Tân Sương cũng không trêu anh nữa: “Yên tâm đi, giốn anh thôi, sau đó tôi đổi nghề rồi, hiện tại là chuyên viên trang điểm đặc biệt của đoàn phiml”
Triệu Nam Thiên cảm thấy rất thú vị: “Chuyên viên trang điểm đặc biệt?”
Tần sương giải thích: “Đúng thế, là mấy kiểu dịch dung, hóa trang thành bị thương tàn phế, hóa trang thành dã thú, cương thi trên TV ấy, mấy thứ kai tôi đều biết hết. Chỉ cần cho tôi mấy tiếng, tôi có thể biến anh thành Avatar, tin hông?”
Triệu Nam Thiên xua tay: “Cảm ơn cảm ơn nhé! Xem ra, cô còn hợp tác với cảnh sát Đông Châu nhỉ?”
Tân Sương nhún nhún vai: “Kiếm thêm chút thu nhận thôi, Tần Trạch là anh trai tôi, bình thường trong cục có nhiệm vụ đặc biệt gì, bọn họ đều đến †ìm chúng tôi!”
Triệu Nam Thiên bừng tỉnh: “Cô là em gái bí thư Tần?”
Tân Sương bỗng nhiên tới gần: “Đúng vậy? Hôm nay anh ấy tới tìm tôi còn làm ra vẻ thần bí lắm, lần này các anh thực hiện nhiệm vụ gì thế?”
Triệu Nam Thiên chưa kịp trả lời, bên ngoài đã có người đi vào.
Tần Trạch xụ mặt nói: “Tiểu Sương, không được hỏi lung tung!”
Tần sương thè lưỡi, sau đó rời khỏi phòng trang điểm.
Triệu Nam Thiên dựa sau ghế: “Tổng bí thư Thư, tới tìm tôi có việc gì thế?”
Tần Trạch khách sáo nói: “Vừa rồi quan cục trưởng gọi điện cho tôi, ông ấy nói nếu ngày mai có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi, là người một nhà cả, không cần khách sáo.”
Triệu Nam Thiên không xem lời này là thật, loại cáo già như quan Lão Hổ này, nếu không có chỗ tốt sẽ không chen vào đâu?
Mà lúc này Tần Trạch vừa tìm chuyên viên trang điểm giúp vừa chủ động lấy lòng, không biết rốt cuộc có mục đích gì nữa.
Xem ra, lòng dạ Tần Trạch này cũng rất sâu, anh ta không định nói nên Triệu Nam Thiên cũng không hỏi nhiều.
Trang điểm xong, nhà tạo mẫu tóc lại đi vào chuẩn bị làm tóc.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ thì đã gần nửa đêm.
Triệu Nam Thiên nhìn thời gian, cách lúc tiến hành nhiệm vụ còn mười hia tiếng, anh không chỉ có không hề mệt mỏi, ngược lại còn phấn khởi đến lạ.
Bên ngoài có người gõ cửa.
Là giọng của Bạch Thảo Phương: “Tôi vào được không?”
Triệu Nam Thiên hơi tò mò ngẩng đầu lên nhìn: “Mời vào!”
Giọng nói của anh vừa dứt, Đường Bảo Khiết và Bạch Thảo Phương một trước một sau đi vào.
Đường Bảo Khiết nhìn Triệu Nam Thiên chằm chặp, rất nhanh đã lấy lại tinh thần: “Tay nghề của tiểu sương không tồi nhỉ, mặt người dạ thú thế kia mà cũng có thể trang điểm được!”
Triệu Nam Thiên không để ý tới cô †a đang châm chọc, hai người cãi nhau đã quen, nếu anh thật sự để lời của Đường Bảo Khiết vào trong lòng thì đúng là tự tìm tự chịu.
Còn về Bạch Thảo Phương, cả người cô ta thay đổi rất nhiều, không chỉ cắt tóc ngắn, ngay cả gò má cùng cách trang điểm cũng thay đổi.
Độ tương đồng giống Mộ Vân trong tài liệu đến 95%.
Không nói những người không quen, ngay cả người nhà cũng nhất thời khó phân biệt thật giả.
Bạch Thảo Phương quay quay một vòng: “Thế nào, giống không?”
Triệu Nam Thiên gật đầu: “Rất giống, khẩu âm thì sao, có sơ hở gì không?”