn Đàm Nghiên Bang, tự biết bản thân đêm nay đã gây họa, để tránh làm Vương gia càng giận hơn, chỉ có thể cố gắng moi được chút tin tức hữu dụng.
Đêm dài đằng đẵng.
Dụ Quân Chước cuối cùng cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Chỉ là giấc ngủ này chẳng hề yên ổn.
Cơn đau âm ỉ trong dạ dày vẫn chưa tan đi, dù đã ngủ rồi, y vẫn cảm nhận được cơn khó chịu ấy.
Trong cơn mơ màng, y cảm thấy trán mình chợt nặng xuống, rồi sau đó là xúc cảm của một lòng bàn tay thô ráp, mang theo vết chai nhẹ nhàng lướt qua làn da.
Bàn tay kia không hề an phận.
Ban đầu chỉ chạm nhẹ nơi trán và chân mày, nhưng chẳng bao lâu sau liền lướt qua chóp mũi, cuối cùng dừng lại trên môi.
Ngón tay cái của nam nhân ấn nhẹ lên môi y, chậm rãi ma sát, như thể đang thưởng thức, lại như mang theo một loại cảm xúc khó tả...
"Ưm..." Dụ Quân Chước khẽ hừ một tiếng, chậm rãi mở mắt.
Trong bóng tối, một bóng người cao lớn đứng bên mép giường, đầu ngón tay vẫn còn đặt trên môi y, chưa hề rời đi.
"..." Dụ Quân Chước theo bản năng định mở miệng gọi người, nhưng ngay lập tức bị nam nhân bịt kín môi.
"Là ta." Chu Viễn Hồi trầm giọng nói.
Dụ Quân Chước khẽ thở phào, nhưng ngay sau đó chợt nhớ ra gì đó, lập tức đẩy hắn ra.
"Ngươi..." Y cau mày, đưa tay xoa miệng, vẻ mặt ghét bỏ, "Ngài có rửa tay chưa?"
"Bổn vương vừa mới tắm xong, ngươi ghét bỏ bổn vương sao?" Chu Viễn Hồi nhướng mày.
Trong phòng không có ánh nến, Dụ Quân Chước nhìn không rõ biểu cảm của đối phương, nhưng mơ hồ cảm nhận được tâm trạng của nam nhân có vẻ không tốt.
Y giống như một con vật nhỏ nhạy bén, bản năng nhận ra nguy hiểm đang cận kề.
"Ngươi gặp ác mộng à?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Vương gia sao lại đến đây?"
"Đây là phòng ngủ của hai chúng ta, bổn vương không thể đến sao?"
"Vương gia không phải đang ở thư phòng sao?"
Dụ Quân Chước mà không nhắc tới thì còn đỡ, nhưng vừa nói ra, sát khí trong lòng Chu Viễn Hồi lại càng tăng lên.
"Dụ Quân Chước." Chu Viễn Hồi ngồi xuống mép giường.
Dụ Quân Chước theo bản năng dịch vào trong, không muốn lại gần hắn quá.
"Ngươi thật sự muốn bổn vương sủng hạnh bọn họ đến vậy sao?"
"Rõ ràng là do Vương gia tự muốn."
Giọng điệu Dụ Quân Chước mang theo sự bất mãn rõ rệt, điều này trái lại khiến Chu Viễn Hồi cảm thấy thú vị.
Nam nhân lại mở miệng, lần này ngữ khí vô thức mềm đi nhiều: "Ngươi đang giận sao?"
"Giận cái gì?" Dụ Quân Chước hỏi lại.
"Bổn vương là phu quân của ngươi, vậy mà còn muốn tìm người khác, chẳng lẽ ngươi không tức giận?"
Dụ Quân Chước không phải kiểu người miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo. Y không vui, cũng chẳng muốn che giấu.
"Sa vào tửu sắc, không phải việc làm của quân tử."
"Vậy ngươi còn đi xem bọn họ khiêu vũ?"
"Ta chỉ là xem họ khiêu vũ, chứ không hề viên phòng với họ."
"Ngươi cứ như thể, bổn vương và bọn họ cùng nhau viên phòng không bằng."
"Ta đều nghe được." Dụ Quân Chước vạch trần.
"Nghe được cái gì?" Chu Viễn Hồi nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.
Dụ Quân Chước cực kỳ bất mãn với hành động giả ngu của Hoài Vương điện hạ, liền trở mình, lười để ý tới hắn.
"Dụ Quân Chước, nói cho bổn vương, ngươi nghe được cái gì?"
"Ngài muốn đánh thức Dung nhi đấy." Dụ Quân Chước nhắc nhở.
Chu Viễn Hồi cúi người lướt qua y, vỗ nhẹ lên người Chu Dung đang ngủ say bên trong, rồi lập tức vươn tay ôm lấy eo Dụ Quân Chước, trực tiếp bế y lên.
"Ngài làm gì?" Dụ Quân Chước có chút bực bội.
Chu Viễn Hồi ôm y ra ngoài, đi thẳng đến ngoại thính, ném thẳng xuống giường nệm.
"Tránh xa một chút, không sợ đánh thức Dung nhi."
"Ngài..." Dụ Quân Chước tức đến mức chẳng buồn nói nữa.
"Nói cho bổn vương, ngươi nghe được cái gì." Chu Viễn Hồi lại mở miệng, giọng nói mang theo áp lực đầy bức bách.
Dụ Quân Chước không muốn dây dưa mãi với hắn, liền đáp: "Ta nghe thấy bọn họ khóc... Còn... còn đang cầu xin ngài."
Chu Viễn Hồi nhướng mày, nhanh chóng bắt được trọng điểm: "Ngươi đứng ngoài thư phòng nghe lén?"
"Ta... ta chỉ vô tình nghe được mà thôi." Dụ Quân Chước có chút chột dạ.
"Ngươi nghe lén, chứng tỏ trong lòng vẫn để ý đến bổn vương."
Sát khí trong mắt Chu Viễn Hồi tan đi hơn phân nửa, giọng điệu cũng dịu lại: "Trong thư phòng là Đàm Nghiên Bang. Bổn vương trước đó đi tắm, không có ở đó."
Dụ Quân Chước nhìn hắn qua màn đêm, nhất thời không biết có nên tin hay không.
"Đàm Nghiên Bang đang thẩm vấn bọn họ." Chu Viễn Hồi nói thêm.
Dụ Quân Chước cụp mắt nhìn ánh trăng len qua khe cửa, im lặng không nói.
"Không tin sao?"
Chu Viễn Hồi bỗng cúi người, ghé sát vào tai y: "Không tin, bổn vương có thể chứng minh cho ngươi xem."
Khoảng cách quá gần, Dụ Quân Chước có thể ngửi thấy mùi rượu trên người hắn.
Y nhớ rất rõ, Hoài Vương điện hạ vốn không uống rượu.
"Vương phi?" Chu Viễn Hồi dán sát bên tai hắn, gọi khẽ.
"Ừm?" Hơi thở nóng rực của nam nhân phả lên vành tai khiến Dụ Quân Chước thấy ngứa, vô thức rụt cổ lại, có chút thất thần, "Chứng minh cái gì?"
"Chứng minh bổn vương thực sự không hề chạm vào ai khác..."
Chu Viễn Hồi nắm lấy cổ tay y, dẫn tay Dụ Quân Chước đặt lên người mình.
Dù cách một lớp vải, Dụ Quân Chước vẫn bị kích cỡ kia dọa sợ, vội vàng muốn rụt tay về. Nhưng cổ tay lại bị giữ chặt, không tài nào thoát ra được.
"Bổn vương đã nói từ trước, sẽ không nạp thiếp, càng không trêu chọc những kẻ lai lịch không rõ. Ngươi một câu cũng không nhớ?" Chu Viễn Hồi cường thế đem bản thân giao vào tay thiếu niên, trầm giọng nói, "Cho nên, phải phạt ngươi."
Mặt Dụ Quân Chước lập tức đỏ bừng, nhỏ giọng hỏi: "Ngài muốn... phạt ta thế nào?"
"Theo cách ngươi hay nói, hẳn là gọi là viên phòng."
Chu Viễn Hồi từng bước ép sát: "Lần trước trong xe ngựa là bổn vương giúp ngươi. Lần này đổi lại ngươi giúp ta, vậy mới công bằng, đúng không?"
Dụ Quân Chước: ......