Ngày Đông yến.
Từ sáng sớm, gã đã thay một bộ y phục chỉnh tề, rồi ngồi xe ngựa của Vĩnh Hưng Hầu phủ đến Thành Quận Vương phủ.
Nơi này thực sự rất náo nhiệt.
Nhưng sự náo nhiệt này lại không thuộc về gã.
Từ lúc bước vào Vương phủ, Dụ Quân Tề đi dọc theo hành lang, nhưng tất cả những công tử huân quý gã gặp trên đường đều làm như không thấy gã.
"A, đây chẳng phải là Nhị công tử Dụ gia sao?"
"Sao vậy? Bị xóa tên khỏi Quốc Tử Giám rồi, không học hành nữa à?"
Dụ Quân Tề đã lâu không ra ngoài, đối mặt với những lời chế giễu như thế, gã nhất thời không biết phản ứng thế nào, gần như chỉ muốn lập tức quay đầu bỏ chạy.
Gã cảm thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều. Thành Quận Vương mời gã tới hôm nay, không phải vì nể mặt Dụ Quân Chước, mà đơn giản chỉ là muốn trêu cợt ga , khiến gã mất mặt trước mọi người.
Nghĩ vậy, Dụ Quân Tề liền quyết định rời đi.
Nhưng đúng lúc gã xoay người, lại đụng phải một bóng dáng đang đi tới từ hướng đối diện.
Là Dụ Quân Chước.
Thiếu niên khoác trên người chiếc áo choàng đỏ thẫm, đang vừa cười vừa trò chuyện với Kỳ Phong bên cạnh. Từng cử chỉ đều thản nhiên, ung dung mà quý khí, nếu không biết, còn tưởng y mới là chủ nhân của Vương phủ này.
Trong sân, ánh mắt của không ít khách khứa đều bị y thu hút, họ lần lượt tiến lên chào hỏi.
Thế nhưng, ánh mắt Dụ Quân Chước lại lướt qua tất cả bọn họ, dừng lại ở Dụ Quân Tề, người đang đứng đó với vẻ mặt quẫn bách.
"Nhị ca." Dụ Quân Chước mở miệng gọi gã.
Dụ Quân Tề ngẩn ra, có chút gượng gạo mà bước tới.
"Huynh sao lại đến sớm như vậy?"
"Ta cũng vừa mới tới."
Một câu chào hỏi đơn giản của Dụ Quân Chước khiến ánh mắt của những người xung quanh nhìn Dụ Quân Tề lập tức thay đổi. Những kẻ vừa nãy còn mỉa mai hắn, giờ lại thu liễm khí thế, thậm chí có người chủ động tiến lên chào hỏi.
Khoảnh khắc ấy, Dụ Quân Tề bỗng nhiên hiểu ra những lời mà đại ca đã nói trên xe ngựa hôm đó.
Trong giới huân quý, tình nghĩa nào có thể sánh với thân phận và địa vị?
Có lẽ vì chưa bao giờ khát khao tước vị, nên trong chuyện này, Dụ Quân Tề không cố chấp như Dụ Quân Hoằng.
Thậm chí, gã dần dần hiểu được thái độ của phụ thân: nếu Dụ Quân Chước thật sự có ích cho Vĩnh Hưng Hầu phủ, vậy thì hà cớ gì gã phải đối đầu với đối phương?
Gã không thích Dụ Quân Chước, thậm chí vô cùng ghen ghét.
Nhưng thì đã sao chứ?
Dụ Quân Chước chính là một trong những người rực rỡ nhất của Kinh thành này.
Trước đó, Dụ Quân Hoằng ra tay thất bại, chắc chắn không dám hành động lần nữa. Nếu sau này Dụ Quân Chước thật sự trở về Hầu phủ, người mà gã có thể dựa vào, có lẽ chính là người này...
Suy cho cùng, sự che chở không phải chỉ có đại ca mới có thể mang lại.
Một khi đã tiếp nhận ý niệm ấy, sự đố kỵ trong lòng Dụ Quân Tề nhanh chóng bị đè nén xuống.
Hôm nay, Dụ Quân Chước đối đãi với gã vô cùng thân thiện.
