• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm nay, Dụ Quân Chước ngủ không ngon giấc.

Giường trong dịch quán không thể thoải mái như ở phủ Tướng quân, lại càng không đủ ấm áp.

Điều này khiến Dụ Quân Chước có phần ngạc nhiên. Rõ ràng trước đây, dù phải ngủ trên giường cứng lạnh hơn thế này, y vẫn có thể nghỉ ngơi ngon lành. Sao bây giờ lại không quen? Nghĩ kỹ lại, có lẽ là do kiếp này gả cho Hoài Vương, được chăm sóc quá tốt, vô thức mà trở nên yếu mềm hơn chăng?

"Ngoài cửa có người." Chu Viễn Hồi đột nhiên lên tiếng.

Dụ Quân Chước bước đến mở cửa, phát hiện Thượng Quan Tĩnh đang đứng bên ngoài.

"Vương phi điện hạ."

Cậu ta cầm trên tay một tờ giấy, trên đó ghi vài chữ Đông Châu, hóa ra sáng sớm đã đến tìm Dụ Quân Chước để thỉnh giáo, muốn hỏi cách dịch những từ này sang chữ Đại Du.

Không đợi Dụ Quân Chước mở miệng, từ trong phòng, Chu Viễn Hồi đã cất giọng: "Đàm Nghiên Bang."

Ngoài cửa, một giọng trầm ổn lập tức đáp lại: "Có thuộc hạ, Vương gia có gì phân phó?"

"Ngươi tìm một người, dạy Ngũ điện hạ học chữ Đại Du, mỗi ngày dạy một trăm chữ. Nếu không học được thì phạt."

Tên nhóc này đã thích học như vậy, thì để cậu ta học cho đã, khỏi lãng phí tinh thần hiếu học của cậu ta.

Đàm Nghiên Bang làm việc gọn gàng, ngay tại chỗ liền sắp xếp cho vị Ngũ điện hạ Đông Châu một "tiên sinh" tạm thời.

Từ đó về sau, Thượng Quan Tĩnh không còn rảnh đến làm phiền Dụ Quân Chước nữa.

"Đàm tướng quân sẽ không bắt nạt cậu ta chứ?" Dụ Quân Chước hỏi.

"Thuộc hạ của Bổn vương không đến mức đi làm khó một tiểu hài tử." Chu Viễn Hồi nói.

Thượng Quan Tĩnh tất nhiên sẽ không bị bắt nạt, cùng lắm là... sẽ mệt một chút.

Sự thật chứng minh, phương pháp của Chu Viễn Hồi cực kỳ hiệu quả. Từ hôm đó trở đi, Thượng Quan Tĩnh quả thực không còn thời gian để "dây dưa" với Dụ Quân Chước nữa.

Mỗi ngày học thuộc một trăm chữ Đại Du, đối với một người mới bắt đầu như cậu ta, hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng. Để theo kịp tiến độ, Thượng Quan Tĩnh đành "thức khuya dậy sớm, mất ăn mất ngủ", miễn cưỡng mới đạt được mục tiêu.

Có những lúc gặp phải chữ quá khó, cậu ta thậm chí còn kiên trì thức đêm để hoàn thành.

Một ngày nọ, trước khi lên đường, Dụ Quân Chước vô tình bắt gặp Thượng Quan Tĩnh trong sân dịch quán. Cậu ta đứng đó với vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, đến cả ánh mắt cũng đờ đẫn.

Dụ Quân Chước nhíu mày, hỏi: "Ngươi không sao chứ? Có phải bị bệnh rồi không?"

Thượng Quan Tĩnh chớp chớp đôi mắt đầy tơ máu, cố gắng lấy lại tinh thần, nói rõ ràng hơn trước một chút: "Bảo kiếm sắc bén là nhờ mài giũa, hoa mai thơm ngát phải trải qua giá rét. Tuổi trẻ không cố gắng, về già chỉ biết bi thương."

Bên cạnh, Chu Dung phấn khích giơ ngón cái lên đầy tán thưởng.

Được cổ vũ, đôi mắt của Thượng Quan Tĩnh chợt sáng rực trở lại, ngay lập tức khôi phục ý chí chiến đấu.

Dụ Quân Chước: ...

Tên nhóc này học đến mức choáng váng luôn rồi.

