Tại sao bây giờ tiền đến miệng Tô Mục Tuyết lại trở thành của nhà họ Triệu?
Sắc mặt chị ta trắng xanh gần như gào thét nói: “Cô… Cô lừa gạt tôi! Tôi không bị cô lừa đâu! Tôi không nhận!”
Tô Mục Tuyết chế nhạo: “Không nhận sao? Không nhận cũng không được!”
“Lúc nữa tôi sẽ gọi điện thoại về công ty yêu cầu luật sư và kế toán ngày mai đến đây, sau đó chúng ta sẽ kiểm tra lại tất cả các khoản mục.”
“Còn không nhận thì chị cứ chờ tòa án gửi giấy mời đi!”
Chị dâu Lý khí huyết trào dâng, chị ta lao tới như điên: “Tôi liều mạng với côi”
Tô Mục Tuyết không ngờ rằng Chị dâu Lý lại dám làm động thủ.
Cô vội vàng né tranh kết quả đi giày cao gót đứng không vững, cả người cô ngã về phía sau.
Triệu Nam Thiên vội vàng đỡ lấy cô, sau đó đem Chị dâu Lý đẩy ra.
Chị dâu Lý vẫn còn phát điên: “Họ Tô kia, cô dám lừa tôi, tôi phải liều cái mạng này với côi”
Triệu Nam Thiên đưa Tô Mục Tuyết cho chị dâu cả, sau đó anh trầm giọng hỏi: ‘Chị dâu Lý, vừa rồi chị lừa bịp chiếm đoạt tiền của người khác rất vui vẻ mà. Làm sao bây giờ đến lượt chị bỏ tiền ra chị liền khó chịu rồi?
Sắc mặt của chị ta lúc xanh lúc đỏ, chị ta tất nhiên biết rõ đạo lý này, chỉ là trong lòng không thoải mái mà thôi.
Tại sao một nhà của mẹ Triệu không làm gì mỗi ngày vẫn kiếm được mấy chục triệu tiền thuê nhà mỗi năm.
Tại sao?
Triệu Nam Thiên thờ ơ nói: “Chị dâu | Lý, tôi biết chị vẫn không phục!”
“Không ai đáng bị nghèo cả. Vợ chồng hai người từ quê lên thành phố lớn Đông Châu làm ăn. Bị người ta khắp nơi gây khó dễ. Nhìn mặt người ta mà sống cũng không dễ dàng gì!”
“Mẹ tôi cũng là vì chuyện này. Mấy năm nay đối với vợ chồng anh chị cũng chiếu cố rất nhiều, cũng chưa từng yêu cầu chị điều gì quá đáng hết.”
“Đây là mẹ tôi có lòng tốt muốn giúp đỡ chứ không phải là bà dễ bị bắt nạt!”
“Không ai thiếu nợ chị, ít nhất thì nhà tôi không nợ chị!”
“Kiếm tiền bằng khả năng của mình, tôi rất tôn trọng chị.”
“Nhưng nếu muốn dựa vào đường ngang ngố tắt, quanh co lòng vòng, xin lỗi, chị đã tìm nhầm người rồi!”
“Sở dĩ vừa rồi tôi cho chị ba phần mặt mũi là vì tình nghĩa hàng xóm nhiều năm như vậy. Đừng tưởng rằng dùng chút thủ đoạn ở chỗ này là không có việc gì, càng đừng cho rằng tôi không có biện pháp bắt chị lại!”
Vừa nói anh vừa lấy điện thoại ra bấm: ‘Đại Hùng, lần trước cậu nói có bạn làm ở bộ Công an hả?”
Đầu dây bên kia có giọng nói sang sảng truyền đến: “Đúng vậy, tôi có một người bạn bây giờ là đội trưởng đội điều tra của chi nhánh Giang Bắc. Anh gọi là cậu ta sẽ đến, anh có việc gì à?”
Triệu Nam Thiên khi gọi điện thoại không cố ý tránh né những người xung quanh hơn nữa giọng Đại Hùng rất lớn, thanh âm rành mạch truyền ra bên ngoài.
Chị dâu Lý nghe thấy hai chữ “Đội trưởng đội điều tra”, hai chân trở nên mềm nhữn.
Chị ta chỉ biết Triệu Nam Thiên đã từng đi lính, nhà họ Triệu cũng là người địa phương, về phần nhà họ Triệu có mối quan hệ ở bên ngoài như thế nào, chị ta cũng không hỏi quá nhiều.