Vương Dự Quang chủ động kéo cửa xe ra: “Cô Mộ Vân, mời!”
Triệu Nam Thiên đang muốn đi theo sau, kết quả bị ngăn lại: “Cậu Hướng, phiền ngài ngồi ghế phụ nhé? Lát nữa đi trên đường tôi muốn trao đổi với cô Mộ Vân về quy trình phỏng vấn một chút.”
Tất nhiên anh cũng không có lí do gì để phản đối, kết quả vừa lên xe đã lập tức nhận ra người trên ghế lái chính là Lương Sơn, người đã bị Cửu Vinh bỏ sót.
Hôm nay Lương Sơn mặc một bộ tây trang màu xám, tóc và râu đều được chải chuốt tỉ mỉ.
“Chủ nhiệm Vương, vị này là?”
Vương Dự Quang cũng lên xe luôn: “À, vị này chính là bạn trai của cô Mộ An”
Vân.
Ngay sau đó, hai chiếc xe nhanh chóng nối đuôi nhau rời đi.
Xe vừa lái xe khỏi sân bay, Triệu Nam Thiên rất nhanh đã phát hiện có điểm không thích hợp, tai nghe cũng không thấy động tĩnh gì hết.
Anh thử lấy điện thoại ra xem một chút, hoàn toàn không có tín hiệu.
Lương Sơn thấy hành động của Triệu Nam Thiên thì lập tức cười giải thích: “Chắc trước khi cậu Hướng tới đây chưa xem thông báo nhỉ, trạm phát gần sân bay đang bảo trì, tạm thời không có tín hiệu.”
Triệu Nam Thiên ảo não: “Số tôi đen thật đấy, tôi còn định xem tin tức giết thời gian một chút đấy.”
Lương Sơn nhìn về phía kính chiếu hậu: “Không sao đâu, rất nhanh sẽ đến thôi.”
Bạch Thảo Phương đã bị Vương Dự Quang quấn lấy, đang dùng toàn lực chuyên tâm đối phó với anh ta.
Lương Sơn vừa lái xe vừa tìm chuyện để nói.
Triệu Nam Thiên nói chuyện, đồng thời ánh mắt cũng để ý về phía gương chiếu hậu.
Chiếc xe luôn theo sát phía sau không biết từ lúc nào đã tụt lại rất xal Cùng lúc đó, bộ chỉ huy tiên tuyến đang nổ tung khi thấy tình huống bất ngờ trước mắt. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đường Bảo Khiết nhìn chằm chằm điểm đỏ đang chuyển động với vận tốc rất nhanh trên màn hình máy chiếu, tâm trạng dần có chút phiên muộn: “Người phụ trách quan sát xe là đội mấy? Vì sao không phát hiện tình huống ngoài ý muốn đầu tiên hả?”
“Còn nữa, chiếc xe này từ đâu tới thế?”
“Chẳng phải nói một mình Vương Dự Quang tới sân bay à, sao lại lòi ra hai tài xế thế kia?”
“Tổ theo dõi đâu, kiểm soát kiểu gì đây?”
Không ai dám theo tiếng, có chuyên gia nhanh chóng đi xác minh tình huống.
Ngay lập tức, video giám sát cửa ra vào nơi đỗ xe nhanh chóng được chiếu lên màn hình.
Đường Bảo Khiết chỉ nhìn một lần đã lập tức nhận ra người kia là Lương Sơn.
Cô ấy đập bàn một cái thật mạnh: “Chuyện này rốt cuộc là sao hả? Đặc điểm khuôn mặt của Lương Sơn đã sớm được gửi cho cảnh sát ở sân bay, vì sao anh ta có thể công khai xuất hiện ở sân bay mà không có ai báo động ngay thế?”
Tần Trạch nhíu chặt mày, không ngờ sơ suất đầu tiên khi nhiệm vụ bắt đầu lại xuất phát từ phía cảnh sát!
Tần Trạch đứng lên: “Trưởng phòng Đường, đừng quá lo lắng, tôi sẽ đi chứng thực tình hình ngay.”
Đường Bảo Khiết hơi buồn bực xua xua tay: “Thôi, bây giờ mới đi chứng thực thì còn làm mọe gì nữa!”