Càng đến gần Kinh thành, thời tiết càng trở nên rét buốt.

Đêm nay, Dụ Quân Chước thực sự lạnh đến mức không ngủ được, bèn chủ động dịch lại gần Chu Viễn Hồi, muốn dựa vào đối phương để sưởi ấm. Nhưng tối qua, y đã quấn lấy Chu Viễn Hồi đến mức khiến hắn nửa mê nửa tỉnh, khí huyết dâng trào, cuối cùng đành phải bò dậy tìm chỗ hạ hỏa.

Vì vậy, đêm nay, Chu Viễn Hồi thật sự không muốn chịu khổ thêm lần nữa, liền trực tiếp dịch sang phía bên kia.

Thấy hắn né tránh, Dụ Quân Chước thức thời không tiếp tục tiến lại gần, cuối cùng đành co ro nằm sát vào tường mà ngủ.

Chỉ là... đêm nay y thực sự bị lạnh đến thấu xương.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Dụ Quân Chước đã cảm thấy người có chút uể oải, nhưng không ai nhận ra điều đó.

Chu Viễn Hồi không nhìn thấy sắc mặt của hắn, chỉ cảm giác Dụ Quân Chước hôm nay ít nói hơn hẳn, suốt cả buổi sáng cũng chẳng mở miệng mấy câu.

Mãi đến khi đặt chân xuống đất nghỉ ngơi, như thường lệ, hắn nắm lấy tay thiếu niên, nhưng lần này, không chỉ không lạnh, mà thậm chí còn có chút nóng.

Thái y được gọi đến bắt mạch, chẩn đoán là nhiễm phong hàn.

Chu Viễn Hồi nhớ lại chuyện tối qua, nhất thời cảm thấy hối hận. Nếu hắn chịu để Dụ Quân Chước dựa vào ngủ, có lẽ y đã không đến mức này.

"Sớm biết vậy, ta nên để ngươi ở lại Hoài Quận."

Kinh thành quá lạnh, mà cơ thể của Dụ Quân Chước lại quá yếu.

"Ta sẽ không làm chậm trễ hành trình. Phong hàn mà thôi, cũng không phải bệnh nặng." Dụ Quân Chước nói.

"Ngày mai ở lại dịch quán nghỉ ngơi." Chu Viễn Hồi không cho phép phản đối.

"Nhưng dịch quán còn lạnh hơn. Trên xe ngựa ngược lại ấm hơn một chút." Dụ Quân Chước khẽ nói.

Bởi vì trên xe, y có thể an tâm dựa vào Chu Viễn Hồi cùng Chu Dung. Chỉ cần được gần Vương gia, y liền không còn cảm thấy lạnh nữa.

Tưởng thái y cũng không khuyên nên ở lại dịch quán dưỡng bệnh. Dù sao bọn họ cũng sắp đến Kinh thành, so với việc trì hoãn ở đây, chi bằng mau chóng hồi Kinh, trở lại Vương phủ sẽ có điều kiện chăm sóc tốt hơn, bệnh cũng sẽ mau khỏi hơn.

Nghe thái y nói vậy, Chu Viễn Hồi mới miễn cưỡng đồng ý.

Dụ Quân Chước dặn dò: "Bảo Lưu quản gia chuẩn bị thêm một gian phòng, tránh để bệnh khí lây sang Vương gia."

Chu Viễn Hồi hừ lạnh một tiếng: "Bổn vương không yếu ớt như ngươi."

Nhưng hắn biết rõ, nếu để Dụ Quân Chước ngủ một mình, có khi đến ổ chăn cũng không đủ ấm.

Tối nay, Chu Viễn Hồi tắm rửa mà không gọi Dụ Quân Chước đi cùng như thường lệ. Hơn nữa, thời gian ngâm mình trong nước nóng còn lâu hơn hẳn ngày thường...

Khi Dụ Quân Chước định nằm xa một chút để tránh lây bệnh khí cho đối phương, y lại bị Hoài Vương điện hạ kéo vào lòng.

Cánh tay rắn rỏi của nam nhân ôm chặt lấy y, lồng ng.ực rộng lớn và ấm áp áp sát vào tấm lưng gầy gò, tựa như muốn khóa chặt y lại trong vòng tay.

