• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thân là quan địa phương, quản lý tốt trị hạ vốn dĩ là bổn phận của ông ta. Giờ lại còn muốn tranh công sao?" Chu Viễn Hồi hờ hững hất tay, tùy tiện ném công văn sang một bên, nói, "Bảo bọn chúng tiếp tục chờ đi."

"Tuân lệnh." Đàm Nghiên Bang lĩnh mệnh, lập tức lui ra.

Thế là, đám người đến chịu tội cứ thế tr.ần tr.ụi quỳ ngoài cửa đại doanh suốt một ngày.

Nếu là võ nhân, đứng yên như vậy một ngày cũng không phải chuyện gì to tát, nhiều lắm chỉ là mệt nhọc chút ít. Nhưng đám quan lại phủ Cùng Châu này xưa nay hưởng thụ phú quý, có bao giờ nếm qua khổ sở gì? Giờ bắt bọn chúng đứng bất động, không ăn không uống, chẳng bao lâu sau liền chịu không nổi.

Đến hoàng hôn, đã có kẻ ngất xỉu.

Lúc này, Chu Viễn Hồi mới chậm rãi mở miệng: "Bảo bọn chúng trở về đi. Trong vòng bảy ngày, phải đưa ra một kế hoạch cải cách hoàn chỉnh hơn. Không chỉ là chuyện cường thu tiền bảo kê của cửa hàng, mà cả những việc khác nữa."

"Những việc khác?" Đàm Nghiên Bang ngạc nhiên.

Hắn ta nhớ rõ Vương gia trước nay chưa từng quan tâm đến mấy chuyện này, sao bây giờ lại biết còn nhiều việc hơn cả hắn?

"Bảo bọn chúng tự mình suy nghĩ."

"À, thuộc hạ đã hiểu."

Đàm Nghiên Bang lập tức hiểu ra.

Vương gia nhà hắn ta đây là muốn nhân cơ hội chỉnh đốn phủ Cùng Châu một phen, nên dứt khoát đem vấn đề ném lại cho bọn chúng tự xử lý.

Như vậy, đám người kia chắc chắn sẽ tự tra xét nội bộ, chỉ sợ sơ sót điều gì mà bị Hoài Vương bắt lấy nhược điểm.

Mà Chu Viễn Hồi chỉ nhẹ nhàng nói một câu, đã đủ khiến cả đám kia lo ngay ngáy suốt một thời gian dài.

Hoài Vương điện hạ biết rõ đạo lý nước quá trong thì không có cá, cũng không định ép bọn chúng đến đường cùng. Lần này, hắn chỉ đơn giản đưa quyền lựa chọn về tay phủ Cùng Châu. Nhưng với uy hiếp của hắn, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến tình hình nơi này cải thiện đáng kể.

Còn về sau, việc gì cần tấu lên Hoàng đế, cứ để đối phương tự định đoạt.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, Dụ Quân Chước mới nghe nói về chuyện này.

"Đứng cả ngày?" Y có chút kinh ngạc.

"Vốn dĩ định bắt bọn chúng đứng ba ngày ba đêm, nhưng nghĩ lại, nếu có kẻ ch·ết ngay trước cửa đại doanh, cũng quá xúi quẩy."

Dụ Quân Chước ngẩn người nhìn Chu Viễn Hồi, như thể đang phán đoán xem lời này có phải chỉ là đùa cợt hay không.

"Sao vậy, lại đang lo bổn vương phát điên?" Chu Viễn Hồi nhướng mày hỏi.

"Vương gia... cảm thấy hữu dụng sao?"

Chu Viễn Hồi thoáng trầm mặc, mất một lúc mới phản ứng kịp, hiểu ra hắn đang hỏi về điều gì.

"Hữu dụng." Giờ cơn giận sớm đã tiêu tan, hắn ôm lấy Dụ Quân Chước, giọng nói dịu dàng hơn vài phần, "Nếu là trước đây, bổn vương tất nhiên sẽ mang theo trường thương, làm bọn chúng huyết bắn đương trường. Nhưng từ sau đêm đó cùng em viên phòng, sát khí trong lòng bổn vương đã tiêu giảm không ít, cũng không còn muốn gi·ết chóc."

Dụ Quân Chước nhíu mày đầy nghi hoặc, nhìn thế nào cũng cảm thấy đối phương đang nói dối.

Nhờ Chu Viễn Hồi thường xuyên thay giúp y thoa thuốc, thương thế của Dụ Quân Chước hồi phục rất nhanh. Sáng nay vừa tỉnh dậy, y đã không còn cảm giác gì khác thường. Không chỉ miệng vết thương không còn đau, mà cơn nhức mỏi trên người cũng đã thuyên giảm rõ rệt.

Trong lúc dùng bữa sáng, Dụ Quân Chước chợt hỏi: "Hôm nay Dung nhi vẫn chưa trở lại sao?"

"Sáng sớm nay có tin truyền đến, nói Thái phi Nam Thiệu đêm qua hoăng thệ." Chu Viễn Hồi nói.

Dụ Quân Chước thoáng sững sờ, nhất thời không hiểu Thái phi Nam Thiệu qua đời thì liên quan gì đến việc Chu Dung có về hay không.

Nhưng rất nhanh, y liền phản ứng kịp.

Vị Thái phi Nam Thiệu này... chẳng lẽ chính là ngoại tổ mẫu của Chu Dung?

Nếu chỉ là một gia tộc bình thường, làm sao có thể đưa tin tức vượt ngàn dặm từ Nam Thiệu vào tận trong cung nhanh như vậy? Nếu chỉ là người thường, sao có thể có quan hệ với Chu Viễn Hồi? Lại còn dùng một Tả tướng quân trong quân doanh làm con tin để trao đổi.

"Dung nhi là cháu ngoại của Thái phi Nam Thiệu sao?" Dụ Quân Chước ngạc nhiên hỏi.

"Ừ." Chu Viễn Hồi cũng không giấu diếm nữa.

Dụ Quân Chước thầm nghĩ, trách không được quan hệ giữa Chu Viễn Hồi và Hoàng đế Nam Thiệu lại thân cận như vậy. Nếu tính ra, Hoài Vương điện hạ chẳng phải chính là đại cữu ca của Hoàng đế Nam Thiệu hay sao?

"Trước giờ ngài chưa từng nhắc đến chuyện này với ta. Ta còn tưởng rằng mẫu thân của Dung nhi chỉ là..."

"Chỉ là một vu nữ?" Chu Viễn Hồi bật cười.

Nếu vậy, mẫu thân của Chu Dung hẳn phải là một vị quận chúa. Nếu năm đó nàng vẫn còn sống, rất có thể hai nước đã kết thông gia, hòa đàm cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

"Em có muốn nghe chuyện năm đó không?" Chu Viễn Hồi đột nhiên hỏi.

"Ta..." Dụ Quân Chước hơi do dự.

Y kỳ thật rất tò mò, muốn biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc câu chuyện này có liên quan đến tình cảm giữa Chu Viễn Hồi và một nữ nhân khác, y lại không muốn nghe nữa.

Một người có thể cùng người khác sinh hạ hài tử, ắt hẳn tình cảm không hề tầm thường. Chẳng lẽ y phải ngồi đây lắng nghe Chu Viễn Hồi kể về chuyện tình năm xưa giữa hắn và quận chúa Nam Thiệu sao?

... Thôi, bỏ đi.

Dụ Quân Chước thật sự không muốn nghe.

Ít nhất là bây giờ, y không muốn biết chuyện cũ đó.

"Dẫn em đi một nơi." Chu Viễn Hồi đứng dậy, lấy áo choàng khoác lên người y, đồng thời sai Đàm Nghiên Bang chuẩn bị xe ngựa.

"Đi đâu?" Dụ Quân Chước cau mày hỏi.

"Đến nơi Dung nhi sinh ra, để em tận mắt nhìn một lần."

"Ta..."

Dụ Quân Chước không quá muốn đi, nhưng Chu Viễn Hồi lại chẳng để y có cơ hội từ chối, đã giúp y mặc áo choàng chỉnh tề.

Hết cách, y chỉ có thể bất đắc dĩ theo đối phương lên xe ngựa.

Xe ngựa đi suốt gần hai canh giờ, cuối cùng dừng lại trước một trại nhỏ.

Trại này thoạt nhìn rất giống nơi ở của Hầu tiên sinh trước kia, chỉ xét về bề ngoài thì không có quá nhiều khác biệt.

Chu Viễn Hồi nắm lấy tay Dụ Quân Chước, dẫn y đi lên bậc đá, chậm rãi nói: "Ở trại này, tất cả những ai trên mười mấy tuổi đều biết một chuyện xưa."

