Anh Lý muốn thuyết phục chị ta một lần nữa nhưng Chị dâu Lý đã quay người đi vào sau bếp.
Hôm nay Tô Mục Tuyết tan làm sớm, đứng đợi một lúc ở trước cổng trường.
Mân Mân ngượng ngùng trong chốc lát rồi mới chịu bước lên xe của cô.
“Dì ơi, lần sau dì đến đón cháu có thể không đứng trước cổng trường được không?”
Tô Mục Tuyết che miệng cười: ‘Làm sao vậy, cháu cảm thấy xấu hổ vì dì đến đón à?”
Triệu Hiểu Mân gãi gãi đầu ngại ngùng: “Không phải ạ, bạn học của cháu nói rằng cháu có một chị gái là minh tỉnh điện ảnh cháu không biết phải giải thích với bọn nó như thế nào…”
Tô Mục Tuyết đang có tâm trạng tốt nên trêu chọc cậu bé: “Chị hả? Haha, Mân Mân bạn học của cháu rất có mắt nhìn người đó nha.”
Trong khi nói, cô lấy ra một hộp quà được đóng gói cẩn thận đẹp mắt từ hàng ghế sau đưa qua.
“Đây, quà đã chuẩn bị sẵn cho cháu rồi nè.”
Triệu Hiểu Mân yêu thích vô cùng hô lên sung sướng: “Oa, thật là đẹp!”
Tô Mục Tuyết trêu chọc: “Nhớ kỹ, cháu không được bán đứng dì đâu đó.
Nếu cháu để mẹ mình biết chuyện dì đang giúp cháu theo đuổi một bạn nữ trong lớp, chị ấy lại tìm dì lý lẽ cho coil”
Triệu Hiểu Mân ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Dì, cháu đã nói nhiều lầm rồi mà, đó chỉ là bạn học bình thường thôi.”
“Đúng, đúng, bạn học bình thường, Mân Mân của chúng ta sẽ không thích người ta đâu.”
“Dì à, lọ nước hoa này bao nhiêu tiền vậy ạ?”
Tô Mục Tuyết xua tay: ‘Đừng quan tâm chuyện đó, dì cho cháu đấy.”
“Vậy không được đâu ạ.”
“Cháu muốn trả tiền cho dì à?”
Triệu Hiểu Mân kiên quyết nói: “Đương nhiên, đây là chuyện của chính mình, làm sao có thể để cho dì tiêu tiền vì cháu chứ.”
Tô Mục Tuyết hỏi đùa: “Ba trăm ngàn, cháu có không?”
“Dì, dì lại coi thường cháu rồi, cháu còn có tiền tiêu vặt mài”
Trong khi nói, cậu bé mở cặp sách của mình, lấy ra mấy tờ tiền lẻ từ đó gom lại cũng được ba trăm ngàn.
Tô Mục Tuyết thật bất đắc dĩ, vừa rồi cô chỉ thuận miệng nói chuyện vậy thôi, không ngờ Triệu Hiểu Mân lại tưởng đó là thật.
Bây giờ cậu bé đã lấy tiền ra rồi, cũng không cất được nên đành phải tươi cười nhận lấy.
Về đến nhà, chị dâu cả vội vàng tiến lên: “Mục Tuyết, nhìn em xem, sao lại đi đón nó tan học nữa rồi? Đứa nhỏ này sớm muộn gì cũng bị em chiều hư mất!”
Tô Mục Tuyết nhìn quanh nói: “Không sao, chỉ tiện đường mà thôi, Triệu Nam Thiên ở đâu ạ?”
“Ở trong phòng, cậu ấy trở về được một lúc rồi. Em đi nghỉ ngơi một chút đi, tí nữa ăn cơm tối chị sẽ gọi em.”
Tô Mục Tuyết cởi giày, ở trong nhà nhìn quanh không thấy người đâu, cô bèn quay người đi lên sân thượng, liền trông thấy bóng lưng của một người đang đứng múa bút.
Cô đã nhìn thấy chiếc bàn dài này trên sân thượng vài lần, vốn dĩ cô nghĩ đó là một cái bàn được dùng cho bữa tiệc tối ngoài trời nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới nó được dùng trong trường hợp này.
Khi đến gần, cô mới chợt nhận ra Triệu Nam Thiên đang rất tập trung tinh †hâần.