Mục lục
Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 230

Tổ trưởng Hàn luống cuống tay chân, dứt khoát rút nguồn điện, màn hình máy tính tối om, anh ta cũng bình tĩnh lại.

Cô gái rốt cuộc cũng hoàn hồn, hai má ửng hồng, còn có chút ngượng ngùng: “Tổ trưởng Hàn, trong thời gian làm việc, sao anh…… sao anh có thể dùng máy tinh của công ty để…… xem…… xem cái này? Thật là thật quá đáng!”

Tổ trưởng Hàn không biết phải giải thích như thế nào: “Không phải tôi…… Không phải tôi đâu!”

Cô gái hoàn toàn không nghe, dậm chân, xoay người rời đi, vành tai ửng hồng.

“Cô nghe tôi nói, không phải như cô nghĩ đâu, thật sự không phải!”

Tổ trưởng Hàn ngượng ngùng, chạy theo cô ấy nhưng cô không dừng lại.

Triệu Nam Thiên cười rồi lắc đầu, thiếu chút nữa đã cười thành tiếng.

Anh ta vừa nhắn tin kêu Tiểu Ngũ dạy cho đối phương một bài học, nhưng anh không nói làm gì, cuối cùng không nghĩ tới lại diễn ra một cảnh tuyệt vời như vậy.

Không nghĩ tới Tiểu Ngũ có thể làm như vậy, nếu là anh, anh nhất định cũng không nghĩ ra.

Chín phần mười là do Từ Minh nghĩ ra!

Tuy rằng rất hả giận, bất quá nữ hài kia rất vô tội, không duyên cớ ô uế đôi mắt.

Tổ trưởng Hàn xấu hổ buồn bực, lúc quay lại nhìn thấy Triệu Nam Thiên, liền chỉ về phía anh rồi hét lên: “Là anh! Nhất định là anh, anh chính là người động vào máy tính của tôi rồi bày trò!”

Không đợi Triệu Nam Thiên mở miệng, anh ta lao lại định đánh!

Triệu Nam Thiên nhịn anh ta đã lâu, cũng không còn khách khí nữa, anh đưa chân ra ngang chân đối phương, anh ta té lao đầu vào thùng rác ở góc tường.

Ngã vào thùng rác không nói, toàn thân lại toàn là bụi bẩn, anh ta vô cùng xấu hổ.

Tiếng động ở đây cũng không nhỏ, không ít người từ trong văn phòng đi ra xem, cô gái lúc nãy cũng có mặt trong số đó.

Tổ trưởng Hàn giãy giụa bò lên: “Đồ bảo vệ hôi hám, còn dám động thủ đánh người sao? Anh chết chắc rồi! Tôi nhất định phải sa thải anh!”

Triệu Nam Thiên nhún vai nói: “Tổ trưởng Hàn, anh nói gì thì nói nhưng không được bôi nhọ tôi, nãy giờ tôi vẫn đứng yên ở đây, tôi đánh anh kiểu gì?”

Tổ trưởng Hàn không biết cãi lại như thế nào, liền lớn tiếng mắng: “Anh còn dám ngụy biện? Vừa rồi chỉ có anh đứng bên cạnh máy tinh của tôi, không phải anh thì còn có thể là ai?”

Triệu Nam Thiên vươn tay chỉ vào góc tường: “Tôi ngụy biện sao? Tổ trưởng Hàn, chúng ta nói chuyện gì cũng cần có chứng cứ, nếu anh nói tôi đụng vào máy tinh của anh, vậy chúng ta đi coi lại camera là được rồi!”

Tổ trưởng Hàn đột nhiên không nói nên lời, vừa rồi anh ta còn khẳng định Triệu Nam Thiên là thủ phạm, nhưng bây giờ lại thấy Triệu Nam Thiên kêu anh đi kiểm tra lại camera giám sát, anh ta cảm thấy không được tự tin lắm.

Mặc dù rất muốn đi xem lại camera, việc này có thể làm cho lớn chuyện, nhưng thật sự có phải là Triệu Nam Thiên không, nếu thật sự không phải anh thì anh ta biết phải ăn nói như thế nào?

Người đàn ông ngượng ngùng nói: “Tôi không thèm so đo với anh, anh về chờ giấy sa thải từ bộ phận nhân sự đi!”