Không chỉ thường xuyên gọi gã đến trò chuyện, mà còn giới thiệu cả Kỳ Phong và Thượng Quan Tĩnh cho gã.
Dụ Quân Tề nhìn tam đệ của mình, thầm nghĩ người này không chỉ có thể tạo dựng mối quan hệ trong Kinh thành, mà ngay cả Hoài Quận, thậm chí Đông Châu, y cũng có thể mở rộng ảnh hưởng. Một khi đã chấp nhận sự khác biệt giữa bản thân và đối phương, lòng ghen ghét cũng không còn mãnh liệt như trước.
Gã chỉ thấy may mắn vì trước đây chưa từng làm gì quá đáng với Dụ Quân Chước.
"Ngươi thật sự không đọc sách nữa sao?" Thành Quận Vương không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh, một tay vỗ lên vai gã.
Dụ Quân Tề đỏ mặt, vô cùng lúng túng, cố gắng cười gượng để che giấu sự xấu hổ của mình.
"Không đọc sách thì thôi chứ sao, bổn vương đọc sách cũng chẳng ra gì. Nhưng trên đời này đâu phải chỉ có con đường đọc sách. Văn không thành, vậy thì luyện võ." Thành Quận Vương dường như đã uống kha khá, thoạt nhìn có chút say.
"Vương gia nói đùa, ta cũng không giỏi võ nghệ." Dụ Quân Tề nói.
"Cưỡi ngựa bắn cung thì sao? Ngươi có biết không?"
"Có biết, huynh trưởng từng dạy ta luyện qua, cũng tạm coi là ổn."
"Hoàng huynh của ta ngày ấy nói muốn tổ chức săn thú mùa đông, đến lúc đó ngươi có thể tham gia. Nếu biểu hiện tốt, nói không chừng sẽ lọt vào mắt xanh của hoàng huynh ta, có khi còn được thu vào Vũ Lâm Vệ gì đó." Thành Quận Vương nói.
Dụ Quân Tề xấu hổ cười, thầm nghĩ với danh tiếng của mình, Hoàng đế sao có thể coi trọng gã?
"Ta còn nghe nói, hoàng huynh đã ban ý chỉ cho phụ thân ngươi, nói rằng nếu đại ca ngươi biểu hiện tốt trong lần săn này, sẽ có trọng thưởng." Thành Quận Vương nhếch môi cười.
"Hoàng huynh ta từ nhỏ không mấy khi luyện võ, nhưng lại đặc biệt yêu thích người có tài võ nghệ. Nếu ngươi có thể lập công trong buổi săn, kiếm một chức vị sai dịch hẳn là không quá khó."
Lý trí của Dụ Quân Tề cho rằng Thành Quận Vương chỉ đang trêu đùa gã, nhưng trong lòng gã lại không khỏi nảy sinh những ý nghĩ viển vông.
Từ ngày bị gạch tên khỏi Quốc Tử Giám, gã không được lòng phụ thân, ra ngoài thì sợ bị châm chọc, mỗi ngày đều sống trong sự dày vò. Lời xúi giục của Thành Quận Vương khiến gã không khỏi dao động.
"Ngươi đừng không tin, hoàng huynh ta dù sao cũng phải nể mặt đệ đệ ngươi chứ? Ngươi chính là thân ca của y." Thành Quận Vương lại nói, cười đầy thâm ý, "Có câu 'Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật'."
Đúng vậy.
Gã chính là ca ca ruột của Hoài Vương phi.
Nếu là trước kia, Dụ Quân Tề tuyệt đối không dám nghĩ tới chuyện tốt như vậy. Nhưng từ sau vụ ám sát, gã nhận ra tam đệ của mình thực sự đã thay đổi.
Sự lạnh nhạt xa cách ngày trước đã hoàn toàn biến mất. Giờ đây, Dụ Quân Chước đối đãi với gã thân mật hơn nhiều, thậm chí có vài phần giống như tình nghĩa huynh đệ thực sự.
Trên đường về, Dụ Quân Tề ngồi ở trong xe ngựa suy nghĩ thật lâu.
Gã ngẫm lại từ khi Dụ Quân Chước hồi Kinh đến giờ, cân nhắc lại mối quan hệ giữa hai người. Nghĩ đi nghĩ lại, gã kinh ngạc nhận ra, gã và Dụ Quân Chước chưa từng có mâu thuẫn thực sự.
Gã từng cùng đám người Lưu Tứ ăn nói lỗ m.ãng trong Lan Viên, nhưng sau đó Dụ Quân Chước chỉ khiến gã bị gạch tên khỏi Quốc Tử Giám, chuyện này coi như xong.
Còn vụ ám sát kia, gã xác thực có oán giận vài câu, nhưng cũng không trực tiếp ra tay ngăn cản.
Nhưng thích khách không phải do gã tìm, động thủ càng không phải gã.
Chuyện này, có liên quan gì đến gã đâu?
Như vậy suy nghĩ, gã liền buông xuống hơn phân nửa.
Tâm an ổn tiếp nhận ý tốt của Dụ Quân Chước.
Sau khi trở về phủ, Dụ Quân Tề tình cờ gặp đại ca trong viện.
Gã nhớ tới lời Thành Quận Vương nói, không nhịn được mà gọi đối phương lại.
"Đại ca, năm nay Bệ hạ có phải muốn tổ chức Đông thú không?"
(Đông thú: săn thú nùa đông)
"Ừ." Dụ Quân Hoằng đáp qua loa, thái độ lãnh đạm, tỏ vẻ không muốn nhiều lời.
"Vậy đệ có thể tham gia không?"
"Chuyện này không cần đệ xem náo nhiệt."
Không đợi Dụ Quân Tề hỏi thêm, Dụ Quân Hoằng đã xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng đại ca, trong lòng gã bỗng có chút hụt hẫng.
Đại ca bây giờ chỉ một lòng nghĩ về cái vị trí Thế tử đã không còn hy vọng kia, đến cả một câu nói chuyện tử tế với gã cũng không muốn.
Rõ ràng chỉ cần một câu là có thể sắp xếp cho gã đi săn cùng, vậy mà đối phương lại không thèm để tâm.
—
Ngày hôm sau...
Dụ Quân Tề đến phủ Thành Quận Vương một chuyến.
"Sao ngươi không tìm đại ca của ngươi? Hắn đang ở Tuần Phong Doanh, chỉ cần cho người qua đó nhờ một tiếng là xong chuyện này rồi."
Nhìn thoáng qua sắc mặt của Dụ Quân Tề, hắn ta dường như hiểu ra điều gì, liền thuận miệng nói: "Không sao cả, ngươi đi cùng bổn vương cũng vậy thôi. Đến lúc đó ngươi ngồi chung xe ngựa với bổn vương, coi như bổn vương nợ tẩu tẩu của ngươi một ân tình."
Trong lòng Dụ Quân Tề vô cùng cảm kích.
Giờ phút này gã thậm chí có chút hối hận, lúc trước ở Lan Viên không nên đối xử với Dụ Quân Chước như vậy.
Không phải vì gã lương thiện hay nhận ra lỗi lầm, mà chỉ cảm thấy nếu khi ấy có thể hòa thuận với Dụ Quân Chước, có lẽ đã không bị đuổi khỏi Quốc Tử Giám.
Chớp mắt đã đến ngày Đông thú.
Sáng sớm, Hoài Vương phủ đã nhộn nhịp chuẩn bị.
Chu Viễn Hồi không biết tìm từ đâu ra một chiếc áo giáp mềm, đích thân giúp Dụ Quân Chước mặc vào bên trong áo bông.
"Không cần đâu." Dụ Quân Chước nói.
"Thứ này có thể chặn đao, cũng có thể ngăn tên."
"Nhưng nếu có người muốn cắt cổ ta, thì thứ này đâu thể cản được?" Dụ Quân Chước nói.
Chu Viễn Hồi vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Em có tin bổn vương đổi ý, không cho em ra khỏi Vương phủ hôm nay không?"
Dụ Quân Chước biết mình lỡ lời, lập tức nở một nụ cười lấy lòng, không dám nói linh tinh nữa.
"Nếu để bị thương, dù chỉ một chút da, trở về sẽ bị phạt." Chu Viễn Hồi giúp y chỉnh lại áo giáp mềm, rồi nói tiếp, "Nhớ kỹ chưa?"
Dụ Quân Chước rất biết điều, không hỏi hắn sẽ phạt như thế nào, chỉ vội vàng cam đoan tuyệt đối sẽ không tự đưa mình vào nguy hiểm.
Thực tế mà nói, trong ngày săn này, cả Vũ Lâm Vệ lẫn Tuần Phòng Doanh đều có mặt, hơn nữa còn đi theo hộ tống, cho nên, muốn gây thương tổn cho y cũng không phải chuyện dễ dàng.
Từ khi Hoàng đế đăng cơ đến nay, rất ít khi tổ chức săn thú. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, vì thế quy mô vô cùng lớn.
Lúc này chính là thời điểm đi săn thích hợp nhất.
Bầy thú vì phải chống chọi với cái lạnh khắc nghiệt suốt mùa đông, thường đã dưỡng thân từ mùa thu, tích trữ mỡ dày và cơ thể cường tráng. Lúc này, lông da bóng mượt, thịt săn chắc, vừa đẹp vừa khỏe mạnh.
"Năm nay Bệ hạ sao lại đột nhiên có hứng thú với săn thú mùa đông?"
"Hoài Vương điện hạ liên tiếp đại thắng, thực lực nước ta đang hưng thịnh, cũng nên tổ chức một buổi săn để chúc mừng."
Bên ngoài cổng thành, những người đang chờ thông hành thì thầm bàn tán.
"Nhưng hôm nay dường như Hoài Vương điện hạ không có mặt thì phải?"
"Kia chẳng phải là xe ngựa của Hoài Vương phủ sao?"
Mọi người nghe vậy liền nhìn sang, quả nhiên trông thấy xe ngựa mang phù hiệu của Hoài Vương phủ.
Dụ Quân Hoằng đang cưỡi ngựa, chần chừ một chút rồi giục ngựa tiến lại gần.
Xa phu nhận ra gã, liền quay vào trong xe báo một tiếng. Ngay sau đó, rèm xe được vén lên, để lộ ra khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Dụ Quân Chước, cùng với chiếc áo choàng đỏ thẫm trên người y.
"Đại ca, hôm nay huynh ăn mặc thật anh tuấn." Dụ Quân Chước cười nói.
"Hôm nay trời lạnh, đệ cẩn thận đừng để bị nhiễm lạnh." Dụ Quân Hoằng thoáng nhìn vào trong xe, hỏi, "Sao Vương gia không đi cùng đệ?"
"Thị lực của Vương gia vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, thái y không cho phép ngài bắn cung."
"Ừ, vậy trên đường ngồi cho vững, đến nơi ta sẽ gọi đệ."
Hai người trò chuyện qua lại, lập tức khiến cho không ít người xung quanh nhìn Dụ Quân Hoằng bằng ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Mọi người đều cho rằng Vĩnh Hưng Hầu phủ và Hoài Vương phi sớm đã xa cách, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy hai huynh đệ này vẫn thân thiết như vậy, không ít người âm thầm cân nhắc, nếu ở khu vực săn bắn gặp Dụ Quân Hoằng, tốt nhất là nên nhường nhịn một chút.
Hiện tại trong Kinh thành, ai nể mặt hay không có thể không quan trọng, nhưng riêng Hoài Vương phủ thì nhất định phải kính trọng ba phần. Dù gì đi nữa, ngay cả Hoài Vương điện hạ cũng không tham gia săn mùa đông, vậy mà Vương phi lại có thể đơn độc góp mặt, đủ để thấy vị trí của người này trong lòng Hoàng đế nặng bao nhiêu.
Chính là như câu nói: Một người đắc đạo, gà chó cũng lên trời.
Con cháu các gia tộc quyền quý trong Kinh thành xưa nay giỏi nhìn sắc mặt mà hành xử, ai quan trọng, ai không đáng bận tâm, bọn họ tự nhiên phân biệt rất rõ ràng.
Đoàn người đông đảo, khí thế ngất trời, nối đuôi nhau rời khỏi thành.
Đến khi đặt chân đến khu vực săn bắn, đã là quá trưa.
Lều trại đã được dựng sẵn từ trước, trong đó, lều của Dụ Quân Chước còn cố ý sắp xếp thêm vài lò sưởi, vừa bước vào đã cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Dù vậy, Lưu quản gia vẫn sợ Vương phi nhà mình bị nhiễm lạnh, liền đưa thêm một lò sưởi tay còn nóng hổi cho y.
"Ông không cần vội như vậy, lát nữa ta còn muốn ra ngoài xem náo nhiệt đây." Dụ Quân Chước nói.
"Bên ngoài lạnh lắm, Vương phi vẫn là đừng đi ra ngoài thì hơn." Lưu quản gia lo lắng khuyên can.
"Nếu ta không ra ngoài, vậy sao không ở yên trong Vương phủ luôn cho xong?"
Dụ Quân Chước siết chặt áo choàng, tìm người dẫn đường đi một chuyến đến nơi nghỉ chân của Thành Quận Vương. Vừa tới nơi, y liền thấy Dụ Quân Tề đang trò chuyện với Thành Quận Vương.
"Nhị ca cũng tới à?" Dụ Quân Chước giả vờ ngạc nhiên.
"Ừ, Tam điện hạ đưa ta tới." Dụ Quân Tề đáp.
Dụ Quân Chước hiểu ý, không hỏi nhiều, chỉ chào hỏi vài câu rồi quay trở về.
Sau bữa cơm, trận săn thú đầu tiên chính thức bắt đầu.
Dụ Quân Hoằng cẩn thận chọn một bộ cung tên tốt nhất, ánh mắt kiên định, rõ ràng là vô cùng tự tin.
Dụ Quân Chước khoác áo choàng tiến lên, nói vài câu cổ vũ gã.
"Lát nữa ta cũng muốn vào thử xem." Dụ Quân Chước nói.
"Đệ biết bắn cung?" Dụ Quân Hoằng ngạc nhiên hỏi.
"Khi còn ở Hoài Quận, ta có theo Vương gia học qua một chút. Vương gia nói ta bắn cũng không tệ." Dụ Quân Chước cười khẽ, rồi nói tiếp, "Hôm nay ngài ấy không đến, nếu ta bắn được con mồi, vừa hay có thể mang về cho ngài ấy."
"Ta săn được mồi cũng có thể đưa đệ." Dụ Quân Hoằng nói.
"Cái đó không giống nhau." Dụ Quân Chước bật cười, "Hôm nay ta còn định săn thêm vài con nữa, buổi tối vừa hay có cái để chúc mừng."
"Chúc mừng cái gì?" Dụ Quân Hoằng hỏi.
Dụ Quân Chước chỉ mỉm cười nhìn gã, nhưng không trả lời.
Lúc này, đám thợ săn cũng đã tập hợp đầy đủ.
"Vương phi nói có lẽ là chúc mừng tối nay gia phong Thế tử?" Một người đứng cạnh Dụ Quân Hoằng lên tiếng.
"Gia phong Thế tử?" Dụ Quân Hoằng cau mày, nhìn đối phương, phát hiện người nọ mặc trang phục của Vũ Lâm Vệ.
"Nghe nói Bệ hạ định hôm nay sẽ tuyên bố chuyện ban tước này."
"Thật sao?" Dụ Quân Hoằng khẽ nheo mắt, nhớ đến đạo thánh chỉ kia.
Nhưng gã còn chưa kịp nghĩ tiếp, người kia lại tiếp tục: "Theo ta thấy, Dụ Thiếu sư đã là Hoài Vương phi, hà tất còn phải tranh giành vị trí Thế tử? Đã không có con nối dõi, sau này cũng không thể truyền xuống, chẳng phải uổng công một phen?"
Lời vừa dứt, đầu óc Dụ Quân Hoằng bỗng "ong" một tiếng, trống rỗng trong giây lát.
"Ngươi làm sao biết là y?" Gã nghiêm giọng hỏi.
"Ý chỉ đã được soạn thảo xong rồi. Tiểu công tử Dụ gia..."
Sắc mặt Dụ Quân Hoằng lập tức tái nhợt, bàn tay cầm dây cương cũng suýt nữa siết quá chặt.
Hoàng đế đã quyết định xong thánh chỉ?
Cuối cùng... vẫn là Dụ Quân Chước?