Tim Dụ Quân Chước đập nhanh hơn, khắp người cũng theo đó mà ấm lên.

Chu Viễn Hồi ngày thường rất ít khi ôm y chặt đến vậy, lại còn chủ động dùng lực. Trên đường đi, Dụ Quân Chước thường ngủ gật trong xe ngựa, tựa vào lòng nam nhân, nhưng cảm giác này hoàn toàn khác với việc được chủ động ôm vào ngực như bây giờ.

"Vương gia..."

"Nhắm mắt lại, ngủ đi."

Dụ Quân Chước ngoan ngoãn nhắm mắt, trong lòng bỗng chốc yên ổn đến lạ. Bất giác, cơn buồn ngủ ập đến.

Hôm sau, trước lúc xuất phát, Lưu quản gia đã chuẩn bị sẵn một lò sưởi tay, trong xe ngựa còn trải thêm một tấm thảm lông dày.

Vừa lên xe, Chu Viễn Hồi liền quấn thảm lông quanh người y. Chỉ là tư thế này khiến Dụ Quân Chước ngồi không được thoải mái, cũng không thể dựa vào lòng Hoài Vương điện hạ như trước.

Chu Viễn Hồi nhanh chóng nhận ra vấn đề này. Sau một thoáng do dự, hắn dứt khoát bế người lên, đặt ngồi ngang trên đùi mình.

"Vương gia! Không cần đâu... Ta, ta tự ngồi là được rồi." Dụ Quân Chước hoảng hốt.

"Suỵt." Chu Viễn Hồi cúi đầu chạm nhẹ lên môi y, thấp giọng nhắc nhở, "Cẩn thận có người nghe thấy lại hiểu lầm."

Hôm nay, Chu Dung được ôm sang một chiếc xe ngựa khác, trong xe lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tình cảnh này khiến Dụ Quân Chước chợt nhớ đến ngày mình ăn hàu biển hôm trước. Khi đó cũng là trong xe ngựa, cũng là tựa vào lòng Chu Viễn Hồi... Lúc ấy, Hoài Vương điện hạ còn ghé sát tai y, thấp giọng nhắc nhở: "Đừng để người bên ngoài nghe thấy."

Nghĩ đến đây, Dụ Quân Chước bỗng nhiên nhận ra, con người này đôi khi cũng thật xấu xa.

Nhưng y rất biết điều, không tiếp tục giãy giụa mà ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng Chu Viễn Hồi. Để mặc cho hơi ấm của nam nhân xuyên qua lớp thảm lông, dần dần sưởi ấm thân thể hắn. Đến khi vành tai y nóng bừng lên một cách bất thường, Dụ Quân Chước mới phát hiện mình đã vô thức rúc vào gần hơn.

Khi đoàn người đến Kinh thành, cũng đúng lúc đón trận tuyết đầu tiên của năm.

Bông tuyết rơi lả tả, phủ lên mặt đất bên ngoài cổng thành một lớp dày trắng muốt. Chỉ cần đưa mắt nhìn quanh, khắp nơi đều là một màu trắng xóa.

Ngoài cổng thành, có một chiếc xe ngựa dừng sẵn cùng một đội tùy tùng đứng chờ.

Ngay khi Dụ Quân Chước và Chu Viễn Hồi đến gần, cánh cửa xe ngựa kia đột nhiên bật mở. Một thiếu niên nhanh nhẹn nhảy xuống, chính là Thành Quận Vương.

"Tẩu tẩu! Nhị ca! Dung nhi!"

Thành Quận Vương đạp tuyết lao tới, tìm đúng chiếc xe ngựa của hai người họ, không chút do dự chui thẳng vào trong.

Thiếu niên mang theo một luồng khí lạnh ùa vào, khiến Chu Viễn Hồi hơi cau mày.

"Nhị ca..." Thành Quận Vương vừa định nhào vào khóc lớn, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt, âm thanh nghẹn lại giữa chừng.

Trước mắt hắn, nhị ca nhà mình đang ôm chặt Vương phi trong lòng. Mà Vương phi còn được quấn kín trong một chiếc thảm lông, chỉ lộ ra nửa cái đầu...

Dụ Quân Chước có chút xấu hổ, khẽ cựa mình muốn thoát khỏi vòng tay Chu Viễn Hồi. Nhưng đáng tiếc, đối phương ôm quá chặt, y đành phải từ bỏ ý định: "Tam điện hạ, trời tuyết lớn như vậy, sao ngươi lại ra đây?"

"Tẩu tẩu bị bệnh sao? Thái y đã xem qua chưa? Đã uống thuốc chưa?" Thành Quận Vương lập tức lo lắng hỏi dồn.

"Cũng không còn gì đáng ngại nữa." Hai ngày nay, Chu Viễn Hồi mỗi ngày đều ôm y sưởi ấm, ngay cả cơn phong hàn nặng cũng dần thuyên giảm hơn phân nửa.

Nhắc đến bệnh tình của tẩu tẩu, Thành Quận Vương lập tức quên luôn cảm giác u sầu vì xa cách, không còn ý định khóc lóc nữa.

"Các thái y đều đã chờ sẵn trong cung. Hoàng huynh đoán hôm nay hai người sẽ đến, nên đặc biệt phái một đội Vũ Lâm Vệ ra đón." Thành Quận Vương tiếp tục nói, "Chút nữa Cao Thượng thư sẽ đưa sứ đoàn Đông Châu đến dịch quán trước. Còn chúng ta thì trực tiếp vào cung."

Rõ ràng, Hoàng đế đã sắp xếp người để khám bệnh cho Chu Viễn Hồi, nhưng lại chưa có ý định triệu kiến hai vị hoàng tử Đông Châu.

Trước đó, Dụ Quân Chước đã sai người sao chép lại nội dung liên quan từ các y thư và tạp ký, gửi đến Thái Y Viện. Nghĩ đến việc các thái y chắc hẳn đã nghiên cứu kỹ lưỡng, nhưng dù thế nào, vẫn phải để bọn họ tự tay bắt mạch cho Chu Viễn Hồi thì mới có thể kê đơn chính xác được.

"Lão Tam, ngươi đưa Vương phi về Vương phủ trước đi." Chu Viễn Hồi quay sang nói với Dụ Quân Chước.

"Ừ." Dụ Quân Chước gật đầu, không cố chấp đòi theo vào cung.

Hiện tại, bệnh phong hàn của y vẫn chưa khỏi hẳn, vào cung diện thánh không phải lựa chọn thích hợp. Hơn nữa, Hoàng đế cũng chưa hạ chỉ triệu kiến y. Dù trong tay có kim bài miễn tử, y cũng không thể tùy tiện tiến cung, đó không phải phép tắc.

Thành Quận Vương không có ý kiến gì, tự mình hộ tống Dụ Quân Chước và Chu Dung trở về Hoài Vương phủ.

Trước cổng phủ, tuyết đã được quét sạch, chỉ còn đọng lại một lớp mỏng trên mặt đất. Dụ Quân Chước đứng trước cánh cổng son đỏ quen thuộc, nhất thời có cảm giác như đang trong một giấc mộng. Y không ngờ rằng, sau mấy tháng xa cách, bản thân lại có thể quay về nơi này.

"Tẩu tẩu, bên ngoài lạnh lắm, mau vào trong đi." Thành Quận Vương vừa nói, vừa ôm Chu Dung trong lòng.

"Ừ." Dụ Quân Chước thu lại dòng suy nghĩ, định bước vào trong thì đột nhiên có cảm giác lạ.

Hắn chợt quay đầu, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng trên nền tuyết cách đó không xa, là Dụ Quân Hoằng.

"Hôm nay ta đi ngang qua Hoài Vương phủ, thấy tuyết ngoài cổng được quét sạch sẽ, liền đoán rằng các ngươi chắc sắp về." Dụ Quân Hoằng nhanh chóng bước tới, ánh mắt lướt qua người Dụ Quân Chước, giọng điệu có chút trầm xuống, "Xem ra Hoài Quận cũng không dưỡng người tốt lắm, đệ vẫn gầy như vậy."

Dụ Quân Chước không trả lời. Ngày y rời đi, Dụ Quân Hoằng cũng từng đến tiễn. Không ngờ, ngày y trở về, người đầu tiên y nhìn thấy vẫn là hắn ta.

"Dụ đại công tử, ngươi nói lời này mà không thấy ngại mồm sao?" Thành Quận Vương nhíu mày, không khách khí mà phản bác.

"Ngươi nói tẩu tẩu ta không có da thịt, chẳng lẽ là so với lúc y rời Kinh thành? Sao ngươi không so với khi y vừa mới gả cho nhị ca ta?!"

"Tẩu tẩu ta ở Dụ gia các ngươi suốt 16 năm, tích góp được một thân bệnh. Hiện tại thật vất vả mới dưỡng tốt hơn phân nửa, ngươi còn có mặt mũi nói Hoài Quận không dưỡng người?"

Nếu Hoài Quận không dưỡng người, chẳng lẽ nông thôn mới dưỡng người tốt hơn?

Nhưng lời này quá khó nghe, Thành Quận Vương cũng không tiện nói thẳng trước mặt tẩu tẩu.

"Đệ bị bệnh?" Dụ Quân Hoằng nhìn về phía đệ đệ.

"Không có gì trở ngại." Dụ Quân Chước thản nhiên đáp.

"Đã biết tẩu tẩu ta đang bệnh, ngươi còn đứng đây bắt y dầm tuyết? Mau nói nhanh rồi để người ta vào nhà!" Thành Quận Vương không khách khí mà đẩy Dụ Quân Hoằng ra ngoài cổng Hoài Vương phủ.

Dụ Quân Hoằng vốn định chờ đệ đệ mời mình vào phủ, nhưng tình huống này rõ ràng không còn cơ hội, đành thức thời đổi giọng: "Ngày khác tìm dịp thích hợp, đại ca dẫn đệ đi Hối Tiên Lâu ăn một bữa."

"Nhị ca ta toàn mời đầu bếp Hối Tiên Lâu trực tiếp đến Vương phủ nấu ăn." Thành Quận Vương nhướng mày.

Thực ra, Chu Viễn Hồi chưa từng làm chuyện khoa trương như vậy. Hơn nữa, đầu bếp trong Vương phủ cũng không hề kém cạnh. Rõ ràng thiếu niên cố tình nói vậy để chọc tức Dụ Quân Hoằng.

Nhưng Dụ Quân Hoằng là người có hàm dưỡng, không hề tức giận, hắn ta chỉ cười nhẹ với Dụ Quân Chước, rồi xoay người rời đi.

"Chậc, ra vẻ đạo mạo." Thành Quận Vương vừa bước vào phủ Hoài Vương vừa lẩm bẩm.

"Ngươi ghét hắn đến vậy sao?" Dụ Quân Chước bật cười.

"Ta không phải ghét hắn, mà là ghét tất cả người trong Vĩnh Hưng Hầu phủ, trừ tẩu tẩu ra." Thành Quận Vương là người tính tình rõ ràng, yêu ghét phân minh. Trong mắt hắn ta, Vĩnh Hưng Hầu phủ đối xử tệ bạc với tẩu tẩu, vậy thì toàn bộ bọn họ đều đáng ghét, không có ngoại lệ.

Nghe xong lời này, Dụ Quân Chước cảm thấy vô cùng xúc động.

Đệ phu này chưa bao giờ coi y là người ngoài.

"Tẩu tẩu có lẽ không biết, không lâu trước đây, Vĩnh Hưng Hầu vậy mà lại dâng tấu xin hoàng huynh ban chỉ, phong Dụ Quân Hoằng làm Thế tử Vĩnh Hưng Hầu."

"Vậy sao?" Dụ Quân Chước không có phản ứng gì lớn, dường như không quá để tâm.

Nhưng Thành Quận Vương lại rất bất bình: "Cả Kinh thành ai mà không biết tẩu tẩu mới là con vợ cả danh chính ngôn thuận của Vĩnh Hưng Hầu phủ? Dụ Quân Hoằng vốn dĩ chỉ là con của thiếp thất, lấy đâu ra tư cách làm thế tử?"

"Bệ hạ đồng ý sao?" Dụ Quân Chước hỏi.

"Hoàng huynh đương nhiên không đồng ý, nếu không thì đã chẳng kéo dài đến tận bây giờ mà vẫn chưa hạ chỉ."

Trong Kinh thành, con cháu nhà quyền quý nếu muốn tập tước, chậm nhất đến năm mười lăm, mười sáu tuổi cũng đã có thể nhận được thánh chỉ gia phong. Ấy vậy mà chức vị Thế tử của Vĩnh Hưng Hầu phủ vẫn bặt vô âm tín, chưa có chút tin tức gì.

Mà Dụ Quân Hoằng đã qua tuổi nhược quán.

Cách giải thích duy nhất chính là, từ đầu Hoàng đế đã không hề có ý định để hắn ta đảm nhận vị trí Thế tử này.

Có điều, Dụ Quân Chước thực sự không quá bận tâm đến chuyện đó.

Trong cung.

Không biết vì sao, Hoàng đế cũng nhắc đến chuyện này.

"Y không để tâm là vì y rộng lượng, không tranh giành. Nhưng hành động của Vĩnh Hưng Hầu lần này đúng là không biết điều." Chu Viễn Hồi cất giọng lạnh băng, đến mức ngay cả thái y đang bắt mạch cho hắn cũng theo bản năng khựng lại một chút.

Sao nghe khẩu khí của Hoài Vương điện hạ lại giống như đang bảo vệ Dụ Thiếu sư thế này?

Trước đây, khi Hoài Vương còn ở Hoài Quận, Hoài Vương phi được gả vào Vương phủ dưới danh nghĩa đỉnh xung hỉ. Về sau, khi Hoài Vương "sống lại", ai nấy đều đoán rằng hôn sự này hẳn sẽ bị hủy bỏ, bởi lẽ không ai tin một nam nhân như Hoài Vương lại thật sự chấp nhận một thiếu niên chưa từng gặp mặt làm Vương phi của mình.

Nhưng mọi chuyện lại không diễn ra như mọi người tưởng tượng. Sau khi  "sống lại", không những Hoài Vương không từ hôn, mà còn đích thân đón người đến Hoài Quận.

Mấy tháng nay, trong Kinh thành có không ít lời đồn đoán về hôn sự của hai người.

Có người cho rằng, rất có thể Hoài Vương không muốn mang tiếng bội ước, nên mới miễn cưỡng tiếp nhận người vào phủ. Sau đó sẽ tìm một cái cớ để ra tay, khiến người kia mất mạng, rồi quay lại cưới một Vương phi mới.

Cũng có người đồn rằng Hoài Vương tu luyện tà thuật Nam Thiệu, cần một người có bát tự cứng để luyện cổ. Vì thế, hơn phân nửa Hoài Vương phi sau khi vào Hoài Quận sẽ bị hạ độc trùng.

Nhưng không ai ngờ được rằng, hôm nay Hoài Vương điện hạ lại mang theo Vương phi "còn sống sờ sờ" quay về.

Không chỉ có vậy, chuyện đầu tiên Hoài Vương điện hạ làm sau khi gặp Bệ hạ không phải hỏi về tiến độ giải dược, mà là xin dời mộ mẫu thân của Dụ Quân Chước.

Chuyện này...... Hoàn toàn khác xa với những lời đồn đại ngoài kia!

"Ngươi tức giận cái gì chứ?" Hoàng đế bất đắc dĩ nhìn hắn.

"Triều đình ta xưa nay lập con vợ cả làm người thừa kế. Nếu lần này Bệ hạ lập con của thiếp thất, sau này huân quý Kinh thành đều noi theo, vậy còn gì gọi là quy củ nữa?" Chu Viễn Hồi lạnh giọng nói.

Hoàng đế cố nhịn cười: "Ngươi từ bao giờ lại bắt đầu quan tâm đến quy củ vậy?"

"Đệ không quan tâm quy củ, đệ quan tâm người." Giọng nói của Chu Viễn Hồi bình thản nhưng lại mang theo cảm giác áp bách đặc trưng của Hoài Vương điện hạ, "Đồ của Dụ Quân Chước, y có thể không cần, nhưng người khác không được phép cướp."

Các thái y đang xếp hàng chờ bắt mạch: ......

Xem ra những tin đồn về quan hệ lạnh nhạt giữa Hoài Vương điện hạ và Dụ Thiếu Sư phần lớn đều không đáng tin.

Bây giờ nhìn lại, đây mà là phu thê bất hòa sao?

Nếu Vĩnh Hưng Hầu còn quá đáng thêm chút nữa, Hoài Vương điện hạ có khi trực tiếp cầm đao đi chém nhạc phụ cũng nên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK