Triệu Nam Thiên ngẩng đầu nhìn vào trong đám đông, quả nhiên, một người đàn ông cầm bảng lớn đã xuất hiện trong tâm mắt.
Phía trên có viết một hàng chữ: “Đón cô Mộ Vân, Hoàng Kinh.”
Vương Dự Quang cũng ngay sau đó phát hiện ra bọn anh.
Anh ta chủ động tiến lên, nói: “Xin chào, ngài là cô Mộ Vân đúng không?”
Bạch Thảo Phương cũng bắt tay, nói: “Xin chào chủ nhiệm Vương, làm phiền anh tự đến đón một chuyến rồi.”
“Giới thiệu với anh một chút, đây là bạn trai tôi, Hướng Nam, lần này tới đây phỏng vấn cùng tôi.”
“Đây là bạn thân của tôi, Lục Thanh Nhàn, nghe nói tôi đến Đông Châu công tác nên chết sống gì cũng phải đi theo.”
“Thật xin lỗi, làm nhân viên chúng ta thêm phiền phức rồi.”
Vương Dự Quang ân cần nói: “Cô Mộ Vân khách sáo rồi, có thể tiếp đãi mọi người là vinh hạnh của tôi, đến khi kết thúc phỏng vấn, tôi sẽ sắp xếp người dẫn mấy vị đi chơi mấy ngày thật vuil”
Lục Thanh Nhàn sảng khoái bước lên phía trước: “Chủ nhiệm Vương, đừng trách tôi không mời mà đến nha, nghe Tiểu Vân nói chuyên gia của Đông Châu cực kỳ hào phóng từ lâu, vậy vé máy bay chiều qua lại cũng phiền ngài thanh toán chút nhé!”
Vương Dự Quang khách sáo cười: “Đương nhiên rồi!”
Sau đó, anh ta quay đầu nhìn về phía Triệu Nam Thiên: “Em Hướng quả nhiên tuấn tú lịch sự, khó trách có thể khiến cô Mộ đây mến mộ.”
Bạch Thảo Phương thấy hai người nói chuyện rất tự nhiên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Theo lời của Triệu Nam Thiên, Vương Dự Quang và anh đã từng gặp nhau, thậm chí từng xảy ra tranh chấp vì Cao Thanh Hương.
Hiện tại hiển nhiên anh ta không nhận ra Triệu Nam Thiên.
Vương Dự Quang nhắc tới chuyện chính trước: “Cô Mộ, đi thôi, chúng ta lên xe đến khách sạn nghỉ ngơi một chút, buổi phỏng vấn được sắp xếp vào buổi chiều, đến lúc đó tôi dẫn cô đi.”
Bạch Thảo Phương tất nhiên không có ý kiến gì: “Vậy làm phiền chủ nhiệm Vương rồi!”
Nói xong, đoàn người đi về phía bãi đồ xe.
Còn chưa tới gần, hai chiếc Passat màu đen đã chậm rãi đi tới.
Bạch Thảo Phương hơi sửng sốt, dựa theo thông tin vừa rồi Đường Bảo Khiết cung cấp, một mình Vương Dự Quang tới sân bay, hơn nữa còn không mang tài xế, sao trước mắt lại đột nhiên có hai chiếc xe chạy tới thế?
Mặc dù trong lòng đã sóng tràn cuồn cuộn, nhưng trên mặt lại vẫn rất bình tĩnh như cũ: “Chủ nhiệm Vương, mới đầu đã nói một người tới mà, gây phiền phức cho các anh rồi.”
Chủ nhiệm Vương khách sáo nói: “Không phiền phức gì đâu, nếu cô Mộ có thể phỏng vấn thành công, vậy chuyện này cũng giúp đỡ rất nhiều cho công việc của tôi mà.”
_ Nói xong, anh nhìn về phía bên cạnh: “Cô Lục, cậu Hướng, hai vị ai ngồi ngồi xe phía sau nhỉ?”
“Trong xe cũng là đồng nghiệp của tôi, chúng ta cứ đi, đến lúc đó gặp nhau ở khách sạn.”
Lục Thanh Nhàn đương nhiên muốn ở bên cạnh Bạch Thảo Phương, nhưng trong lòng cũng hiểu rất rõ, xét về khả năng tác chiến và thân phận của một quân nhân, Triệu Nam Thiên ngồi trên xe kia chắc chắn tốt hơn cô ấy nhiều.
Vậy nên cô ấy không hề do dự: “Chủ nhiệm Vương, vậy làm phiền anh rồi, tôi ở Đông Châu trời xa đất lạ, anh tuyệt đối đừng làm mất tôi đấy nhé.”
Nói xong, cô ấy âm thầm ra hiệu cho Triệu Nam Thiên một cái, sau đó lên trên chiếc xe phía sau trước.