“Anh đừng thấy chức vụ của anh ta không lớn, nhưng quyền lực trên tay không nhỏ, có rất nhiều người phụ nữ nhìn chăm chằm vào anh ta Ị”
“Nếu không phải lúc trước trong nhà liên tục thúc giục, đời này tôi cũng không coi trọng anh ta…”
Nói xong, cô ta muốn nói lại thôi mà nhìn nhìn Triệu Nam Thiên.
Triệu Nam Thiên như đang suy tư chuyện gì đó, không lập tức tỏ thái độ.
Cao Thanh Hương khẩn trương hỏi: “Nam Thiên, có phải anh có kiêng ky gì hay không?”
Triệu Nam Thiên không tiện nói thẳng, anh đương nhiên có kiêng ky.
Tới sở Khoa Học Kỹ Thuật là vì phối hợp Tiểu Ngũ chấp hành nhiệm vụ, phiền phức của Cao Thanh Hương không lớn, có thể dễ dàng dàn xếp.
Nhưng tiếp theo thì sao?
Nếu như đối phương không chịu ngoan ngoãấn buông tay rồi làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ lần này, chỉ sợ anh thật sự chịu không nổi.
Cũng không phải sợ Đường Bảo Khiết tính sổ với anh, mà là lo lắng cho an nguy của Tiểu Ngũ.
Cao Thanh Hương xua xua tay: “Bỏ đi, Nam Thiên, anh đừng cảm thấy khó xử, coi như tôi chưa nói.”
Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ: “Tôi nói mặc kệ khi nào?”
Cao Thanh Hương không cam lòng mà nói: “Anh chưa nói, nhưng tôi đã nhìn ral”
Triệu Nam Thiên cũng hết cách với cô ta: “Dáng vẻ của cô vẫn như cũ, luôn không chịu để mình thiệt thòi chút nào!”
Cao Thanh Hương căn cắn môi: “Vậy rốt cuộc anh có giúp tôi hay không?”
Triệu Nam Thiên gật đầu: “Giúp, ai bảo chúng ta là anh em kia chứ!”
Cao Thanh Hương thở phào nhẹ nhõm: “Vậy còn được, tôi nhớ hồi còn đi học, nếu ai dám nói bậy về tôi, anh nhất định là người đầu tiên không tha cho họi”
Triệu Nam Thiên cười khổ: “Nói đi, | cô có tính toán gì không?”
Cao Thanh Hương cắn môi: “Tôi chỉ có một thái độ, chỉ cần đừng tới trước mặt làm tôi ghê tởm, tôi có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng tôi không thể ly hôn được!”
Triệu Nam Thiên cau chặt mày lại: “Cô duy trì cuộc hôn nhân như vậy thì có lợi ích gì?”
Cao Thanh Hương bị chạm vào vết sẹo: “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, Nam Thiên, anh đừng hỏi.”
Triệu Nam Thiên tháo dây an toàn ra: “Được, cô cứ chờ trong xe, tôi đi tìm cô ta nói chuyện!”
Cao Thanh Hương cũng muốn xuống xe: “Tôi đi cùng với anh!”
Triệu Nam Thiên ngăn cản một chút: “Thôi, cô đừng đi theo thêm phiền, nếu cảm xúc không ổn định, hai người lại đánh nhau đói”
Cao Thanh Hương có chút lo lắng: “Vậy một mình anh có được không?”
Triệu Nam Thiên cười cười: “Yên tâm đi, tôi sẽ không bị gì, hơn nữa, tôi cũng không phải đi đánh nhaul”
Trong lúc nói chuyện, anh quay đầu nhìn lại.
Cô gái kia chân trước vào cửa, phía sau lại có mấy người đàn ông theo vào khách sạn.
Trong đó có một người đội mũ lưỡi trai, lúc xuống xe, anh ta theo bản năng dựng thẳng cổ áo lên.
Vốn dĩ cũng không có gì, chỉ là một động tác nhỏ rất đơn giản mà thôi.
Nhưng Triệu Nam Thiên lại quá nhạy bén, thoáng nhìn qua vị trí cổ của đối phương, chỉ liếc một cái đã khiến anh sững sờ ngay tại chối Cao Thanh Hương nhìn ra có gì không đúng: “Nam Thiên, anh làm sao vậy, không có việc gì đó chứ?”