Hướng ba giờ phía sau, trên một cửa sổ ở lầu năm, bức màn bị nâng lên một góc, loáng thoáng có thể thấy được họng súng đen nhánh đang nhằm ngay vào gáy của anh.
Thời gian cứ như ngừng trôi.
Suy nghĩ của Triệu Nam Thiên xoay chuyển, một vài gương mặt xẹt qua trong đầu.
Mẹ, anh hai, chị dâu luân phiên hiện lên, cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở Tô Mục Tuyết.
Anh nhếch khóe miệng lên, duõi tay vào túi quần. Một động tác vô cùng đơn giản, nhưng lại làm áp lực kia leo lên đến đỉnh điểm!
Một lát sau, trong tay anh có thêm một bao thuốc lá.
Triệu Nam Thiên ngậm điếu thuốc, cúi đầu châm lửa, lúc ngẩng đầu, anh phun ra một làn sương khói màu lam nhạt.
Trong khoảnh khắc đó, áp lực đột nhiên biến mất.
Có gió thổi qua, phần lưng bị mồ hôi làm ướt đẫm của anh trở nên mát mẻ.
Anh nhếch khóe miệng lên cười cười, tâm mắt xuyên qua sương khói, lại quét về phía cửa sổ kia lần nữa. Mọi thứ đều đã biến mất, cứ như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì!
Mãi đến ngồi trở lại trong xe, cơn mỏi mệt gần như kiệt sức mới như thủy triều vọt tới.
Không có ai không sợ chết, anh cũng không ngoại lệ.
Dùng bàn tay trần, dùng cái mạng để đi đánh cược với tổ chức Phyllis cực kỳ tàn ác, không phải người nào cũng có dũng khí này.
Tuy Triệu Nam Thiên làm được, nhưng cảm giác nghĩ lại mà sợ cũng không dễ chịu.
Nhưng cũng may anh cược thắng, hành vi của anh như lên núi đao xuống chảo dầu, nhưng lại nhìn nhận rõ được tình huống của đối phương.
Hai nam một nữ.
Tuyết Mai, bà chủ của khách sạn, tạm thời chưa làm rõ được mục đích tiếp cận chồng của Cao Thanh Hương.
Lương Sơn, tự xưng là anh trai của bà chủ, thông tin trên chứng minh nhân dân là người địa phương ở Đông Châu.
Tạm thời thì chưa biết tên của người đội mũ lưỡi trai, nhưng không khó suy đoán, chắc anh ta là người đi ra từ tổ chức ám sát Phyllis.
Nếu không xuất thân từ tổ chức đó, người nọ tuyệt đối không mang đến cho anh áp lực khủng bố như vậy!
Đang nghĩ tới đây, tâm tư của anh đột nhiên bị Cao Thanh Hương cắt ngang: “Anh làm tôi sợ muốn chết, nếu anh vân không đi ra thì tôi sẽ báo cảnh sát”
Triệu Nam Thiên nghiêng đầu hỏi lại: “Không phải cô bảo tôi ra mặt cho cô à?”
Cao Thanh Hương không biết nói gì: “Tôi cho rằng… Nhiều lắm là anh giúp tôi ra mặt cảnh cáo cô ta một chút, ai ngờ anh vừa đi vào thì đã đập đồ!”
Vừa rồi tuy cô ta không đi vào, nhưng ngồi trong xe vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Triệu Nam Thiên ra tay trước, một mình đánh với ba bốn người của đối phương.
Nếu không phải nhớ tới lời cảnh cáo vừa rồi của Triệu Nam Thiên, cô ta nhất định đã vọt vào.
Có thể giúp đỡ hay không thì tạm thời không nói, cũng không thể đứng nhìn mặc kệ.
Triệu Nam Thiên trêu chọc: “Cô còn nghĩ hiện giờ vẫn như năm đó hồi còn đi học hay sao? Ai dám ức hiếp cô, tôi hù dọa một chút thì ngoan ngoãấn ngay?”