Triệu Nam Thiên càng nói lớn hơn: “Cái gì mà anh không thèm so đo với tôi? Tổ trưởng Hàn vừa rồi dùng công ty máy tính để làm chuyện cá nhân, không may bị tôi chụp lại rồi, tôi muốn báo cáo lên lãnh đạo cấp cao!”

Một vài người xông tới hỏi thăm: “Tổ trưởng Hàn, sao lại thế này?”
Chương 231

Tổ trưởng Hàn cũng sốt ruột, cũng may là lãnh đạo của một số bộ phận đang họp trong phòng họp, nếu không sự việc này thật sự sẽ bị làm lớn chuyện.

Anh ta vội vàng nói: “Không có việc gì, không có việc gì, đều là hiểu lầm, mọi người mau quay lại làm việc đi!”

Vừa nói xong, anh ta lôi Triệu Nam Thiên vào phía hành lang, hạ giọng: “Anh mau đưa điện thoại đây cho tôi.”

Triệu Nam Thiên cũng không sợ, mở ra cho anh ta xem, giơ di động cao, chờ anh ta nhìn thật rõ rồi mới cất máy đi.

Người đàn ông tức giận giậm chân: “Anh còn nói không phải phải là anh, vô duyên vô cớ lại đi chụp lại máy tính của tôi làm gì?”

Triệu Nam Thiên hỏi lại: “Vô duyên vô cớ? Trưa nay tôi đội nắng tới làm thủ tục, Tổ trưởng Hàn không những không giúp mà còn đẩy tôi sang một bên, làm tôi ở đứng bên ngoài cả ngày! Bây giờ lại nói là vô duyên vô cớ? Anh là một kẻ xấu xa, việc này của anh tôi nhất định sẽ đưa lên trên!”

Tổ trưởng Hàn sao có thể dám gây chuyện? Anh ta vốn đã không có lợi thế trong chuyện này, bây giờ lại để người khác nắm được điểm yếu.

Tuy rằng không phải sai lầm trong công việc, nhưng loại chuyện này nếu như bị truyền đi, tương lai của anh ta sẽ bị liên lụy như thế nào? Tổ trưởng Hàn vội vàng chịu thua: “Anh Triệu, đội trưởng Triệu Nam Thiên, việc này thật sự không phải do tôi! Là đội trưởng Tôn dặn dò tôi, nói là hôm nay anh sẽ tới đây, muốn tôi làm khó dễ anh một chút!”

Triệu Nam Thiên vội vàng lắc đầu: “Đội trưởng Tôn của chúng tôi ư? Quan hệ của tôi và đội trưởng Tôn rất tốt, nhưng nếu có không tốt thì anh ấy sao phải làm như vậy, tôi có làm ảnh hưởng gì đến anh ấy đâu?”

Tổ trưởng Hàn nói bằng giọng oan ức: “Ôi, đó là sự thật! Nếu Đội trưởng Tôn không lên tiếng, chúng tôi lại không có bất bình, tại sao tôi lại làm như vậy với anh chứ?”

Thấy Triệu Nam Thiên vẫn là không tin, anh nhìn xung quanh, “Tôi nói thẳng với anh, người nhà của Đội trưởng Tôn là lãnh đạo văn phòng bất động sản của chúng tôi, còn tôi chỉ là thư ký. Làm sao mà tôi dám cãi lại anh ta được chứ?

Trong lòng Triệu Nam Thiên khẳng định đoán được, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ nghi hoặc “Anh nói thật sao?”

Tổ trưởng Hàn cầu xin sự thương xót: “Thật, thật mà, tôi nói dối anh chuyện này để làm gì? Anh em tốt của tôi, tất cả lỗi đều là lỗi của tôi, xóa bức ảnh đó đi, tôi xin anh.”

Triệu Nam Thiên đâu chịu dễ dàng dừng tay: “Không được, anh phải giúp tôi tìm cách, tôi không quen với ai trong văn phòng bất động sản, không thể cứ chịu đựng chuyện bất bình này!”

Sắc mặt tổ trưởng Hàn khó coi, do dự hơn nửa ngày, lúc này mới lên tiếng: “Anh Triệu, tôi nói cho anh biết chuyện này, nếu anh thật sự nộp đơn vào được, bộ phận nhân sự cũng sẽ không phê duyệt!”

Triệu Nam Thiên cảm thấy kỳ quái: “Tôi làm theo lệnh của tổng giám đốc Vương, bọn họ dám từ chối sao?”

“Từ chối thì không dám, nhưng mà ở Hoa Khắc, loại thủ tục này để rắc rối nhất, chỉ xem qua rồi đưa ra đại một cái lý do với anh, nhất định họ sẽ không để anh tìm ra điểm sai ở trong đó!”

Thấy Triệu Nam Thiên không nói lời nào, Tổ trưởng Hàn lại nói thêm một câu: “Hơn nữa, sức ảnh hưởng của tổng giám đốc Vương trong công ty của chúng ta cũng không quá lớn! Trong công ty có rất nhiều phe phái, trong một lúc không thể nói rõ với anh, nói chung chuyện này nếu không được đội trưởng Tôn đồng ý thì khó mà được thông qua!”

Triệu Nam Thiên lo lắng, vốn dĩ anh ta đang nghĩ sau khi đảm bảo được vị trí đội phó, anh ta sẽ tìm cách đối phó với Tôn Béo, nhưng anh chưa kịp làm gì thì đã bị đánh đòn cảnh cáo,

Chương 232
Triệu Nam Thiên cũng là một người thấu tình đạt lý, vào lúc đối phương đang nói chuyện, còn đang len lén đánh giá sắc mặt của mình, là anh biết việc này không phải là không thể xử lý, mà chỉ là chưa tìm ra đúng cách mà thôi!
“Không được, chuyện này cậu bắt buộc phải nghĩ cách cho tôi! Với mặt mũi của bộ trưởng Uông, cho dù tôi có không lật đổ được đội trưởng Tôn, nhưng cũng không khó để khiến cho tổ trưởng Hàn anh mất đi miếng cơm này đâu đúng không?”
Hàn tổ trưởng vội vàng cười làm lành, “Triệu ca, anh đừng nói giỡn mà, em cũng không nói không giúp anh, nhưng biện pháp còn phải từ từ nghĩ mới ra được chứ!” Suy nghĩ kỹ một hồi, tổ trưởng Hàn bỗng nhiên thần bí hề hề nói, “Nghĩ ra rồi, em thế mà thật sự nghĩ ra được một cách rồi!”
Mục tiêu cụ thể chưa xuất hiện sẽ chưa vội vã hành động, Triệu Nam Thiên kiên nhẫn chờ câu sau của anh.
Tổ trưởng Hàn hoàn toàn phục, cũng không dám tiếp tục thừa nước đục thả câu nữa, “Là như thế này, việc này cũng không nhất định nhất định phải tìm đến khoa trưởng Khương,khoa trưởng Uông mới là chủ quản lãnh đạo mà!”
Triệu Nam Thiên không tiếp lời, cái kia khoa trưởng Uông hẳn là chị dâu của Tôn mập, về phần vị khoa trưởng Uông này lại là chuyện gì? Hàn tổ trưởng hạ giọng nói, “Là như thế này, khoa trưởng Uông là phó phòng tổ chức cán bộ, gần nhất trong công ty đều đang đồn đại âm thầm nói, nói là khoa trưởng Uông muốn đề chính, chủ quản khoa trưởng Uông có phân công khác!
Lời đã nói đến nước này, không cần anh nói Triệu Nam Thiên cũng đã hiểu rõ, nguyên lai lại quy tắc ngầm trong cách làm việc. khoa trưởng Uông muốn thượng vị, khoa trưởng Uông còn đang trong nhiệm kỳ đương nhiên sẽ trở thành cái đinh trong mắt.
Nghe ý tứ của Hàn tổ trưởng, hai người đã đấu đã nhau được một đoạn thời gian.
Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, việc này anh không thể tìm được đường đi từ chỗ khoa trưởng Uông, tìm khoa trưởng Uông không phải sẽ thành sao? Hàn tổ trưởng thấy Triệu Nam Thiên đã hiểu rõ, xoa xoa đôi bàn tay, “Triệu ca, tấm hình kia ……”
Triệu Nam Thiên trực tiếp từ chối, “Không được, văn phòng Vật Nghiệp như thế lớn, tôi nào biết được ai là khoa trưởng Uông? Lại nói, tôi trực tiếp tìm tới cửa, khoa trưởng Uông sẽ để ý đến tôi chắc? Mà việc này lại là vượt cấp báo cáo không hợp quy củ, cậu phải giúp tôi nghĩ cách!”
Hàn tổ trưởng tức đến muốn chửi mẹ nó, lời đến khóe miệng lại nhịn xuống được, tôi đã tạo nghiệt gì chứ, làm sao lại đắc tội một tổ tông như thế này?
Suy nghĩ kỹ một hồi, cậu cuối cùng nghĩ ra được một biện pháp, “Có, vừa rồi Như Nguyệt kia, trước mắt là thư ký của khoa trưởng Uông, có cô dẫn đường, khoa trưởng Uông khẳng định sẽ gặp anh!”
Triệu Nam Thiên nguyên bản còn nghĩ để cậu ta hỗ trợ tạo ra một cơ hội, kết quả trông thấy đối phương thần sắc u oán, cũng bỏ qua.
Con thỏ gấp còn cắn người, ép cậu ta quá mức cũng không kiếm được chỗ tốt.
Từ anh chỗ đó lấy được số điện thoại của lỗ nhỏ, Triệu Nam Thiên lúc này mới xóa tấm hình kia.
Bất quá anh lại có chút sầu muộn, làm sao cùng cô gái nhỏ người ta tạo quan hệ bây giờ?
Tùy tiện tìm tới cửa, trước không nói đến cô bé có thể hay không tin tưởng mình, coi như cô chịu giúp chuyện này, khoa trưởng Uông lại dựa vào cái gì tin tưởng mình đây?
Xem ra việc này không vội vàng được, hết thảy còn cần tính kế lâu dài!
……
Rất nhanh, Triệu Nam Thiên liền từ văn phòng Vật Nghiệp về tới tiểu khu.
Từ Minh thấy người liền hỏi, “He he, Anh Nam Thiên, chuyện mới vừa rồi kia xử lý ngon nghẻ rồi chứ?”
Tiểu Ngũvội vàng làm thanh minh, “Anh Nam Thiên, việc này không liên quán tới tôi.”
Triệu Nam Thiên tức giận mắng: “Tao biết ngay mà, cái chủ ý ngu ngốc kia, khẳng định ra cậu nghĩ ra!”
Từ Minh lơ đễnh, “Anh Nam Thiên, tên tiểu tử đó, tôi đã bảo Tiểu Ngũ để mắt tới nó rồi, về sau nhất định thường thường trị nó!”
Chương 233

“Loại người này không cần thiết đắc tội, cho cậu ta một bài học là được rồi, hiện tại có một chuyện khác rất khó giải quyết!” Triệu Nam Thiên nói lại một lần về chuyện của văn phòng Vật Nghiệp.

Từ Minh nghe xong, mặt đầy tức giận mắng: “Tôn mập đúng là đồ khốn khiếp, đẩy anh em chúng ta đến nhà kho thì thôi đi, lại còn định tính kế chúng ta sau lưng nữa chứ! Mẹ, Anh Nam Thiên, chúng ta nhất định phải đạp hắn xuống, không thể đợi thêm nữa!”

Triệu Nam Thiên rất cảm kích, nếu như không thể chuyển chính thức, anh liền không thể thăng chức, nếu như không thể thăng chức, liền không thể thông báo tuyển dụng nhân thủ.

Mà sau khi thăng lên phó đội trưởng, tiền lương liền lên đến hơn 20 triệu, số tiền kia mặc dù đối với tình trạng trước mắt của anh mà nói là hạt cát trong sa mạc, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn nó chạy mất.

Quan trọng nhất là, nếu như không thể chuyển chính thức, khắp nơi đều phải chịu sự cản trở của Tôn mập, đây mới là phiền toái nhất!

Triệu Nam Thiên lại đem tin tức lấy được từ chỗ Hàn tổ trưởng ngầm phân tích một chút.

Hai người cũng sầu não theo.

Thấy hai người bọn họ không có được chủ ý nào, Triệu Nam Thiên phân tích nói: “Xử lý Tôn mập đơn giản, chỉ cần có thể tìm được thóp của hắn ta là xong! Thế nhưng thân phận hiện tại của tôi hơi nhạy cảm, danh bất chính, ngôn bất thuận, chúng ta đầu tiên phải nghĩ được biện pháp, làm sao tìm được đường đi từ chỗ khoa trưởng Uông, chỉ có nhanh chóng dải quyết chức danh công việc của tôi càng sớm càng tốt, sau đó mới có thể có kế hoạch tiếp theo!”

Từ Minh nở nụ cười, “Vậy còn không đơn giản sao, chờ trên con đường khoa trưởng Uông tan làm không phải được rồi sao? Sớm muộn gì cũng gặp được người.”

Triệu Nam Thiên bác bỏ nói: “Không được, quá liều lĩnh, lỗ mãng! Trực tiếp tìm tới cửa, người ta dựa vào cái gì tin tưởng chúng ta? Mà chúng ta cũng không có đủ căn cơ, người ta dựa vào cái gì mà lội vào vũng nước đục này?”

Từ Minh thăm dò hỏi, “Anh Nam Thiên, vậy ý của anh là?”

“Trước tiên tìm người tìm hiểu khuyng hướng của vị khoa trưởng Uông này, sau đó vào thời điểm thích hợp lại tiến cử chúng ta, việc này mới có thể thành công, người này rất mấu chốt, nhất định phải là tâm phúc của khoa trưởng Uông!”

“Anh Nam Thiên, nếu anh có chủ ý gì rồi cứ nói, chúng tôi đều nghe theo anh!”

Triệu Nam Thiên nói ra suy nghĩ của mình Từ Minh lập tức liền đập đùi, “ Ôi dời, không phải chỉ là bắt chuyện với một cô gái thôi sao? Lại quá là đơn gian! Theo đuổi con gái là sở trường của tôi, chuyện này giao cho tôi làm, bảo đảm sau ba ngày nhất định sẽ giải quyết xong!” Triệu Nam Thiên thở dài một hơi, nếu như Từ Minh có thể giải cô gái kia, như vậy hết thảy vấn đề liền có thể dễ dàng giải quyết.

Anh nói cho Tiểu Ngũsố điện thoại của cô gái, không đến nửa giờ sau, Tiểu Ngũliền lấy được toàn bộ tư liệu của cô gái. Sinh nhật, năng khiếu, sở thích, cùng cuộc sống, thậm chí còn phá giải được không gian QQ cùng album ảnh Wechat, tìm được không ít ảnh sinh hoạt của cô.

Triệu Nam Thiên nhìn líu cả lưỡi, sức mạnh của khoa học kỹ thuật quá kinh khủng, có Tiểu Ngũở đây, cho dù muốn theo đuổi cô gái nào cũng là một chuyện rất dễ dàng.

Anh còn đang cảm thán, Từ Minh bên kia lại đánh trống lui quân, “Anh Nam Thiên, không được, việc này tôi không giải quyết được!”

Triệu Nam Thiên nghi hoặc, “Làm sao thế? Cậu quen biết cô ấy?”

“Không biết!”

“Vậy sao cậu đã nói không làm được rồi? Vừa nãy không phải còn nói là không có vấn đề gì sao?”

Từ Minh vò đầu, “Anh Nam Thiên, cách tôi theo đuổi con gái đối với con gái bình thường thì được, nhưng với cô ấy thì không sử dụng được đâu.”
Chương 234

Triệu Nam Thiên càng nghe càng không hiểu, “Sao không sử dụng được với cô ấy?”

Từ Minh chỉ chỉ màn hình, “Người ta là mỹ nữ đó!”

Triệu Nam Thiên quay đầu nhìn lại, trên máy vi tính quả nhiên là ảnh tự chụp của một cô gái.

Buổi chiều tại văn phòng Vật Nghiệp nhìn liếc qua một chút, anh cũng không có lưu ý.

Bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện, cô bé này thật sự rất xinh đẹp.

Mi thanh mục tú, một đôi mắt to ngập nước, mũi ngọc tinh xảo, mặt thon trái xoan, bộ dáng thanh thuần khiến người thương yêu, cơ hồ phù hợp với toàn bộ yêu cầu về cái đẹp của người hiện đại, thậm chí so với những người gọi là người nổi tiếng trên mạng xinh đẹp hơn rất nhiều.

Triệu Nam Thiên càng thêm không hiểu, “Mỹ nữ thì sao? Chẳng lẽ cậu không thích mỹ nữ?”

Từ Minh cười ngây ngô, “Ai không thích mỹ nữ chứ? Thế nhưng, Anh Nam Thiên anh nhìn những hình này, tất cả đều là không hề photoshop, vóc người này, gương mặt này, tối thiểu nhất cũng là cấp bậc hotgirl trường đấy!”

Triệu Nam Thiên vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Vậy không phải càng tốt sao, công việc và đời sống không bỏ qua cái nào, hoàn thành nhiệm vụ này đồng thời còn có thể giải quyết vấn đề cá nhân đó!” Từ Minh mặt khổ qua, thành thật nói: “Anh Nam Thiên, tôi không sợ anh cười tôi, chứ tôi mà nhìn thấy mỹ nữ, chân như nhũn ra, tim đạp thình thịch, càng đừng nói là theo đuổi người ta!” Triệu Nam Thiên tức đến không nói lên lời, chết tiệt, cái bệnh này của cậu là bệnh gì chứ?

Triệu Nam Thiên khuyên hơn nửa ngày, Từ Minh đánh chết cũng không đồng ý.

Không có cách nào, anh đành phải nhìn về phía Ngũ Cương, “Tiểu Ngũ, nếu không cậu đến đi?”

Ngũ Cường mặt thoáng chốc liền đỏ lên, đầu lắc như lật đật, lắp bắp nói: “Đông …… Anh Nam Thiên, tôi …… tôi …… tôi …… nhìn thấy …… Nhìn …… nhìn thấy …… con gái sẽ không nói ra lời đuọc, cà …… Cà lăm …… anh để cho tôi lập trình máy tính còn dược!”

Mẹ!

Triệu Nam Thiên xem như hoàn toàn phục luôn rồi, còn chưa cả nhìn thấy con gái nhà người ta, đã lắp bắp nói không ra lời, để cậu lên khẳng định càng không xong.

Ngay vào lúc đang sầu muộn Từ Minh vụng trộm thọc một chút.

Triệu Nam Thiên nhíu mày hỏi, “Có lời mau nói có rắm mau thả, đừng có mà nháy mắt!”

“Anh Nam Thiên, hai chúng tôi không được, không phải còn có anh sao?”

Triệu Nam Thiên liếc mắt, “Xéo đi, đừng có đùa!”

“Anh Nam Thiên, tôi cũng không có đùa với anh, với duyện đào hoa của anh, dạng phụ nữ nào không giải quyết được ! Lại nói, anh gặp qua nhiều mỹ nữ như vậy, cô bé này đối với anh chẳng phải dễ dàng quá?”

Triệu Nam Thiên càng nghe cậu nói càng không tưởng nổi, vội vàng quát lớn: “Đừng có lộn xộn, tôi không được!”

Từ Minh nghiêm túc nói, “Ai lộn xộn với anh? Anh Nam Thiên, tôi nói với anh, đây chính là nhiệm vụ , có quan hệ rất lớn với chức nghiệp của chúng ta đó!”

“Đừng có ý đồ với tôi, nghĩ biện pháp khác đi!”

Triệu Nam Thiên cự tuyệt còn quyết liệt hơn so với Từ Minh.

Thứ nhất là anh đã kết hôn rồi, Tô Mục Tuyết có thừa nhận đoạn hôn nhân này hay không là việc của cô, anh chủ động thông đồng với phụ nữ ở ngoài lại là một việc khác.

Thứ hai cô gái người ta mới hai mươi tuổi, anh còn lớn hơn ngươi ta ba đến bốn tuổi nữa, việc này chính là làm bậy mà.

Từ Minh mượn gió bẻ măng nói: “Anh Nam Thiên, anh nghĩ đi đâu thế? Em không bảo anh theo đuổi cô ấy, em đang bảo anh nhận cô ấy là em gái nuôi mà, như thế này được rồi chứ?”

Triệu Nam Thiên xoắn xuýt, mặc dù đấy là một biện pháp, nhưng anh thật đúng là không biết làm sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK