Cũng không còn cách nào, vì khi đó học sinh nữ trong lớp cũng không ít cho nên có thể nhớ rõ cũng không được bao nhiêu người.
Khi đó, Cao Thanh Hương là một người thường xuyên mang một cặp tròng kính dày như đít chai, biệt danh “Em gái bốn mắt” là do anh khởi xướng.
Cô ta là cán bộ môn toán, mà bởi vì giáo viên dạy toán là chủ nhiệm lớp, nên không ít lần anh đã chép bài tập của cô ta.
Chẳng qua là mấy năm không gặp, sự thay đổi này cũng quá lớn rồi?
Không chỉ tháo bỏ mắt kính, mà ngay cả ngoại hình cũng thay đổi, da trắng, cằm thon gầy.
Nếu không phải cô ta chủ động nói chuyện, chắc anh có nghĩ đến nổ đầu cũng nhớ không ra.
Cao Thanh Hương mỉm cười: “Bây giờ nhớ ra rồi? Cái miệng của cậu vẫn khiến cho người ta chán ghét như xưa, cậu có biết là cái biệt danh này đã theo tôi bốn năm rồi, đến bây giờ vẫn chưa vứt bỏ được không!”
Triệu Nam Thiên vò đầu: “Chuyện này sao mà trách tôi được, cậu nói xem, cậu, cậu thay đổi nhiều như vậy, làm sao mà tôi nhận ra được?”
Cao Thanh Hương mong chờ: “Thay đổi nhiều? Thay đổi thế nào?”
Triệu Nam Thiên vội vàng nói: “Đương nhiên là trở nên xinh đẹp rồi!”
Cao Thanh Hương mỉm cười: “Đúng là miệng lưỡi vẫn trơn tru mài”
Nói xong, cô ta chợt cảm thán: “Sau khi tốt nghiệp tôi có hỏi thăm địa chỉ nơi cậu đóng quân từ Vu Chiến, tôi còn gửi cho cậu một lá thư nữa!”
Triệu Nam Thiên giải thích: “Bộ đội quản lý nghiêm ngặt, một bức thư tôi cũng không nhận được.”
Cao Thanh Hương thở dài: “Đúng vậy, mấy năm nay cậu biệt tăm biệt tích, không ngờ rằng hôm nay lại gặp ở đây.”
Triệu Nam Thiên có chút xấu hổ, đang lúc tìm kiếm việc làm, cấp trên phỏng vấn thế mà lại là bạn học cũ, không có việc nào xấu hổ hơn việc này cả.
Nếu không phải vì nhiệm vụ, anh nhất định sẽ không rước cái việc nhàm chán này vào người.
Nhưng hiện tại, anh cũng chỉ có thể kéo căng da đầu mà nán lại.
Nhớ lại lúc còn đi học, Cao Thanh Hương thường xuyên đi theo bên cạnh anh là một trong số ít học sinh nữ trong lớp có thể cùng vui chơi.
Hiện tại nghĩ lại, nói không chừng là cô ta có ý thích mình cũng nên.
Nhưng mà khi đó tuổi trẻ ngây thơ, hiện tại chắc chắn anh không dám nói ra chuyện này.
Nói xong, Cao Thanh Hương đứng dậy: “Đi thôi, tôi dẫn cậu ra ngoài đi dạo, vừa đi vừa nói chuyện!”
Triệu Nam Thiên ngạc nhiên: “Cậu không làm việc à?”
Đôi mắt Cao Thanh Hương cong thành hình trăng non: “Đây không phải là đang đi làm sao? Cậu sắp nhận việc rồi, dù sao tôi cũng phải dẫn cậu đi làm quen một chút với môi trường làm việc mới chứt”
Triệu Nam Thiên gãi gãi đầu: “Vậy là thông qua rồi? Không cần thi tiếp vòng hai sao?”
Cao Thanh Hương thuận miệng nói: “Cậu ưu tú như vậy, cần phải dùng đến vòng thi thứ hai à?”
Hai người một trước một sau rời đi, trong văn phòng cất tiếng nghị luận sôi nổi.
“Chuyện gì xảy ra thế? Tâm trạng của trưởng phòng Cao hôm nay sao tốt quá vậy, tự mình dẫn người mới đi làm quen nơi làm việc?”