"Năm đó, có một vị tướng quân của đại doanh Nam Cảnh bị trọng thương, quân y trong doanh không chữa khỏi, liền đưa hắn đến nơi này, nhờ y nữ trong trại cứu chữa..."

"Y nữ y thuật tinh thông, lại hết sức cẩn trọng, thật sự đã kéo tướng quân kia từ Quỷ Môn Quan trở về. Nhưng hắn bị thương quá nặng, ở trong trại phải dưỡng thương suốt gần hai tháng mới hồi phục. Người nọ trời sinh anh tuấn, y nữ kia cũng dung mạo mỹ lệ, ngày ngày gần gũi, lâu dần liền nảy sinh tình cảm."

Dụ Quân Chước im lặng lắng nghe, không nói lời nào.

Chu Viễn Hồi tiếp tục kể: "Sau đó, bọn họ cử hành một hôn lễ đơn giản trong trại."

Dụ Quân Chước đột ngột khựng chân, nhíu mày: "Hôn lễ?"

"Phải, bọn họ thành thân." Chu Viễn Hồi kéo y đến một bậc thềm đá, cởi áo choàng gấp lại đặt lên trên, rồi đè hắn ngồi xuống, "Không lâu sau, y nữ mang thai, vài tháng sau liền sinh hạ một bé trai."

"Là Dung nhi?"

"Ừ." Chu Viễn Hồi gật đầu, ánh mắt sâu thẳm, "Nhưng Dung nhi vừa chào đời không bao lâu, thích khách Nam Thiệu liền phóng hỏa thiêu rụi cả trại."

Dụ Quân Chước nghe vậy, tim bỗng dưng đập mạnh một nhịp, trong lòng chợt tràn ngập cảm giác buồn bã khó tả.

Nhưng điều làm hắn khó hiểu là, Chu Viễn Hồi kể chuyện này bằng giọng điệu quá đỗi bình thản, không có chút cảm xúc chập chờn nào.

Rồi y lại nghe Chu Viễn Hồi trầm giọng nói: "Đây là câu chuyện được lưu truyền trong trại, nhưng sự thật... lại có vài điểm khác biệt."

"Còn có một câu chuyện khác?" Dụ Quân Chước hỏi.

Chu Viễn Hồi thở dài, chậm rãi kể: "Lúc trước, Đàm Nghiên Bang không phải là phó tướng của ta. Phó tướng thực sự của ta tên là Chu Khánh. Trong doanh trại có quy củ, thời chiến không được thành thân với nữ tử cùng nơi dừng chân. Thế nhưng, Chu Khánh vì một nữ tử mà không tiếc phạm quân quy, thậm chí còn sinh hạ hài tử. Sau này, trước khi thê tử của hắn lâm chung, nàng mới thú nhận thân phận của mình, hóa ra không phải là một nữ y bình thường, mà chính là quận chúa Nam Thiệu đã mai danh ẩn tích bấy lâu."

"Hoàng tộc Nam Thiệu năm đó tranh đấu kịch liệt, chẳng biết thế nào mà quận chúa lại bị cuốn vào vòng xoáy ấy." Chu Viễn Hồi thở dài, "Quận chúa ẩn cư nhiều năm, rốt cuộc vẫn không thể tránh khỏi kiếp nạn. Nàng bị thích khách tìm đến, không muốn trở thành con tin trong cuộc tranh đấu của hoàng tộc, cũng không muốn liên lụy đến phu quân và hài tử, bèn tự vẫn, để lại một mồi lửa..."

"Sau đó thì sao?" Dụ Quân Chước hỏi.

"Chu Khánh mang hài tử vừa tròn một tháng về đại doanh. Không lâu sau, hắn tự xin làm tiên phong tướng quân, rồi bỏ mạng nơi sa trường." Chu Viễn Hồi nhìn Dụ Quân Chước, chậm rãi nói, "Nếu trí nhớ em tốt, hẳn sẽ nhớ rõ trong Vọng Nguyệt Các có một bài vị, khắc tên Chu Khánh."

Dụ Quân Chước ngẩn người nhìn hắn, hồi lâu không thốt nên lời.

"Hắn... là phụ thân ruột của Dung nhi sao?"

"Đúng vậy." Chu Viễn Hồi đáp.

"Dung nhi không phải là cốt nhục của ngài sao?"

"Ta chưa từng nói Dung nhi là con ruột của ta." Chu Viễn Hồi bất đắc dĩ cười, "Ta đã nhiều lần ám chỉ với em là ta không thích nữ tử, nhưng em lại chẳng hề để tâm."

Dụ Quân Chước: ......

Chuyện này có thể trách y sao?

Toàn Kinh thành đều cho rằng Chu Dung là huyết mạch của Hoài Vương, êm đẹp như vậy, cớ gì phải nghi ngờ?

"Dung nhi vốn không mang họ của bổn vương, mà là mang theo họ của phụ thân ruột nó."

"Vậy vì sao ngài... chưa từng nói cho ta biết?" Dụ Quân Chước hỏi.

Chu Viễn Hồi không khỏi thở dài, trong giọng nói lộ rõ vẻ u oán: "Ban đầu ta cũng định nói, nhưng rồi lại hy vọng em sẽ tự mình hỏi. Thế nhưng từ đầu đến cuối, em chẳng hề bận tâm. Bổn vương thậm chí đã cố ý gợi chuyện không biết bao nhiêu lần, vậy mà em lại chẳng hề truy vấn, dường như em căn bản không để ý đến chuyện này."

"Ta sao có thể hỏi chuyện này được?"

"Vì sao lại không thể hỏi? Chẳng lẽ em không để tâm đến quá khứ của bổn vương?"

Y đương nhiên để tâm.

Chỉ là... y cho rằng, nếu hỏi, ắt hẳn sẽ nghe được một đoạn chuyện xưa phong lưu của Hoài Vương. Nếu sớm biết Chu Dung không phải là con ruột của Chu Viễn Hồi, y chắc chắn đã sớm mở miệng hỏi rồi.

"Hôm nay vì sao đột nhiên ngài lại nói cho ta biết chuyện này?"

"Chỉ là sợ em ghen tuông trong lòng, lại không nói ra, khiến tâm tư thêm nặng nề mà thôi."

Chu Viễn Hồi vốn muốn nhìn Dụ Quân Chước vì mình mà ghen tuông, nhưng lại không nỡ để đối phương miên man suy nghĩ.

"Em thực sự để tâm sao?" Chu Viễn Hồi hỏi.

"Ta..." Dụ Quân Chước có chút ngượng ngùng, "Có một chút."

Nghe được đáp án này, Chu Viễn Hồi rốt cuộc cũng cảm thấy trong lòng được an ủi phần nào.

"Lúc trước khi mang Dung nhi về phủ, ta vốn định nuôi dưỡng nó trong phủ, chỉ là lo sợ người đời dị nghị về thân thế của nó, nên mới nói với bên ngoài là nhi tử của bổn vương." Chu Viễn Hồi nắm lấy tay Dụ Quân Chước, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay đối phương, động tác tràn đầy lưu luyến không rời.

"Về sau, khi cùng em thành thân, bổn vương đã quyết tâm muốn ở bên em cả đời. Nghĩ rằng tương lai cũng sẽ không có con nối dõi, liền xin Bệ hạ phong nó làm Thế tử."

Dụ Quân Chước hồi tưởng lại, Chu Dung được phong làm Thế tử là trước khi y đến Hoài Quận.

Khi ấy, bọn họ thậm chí còn chưa từng gặp mặt, Chu Viễn Hồi đã xác định muốn ở bên y rồi sao?

"Em đây là biểu tình gì?" Chu Viễn Hồi khó hiểu.

"Không có gì..." Dụ Quân Chước nhẹ giọng đáp, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào, "Vương gia nói những lời này, chẳng lẽ đều là để dỗ ta sao?"

"Bổn vương dỗ dành em lúc nào?"

"Ngài vừa nói là vì muốn cùng ta ở bên nhau, nên mới xin Bệ hạ phong Dung nhi làm Thế tử."

"Đó là lẽ tự nhiên."

"Nhưng khi ấy, Vương gia thậm chí còn chưa quen biết ta."

Chu Viễn Hồi: ......

"Hay là nói, khi đó Vương gia chỉ đơn thuần muốn tìm một Hoài Vương phi để ở bên mình, người kia là ai, có quen biết hay không cũng chẳng quan trọng?"

"Không phải, bổn vương..." Chu Viễn Hồi ánh mắt khẽ lóe, nhất thời lại không biết phải giải thích thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK